Em Trong Tim Tôi

Chương 6


Đọc truyện Em Trong Tim Tôi – Chương 6


Vào ngày thứ ba của tuần học thứ ba, Hứa Tư Ý ăn trưa xong liền trở về ký túc xá, bật máy tính lên đăng nhập vào trang Tấn Giang, bắt đầu làm một việc trọng đại trước lúc ngủ trưa – đọc truyện.

Đây là thói quen từ lâu của cô, trước khi ngủ trưa phải gặm nhấm vài trang sách mới an tâm.
Gần đây cô có tìm được một cuốn truyện về thanh xuân vườn trường, tên là ” Học trưởng bá đạo yêu thích tôi“.

Mặc dù cái tên có hơi cẩu huyết lại còn thô bỉ, nội dung…..

ừ thì cũng cẩu huyết, thô bỉ không kém nhưng đúng lúc có thể đọc giết thời gian.
Vừa đọc được hai trang, Trương Địch Phi cùng Vương Hinh đi lấy nước nóng đã quay trở về.
Lại đọc truyện?” Vương Hinh đặt ấm nước xuống thuận miệng hỏi: “Không ngủ trưa?”
“Còn sớm mà, mình phải đọc thêm 20 phút nữa.” Hứa Tư Ý nói.
Vương Hinh gật gật đầu, cởi áo khoác, leo lên giường trên.

Có lẽ do quá mệt vì dậy quá sớm lại phải học chuyên ngành đến tận trưa nên rất nhanh đã nghe tiếng cô hít thở đều và chìm vào giấc ngủ.
Giờ là lúc nghỉ trưa nên toàn bộ khu ký túc đều trở nên im ắng.
Hứa Tư Ý tay trái chống cằm, tay phải lăn lăn con chuột, phải mất đến tận 15 phút, quả nhiên câu chuyện chẳng có gì bất ngờ xảy ra, cô uể oải ngáp một cái, đóng máy tính lại chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói: ” Lúc nào mình mới có vinh dự được đọc kiệt tác của cậu đây?”
Hứa Tư Ý hơi ngẩn ra, quay lại, chỉ thấy Trương Địch Phi đang uống cà phê, trên mặt không để lộ chút biểu cảm nào mà nhìn cô.
” Cậu nói vậy là ý gì?”.

Hứa Tư Ý không hiểu ý cô.
Trương Địch Phi đặt cốc cafe xuống bàn, ” Buổi liên hoan lớp lần trước chẳng phải cậu nói thích sáng tác sao? Cậu đã viết được những gì rồi?”.
“Mình chỉ viết chơi chơi thôi, hồi mới vào cấp ba có tập tành viết vài đoạn văn….” Cô cười, “Hiện tại cũng chỉ có viết nhật ký.”
“Đề tài về gì thế?”
“Về….

mẹ mình”.

Hứa Tư Ý nói, hàng mi hơi rũ xuống, không có nói thêm gì nữa.
Trương Địch Phi nhìn cô chăm chú, qua nửa ngày, mới gật đầu, “Mình hiểu mà, ai cũng có bí mật riêng.”
Hứa Tư Ý không nói gì.
Trương Địch Phi tựa đầu vào vách tường, rồi hất cằm về phía cô, “Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa.”
Lúc này, Vương Hinh vốn đang ngủ bỗng tỉnh lại, nằm trên giường mơ hồ nói: “Này, sao hai người còn chưa ngủ? Buổi chiều còn có tiết đấy.”
Trương Địch Phi ho sặc ra một tiếng kinh hãi: “Cái gì cơ?”
Vương Hinh mắt trợn trắng: ” Thì môn học tự chọn đấy.


Cậu với Tư Ý chọn Tiếng Anh giao tiếp, mình và Trần Hàm chọn Hướng nghiệp, đều bắt đầu học vào tuần thứ ba.

Cậu không biết cách tải thời khóa biểu xuống à?”
Trương Địch Phi “hừ” một tiếng, nhíu mày bực bội: “Vấn đề là buổi chiều mình còn có việc rất quan trọng, không thể không đi được.”
Vương Hinh nằm trong chăn trở mình, lười biếng: “Nghe nói là giáo viên ngoại quốc này tốt lắm, Tiếng Anh giao tiếp rất ít khi điểm danh, đều là làm cho có lệ để đối phó cấp trên.”
“Hay là vậy đi,” Hứa Tư Ý gật đầu, ” đến lúc đó mình điểm danh giúp cậu.”
Buổi chiều trên sân trường, gió nhẹ phất phơ dưới ánh mặt trời trong xanh.
1 giờ 50 phút, khi chuông báo vào lớp chuẩn bị reo lên, sinh viên chủ yếu từ ký túc xá đi ra, có vài người là từ thư viện, nháo nhào cả lên như thủy triều đang trào ra, đổ về phía các tòa giảng đường, khắp nơi huyên náo.
Tiếng Anh giao tiếp nằm trong nhóm môn học tự chọn, không phân biệt chuyên ngành hay khóa học, sinh viên chưa tốt nghiệp đều có thể học, hơn nữa, đích thân giảng viên nước ngoài lên lớp nên không khí lớp học khá tự do và thoải mái, lượng bài tập lại không nhiều, số người muốn trốn học hầu như không có, tiết học hết sức lôi cuốn.
Hứa Tư Ý biết môn này phải tranh giành nhau đăng ký mới được học, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ đến là cả chỗ ngồi cũng phải được “đặt trước”.
Trong phòng học là cảnh tượng sinh viên ngồi chen chúc nhau, Hứa Tư Ý tay cầm chai nước mà cô phải xếp hàng ở siêu thị năm phút mới mua được, thở dài, đưa tay vỗ trán.
Sớm biết thế cô đã không chạy đi mua nước.
Cô đứng ở cửa sau của phòng học, quan sát một hồi, phát hiện các ghế ngồi trước mặt đều đã đầy, chỉ còn chỗ thứ hai từ dưới lên và một chỗ ở hàng cuối còn trống.
Hứa Tư Ý lặng lẽ đi về phía cái bàn gần cuối, ngồi xuống.
Giáo viên là nữ khoảng chừng 40 tuổi, tóc vàng, mắt xanh, sống mũi cao, vóc dáng vừa vặn, thoạt nhìn vô cùng thân thiết, hiền lành, còn cười híp mắt cùng sinh viên rồi tự giới thiệu về bản thân, cô nghe được đại ý là: giáo viên tên Barbara, người Mỹ, cô ấy rất thích đất nước Trung Quốc, hy vọng có thể làm bạn cùng với các sinh viên, cũng mong mọi người hạn chế việc trốn học, bỏ tiết.
Cô nói khá chậm nên Hứa Tư Ý có thể dễ dàng hiểu được.
Mấy giây sau, cô giáo viết lên bảng số điện thoại của mình, bảo mọi người ghi lại.
Hứa Tư Ý lấy giấy bút ra, bỗng nhìn thấy cửa sau phòng học có một người đang sải bước đi vào.

Tùy ý tìm một chỗ ngồi, rồi trực tiếp đặt mông xuống chỗ gần cửa ra vào.
Vừa vặn ở phía sau cô.
Hứa Tư Ý cảm thấy cổ mình vận động như người máy vậy, xoay từng chút, từng chút một, cuối cùng cô cũng nhìn rõ rồi.
Anh tùy ý ngồi xuống, tóc trên trán có chút lộn xộn, thoạt nhìn như mới ngủ dậy, lười biếng, chỉ thuận tay vuốt vuốt qua loa.

Người này đối với bài giảng trên lớp dường như không hề có hứng thú, dứt khoát lấy tai nghe đeo vào, nhắm mắt ngủ.
Hứa Tư Ý kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.
Tuy rằng cô biết Tiếng Anh giao tiếp không giới hạn niên khóa, cũng không giới hạn chuyên ngành, nhưng….
Như thế lại có thể vô tình gặp được???
Khi Hứa Tư Ý đang ngẩn ngơ về sự việc ngoài ý muốn này thì bên trên cô Barbara đã phát một đoạn nhạc kịch tên là “Đàn mèo”, yêu cầu mọi người sau khi xem xong phải dùng Tiếng Anh phát biểu cảm nghĩ.
Qua mấy phút sau, đoạn video kết thúc.
Cô giáo đứng trên bục giảng nhìn quanh phòng học một lượt, khẽ cười hỏi: “Có ai muốn chia sẻ một chút cảm nghĩ của mình hay không?”
Cả lớp im lặng như tờ.
Cô lại hỏi: “Không có ai sao?”
Lúc bấy giờ, nam sinh ưu tú ngồi bên cạnh Hứa Tư Ý giơ tay lên.


Hứa Tư Ý nhìn sang, nhận ra nam sinh này cũng là bí thư của hội sinh viên, Mã Tiên Lực, cũng coi như là “đồng sự” của cô.

Chỉ nghe hắn dùng Tiếng Anh nói: “Lần đầu tiên xem đoạn nhạc kịch này, em cảm thấy vô cùng xúc động và kỳ diệu…”
Mã Tiên Lực phát âm khá chuẩn, một chút lúng túng cũng không có.
“Anyone else?” Cô Barbara đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, lấy ra sổ điểm danh, dùng Tiếng Trung gọi ngẫu nhiên một cái tên: “Cố Giang?”.
Hai chữ này, đùng đùng như sấm bên tai, mọi người nghe thấy thì nháo nhào cả lên, ai cũng quay đầu xung quanh để tìm.
Không có tiếng trả lời.
Cô giáo ngoại quốc cau mày, lặp lại một lần nữa: “Cố Giang?”.
Còn đang ngủ mà?
Nhượng bộ lui binh vậy.

Không thể thấy chết mà không cứu được, lòng tốt của Hứa Tư Ý bỗng nhiên trỗi dậy.

Lúc này trong đầu cô đang đánh nhau kịch liệt.
Kỳ thực, giọng của cô Barbara không phải là nhỏ, Cố Giang cuối cùng cũng đã tỉnh.

Dường như tối qua anh cả đêm không ngủ, mày nhíu lại tạo thành hình chữ Xuyên (川), ngồi dậy, ấn ấn mi tâm.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy một nắm tay nhỏ nhắn, trăng trắng rất nhanh gõ lên mặt bàn phía trước anh, bổ sung thêm một câu: “Gọi anh trả lời đấy.”, sau đó nhanh chóng thu tay về như chạy trốn.
Cố Giang ngước mắt, liếc nhìn cái người buộc tóc đuôi ngựa kia, nhướn mày.
Nhích người đứng lên.
Cô giáo: “Khi xem xong đoạn nhạc kịch lúc nãy, em có cảm tưởng gì”?
Nghe vậy, Hứa Tư Ý thấy lo thay cho Cố Giang đến toát cả mồ hôi, cái người này từ khi vào học đến bây giờ, liền ngủ một mạch, căn bản chẳng thèm liếc mắt nhìn cô giáo một cái, có thể đưa ra cảm tưởng mới lạ.
Lại nói tiếp, một nhân vật lớn như vậy, bị thầy hỏi, đáp không được thì còn mặt mũi gì nữa chứ.

Hứa Tư Ý có chút hiếu kỳ không biết vị học trưởng này sẽ tự giải vây cho mình thế nào.
Ấy thế mà chỉ một giây sau,
“The《Cats》 is a musical composed by British composer Andrew Royd Weber according to TS Eliot’s poems.

It is also one of the most successful musicals in the world history…” (“Đàn Mèo” là tác phẩm nhạc kịch được sáng tác bởi nhạc sĩ người Anh – Andrew Royd Weber dựa theo tập thơ của TS Eliot.

Nó cũng là một trong những bản nhạc kịch thành công nhất trong lịch sử thế giới….)

Vô cùng lưu loát, chất giọng Anh- Mỹ vô cùng chuẩn xác, có lẽ do mới tỉnh ngủ nên tiếng nói trầm thấp vẫn còn chen lẫn một chút âm mũi, khó mà hình dung có bao nhiêu dễ nghe và êm ái.
Anh bắn liền một tràng, khiến cô giáo người Mỹ phải thốt lên: “That’ s cool! Go ahead and sit down.”
Cả lớp đều kinh hãi.

Một lát sau vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm.
Hứa Tư Ý cũng bị làm cho kinh hãi.

Trời ạ, người đó hình như còn nhắc đến cái gì phong cách sáng tác, cái gì điệu nhạc Phương Tây, cái gì cổ di phong, tóm lại là những từ thuật ngữ đương nhiên người thường như cô nghe không hiểu.
… Với cái trình độ nói như thế này, sao anh còn chọn học giao tiếp làm cái gì chứ, chẳng lẽ là vì đến lớp để ngủ sao….
“Giang ca quả nhiên học rộng hiểu nhiều…” Bên trên, Mã Tiên Lực cúi đầu thán phục.

Nói xong, hắn lấy bút ghi tên mình xuống sổ điểm danh vừa được đưa xuống, xong đưa cho Tư Ý để cô chuyển xuống dưới.
Hứa Tư Ý ký tên của mình và Trương Địch Phi, sau đó, nắm chặt sổ điểm danh, hít một hơi sâu, bình ổn tinh thần, đưa cho người phía sau, nhỏ giọng: ” Ký tên ạ!”
Cố Giang đang nhìn chăm chăm vào điện thoại, trả lời tin nhắn gì đó, không thèm ngẩng mặt lên: “Ký giúp tôi.”
“Gì cơ?”
“Nghe không hiểu tiếng phổ thông à?”
“…A.” Hứa Tư Ý không nói gì, chỉ đành cầm bút lên, tại dòng cuối cùng, viết lên hai chữ “Cố Giang”.
Trả lời tin nhắn xong, Cố Giang hơi nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua cái tên của hắn, nhíu mày.

Chữ viết rõ ràng, ngay ngắn, đẹp đẽ mà tròn trịa, là kiểu chữ tiêu chuẩn của học sinh tiểu học.
Thật đúng với câu nói kia, “Tự như kỳ nhân” ( Chữ thế nào thì người thế ấy).
Hứa Tư Ý thấy Cố Giang nhìn chữ của cô, cảm thấy có chút ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, cố gắng nói gì đó để dời sự chú ý của anh, vì vậy, hắng giọng nói: “Cố học trưởng, Tiếng Anh của anh tốt như vậy, tại sao còn chọn môn học này chứ?”
Hai giây sau.
Người nào đó ngồi thẳng người dậy, tựa lưng vào ghế, hờ hững nói, ” Vì em.”
“…”…??? ….?
Hứa Tư Ý “khụ” một tiếng, ngồi thẳng người, mắt hướng về phía bảng đen.

Học trưởng à, câu chuyện cười này cũng quá nhạt nhẽo rồi.
*
Thư mời cho buổi party chào đón thành viên mới do Hứa Tư Ý viết, qua nhiều lần chỉnh sửa của đoàn chủ tịch, cuối cùng xong.

Buổi tiệc được quyết định tổ chức vào thứ sáu.

Bởi vì tiệc chào đón thành viên mới và Quốc Khánh trùng nhau nên thời gian cấp bách, các bộ phận rất nhanh liền rơi vào một mớ bận rộn.

Nào là làm công tác tuyên truyền, gấp rút diễn tập, chạy chương trình…
Dựa theo phân công, bí thư hội học sinh chủ yếu phụ trách điều phối và kết nối các bộ phận khác nhau cùng làm việc,và làm một vài công việc lặt vặt.

Nói ngắn gọn như câu: “Ngã thị nhất khối chuyên, na lý nhu yếu na lý bàn” (Ta sinh ra đã là một viên gạch, nơi nào cần thì ta tới nơi đó).
Tối hôm đó, Hứa Tư Ý vừa đọc xong cuốn tiểu thuyết, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, Quế Hiểu Tĩnh gọi điện thoại tới, nói không mang theo trang phục của người dẫn chương trình, bảo cô lập tức đến kho trang phục mang đến.
Kho trang phục của đoàn nghệ thuật nằm ở tầng năm – tầng thượng của giảng đường, cách chỗ cô ở không xa, không còn nhiều thời gian nữa, Hứa Tư Ý chạy như bay về phía trước, nửa đường không cẩn thận, ngã lộn ngào một cái.

Cú ngã không nghiêm trọng lắm, chỉ là mu bàn tay do chống xuống đất nên bị rách một mảng da nhỏ.
Chờ đến khi cô đứng dậy, thở hổn hển, chạy đến đại sảnh tầng 5 thì cửa thang máy chuẩn bị đóng lại.
“Bạn học, xin chờ chút!” Hứa Tư Ý cuống cuồng vội vàng gọi to.
Người trong thang máy nhíu mày, bấm vào nút mở cửa.
Hứa Tư Ý nhanh như chớp xông vào, lau lau mồ hôi, thở hổn hển, liên tiếp nói cám ơn: “Cám ơn, cám ơn cậu nhé!”.

Nói xong tự mình bấm nút số 7.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Không gian thu hẹp, yên tĩnh, không chút tiếng động.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên câu nói: “Tay sao vậy?”
“…”? Cái âm thanh này…
Hứa Tư Ý ngẩn người, dịch chuyển tầm mắt, nhìn về phía cái người cao cao đứng kia – giày đen, chân dài, vẻ mặt vô cảm, thần sắc lãnh đạm, không phải chủ tịch thì còn ai.
Cô hơi mở to hai mắt, “Cố học trưởng?”
Cố Giang không nói gì.
Nhớ tới câu hỏi lúc nãy của anh, theo bản năng xoa xoa chỗ da bị rách ở mu bàn tay, cười cười: “Chỉ bị ngã nhẹ thôi, không có gì.”
Vừa dứt lời, đèn trong thang máy đột nhiên vụt tắt.
Hứa Tư Ý cả kinh, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía bóng đèn, dự cảm chẳng lành, trong đầu rối như tơ vò.

Cô nuốt nước miếng, liếc nhìn Cố Giang đang đứng bên cạnh, nét mặt vẫn lãnh đạm, không có chút phản ứng nào.
Cô lúc này mới có chút an tâm.
Một giây sau, thang máy bỗng nhiên lung lay, dừng hẳn lại, một màu đen bao trùm.
Không hề báo trước, Hứa Tư Ý rơi vào một mảng tối hắc ám.

Không có ánh sáng, dù một tia sáng cũng không có, cả người cô run rẩy, hai tay ôm lấy vai, ngồi co lại một góc tường.
“Thang máy bị trục trặc.” Trong bóng tối, tiếng nói của Cố Giang vang lên lạnh lẽo.
“…” Hứa Tư Ý khẽ mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không thốt lên được, cô dường như lại quay lại thời còn bé.

Mỗi lần dù là cô phạm lỗi hay không, chỉ cần dì Phó tâm trạng không tốt, cô đều bị nhốt vào một căn phòng tối đen như mực, còn dì Phó ở bên ngoài chán ghét mà mắng chửi…
“Hứa Tư Ý?”
Tối quá.

Tối quá.
“Hứa Tư Ý?”
Tại sao không có đèn chứ?
Đột nhiên, trong bóng tối, phát ra ánh sáng từ chiếc điện thoại di động.

Hứa Tư Ý bỗng ngẩng đầu.
Cố Giang phát hiện, một cô bé đang run rẩy cuộn mình lại, nép sát vào một góc tường, anh từ trên cao quan sát cô, mấy giây sau, anh khuỵu gối xuống, nâng cằm cô lên, cúi đầu, ghé sát mặt mình vào mặt cô .
Anh nhíu mày: “Khóc?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.