Đọc truyện Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu – Chương 24: Đừng đi (tiếp theo)
Editor: miemei
—–
Lâm Dư Hi đi theo xe cấp cứu đưa Hứa Nặc vào bệnh viện. Không bao lâu sau, Trình Tuyền vội vã chạy đến.
Lâm Dư Hi nói: “Anh Hứa hoàn toàn không phải đang đấm bốc, mà là đưa người tới để bị đánh. Anh ấy trúng ba đấm rất mạnh của Vince, rất có thể bị chấn động não, hi vọng não sẽ không bị tụ máu.”
Nét mặt của Trình Tuyền trắng bệch, nước mắt đong đưa trong hốc mắt: “Anh ấy vẫn luôn xem Vince là anh em tốt. Tôi nghĩ nếu như năm đó không phải tôi ép anh ấy đến mức không thể né tránh được, thì anh ấy tuyệt đối không phản bội Vince đâu. Tất cả đều là lỗi của tôi! 5 năm nay, anh ấy vẫn luôn rất áy náy; bị Vince đánh một trận, có lẽ trong lòng anh ấy sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Lâm Dư Hi muốn nói mấy câu gì đó để an ủi, lời nói đến khóe miệng thì dừng lại. Vướng mắc tình cảm, sao người ngoài có thể hiểu rõ được, sao có thể tháo được những gút mắt trong đó chứ?
Lâm Dư Hi nghĩ đến gì đó: “Vince từng nhắc đến, rốt cuộc là thứ gì mà anh ấy không thể cho cô, mà anh Hứa lại có thể cho được.”
Trình Tuyền cúi đầu suy tư, qua một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Tuy hai người họ là bạn thân, nhưng tính cách của hai người rất khác nhau, Vince thiết thực, nghiêm túc, mà Hứa Nặc, anh ấy thì lóc chóc, lông bông. Ở cạnh Vince giống như là một con thuyền trên mặt hồ vậy, yên bình an nhàn, cẩn thận chảy xuôi. Ở bên Hứa Nặc, thì giống như đang ở trên biển cả, khi thì cuộn trào mãnh liệt, khi thì yên ả tĩnh lặng. Không phải Vince không thể cho tôi được thứ gì, chỉ là tận đáy lòng, tôi yêu biển cả mà thôi.”
Trong lòng Lâm Dư Hi chợt ngẩn ra, Chu Tử Chính là hồ, Hứa Nặc là biển ư?
Lúc Hứa Nặc được đẩy ra từ phòng cấp cứu, người nhà và bạn bè của Trình Tuyền với Hứa Nặc chạy tới.
Lâm Dư Hi nói với Trình Tuyền: “Chị Hứa, vậy tôi đi trước nhé. Có thể cảnh sát sẽ đến hỏi vết thương của anh Hứa, có gì cần tôi giúp thì cứ gọi cho tôi.”
Trình Tuyền nhìn Lâm Dư Hi chăm chú: “Hãy chữa khỏi cho Vince nhé!”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Cho Vince một cơ hội đi!”
Lâm Dư Hi ngạc nhiên không nói gì. Nhìn Trình Tuyền bước nhanh vào một căn phòng điều trị khác, cô im lặng rời khỏi.
(Bạn đang đọc truyện trên diiễn đaàn leê quiyý đ0ôn, do miemei edit, trên trang web khác đều là trộm cắp.)
Đi ra bệnh viện, thấy xe của Chu Tử Chính đậu ngoài cổng, dưới ánh đèn đường màu vàng cam, trên mặt anh đầy vẻ cô quạnh. Lâm Dư Hi đi qua đó, Chu Tử Chính nhìn thấy cô: “Lên xe!”
Lâm Dư Hi ngồi lên xe: “Bác sĩ đã đưa Hứa Nặc vào phòng chụp cộng hưởng từ, kiểm tra phần đầu có bị tụ máu không.”
“Ừm!” Xe khởi động lên, “Em muốn ăn gì?”
“Không cần đâu, thả tôi xuống trạm tàu điện ngầm gần đây đi.”
“Hôm nay tôi muốn thêm giờ! Muốn ăn gì?”
Lâm Dư Hi liếc thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh, nhường bước.
“Tùy tiện.”
“Được!”
Xe lao nhanh đi. Chu Tử Chính không nói chuyện, không mở nhạc, trong xe rất yên tĩnh. Lâm Dư Hi không hỏi đi đâu, Chu Tử Chính cũng không nói, chỉ là càng chạy về phía trước, Lâm Dư Hi càng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh muốn về nhà à?”
“Ừ, về nhà nấu cơm. Chẳng phải em nói tùy tiện sao?”
Lâm Dư Hi cạn lời. Nhưng bây giờ tâm trạng của anh hẳn là không được tốt, vẫn là đừng chọc anh thì hơn.
Đến biệt thự, Chu Tử Chính dặn dò quản gia mấy câu, người làm trong nhà nhanh chóng biến mất hết. Anh xăn tay áo lên, nói với Lâm Dư Hi: “Ăn mì Ý, được chứ?”
“Được!”
“Em muốn vào phụ tôi không?” Chu Tử Chính đi vào nhà bếp.
Lâm Dư Hi đi vào: “Món tây thì tôi không rành lắm đâu.”
“Tôi chỉ biết làm mì Ý sốt cà thôi.”
Nhà bếp của Chu Tử Chính không chỉ rộng rãi lộng lẫy, mà càng sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi. Ở giữa nhà bếp đặt một chậu hoa bách hợp trắng thơm ngát, mùi hương thanh nhã.
Lâm Dư Hi nhìn xung quanh căn bếp tinh tế, xa hoa y như là căn phòng mẫu vậy, bật cười: “Ở trong phòng bếp của anh, tôi không nấu ăn được. Không cẩn thận làm đổ một giọt dầu ăn cũng thấy tội lỗi nữa.”
“Không sao, có người chuyên môn dọn dẹp mà.”
Lâm Dư Hi không nói gì nữa, trong lòng kêu gào: Phải rồi! Đây chính là sự chênh lệch giữa hai thế giới mà.
Mì Ý sốt cà chua của Chu Tử Chính, quả thật rất dễ nấu, anh vừa luộc mì vừa nấu sốt cà chua thịt băm. Mì Ý chín rồi, thì đổ sốt cà chua thịt băm vào, xong xuôi. Hai người ngồi vào bàn đảo ở giữa nhà bếp, cùng ăn một bữa tối đơn giản.
Lâm Dư Hi thừa nhận, độ lửa của phần mì Ý này được nắm bắt rất tốt, không mềm không cứng, sợi mì có độ đàn hồi, là cảm giác ngon nhất.
Chu Tử Chính lấy ly uống rượu ra, rót hai ly rượu đỏ: “Hôm nay uống với nhau một ly nhé.”
Lâm Dư Hi không từ chối.
Chu Tử Chính uống một hớp rượu: “Chateau Lafite Rothschild 2000.”
“Gì thế?”
“Tên và năm sản xuất của chai rượu đỏ này.”
“Tôi không hiểu.”
“Đây là năm sản xuất mà Trình Tuyền thích nhất, trong nhà chỉ còn lại một chai cuối cùng thôi. Hôm nay tôi phải uống hết nó, vậy thì có thể để rượu mới vào tủ rượu rồi.”
Lâm Dư Hi hiểu ý gật đầu: “Cái cũ không đi, thì cái mới không tới.”
Chu Tử Chính có vẻ đăm chiêu nhìn cô chăm chú: “Chai rượu này, tôi nên uống nó từ sớm mới phải.”
“Bây giờ cũng không muộn!”
“Được, em uống với tôi đi. Yên tâm, uống say rồi, có thể lên thẳng căn phòng kia để ngủ.” Chu Tử Chính uống ừng ực hết rượu trong ly, lại rót một ly nữa.
Lâm Dư Hi mỉm cười, với trình độ uống rượu của cô, nửa chai rượu đỏ này còn chưa say được đâu. Cô cầm ly rượu lên, chạm ly với Chu Tử Chính: “Cheers!”
Uống xong hai ly rượu đỏ, nét mặt của Chu Tử Chính ôn hòa lại một chút.
“Muốn nghe nhạc gì?”
“Tùy tiện đi!”
Chu Tử Chính nhếch môi cười: “Em thật sự tùy tiện vậy à?”
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ: “Tôi nói cái gì anh cũng có thể moi móc được nhỉ.”
“Đó là vì em thú vị.” Chu Tử Chính bấm điều khiển, phát ra bài Cẩm nang tôi luyện thanh xuân của TFBoys.
Lâm Dư Hi nhìn anh đầy ngạc nhiên.
“Có thể nói cho tôi biết tại sao em lại dán ảnh của TFBoys không?”
“Lúc đó tâm trạng không vui, vô tình nghe được bài này, tâm trạng thoải mái một chút. Mà ba cậu nhóc này, nhìn qua cũng rất đáng yêu.”
“Muốn lấy hình chụp có chữ ký của bọn họ không?” Chu Tử Chính cười rót rượu cho cô.
Lâm Dư Hi bất lực: “Rỗi hơi!”
Chu Tử Chính nhìn cô với ẩn ý sâu xa: “Tôi rỗi hơi vậy đấy! Có thể vì vậy mà Trình Tuyền mới chạy theo Hứa Nặc.”
“Vince! Có người thích nước chảy đá mòn, có người thích sóng lớn cuộn trào, không thể miễn cưỡng được.”
“Vậy em thích cái gì?”
Lâm Dư Hi ngạc nhiên, anh thật sự không lúc nào là không nhằm vào chỗ sơ hở nha: “Không thể trả lời!”
Chu Tử Chính lắc lư rượu đỏ trong ly: “Thực ra, cái hũ của em đóng càng chặt, thì tôi càng muốn biết trong cái hũ đó đựng cái gì. Tôi có thể nói cho em biết, phương pháp tốt nhất để đối phó với tôi chính là, thẳng thắn vô tư. Thấy rõ cái hũ của em rồi, có lẽ tôi sẽ không còn hứng thú nữa.” Cũng có thể càng dây dưa không dứt.
“Cái hũ của tôi thật sự không có gì hết, tôi chỉ là một con người rất tẻ nhạt mà thôi.”
“Đừng quên, tôi mới là khán giả, tôi mới có tư cách nhận xét rốt cuộc em có nhàm chán hay không.”
Lâm Dư Hi chỉ có thể đổi đề tài: “Lo cho Hứa Nặc không?”
“Cậu ta không chết được đâu!”
“Anh đâu có nương tay.”
“Tôi nương tay thì có lỗi với cậu ta đã tìm em để giúp báo tin quá, rồi sau đó dâng mình lên cho tôi đập một trận nữa.”
Lâm Dư Hi ngớ ra: “Xin lỗi, anh ta tự mình đến tìm tôi. Tôi cũng cảm thấy có lẽ như vậy sẽ có ích cho anh.”
Chu Tử Chính đánh giá Lâm Dư Hi một vòng: “Bởi vậy tôi mới nói em rất thú vị, trong cái hũ này đựng không ít ý định nha!”
“Tôi chỉ tin rằng, vấp ngã ở đâu, thì đứng lên ở đó!”
Chu Tử Chính uống một hớp rượu, nhìn cô chăm chú: “Bất kể thế nào, thì em cũng đáng bị phạt.”
Lâm Dư Hi thở dài: “Anh muốn phạt cái gì?”
“Hát một bài cho tôi nghe.”
Chân mày của Lâm Dư Hi nhíu lại: “Tôi không biết hát.”
“Cứ hát một bài thôi.”
“Thật sự không được.”
“Được, vậy thì nhảy một bản đi.”
Lâm Dư Hi trợn to hai mắt: “Anh……” Còn chưa kịp nói gì, thì đã bị Chu Tử Chính cắt ngang.
“Em không chịu hát, cũng không chịu nhảy, được, vậy tôi hát! Em muốn nghe bài gì?”
Lâm Dư Hi không thể tin được, bờ môi run run mấy cái, nói không ra được một chữ.
Chu Tử Chính làm như đang suy nghĩ: “……Tôi vẫn là hát nhạc xưa tiếng Anh nghe hay hơn.” Anh khụ khụ hai tiếng, hắng giọng, mở miệng hát lên.
Giọng ca cất lên, nét mặt của Lâm Dư Hi liền thay đổi.
“……I see the questions in your eyes, I know what’s weighing on your mind…… We’ll hang some memories on the walls, and when just the two of us are there…… I’ll love you with every beat of my heart, and I swear.”
“…… Anh nhìn thấy nỗi hoang mang trong mắt em, anh hiểu được gông xiềng trong lòng em…… Chúng ta treo ký ức lên những bức tường kia, mà trong đó chỉ có em và anh…… Anh thề: anh yêu em, bằng mỗi một nhịp đập của con tim.”
Lâm Dư Hi cúi đầu, né đi ánh mắt của anh, nhưng tiếng hát của anh thì không thể nào tránh được mà nở rộ trong tim, những đợt sóng xung kích rung lên, xen lẫn với hồi ức chôn sâu tận đáy lòng, lan ra toàn thân, vừa xót, vừa tê, vừa đau.
Đây là ca khúc Lý Thuần Nhất hát khi cầu hôn cô, cũng là ca khúc anh ta hát cho cô nghe vào một đêm trước khi kết hôn. Đây là ca khúc vướng mắc giữa hẹn thề và phản bội, cũng là ca khúc mà cô đã thề sẽ không bao giờ nghe nữa.
“Không thích bài này à?”
Lâm Dư Hi trầm giọng nói: “Đúng! Cực kỳ không thích!” Một hơi uống hết rượu trong ly.
Chu Tử Chính cười nhạt, rót rượu cho cô: “Được! Không thích thì quăng đi, tìm bài khác.” Anh lấy ly rượu, giơ ly về phía cô.
“Keng” hai chiếc ly chạm vào nhau, vang lên tiếng kêu giòn giã, rượu đỏ đậm đà theo đó trượt xuống lồng ngực.
(Bạn đang đọc truyện [Em chạy không thoát tay anh đâu] chỉ đăng trênDĐ.Leê.Quiý.Đôon, edit bởi miemei.)
Lâm Dư Hi không nghĩ tới trình độ uống rượu của Chu Tử Chính thật sự kém như vậy. Lúc cô trở ra từ phòng vệ sinh, thì Chu Tử Chính đã nằm bò trên mặt bàn đảo ngủ mất rồi.
Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, đi ra nhà bếp, đứng trong phòng khách kêu lên: “Có ai không?” Tiếng nói của cô vang vọng trong phòng khách rộng lớn, nhưng lại không gọi được bóng người nào. Lâm Dư Hi nhíu mày, quản gia với người làm trong nhà anh không thể nào không có ai ở trong biệt thự chứ? Cô đi một vòng trong nhà, mở mấy căn phòng ra kiểm tra xem, không có thu hoạch mà trở về.
Về đến nhà bếp, nhìn Chu Tử Chính không nhúc nhích nằm sấp trên mặt bàn, cô bất đắc dĩ đi đến bên cạnh anh. Gác cánh tay của anh lên vai, đỡ anh dậy. Sức nặng của cơ thể anh đè xuống, gần như làm cho Lâm Dư Hi đứng không vững. Lâm Dư Hi cắn răng đỡ anh dậy, xem ra, không thể nào dìu anh lên phòng ngủ ở tầng trên được rồi, cứ để anh ngủ một đêm trong phòng dành cho khách ở tầng dưới vậy.
Lâm Dư Hi dìu anh vào phòng một cách khó khăn, thả xuống giường, cởi giày của anh ra, đắp chăn cho anh.
Chỉ là, lúc cô xoay người muốn đi, đột nhiên Chu Tử Chính giơ tay ra bắt lấy cổ tay cô, lẩm bẩm một câu: “Đừng đi!”