Đọc truyện Em Và Anh – Chương 24: Bát Tinh Trấn
Trên đường đi, hai người dừng lại ở một quán nước ven đường.
Nơi này khá vắng vẻ, ngoại trừ hai người họ cũng chỉ có thêm hai lão nông khác dừng uống nước từ trước. Không lâu sau, lại có một nam tử tuổi chừng hai mươi, xách theo tay nải bước vào, lớn tiếng:
-Ông chủ, cho chén nước đi!
Hai lão nông dường như nhận ra người quen, liền gọi lại:
-A Lăng?
-Tạ lão bá, Tạ thúc, uống nước sao?
-Hà hà, hôm nay xong sớm, liền đến ủng hộ ông chủ Hà đây.
Ông chủ bên trong nghe thấy, lớn tiếng trả lời:
-Đa tạ a!
-A Lăng, ngươi đi đâu đó?
-Con à? Con đang lên trình quan phủ.
-Nhà ngươi có chuyện gì sao, sao lại lên quan?
Nam tử được gọi là A Lăng đến ngồi cùng hai người, uống một ngụm nước lớn rồi trả lời:
-Hai người không biết sao? Hoàng thượng ban chỉ, chỉ cần là người có tài, liền lập tức trọng dụng, con có đôi chút chữ nghĩa, lên quan trình diện, hy vọng có một chức quan nhỏ, nuôi mẹ già, rạng rỡ tổ tông!
-Thật vậy sao? Quá tốt rồi, ngươi từ nhỏ thông minh lanh lợi, nhất định sẽ được để mắt tới.
-Đa tạ lão bá, lần này thật sự quá tốt, Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, liền tuyển quan lại, còn là không phân gia thế, nhìn xa trông rộng, quả là cơ hội hiếm có!
-Ngươi cố gắng làm cho tốt, thuế má còn nặng nề, mẹ ngươi còn chờ ngươi chăm sóc.
Nàng vừa nghe liền biến sắc, lệnh bãi thuế đã ban hành từ lâu, sao còn “thuế má nặng nề”? Tò mò nghe thêm một chút, liền nghe được:
-Phải rồi, Tổng trấn hách dịch như vậy, liên tục đòi đóng thuế, Hoàng thượng đó, không lẽ chỉ lo được chuyện sau này, chuyện trước mắt không thèm nhìn đến sao?
-Đừng có nói lớn, nếu không sẽ liên lụy cả nhà đó.
Nàng không nhịn được mà đi đến trước mặt họ, lễ độ hỏi thăm:
-Ba vị, xin làm phiền một chút!
Ba người ngước đầu lên nhìn, một nữ nhân đẹp đến mỹ lệ, đứng trước họ, nhất thời mất hồn. Hắn phía sau ho khan vài tiếng, ba người liền lắc đầu tỉnh lại:
-Cô nương… mời hỏi…
-Trấn này, tên là gì?
-Là Bát… Bát Tinh trấn.
-Vừa rồi nghe ba vị nói, thuế má nặng nề, là ý gì?
Ba người đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, cứ tưởng là chuyện lạ:
-Cô nương này thật lạ, chuyện thuế má từ trước đến giờ, đều không thay đổi!
-Không thay đổi? Không phải đã có lệnh miễn thuế ba năm sao?
-Cô nương nghe điều này từ đâu vậy? Bọn ta sống ở Hoàng Khánh này đã mấy đời, chưa từng nghe lệnh miễn thuế.
-Thật sự có chuyện này sao?
-Cô nương có thể vào trấn mà hỏi.
-Dám hỏi lão bá, Tổng trấn ở đây, là ai?
-Là Hà Công Nguyên, nghe nói là người nhà của một đại thần trong triều đình, nên lắm điều hách dịch. Ngay cả con trai ông ấy Hà Quang công tử cũng ngông cuồng ngạo mạn không kém.
-Ra là vậy.
-Cô nương từ đâu đến đây? Nhìn qua có vẻ không phải người địa phương.
-Ta… đến tìm người quen
-Người quen à? Lão ở trấn này quen biết không ít người, có thể giúp cô nương.
-Là Chước lão gia, lão bá có biết không?
-Ồ, là Chước lão gia, người trong trấn này ai mà không biết, ông ấy giàu có nhất chỗ này, làm ăn lương thiện tốt bụng, còn có một nhi nữ xinh đẹp như hoa. Đáng tiếc, nhi nữ này mấy năm trước đã bỏ nhà đi rồi. Cô nương có cần lão dẫn đến dinh thự của họ không?
-Không cần, ta tự tìm được, làm phiền ba vị rồi.
-Không cần bận tâm đâu.
Nàng cúi đầu cảm tạ rồi ra hiệu, hai người cùng nhau rời khỏi đó. Đến một khoảng vắng liền ho khan hai tiếng, hai hắc y nhân liền xuất hiện trước mặt, sắc mặt nàng trầm xuống, thấp giọng ra lệnh:
-Diệp Phúc, lập tức đi điều tra, Bát Tinh trấn này có thật là vẫn chưa bãi thuế hay không, hơn nữa, còn phải điều tra tình hình Tổng trấn ở đây, đối đãi với dân chúng thế nào, không được chậm trễ!
-Dạ!
Một trong hai hắc y nhân gật đầu nhận lệnh rồi lập tức biến mất, nàng quay sang người còn lại:
-Lưu Hổ, khanh nhanh chóng đi dò hỏi, tại sao lâu như vậy vẫn không có ai đến đây kiểm tra đốc thúc?
-Dạ!
Lưu Hổ nhận lệnh rồi liền rời đi. Hai người tiếp tục đi, khi vào trấn liền tìm một khách điếm nghỉ chân, chờ đợi tin tức.
Hắn từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói, nàng cũng nhân cơ hội này, được dịp tĩnh lặng suy nghĩ. Tiến vào một khách điếm nhỏ trong trấn, bà chủ liền đon đả:
-Hai vị khách quan là muốn uống nước hay muốn nghỉ lại?
-Nghỉ lại.Nàng không nóng không lạnh, nhẹ giọng nói ra.
-A, vậy là tìm đúng chỗ rồi, chỗ ta có phòng thượng hạng nha, bao ăn ngày ba bữa, phòng đầy đủ rộng rãi, giá cả là tốt nhất cả trấn này rồi! Hai vị muốn ở bao lâu?
“Có lẽ… sau khi xong việc ở đây rồi hẵng đi vậy, dù sao chỗ này cách Trường Ca thành, cũng không quá xa.” Nghĩ vậy nên nàng gật đầu trả lời:
-Vài ngày.
-Vậy mời hai vị ngồi chờ một chút, ta lập tức gọi người dọn dẹp. A Đinh, ngươi mau đi dọn một gian phòng cho hai vị khách quan này!
Nàng đang suy nghĩ nên cũng không để tâm, lại nghe sư phụ bên cạnh lạnh nhạt sửa lời:
-Hai gian đi!
-Hả? A, vậy là hai gian sao? Ta gọi người dọn thêm. Thiệt tình a, phu thê nên ở chung một gian, thế nào lại… giận nhau sao?
Nàng nghe sư phụ nói, đã thanh tỉnh phân nửa, lại nghe bà chủ nói vậy, liền giật mình, chưa kịp phản bác, sư phụ đã nhanh chóng cắt lời:
-Không phải.
-Không phải gì?
-… Không phải phu thê!
-Hả? A… ta nhầm, thật ngại quá, hai… hai vị ngồi chờ, ta vào trong làm việc.
Bà chủ nói rồi liền chạy vào trong, để lại một bầu không khí đầy ngượng ngập.
Nàng nhìn lại mình và sư phụ, dù người đã dùng thuật che mắt, nhưng dung mạo cũng được xem là tuấn tú, hiện tại hai người quả thực rất giống một đôi “hiệp lữ” đang du ngoạn giang hồ!
Bất chợt nghĩ ra, liền lập tức gạt đi, sai trái, là sai trái!
Nàng ngồi trong gian phòng rộng rãi, sư phụ là phòng bên cạnh, thoáng cái liền đỏ mặt, khẽ lắc đầu vài cái, rũ bỏ những suy nghĩ viển vông đó ra khỏi đầu, tập trung suy nghĩ về chuyện xảy ra tại nơi này.
-Không thể có chuyện chiếu chỉ chưa đến được nơi này, nếu chậm, cũng phải đến từ mấy ngày trước, nơi này tuy nằm gần biên ải, nhưng cũng không đến nỗi quá xa, gấp rút dùng ngựa truyền chỉ, nhiều nhất là mất ba ngày, hơn nữa, lệnh này ban ra, trước cả khi Tam ca Tây chinh, y đến đó, đánh nhau một trận, tin lại truyền từ đó về, không thể nào có chuyện chậm trễ được! Hiển nhiên là có uẩn khúc gì đó.
Ngồi tĩnh tọa một hồi lâu, trời dần về khuya, lại có tiếng gõ cửa khe khẽ truyền đến, trễ như vậy, còn có ai tìm?
-Ai?
-Bệ hạ, là thần, Diệp Phúc!
-Vào đi!
Một nam nhân nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, tướng mạo thư sinh, nhìn qua cứ ngờ là một công tử chuyên tâm đèn sách, thật ra lại là bậc thầy dùng ám khí, trước khi được Thiên Vũ chọn, chính là một sát thủ tài năng.
-Chuyện trẫm muốn khanh điều tra, đã tra đến đâu rồi?
Y quỳ một chân xuống trước mặt nàng, cúi đầu cung kính. Toàn bộ ba mươi người trong Cẩm Y vệ đều ít nhất một lần giao thủ với nàng, còn rất kính trọng Thiên Bảo và Thiên Vũ, nếu nói trên đời có ai dám vì ba người mà hy sinh tính mạng, Cẩm Y vệ sẽ dõng dạc khẳng định, họ sẽ bảo vệ chủ nhân đến hơi thở cuối cùng!
-Khởi bẩm bệ hạ, quan Tổng trấn nơi đây chính là Hà Công Nguyên, đệ đệ cùng cha khác mẹ của Hình bộ thượng thư Hà Công Trịnh.
-Quả không sai…
-Trong nhà y còn một cha già và ba người vợ, còn có một nhi tử tên Hà Quang, năm nay hai mươi hai tuổi, chưa lập gia thất.
-Thường ngày cư xử thế nào?
-Hà Công Nguyên này ban đầu làm việc chính trực, thương dân như con, nhưng dần dần trở nên hách dịch, thiên vị, ăn hối lộ của những thương gia giàu có, thường xuyên xử sai án, còn bức ép dân lành, người người ca thán.
-Danh lợi làm mờ mắt, khi đứng nơi cao, lòng tham liền nổi dậy! Còn con trai y thì sao?
-Hà Quang từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lại là độc tôn, được y cưng chiều hết mực, ngày ngày ra vào chốn hồng lâu trêu hoa ghẹo nguyệt, nên vẫn chưa thành gia lập thất.
-Có lẽ Hà Quang này chính là kẻ được Huyền Linh nhắc đến, quả không sai. Phải rồi, khanh đi tìm hiểu thử, có một học trò tên là A Lăng, gia cảnh thế nào?
Diệp Phúc liền mỉm cười:
-Chuyện này thần cũng đã dò hỏi trước, biết bệ hạ sẽ hỏi nên không dám để người chờ đợi.
-Tốt lắm, nói trẫm nghe xem!
-Y tên Dương Lăng, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, mẹ là Liễu thị, cha y là một người hay chữ nhưng thi rớt mấy năm liền, không may qua đời khi y vừa tròn 8 tuổi, thường ngày y hiếu thuận nuôi mẹ, tư chất từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn lễ phép, là một người chính trực.
-Xem ra là một nhân tài hiếm gặp đây…
-Bệ hạ muốn dùng sao?
-Nếu đã là nhân tài, lý nào lại không dùng, nhưng phải qua một vài kiểm chứng nữa của trẫm, y mà qua được, nhất định có tiền đồ.
-Bệ hạ anh minh.
-Khanh làm tốt lắm, Lưu Hổ cũng đã về đến rồi.
Hai người nhìn ra cửa, một nam tử vừa bước vào, người này thân hình to lớn, nhưng thân thủ lại nhanh nhẹn, không có một chút nặng nề, cơ bắp rắn chắc thoáng lộ sau hắc y. Chính là một cao thủ dùng đao, trước khi gặp Thiên Vũ, là một thổ phỉ.
Lại nói đến làm thế nào Thiên Vũ suốt ngày ở trong cung lại có thể gặp được cả hai người, Lưu Hổ là do bất hạnh cướp trúng Thiên Bảo khi đi chơi bên ngoài, bị y bắt về, lại được Thiên Vũ giữ lại trọng dụng. Diệp Phúc, là một sát thủ, đương nhiên là khi đi ám sát, liền vô tình bị Thiên Bảo bắt gặp, bị y lôi về như tù nhân! Không hiểu là bất hạnh, thiên định hay nên nói thế nào…
Lưu Hổ đến trước nàng, làm một thái độ giống như Diệp Phúc, cúi đầu cung kính:
-Bệ hạ!
-Thế nào rồi?
-Khởi bẩm bệ hạ, không phải không có người đến kiểm tra, là Hình bộ thượng thư Hà Công Trịnh đại nhân đích thân đến, nhưng giữa đường gặp phải thổ phỉ, trục trặc nên chậm trễ, nay mai mới đến được đây.
-Có chuyện như vậy sao? Được rồi, khanh mau đến hội cùng Hà đại nhân, hộ tống ông ấy đến đây bình an vô sự!
-Dạ!
-Diệp Phúc, khanh cũng lui đi, nếu cần trẫm sẽ gọi!
Hai hắc y nhân gật mạnh đầu tuân mệnh, lập tức biến mất vào màn đêm…