Đọc truyện Em Trong Tim Tôi – Chương 2
Anh tiện tay đem áo trắng phủ lên áo khoác, hơi quay người lại, Hứa Tư Ý có thể thoáng thấy được một phần bụng dưới gầy mà cứng rắn.
Phía trên là đường nhân ngư gợi cảm mà xa lạ, bên trái vị trí thắt lưng có thể lờ mờ nhìn ra được một hình xăm.
____________________
Hiển nhiên, những lời này của đối phương là đáp lại câu nói trước đó của cô.
“Xin chào học trưởng, tôi là Hứa Tư Ý!” Tình cảnh lúc này đây, căn bản là không hề phát sinh bất cứ rắc rối nào.
Thế nhưng Hứa Tư Ý vẫn lúng túng đến phát nổ.
Trên bục giảng được điêu khác hoàn mỹ, cô dường như bị đóng băng, đầu óc trống rỗng, nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
Quả thật đừng nói Hứa Tư Ý, ngay cả đến phó chủ tịch cũng không dự đoán được vị ngồi sau kia lại nói ra những lời này, thoáng chốc cũng ngẩn ra.
Cũng may, anh chưa đến vài giây liền phản ứng lại, cười nói, “Không sai không sai, bạn học, bạn làm tốt lắm.
Về sau nhất định phải tự tin chút nha!”
“….Cảm ơn” Hứa Tư Ý hoàn hồn, như được đại xá, nói xong liền bước nhanh đi xuống bục giảng, thấy hàng thứ 3 vừa vặn không có ai ngồi, cô chạy nhanh ngồi xuống.
Ánh mắt mọi người hết dừng ở Hứa Tư Ý rồi lại nhìn về phía hàng ghế cuối cùng, cứ thế chuyển vài vòng cho đến khi không phát hiện có gì phát sinh phía dưới, liền nhìn về bục giảng lại.
Hứa Tư Ý phồng quai hàm, thở ra một hơi.
Người kia, hẳn là, không lại nhìn về bên cô đó chứ?
Nhịp tim cô đập dồn dập, vẫn chưa kịp hồi phục, bình tĩnh lại, nhưng sau đó vẫn trộm đưa mắt về hàng cuối, lại phát hiện ra rằng không biết từ khi nào ở nơi đó lại nhiều ra một nam sinh.
Nam sinh áo trắng, quần đen, giống như mới từ một chỗ nghiêm trang đến đây, đứng đối diện với Cố Giang, đang nói gì đó, thần sắc khẩn trương.
Cố Giang ngồi bắt chéo chân, mặt không chút thay đổi, lúc này vẫn là vẻ mặt ngạo mạn, xa cách cùng không kiên nhẫn đó.
Một lát sau, anh dường như nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên nâng mắt nhìn lên.
Ánh mắt kia giống như chim ưng đang nhìn con thỏ nhỏ chuẩn bị bị vây bắt là cô, vừa sắc bén vừa chính xác, tựa như không hề có sai sót nào.
Tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau trong không trung.
Ánh mắt Cố Giang dừng trên mặt Hứa Tư Ý.
Vì sự việc diễn ra quá nhanh, cô trở nên luống cuống, cứng đờ, rồi cố gắng làm như không có việc gì, yếu ớt đem ánh mắt dời đi, nhìn bảng đen, nhìn bàn giáo viên, lại nhìn sang màn chiếu, giấu đầu lòi đuôi hết nhìn đông tới nhìn tây.
Cố Giang nhướn mày, thờ ơ dời tầm mắt đi.
Cô ấy ngồi ở ghế ngoài cùng hàng thứ ba, lưng thẳng tắp, ngồi đoan đoan chính chính như một cô bé.
Tư thế ngồi làm làn váy của cô bị kéo lên, lộ ra đôi chân mảnh khảnh.
Hai bên đầu gối trắng noãn như tuyết, bắp chân bé khoảng một quả cầu.
……..
Bởi vì nhiều người đăng kí vào Ban thư ký Hội học sinh, nên mãi đến 10 rưỡi tối, người chủ trì với giọng điệu trầm bổng mới tuyên bố vòng phỏng vấn thứ nhất chấm dứt, cũng không quên thông báo với mọi người là danh sách tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai sẽ được công bố dưới dạng tin nhắn đến điện thoại nội trong hai ngày, mời mọi người trở về chờ tin tức.
Những tân sinh viên vừa rời khỏi phòng, vừa náo nhiệt thảo luận.
Hứa Tư Ý đi chầm chậm ở cuối hàng, xác định phần lớn đèn ở Giáo Học Lâu đều không bị ảnh hưởng bởi tiếng hét của cô khi nãy, sau đó mới rời đi.
Bên ngoài bầu trời tối đen, giống như bị vảy mực, những con bươm bướm bay xung quanh chiếc đèn đường đang phát ra ánh sáng mờ ảo.
Hứa Tư Ý dừng lại ở đại sảnh lầu một, rối rắm vài giây, rồi bình tĩnh lại mở đèn pin ở di động, sau đó dọc theo con đường đi về khu nhà ở.
Đang đi, “Tư Ý?” Một giọng nói trong trẻo, vui vẻ vang lên sau lưng.
Giọng nói này Hứa Tư Ý không còn xa lạ gì, học tỷ “Lâm Thanh Hà”.
Người chủ trì đã từng giới thiệu, nếu cô nhớ không nhầm, vị học tỷ mỹ nhân này tên là Quế Hiểu Tĩnh, là Tổng thư ký của Ban thư ký Hội học sinh.
Khóe miệng Hứa Tư Ý cong lên, đang chuẩn bị nở nụ cười về phía học tỷ.
Nhưng mà vừa quay đầu lại, miệng cô bất giác trùng xuống.
Đúng là Quế Hiểu Tĩnh.
Nhưng, bên cạnh Quế Hiểu Tĩnh còn có một người.
Đối phương vai rộng, chân dài, sắc mặt lãnh đạm, dáng người hơn 1m8, dù chỉ đứng ở một chỗ không nói câu nào thì người đó vẫn toát ra hơi thở mạnh mẽ, khiến người khác không thể bỏ qua.
Chính là vị học trưởng mà cô mới chào hỏi khi nãy.
Ở khoảng cách này, Hứa Tư Ý hơi giật mình, đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ hình dáng của anh đến vậy.
Cô không khỏi thầm khen ngợi vẻ ngoài vô cùng đặc biệt của vị học trưởng này.
Loại đẹp mắt này không phải thanh tú, cũng không hề nữ tĩnh, mà là vô cùng anh tuấn cùng vẻ đẹp rất truyền thống, đường nét của anh rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng tắp, môi mỏng nhưng đẹp, diện mạo trẻ trung và khôi ngô.
Thậm chí ngay cả độ cong hàm dưới cũng thật đặc biệt, thoạt nhìn có vẻ kiêu căng, lạnh nhạt.
Nhưng điều gây sự chú ý nhất của người khác vẫn là đôi mắt dài và hẹp cùng với đuôi mắt hơi cong lên của anh, thu hút, sắc sảo, sâu không thấy đáy.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Hứa Tư Ý thoát ra sách vở, nhìn thấy bốn chữ “đẹp như tranh vẽ” trên một người sống.
Chỉ tiếc……….
Vừa thấy đã không giống người hiền lành gì.
Tóm lại là trai tài gái sắc, một đôi ngọc bích, Hứa Tư Ý nhìn cảnh này dưới màn đêm, sau khi oán thầm, vẫn cảm thấy hình ảnh này thật đẹp mắt.
“Đây chính là học muội xinh đẹp mà mình đã đề cập qua với cậu.”, vì Quế Hiểu Tĩnh là người Thượng Hải nên khi nói giọng đặc biệt mềm mại và êm ái, cô vô cùng thân thiết kéo tay Hứa Tư Ý, khen: “Vô cùng đáng yêu cũng vô cùng dịu dàng!”
“…….”Hứa Tư Ý không biết phải nói gì, thầm nghĩ, chị là người dịu dàng nên gặp ai cũng thấy dịu dàng sao?
Cách đó mấy mét, Cố Giang khẽ gảy tàn thuốc, khuôn mặt ở trong làn khói hiện ra, vẻ mặt lạnh nhạt, không mấy quan tâm.
Hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên trên người Hứa Tư Ý.
Anh cũng không nói gì, mà cứ thế tràn ngập hứng thú nhìn chằm chằm cô.
Chẳng lẽ là đang ám chỉ cô việc gì à?
Người mới nên chào hỏi bậc tiền bối?
Như một chú gà con mới ra đời, hiểu được truyền thống kính trọng bậc tiền bối là một phẩm chất tốt đẹp, bởi vậy Hứa Tư Ý cúi đầu suy tư, nghĩ mình nên nói thẳng là chào học trưởng, hay là nên thêm tên của học trưởng vào lời nói.
Nhưng mà, ngay một giây trước khi Hứa Tư Ý chuẩn bị mở miệng, vị tiền bối vừa vặn hút xong một điếu thuốc, anh thản nhiên thu hồi tầm mắt, dập tắt đầu lọc, xoay người, bước chân rời đi.
Quế Hiểu Tĩnh hướng về phía bóng lưng kia vẫy vẫy tay, la lớn: “Chia nhau phát biểu ý kiến, đừng quên chuẩn bị! Nhớ kỹ nha!”
Cũng không biết Cố Giang có nghe thấy hay không, nhưng anh cũng không quay đầu lại, bóng dáng hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Hứa Tư Ý nhìn bản chỉ đường bên cạnh: Cổng trường phía tây.
Đó là đường đi về cổng trường? Đèn sắp tắt hết, vị đại ca kia không cần trở về phòng ngủ sao? Cô có chút tò mò nghĩ.
******
Hứa Tư Ý đối với việc phỏng vấn Ban thư ký không ôm bất kỳ hi vọng nào.
Mọi người người đều biết, đó chính là tập trung của các học sinh ưu tú, học sinh đa tài, năng lực xuất chúng, người tài vô số kể.
Cô có thể tự mình hiểu lấy – vòng sơ khảo đêm đó, bản thân mình, biểu hiện tuy rằng không tính là kém cỏi nhất, nhưng nhất định là chỉ dừng ở mức bình thường, khả năng tiến vào vòng phỏng vấn lần hai là rất nhỏ.
Nhưng, cuộc sống tựa như một viên sô cô la, bạn vĩnh viễn không biết tiếp theo sẽ ăn phải vị gì.
Buổi tối sau hôm sơ khảo, Hứa Tư Ý liền nhận được tin nhắn: “Chúc mừng, bạn đã lọt vào vòng thi thứ hai.”
Đối với việc này, Hứa Tư Ý cảm thấy thành viên của Hội học sinh chắc có sự nhầm lẫn.
Nhìn chằm chằm danh sách những người trúng cử vào vòng hai trên màn hình di động, cô chống má trầm tư, do dự có nên hay không gọi điện thoại tới tố giác chính mình đục nước béo cò.
Ngay lúc Hứa Tư Ý nắm chặt tay, chuẩn bị hi sinh chính mình vì nghĩa lớn, cửa phòng ngủ bị đập.
Bang! Bang!
Vương Hinh, nằm gần cửa nhất, đang đắp mặt, nghe tiếng, một tay che mặt một tay mở cửa ra.
Ngoài cửa là một nữ sinh đeo kính, quần áo giản dị, thoải mái tự nhiên.
Hứa Tư Ý tranh thủ dò xét, nhận ra đó chính là người ở phòng đối diện, Trương Đình.
Để cho việc thông báo tin tức một cách nhanh nhất có thể, trường C ở từng khu kí túc xá đều lập một người hoặt nam hoặc nữ làm lớp trưởng.
Trương Đình mới xuất hiện chính là lớp trưởng của khu cô.
Vương Hinh hỏi: “Lớp trưởng có chuyện gì sao?”
“Là như vậy, mời mọi người đúng 3h45 đến tập trung tại cửa phía bắc, tham gia ‘Cuộc gặp mặt, giao lưu các sinh sinh viên ưu tú, tiêu biểu’.
Nữ lớp trưởng này là học sinh “ba tốt” đúng chuẩn, nụ cười rộ lên rực rỡ, “Lần gia lưu này sẽ do Hội học sinh chuẩn bị, phải kí tên, không được vắng mặt đâu! “
Buổi chiều ngày hôm sau.
Mặt trời mạnh mẽ nhô lên cao, những học sinh năm nhất tập trung tại cửa hội trường dưới ánh mặt trời chói chang, số lượng người lớn vô cùng, ở xa nhìn lại rất đồ sộ, giống như một chiếc sủi cảo khổng lồ vậy.
‘Ực’ một tiếng, Hứa Tư Ý đem sữa đậu nành vừa mua ở căng tin lên uống một hơi hết sạch, nhìn đám người, lại nhìn mặt trời, không khỏi cảm thán thời tiết này không dành cho việc ngủ thật sự rất đáng tiếc!
Cô rất muốn ngủ thành một con lười T.T
Một giây trước khi Hứa Tưu Ý định đứng ngủ, phần lớn mọi người rốt cục cũng bắt đầu hướng về phía cửa thong thả di chuyển vào.
Vừa vào, các sinh viên theo thứ tự chuyên ngành mà ngồi ở khu vực đã chỉ định, trong hội trường cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lúc này một sinh viên chủ trì đi lên giữa bục giảng, nói vào micro: “Kính thưa thầy hiệu trưởng, các thầy cô giáo, cùng các bạn học sinh thân mến…”
Trương Địch Phi cùng Trần Hàm đeo tai nghe, Vương Hinh dịch người, đang tìm một tư thế ngồi thoải mái để ngủ.
Hứa Tư Ý lấy cuốn sổ tay và bút ra, mở to ánh mắt, ép mình không được mất tập trung.
Bản thảo trong tay người chủ trì, 80% đều là giới thiệu các vị lãnh đạo, đi theo mỗi một cái tên của các vị lãnh đạo là một trận vỗ tay trong hội trường.
Ước chừng qua 4 phút mới tiến vào chủ đề chính, “Thời gian tiếp theo sẽ dành cho tám bạn sinh viên tiêu biểu, chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Đám tân sinh viên cũng không thật sự quan tâm nhìn theo người chủ trì xuống đài như thế nào.
Bục giảng trống không nhưng hội trường vẫn lặng ngắt như tờ.
Lúc này, nữ sinh ngồi bên cạnh Hứa Tư Ý chạm vào vai cô, nhỏ giọng nói, “Bạn học, mình không mang vở, bạn có thể xé cho mình một tờ giấy không?”
Nữ sinh này tên là Tần Sương, dáng người trắng nõn xinh đẹp, cùng một lớp với Hứa Tư Ý, Hứa Tư Ý không nói gì, lật đến giữa trang vở, soạt một cái liền xé xuống đưa một tờ giấy qua.
Tần Sương nhanh nhẹn, cười hì hì: “Cảm ơn nha.”
Hứa Tư Ý nói câu không khách khí, quay đầu trở lại, ánh mắt một lần nữa trở lại bục giảng, vừa vặn thấy một bóng người thon dài từ phía sau màn đi ra.
Ánh mắt cô chợt kinh ngạc, bên cạnh, Tần Sương trực tiếp cúi đầu ‘oa’ một tiếng.
Lần giao lưu này ở một nơi nghiêm túc, bởi vậy người nọ một thân ăn mặc nghiêm chỉnh ,một bộ âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần đen, vai rộng eo hẹp, dáng người không chê vào đâu được.
Tóc ngắn hất lên trên, lộ ra chiếc trán cao và sáng bóng, cùng một đôi mắt đen thâm thúy.
Thoạt nhìn anh có chút giống như thiếu ngủ, không nói gì, mắt hơi híp lại, vẻ mặt lãnh đạm có phần không kiên nhẫn, tùy tiện đứng trên bục, không thể nghi ngờ anh lại trở thành tâm điểm của toàn trường.
Trong lúc nhất thời, mọi người dù ngủ gà ngủ gật hay nghịch điện thoại, tất cả đều bị anh hấp dẫn mà nhìn qua.
Qua vài giây, anh chớp mắt một cái, giọng nói trầm thấp xuyên qua micro cố định vang vọng toàn bộ hội trường, ngữ điệu có chút không tập trung, ngữ khí rất nhạt: “Chào mọi người.
Tôi là Cố Giang, đến từ ngành thiết kế công trình khoa kiến trúc, là người nhận được học bổng quốc gia, và cũng là chủ tịch của Hội học sinh….”
“Học bổng quốc gia?” Tần Sương ánh mắt trợn tròn, “Thật là lợi hại!”
Hôm khai giảng, trường học phát cuốn sổ hướng dẫn nhập học, một cuốn sổ tay, phía trên đề cập tới, học bổng quốc gia từ trung ương gồm bộ tài chính và giáo dục cùng thống nhất cấp cho, hàng năm chỉ định số người có hạn, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Có thể vượt qua khó khăn để giành được học bổng, đều là những sinh viên tài năng đứng đầu.
Lúc này sự chú ý của Hứa Tư Ý không đặt ở ‘Học bổng quốc gia’ trong lời Cố Giang nói.
Mà là….
Vị học trưởng này, nhan sắc cùng giá trị thật đúng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết….
A không đúng, đây cũng không phải trọng điểm.
Anh còn vừa nói tới cái gì ấy nhỉ?
Chủ tịch Hội học sinh? Duyên phận thần kỳ như thế thật tồn tại sao….
Lời phát biểu của Cố Giang rất ngắn gọn, ngắn gọn đến mức Hứa Tư Ý hoài nghi là anh vừa mới ở phía sau đài viết một bài phát biểu, bởi vì từ khi anh bước ra đến lúc rời bục giảng, toàn bộ quá trình không mất đến ba phút.
Nam sinh thứ hai đi lên bục giảng cũng ăn mặc nghiêm túc, đeo mắt kính thật dầy, diện mạo thanh tú, vừa nhìn thấy đã thấy đúng tiêu chuẩn học bá.
Đây là một thế giới thích cái đẹp, mọi người tuy rằng đang nghe, nhưng sự chú ý so với lúc trước đã phân tán rất nhiều.
Nói là cùng các học sinh ưu tú tiêu biểu giao lưu, nhưng thực chất là nghe các vị học bá kể về việc tại sao họ có thể kiêu ngạo đến vậy.
Sau Cố Giang, Hứa Tư Ý lại nghe thêm vài câu chuyện của các vị học bá khác, cuối cùng đúc kết ra rằng, đó chính là những vị học bá ưu tú nghìn người như một, trong vạn người mới có thể tìm ra được một soái ca.
Khi người học bá thứ tư lên bục giảng, là lúc cô mót quá nhịn không được bèn chuồn ra ngoài đi toilet.
Hội trường cùng đài phát thanh của trường liền kề nhau.
Kết nối giữa hai tòa nhà là một hành lang hẹp, toilet tại ngay chính giữa hành lang.
Hứa Tư Ý vừa xem di động, dọc theo hành lang đi về phía trước.
Đi đến một chỗ thì cô ngửi được mùi thuốc lá chưa tan trong không khí.
Hứa Tư Ý quay đầu, ngay bên trái là cửa thoát hiểm đang mở hé, bên trong, ánh sáng hơi tối, mơ hồ có thể thấy một bóng người cao cao.
Cô nháy mắt mấy cái, dựa sát vào tường, lặng lẽ đi về phía đó.
Ngay sau cánh cửa là một thân tây trang màu đen.
Người nọ đưa lưng về phía cô, một tay cởi bỏ cúc ở chiếc áo sơ mi trắng, lộ ra vai rộng cùng eo hẹp, thắt lưng hơi gầy.
Đang thay quần áo?
Anh tiện tay đem áo trắng phủ lên áo khoác, hơi quay người lại, Hứa Tư Ý có thể thoáng thấy được một phần bụng dưới gầy mà cứng rắn.
Phía trên là đường nhân ngư gợi cảm mà xa lạ, bên trái vị trí thắt lưng có thể lờ mờ nhìn ra được một hình xăm.
Rất tà khí cũng rất hấp dẫn.
…….Đợi chút.
Trời đất, cô rốt cuộc đang làm gì vậy!!!
“…..”Hứa Tư Ý sợ ngây người, sau khi hoàn hồn cả khuôn mặt đều đỏ bừng, tay lỡ đụng phải cửa.
Ầm!
Cố Giang nghe thấy tiếng động kia, nhíu mày quay đầu, vừa vặn thấy một mái tóc đuôi ngựa dài vẽ ra một hình cung nho nhỏ, chủ nhân của mái tóc đôi ngựa giống như một con thỏ bị hoảng sợ, một bóng dáng nho nhỏ, dọc theo hành lang chạy trối chết.