Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 82: Kết thúc (2)


Đọc truyện Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu – Chương 82: Kết thúc (2)

Editor: miemei

Hôm sau, lúc bọn họ xách theo hành lý muốn rời khách sạn, hai chiếc xe cảnh sát đã chờ ở ngoài khách sạn từ sớm. Luật sư đến khuyên hai người nhất định phải nể mặt đi nhận ‘Huy chương dũng sĩ’, nếu không bên cảnh sát tức giận truy cứu lên thì tuyệt đối có thể nhốt anh vào tù mười ngày nửa tháng.

Chu Tử Chính hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm được gì, cuối cùng thì cũng là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Nhưng, muốn mượn mặt anh để làm tuyên truyền hả, cũng không dễ vậy đâu! Chu Tử Chính bảo luật sư lấy cho anh và Lâm Dư Hi một bộ đồ truyền thống nhất của Dubai và một bộ râu, lí do là nếu đã đến rồi, thì phải nhập gia tùy tục.

Mặc áo choàng dài màu trắng vào, dán bộ râu lên, rồi dùng hai sợi dây đen để cố định tấm vải đội đầu màu trắng, từ chàng công tử đẹp trai, Chu Tử Chính đã biến thân thành tù trưởng Ả Rập. Lâm Dư Hi thì mặc cả người một cái áo choàng dài màu đen cộng thêm mạng che mặt mày đen, chỉ lộ ra đôi mắt. Hai người nhìn nhau cười.

“Nhận ra anh không?”

Lâm Dư Hi cười lắc đầu: “Bộ râu với vải đội đầu này của anh thật sự không thể nào hoàn hảo hơn được nữa.”

“Vậy thì đúng rồi. Đi, đi lãnh thưởng nào.”

Đối với cách ăn mặc của Chu Tử Chính, tổ trưởng đồn cảnh sát vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, theo như ông ta thấy thì Chu Tử Chính đã rất nể mặt rồi. Thế là ông ta cười ha ha chụp chung tấm ảnh trao thưởng, rồi lại đề nghị vì thân phận đặc biệt của Chu Tử Chính, lúc du lịch ở Dubai cần phải chăm sóc đặc biệt, cho nên quyết định cho hai cảnh sát mặc thường phục đi theo bảo vệ.

Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi hai mặt nhìn nhau, xem ra tuần trăng mật mà họ cho rằng sắp kết thúc bây giờ mới bắt đầu thôi.

—–

“Ha ha ha ha ha…… Cậu mau đi tìm pháp sư đến làm phép cho cậu với Chu công tử đi, sao mà một, hai năm nay hai người gặp nhiều chuyện rắc rối vậy chứ.” Ngải Vi bế con, cười đến run cả người, “Đi một chuyến tuần trăng mật cũng có thể bị nhốt vào lồng giam nữa.” 

Lâm Dư Hi cũng bật cười: “Hình như hai đứa mình không nên đi ra ngoài thì phải, vừa bước ra ngoài là có chuyện. Nhưng tuần trăng mật có cảnh sát hộ tống cũng khá đặc biệt đấy.”

“Bốn vệ sĩ thì cũng thôi đi, cộng thêm hai cảnh sát nữa, sáu người nhìn hai cậu anh anh em em, tự nhiên sao?”

“Không tự nhiên, nên đã trở về đây này.”

“Vẫn nên ngoan ngoãn ở trong nhà tạo người cho tốt đi.”


Lâm Dư Hi bế baby vừa qua đầy tháng: “Thuận theo tự nhiên thôi. Sao rồi, chăm con vất vả không?”

“Cũng ổn, mình chỉ chịu trách nhiệm cho bú sữa thôi, những chuyện khác thì anh Trạch bao trọn hết.”

“Thảo nào Vince nói anh Trạch đã biến thành con gấu trúc có thể ngủ bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu!”

“Mình phụ trách sinh, anh ấy phụ trách chăm, chuyện thường ở huyện mà.” Ngải Vi cười đến vừa hạnh phúc vừa kiêu ngạo, “Với lại là anh ấy sợ mình vất vả quá, baby thì quá nhỏ, không muốn giao cho người giúp việc, nên chỉ có thể tự mình làm thôi.”

“Cô Ngải à, cô đã gả cho một người đàn ông tốt đấy.”

Ngải Vi nhướn mày với cô: “Mình cũng sẽ làm cho anh ấy rất…… ‘hạnh phúc’.”

—–

Những ngày sau kết hôn trôi qua rất thoải mái, nhẹ nhàng, mỗi ngày Lâm Dư Hi và Chu Tử Chính cùng ra khỏi cửa, cô đến phòng khám, anh về công ty, lúc tan tầm, anh lái xe đến đón cô về nhà. Lúc phòng khám không bận, thỉnh thoảng cô sẽ bất ngờ xuất hiện ở phòng làm việc của Chu Tử Chính, cho anh một sự ngạc nhiên vui mừng (kiểm tra đột xuất), may mắn là tạm thời vẫn chưa gặp phải chuyện không nên bắt gặp.

“Anh nói xem có khi nào có một ngày lúc em phá cửa vào phòng làm việc của anh, thì có người muốn nhảy cửa sổ chạy trốn không?”

“Không đâu, cửa sổ ở đây không mở ra được. Hơn nữa……”

“Hơn nữa cái gì?”

Chu Tử Chính gian xảo chớp mắt: “Anh có rất nhiều phòng làm việc có thể làm việc, em kiểm tra không ra đâu,.”

“……”

Chu Tử Chính có qua có lại, lẳng lặng đi đến phòng khám định cho Lâm Dư Hi một bất ngờ lãng mạn, vừa mở cửa ra thì đã nghe được tiếng đàn ông rên rỉ, Chu Tử Chính nhíu mày, muốn nhìn lén qua tấm màn thì bị một đôi tay ấm áp che mắt lại: “Nghiêm cấm rình trộm.”


Chu Tử Chính chau mày: “Anh đã nói không cho em khám khoa nam mà.”

“Em khám cho khoa nhi.” Vén tấm rèm vải lên, một bé trai đang ngồi trên giường, thì ra tiếng rên rỉ vang lên ở phòng kế bên.

Chu Tử Chính hài lòng gật đầu: “Ngoan.”

Phòng kế bên vang lên tiếng đàn ông kêu: “Bác sĩ Lâm, tôi có thể mặc quần được rồi chứ?”

“Được rồi.” Lâm Dư Hi đáp.

Thoáng chốc mặt Chu Tử Chính đen lại: “Khoa nhi?”

“Cậu ấy chưa đủ 18 tuổi.”

“Đủ 8 tuổi thì đã không phải là thiếu nhi nữa rồi.”

“Anh mau ra ngoài đi, em phải khám bệnh.”

“Anh phản đối, thiếu nhi là từ 0 đến 8 tuổi, không đúng, từ 0 đến 5 tuổi thôi.” Trẻ em 5, 6 tuổi thời nay đã biết trêu ghẹo người khác rồi đấy.

“Phản đối vô hiệu! Anh Chu Tử Chính, anh mà quấy rầy em khám bệnh nữa thì tối nay ngủ sô pha nhé.”

Chu Tử Chính hậm hực đi ra, nhìn thấy một cậu thiếu nhi 14, 15 tuổi, còn cao to hơn anh, hơn nữa còn có chút xíu đẹp trai bước ra từ phòng che rèm. Chàng trai gật đầu cười với anh: “Chào chú!” Mẹ nó, thiếu nhi gì chứ, rõ ràng là miếng thịt tươi mà. Khám bệnh thì khám bệnh đi, cười tươi rạng rỡ như ánh mặt trời như vậy làm gì hả!

Trong lòng Chu Tử Chính có vạn con ngựa phi qua, không được, phải nghĩ cách giữ cô ấy ở trong nhà thôi.


Tối hôm đó, anh làm đặc biệt liều mạng, xong chuyện rồi cũng nằm lỳ ở đó không chịu đi. Lâm Dư Hi đẩy anh: “Anh muốn nằm lỳ đến bao giờ hả?”

“Cho đến khi bé trùng gặp được bé trứng.”

—–

Chập tối, Chu Tử Chính về đến nhà, đi lên phòng, thấy cửa phòng dán một bức hình cải trắng, Lâm Dư Hi thì nằm trên giường nghỉ ngơi.

“Sao thế? Không thoải mái à?” Chu Tử Chính đi qua sờ trán của cô.

“Ừm, hơi mệt, buổi chiều về ngủ một chút.”

Chu Tử Chính đặt ngón tay lên mạch đập của cô, sau đó nghiêm túc nói: “Ừm, căn cứ theo chuẩn đoán của anh, em lao lực quá độ, quả thực cần phải nghỉ ngơi cho tốt, anh kê cho em một năm nghỉ phép, trong một năm này chỉ có thể ăn, chơi, ngủ, tuyệt đối không thể đi làm việc nữa.”

Lâm Dư Hi cười: “Sao có cảm giác như anh đang nuôi heo ấy nhỉ?”

“Anh còn muốn nuôi thêm mấy con nữa kìa!” Đột nhiên anh nhớ tới bức hình cải trắng ngoài cửa, “Em treo tấm hình cải trắng ngoài cửa là ý muốn nói con heo anh đây đã chiếm lấy bó cải trắng như em đó hả?”

“Ý em muốn nói là về sau anh phải ăn cải trắng đấy.”

“Anh ăn cải trắng?”

“Ừm, ít nhất phải ăn hai tháng.”

“Tại sao?”

“Trai giới.”

Chu Tử Chính sửng sốt, chợt hiểu ra, hưng phấn hỏi: “Bé trùng gặp bé trứng rồi à?”

Lâm Dư Hi cười gật đầu: “Chiều nay về kiểm tra thử rồi, số ngày ít quá, qua mấy ngày nữa lại đi khám bác sĩ để xác định.”

“Trời ạ, để anh bình tĩnh chút đã. Chết rồi, tối qua anh làm mạnh như vậy, có khi nào tổn thương đến con không? Vợ, có cần đi khám bác sĩ ngay bây giờ không?”


“Ông xã, bình tĩnh!”

“Chuyện quan trọng thế này, anh bình tĩnh không nổi.” Thế là, từ một lão heo anh tuấn, điềm tĩnh, anh trực tiếp biến thành một con khỉ nhảy tưng tưng, cực kỳ căng thẳng, một chút thì hỏi cô có đói không? Một chút nữa lại hỏi cô có khát không? Nằm lâu rồi thì hỏi có muốn ngồi dậy một chút không? Ngồi lâu rồi thì hỏi có muốn nằm xuống một lát không?

“Chồng à, còn chín tháng nữa, bình tĩnh chút nào.”

Thế là lúc ngủ, anh cực kỳ bình tĩnh mà không dám nhúc nhích một chút nào, kết quả hôm sau thức dậy, cả người cứng ngắc, thiếu chút nữa là trật cổ luôn. Nhìn thấy Chu Tử Chính cả người cứng còng, nhưng lúc họp, khóe mắt cũng vô duyên vô cớ cong lên, Tống Thành Trạch đặt tên cho triệu chứng của anh là “Hội chứng hưng phấn quá độ khi lần đầu làm cha”.

Hai tuần sau, sau khi đi khám thai xong, trình độ hưng phấn của Chu Tử Chính đã tiến hóa thành kích động.

“Thai đôi? Có khi nào là thai long phượng không?”

“Bây giờ còn nhỏ quá, không biết được.”

“Có bao nhiêu phần trăm cơ hội sẽ là thai long phượng?”

“Bây giờ rất khó nói.”

“Vậy nói đơn giản chút đi, có bao nhiêu phần trăm cơ hội?” Hoàn toàn là dáng vẻ nói không ra một con số thì cô đừng mong được đi.

Bác sĩ bị Chu Tử Chính ép đến không thể làm gì khác hơn: “Mỗi thai nhi có một nửa cơ hội là trai hoặc gái, cho nên đại khái có khoảng 25 phần trăm cơ hội sẽ là thai long phượng.”

Sau đó thì Chu Tử Chính mắc phải “Hội chứng mơ mộng hão huyền khi lần đầu làm cha”. Nhưng kể từ khi anh mắc chứng bệnh đó rồi, thì anh giống như là đang đội vòng sáng của thiên sứ vậy, ngày nào cũng mặt mày vui vẻ hòa nhã. Đám giám đốc làm sai việc rối rít nhắm ngay thời cơ này thừa nhận sai lầm, quả nhiên Chu Tử Chính đang có tâm trạng rất tốt đã đại xá thiên hạ.

Chỉ là một tháng sau, niềm vui sướng, phấn khích đã hơi tụt xuống, vẻ mặt của Chu Tử Chính từ từ thay đổi. Chu Tử Chính về nhà nhìn thấy bức hình cải trắng ở trước cửa, đôi mắt không nhịn được ảm đạm xuống: Bó cải trắng này còn phải treo ở đây một tháng nữa, những ngày này sao mà trở nên dài dằng dặc như vậy chứ.

Tống Thành Trạch phát giác ra sự thay đổi của anh, rất đồng cảm mà hiểu ra anh đã bắt đầu bước vào giai đoạn hậu di chứng của “Hội chứng mơ mộng hão huyền, hưng phấn quá độ khi lần đầu làm cha”: Dục vọng chưa được thỏa mãn. Lúc này, anh sẽ đặc biệt cáu kỉnh, đừng bao giờ không biết tốt xấu mà đụng vào họng súng đó.

Hai tháng sau, lúc khám thai, bác sĩ xác định thai của Lâm Dư Hi là thai long phượng, bỗng chốc hai mắt của Chu Tử Chính nở đầy hoa. Lúc anh gọi điện thoại cho Tống Thành Trạch khoe khoang, ngoài hai tiếng chúc mừng, Tống Thành Trạch lập tức đổi tên chứng bệnh của anh thành “Hội chứng mở cờ trong bụng, đã được như ý khi lần đầu làm cha”, trên mặt ông chủ nở đầy hoa, cả đám giám đốc đã phạm sai lầm lại nhặt về cái đầu của mình.

Về đến nhà, Lâm Dư Hi tắm rửa xong thì phát hiện bức hình cải trắng ở ngoài cửa đã đổi thành một bức hình thịt kho, ở trên giường thì tóm được một con sói trần truồng. Trai giới hai tháng, rốt cuộc cũng có thể ăn mặn rồi. Tuy bữa ăn mặn này chỉ có thể là một miếng thịt nhỏ, nhưng đối với Chu Tử Chính đã trai giới hai tháng mà nói thì đã là món ngon nhất trên đời rồi. Hú hú ~ ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.