Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 6: Cùng bệnh, thương nhau*?


Đọc truyện Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu – Chương 6: Cùng bệnh, thương nhau*?

Lâm Dư Hi đỡ Ngải Vi đã mê man vào trong xe, để cho cô ấy dựa vào vai mình ngủ.

“Cám ơn!”

“Đừng khách sáo, đưa bạn cô về nhà trước nhé!”

Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi chia ra ngồi cạnh hai bên cửa sổ, Ngải Vi ngủ rất thoải mái, vậy mà lại bắt đầu ngáy lên.

Lâm Dư Hi ngại ngùng mỉm cười: “Thật ngại quá! Hôm nay cô ấy uống nhiều quá rồi.”

“Không sao. Cô ấy chính là người hôm nay đến phòng khám tìm cô phải không!”

“Ừ! Cô ấy, thất tình rồi!”

“Khó trách lại kích động như thế.”

Lâm Dư Hi ho một cái: “Đúng rồi, anh đang uống thuốc đó, cố gắng uống ít thôi nhé.”

“Không uống bao nhiêu đâu, chỉ là xã giao giữa bạn bè, uống vài hớp thôi.”

“Ừm, vậy thì tốt!”

“Vốn chỉ là ôn chuyện cũ với mấy người bạn, lúc sau lại có mấy người phụ nữ không quen biết đi vào. Mấy mùi nước hoa đó xộc lên dữ quá, tôi cũng chịu không nổi nữa.”

“Ừm!”

“Các cô thường đến đây à?”

“Đây là lần đầu tiên tôi đến.”

Chu Tử Chính mỉm cười: “Rất ít khi thấy con gái mang giày thể thao đến quán bar đó!”

“Không mang giày thể thao thì không thể nào khiêng cô ấy về nhà được.”

Chu Tử Chính cười: “Thì ra là cô đến để bảo vệ người đẹp.”

Lâm Dư Hi mỉm cười không nói gì, liếc mắt nhìn Ngải Vi đang ngủ đến không biết gì. Phải đó! Bảo vệ con nhỏ ngu ngốc này đây.

Nhà của Ngải Vi không xa, đến cửa nhà lớn của cô ấy, người làm đã giúp đỡ dìu cô ấy đi vào.

Lâm Dư Hi đứng ngoài xe, cúi đầu nói với Chu Tử Chính: “Cám ơn nhé. Nhà tôi cũng không xa, tôi đi bộ về là được rồi.”

“Đi bộ về? Đã trễ thế này rồi đấy!”

“Khu này an toàn lắm, tôi thường đi mà.”

Chu Tử Chính nhìn cô, đột nhiên mở cửa xe, bước ra.

“Dù sao tôi cũng muốn xả bớt hơi rượu, tôi cũng đi một chút vậy!”

“Hả?” Hai mắt Lâm Dư Hi trừng lên.

“Bên trái, hay bên phải?”


“Thực sự không cần đâu, tôi……”

“Tôi muốn nói chuyện với cô một chút về bệnh của tôi.”

Như vậy, Lâm Dư Hi không còn lý do từ chối nữa, thế là hai người bước đi chậm rãi trên lối đi bộ, mà bên cạnh, vẫn có một chiếc xe chạy chậm theo sau.

“Bệnh của tôi sẽ tốt lên được chứ?”

“Thông thường mà nói, nếu như nguyên nhân chủ yếu là về mặt sinh lý, thì hoàn thành cả đợt điều trị, phần lớn tình trạng sẽ có chuyển biến tốt.”

“Vậy nguyên nhân tâm lý thì sao?”

“Cái này thì anh phải đi khám bác sĩ tâm lý rồi, tôi không giúp được.”

“Chẳng phải cô học qua tâm lý học sao?”

“Sao anh biết?” Lâm Dư Hi ngạc nhiên nhìn anh.

“Xin lỗi, bệnh của tôi nhạy cảm quá, hễ là bác sĩ chữa bệnh cho tôi, tôi đều sẽ điều tra rất kỹ càng.”

“Vậy anh Chu nên biết rằng, tôi chỉ học qua tâm lý học, chứ chưa từng học qua điều trị tâm lý, càng không có thực tập lâm sàng.”

“Bệnh của tôi đã 5 năm rồi, đã khám rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, những phương pháp mà cô từng nghĩ tới, hay chưa từng nghĩ tới, tôi đều đã thử hết. Nếu đã như thế, tôi muốn thử cách khác xem sao.”

Lâm Dư Hi mím môi: “Anh Chu, trước giờ tôi chưa hề có kinh nghiệm về mặt này, trách nhiệm này nặng quá rồi.”

“Cô có!”

“Tôi có?”

“Cô đã trải qua nỗi đau của tôi!”

Bước chân của Lâm Dư Hi dừng lại, dường như nhịp tim của cô đã lỡ nửa nhịp.

“Tôi biết Vương Vận Kỳ, cũng biết Lý Thuần Nhất.”

Im lặng!

Chu Tử Chính đứng dưới bóng cây, lẳng lặng nhìn cô: “Cô hiểu thế nào là bị phản bội, có lẽ, cô sẽ biết làm sao để giúp tôi thoát ra.”

Lâm Dư Hi khẽ cúi đầu xuống, phát hiện, thì ra cái bóng của mình cũng biến mất trong bóng cây. Cổ họng của cô run lên: “Xin lỗi, tôi không giúp được cho anh!”

——

Lâm Dư Hi nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được. Cô ngồi dậy, uống một ngụm nước.

Cô đã trải qua nỗi đau của tôi.

Từng trải qua thì sao chứ? Một người vẫn còn lòng vòng trong vòng nước xoáy chưa bò lên được, mà muốn đi cứu vớt một người khác cũng đang ở trong vòng nước xoáy ư? Muốn ôm nhau chìm chung à?

Lâm Dư Hi thở dài một hơi thật sâu, cầm di động lên, thời gian vừa vặn nhảy đến 3 giờ đúng. Di động rung lên một cái, một tin nhắn được gửi tới.


Làm Sao Đây: Mất ngủ rồi! Làm sao đây?

Lâm Dư Hi bật cười, đáp lại: Tôi cũng vậy, làm sao đây?

“Bác sĩ trung y cũng mất ngủ?”

“Bác sĩ trung y thì không được mất ngủ sao? Bác sĩ không được bệnh à?”

“Ý tôi không phải như thế. Trước giờ chưa từng nghe cô nói qua bị mất ngủ.”

“Đúng đó, chưa từng nói qua!” Không phải chưa từng thử qua.

“Sao thế? Có chuyện à?”

“Có một bệnh nhân muốn tôi điều trị tâm lý cho anh ta.”

“Điều trị tâm lý? Chẳng phải cô là bác sĩ trung y sao? Anh ta muốn vào nhà hàng món Trung ăn món Tây à?”

“Ha! Tôi cũng rất ngạc nhiên đấy!”

“Vì chuyện này mà mất ngủ sao?”

“Không phải!”

“Vậy thì vì cái gì?”

“Anh từng bị người ta phản bội chưa?”

“Có! Tôi cũng đã từng phản bội người khác.”

“Đều là người có chuyện xưa cả.”

“Tôi đã bán đứng linh hồn!”

Ngón tay gõ trên di động của Lâm Dư Hi thoáng sững lại một giây, mới gõ tiếp: “Nửa đêm, 3 giờ, thế này cũng kích thích quá rồi đó.”

“Cô cảm thấy tôi đang nói đùa à?”

“Tôi không biết. Tôi không biết anh, anh cũng đâu biết tôi.”

“Tôi đã phản bội người phụ nữ tôi yêu nhất. Cả đời này cô ấy cũng không thể nào tha thứ cho tôi.”

“Vậy thì anh bỏ cuộc đi! Tìm một người phụ nữ tiếp theo mà anh yêu nhất ấy!”

“Nếu không có thì sao?”

“Vậy anh muốn thế nào? Người phản bội là anh, muốn hối hận cũng là anh?”

“Không muốn thế nào cả! Cho nên, mất ngủ rồi.”


“Thôi bỏ đi! Nếu đã sai rồi, lại không cứu vãn được, thì chôn vùi quá khứ đi, trân trọng người trước mắt cho thật tốt. Làm cho người phụ nữ còn lại hạnh phúc cũng là một kiểu chuộc lỗi đấy.”

“Nếu như, làm không được thì sao?”

“Vậy thì anh tiếp tục mất ngủ đi!”

“Ha ha!”

“Muốn ngủ tiếp rồi đây!”

“Mơ đẹp!”

“Ha ha!”

Lâm Dư Hi khóa điện thoại, nằm lên giường. Lại là một kẻ trong vòng nước xoáy.

—–

Lâm Dư Hi ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ treo tường, 10 giờ.

Cô đi ra ngoài phòng, trên bàn cơm để lại một tờ giấy nhắn: Hi, hôm nay con nghỉ một ngày đi giải sầu với Tiểu Ngải đi. Ba

Nghỉ một ngày? Phòng khám mở cửa từ thứ hai đến thứ bảy, trải qua 3 năm, hình như cô chưa từng nghỉ phép bao giờ.

Lâm Dư Hi đi vào phòng tắm, ở trong gương nhìn thấy quầng thâm dưới mắt. Cô xoa xoa, không thể nào biến mất được. Mất ngủ, thật là tổn thương quá mà! Phụ nữ ấy à, chịu không nổi tổn thương đâu!

Lâm Dư Hi ăn sáng xong, mở ti vi lên xem tin tức, không bao lâu, cuộc gọi của Ngải Vi cũng đến.

“Hôm nay đi shopping với mình.” Đây là giọng nói vẫn chưa tỉnh ngủ.

Lâm Dư Hi nhìn đồng hồ: “Mới 11 giờ mà cậu dậy rồi à?”

“Chưa dậy, hẹn trước thôi. Mình ngủ thêm chút nữa, dậy rồi gọi lại cho cậu.”

Điện thoại cúp rồi. Lâm Dư Hi im lặng cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Ánh mắt của cô nhìn lướt qua tạp chí ở trên bàn, suy nghĩ một lát, mở vi tính ra, gõ “Chu Tử Chính, tai nạn xe” vào khung tìm kiếm.

Say rượu lái xe, chủ tịch tập đoàn Thiên Cương – Chu Tử Chính bị nguy hiểm đến tính mạng.

5 năm trước, lúc rẽ khúc cua chiếc xe đua của Chu Tử Chính lái với tốc độ cao đụng vào một gốc cây, may mà xe anh đụng vào không bao lâu đã được người ta kéo ra khỏi xe, anh được cứu ra không đến 1 phút, thì chiếc xe liền nổ tung.

Sau đó, cô gõ vào “Chu Tử Chính, vợ”, xuất hiện những hình ảnh Chu Tử Chính cùng vợ chưa cưới Trình Tuyền tham dự các bữa yến tiệc. Chu Tử Chính khẽ ôm eo cô ấy, hai người nhìn vào ống kính tươi cười trông rất xứng đôi. Trai tài gái sắc, trời đất tác hợp, chính là như thế này đây. Thì ra, anh từng có vợ chưa cưới, sau đó đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Thế là, cô tìm tòi về Trình Tuyền, gia tộc hiển hách, cô gái tài năng từ Havard, nghệ sĩ diễn tấu violin. Chỉ là khoảng hơn 4 năm trước, cô ấy đã kết hôn với Hứa Nặc – cậu ba của một gia tộc lớn khác. Vợ chưa cưới bỏ chạy ư?

Hứa Nặc? Lâm Dư Hi tiếp tục tìm kiếm, trên màn hình xuất hiện hình ảnh Chu Tử Chính và Hứa Nặc cùng tham gia marathon vào 10 năm trước. Hai người khoác vai nhau, mồ hôi đầm đìa, trong nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, những giọt mồ hôi như toát ra ánh sáng thanh xuân.

Thì ra là vậy, bị anh em cướp vợ chưa cưới đi mất!

Cô đã trải qua nỗi đau của tôi. Có lẽ là vậy! Nhưng mà, cho dù là cùng bệnh, cũng không cần phải thương nhau.

—–

Bữa trà muộn* này là bữa ăn đầu tiên của Ngải Vi trong ngày hôm nay. Cô ấy cắn một miếng bánh kem: “Chút nữa đi mua nhẫn với mình, ba mình tặng quà sinh nhật.” (*Nguyên văn là high tea – trà muộn: phục vụ vào khoảng 17h-19h, kết hợp giữa trà chiều và bữa tối, có cả món ngọt và món mặn.)

Lâm Dư Hi không thích đồ ngọt, chọn một miếng sandwich: “Cậu có nhiều nhẫn lắm rồi đó!”

“28 tuổi, hôm nay mình phải chọn một chiếc nhẫn kim cương 8 carat. Hay là, tặng cậu một chiếc để làm đồ cưới cho tương lai nhé?”

“Được! Mình muốn cái 28 carat ấy.”

“Ác quá đi!” Ngải Vi lườm cô một cái, lấy một cái bánh trứng: “Đúng rồi, bệnh nhân hôm qua của cậu là ai thế? Mình có biết không?”


“Cậu biết là mình sẽ không nói mà.”

“Hứ! Sớm muốn gì mình cũng biết thôi.”

“Cậu biết thì sao nào?”

“Nhiều chuyện chứ gì.”

Lâm Dư Hi trừng cô ấy một cái: “Những người đó đều là bệnh nhân, đừng lấy bệnh của người ta ra làm trò giải trí.”

Ngải Vi giơ tay làm lễ: “Tuân lệnh, thánh mẫu!”

——

Ngải Vi dắt Lâm Dư Hi đi vào một cửa tiệm trang sức cao cấp, Lâm Dư Hi chau mày: “Tiệm này giá mắc lắm đấy, cậu thật sự muốn vào đây mua à?”

“Chỉ vào xem thôi, thiết kế ở đây rất đặc biệt!”

“Ba cậu có cho cậu con số dự toán không?” Cho dù là người ngoài nghề như Lâm Dư Hi, cũng biết trang sức của tiệm này đều từ triệu trở lên.

“500 ngàn.” Trong mắt người bình thường thì đây là con số trên trời, nhưng trong cái tiệm này thì cũng chỉ là một hạt cát mà thôi.

Ngải Vi lấy từng chiếc nhẫn ở trước mặt đeo thử, mỗi chiếc lại hỏi: Chiếc nào đẹp.

Lâm Dư Hi cảm thấy bị châu báu ở đây chớp lóe làm cho hoa cả mắt, trước mặt chỉ có những tia sáng khiến cô lóa mắt.

“Anh Chu!”

Lâm Dư Hi xoay người lại, lúc nhìn thấy Chu Tử Chính, hai người đều có chút kinh ngạc. Tống Thành Trạch đi theo bên cạnh Chu Tử Chính âm thầm gật đầu với Lâm Dư Hi, coi như là đã chào hỏi.

“Anh Chu, đồng hồ đeo tay anh đặt làm đã xong rồi ạ, mời bên này!” Lúc nhân viên cửa tiệm dắt Chu Tử Chính vào phòng VIP, Lâm Dư Hi xoay người, trông thấy gương mặt ngạc nhiên của Ngải Vi.

“Người hôm qua, là anh ta?” Trên mặt Ngải Vi đầy vẻ hưng phấn không thể tin được. Dĩ nhiên cô ấy nhận ra Tống Thành Trạch đã cản đường của cô ấy.

“Không thể trả lời!”

Ngải Vi nhịn không được con sâu nhiều chuyện gặm cắn, khiến cho trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, cô ấy lướt đến bên tai Lâm Dư Hi: “Anh ta cũng là dạng đó hả?”

“Không thể trả lời!”

Ngải Vi cười xấu xa: “Không phủ nhận tức là thừa nhận.”

Vẻ mặt của Lâm Dư Hi trầm xuống: “Ngải Vi, đừng hỏi nữa.”

Nụ cười trên mặt Ngải Vi cứng lại, một giây sau, ấm ức nói: “Được rồi! Đùa một chút thôi mà, làm gì mà nghiêm túc vậy chứ!” Ánh mắt lại quay trở về quầy thủy tinh chớp lóe chói mắt, nhìn tới nhìn lui.

“Cô Ngải, chiếc này vừa vặn là 8 carat mà cô cần, còn là DF hoàn mỹ nhất nữa đấy.”

Ngải Vi so tới so lui trên dưới trái phải, gật đầu tán thưởng: “Không tồi!”

“Đúng đó! Mua nhẫn kim cương khó được nhất là mua vừa ý mình. Chiếc nhẫn kim cương hoàn mỹ như thế, lại vừa đúng 8 carat, gặp được mà cầu không được đâu!”

Hai mắt Ngải Vi sáng rỡ như nở hoa: “Phải, đẹp thật đấy!”

“Không mắc đâu, chỉ 4 triệu thôi.”

Nụ cười trên mặt Ngải Vi lại cứng lại nữa rồi, cộng thêm bổ sung một câu trong lòng: Mẹ nó!

Lâm Dư Hi trêu chọc nhìn cô ấy, cực kỳ tán thành gật đầu: “Đúng đó, không mắc đâu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.