Đọc truyện Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu – Chương 10: Tôi không muốn trốn tránh nữa
Lâm Dư Hi đến nhà hàng rồi, mười phút sau Ngải Vi mới đến, cô ngồi ngay chỗ cạnh cửa sổ, gọi trước một ly cà phê nóng. Hoa văn trên cà phê là một chú mèo đang nằm tắm trong cà phê. Lâm Dư Hi lấy di động chụp lại, nhìn tấm ảnh, tiện tay đổi ảnh đại diện trên QQ thành chú mèo nhỏ đang tắm trong ly cà phê này.
Vừa mới đổi ảnh đại diện, di động đã hiện lên tin nhắn của Làm Sao Đây, Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, anh ta rất ít khi nhắn tin vào giờ này.
“Sao lại đổi ảnh đại diện rồi?”
“Không có gì, đang uống cà phê, thấy hoa văn này rất thú vị.”
“Với bạn trai hả?”
“Bạn gái!”
“Hô, đừng nói với tôi là trai gái cô đều ăn hết nha!”
“Ăn được thì cũng không tệ!”
“Không có bạn trai thì có thể cân nhắc về tôi một chút đấy!”
Lâm Dư Hi cười: “Được thôi, chúng ta gặp mặt đi! Anh mang theo một cành hoa hồng đỏ, gặp nhau ở quảng trường Trung Hoàn.”
“Được! Đợi tôi đi trồng hoa hồng đỏ đã, hai năm sau thì sẽ trồng ra hoa hồng đỏ thôi!”
“Hai năm hả? Vậy anh đến Tô Châu tìm tôi đi!”
“Cô muốn đi Tô Châu mở phòng khám à?”
“Có lẽ vậy!”
“Định khi nào đi?”
“Vẫn chưa có dự định chính xác.”
“Tại sao?”
Tay của Lâm Dư Hi thoáng sững lại, tại sao ư? “Có lẽ là muốn bắt đầu lại từ đầu đi!”
“Ting”, một lời nhắn mời kết bạn hiện lên: “Tôi là Chu Tử Chính.”
Lâm Dư Hi hơi ngạc nhiên, do dự một lúc, vẫn nhấn xuống “xác nhận”.
“Người đàn ông vừa rồi cũng là bệnh nhân của cô hả?”
“Phải!”
“Đáng tiếc thật, hắn ta vốn là giám đốc của một bộ phận trong công ty tôi đấy.”
“Ừ……”
“Hắn ta sẽ không đến quấy rầy cô nữa đâu.”
“Cám ơn!”
“Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp.”
“Chuyện gì?”
“Tôi muốn điều trị tâm lý một lần vào tối nay, có rảnh không?”
“Được thôi, anh muốn ở đâu?” Cũng được, chữa bệnh cho anh ta khỏi sớm một chút, thì cô có thể đi được rồi.
“Tiệc tối hội thương mại XX.”
“Anh Chu, tôi không hiểu ý của anh.”
“Tối nay tôi phải tham dự một bữa tiệc tối, Hứa Nặc và Trình Tuyền cũng ở đó. Tôi không muốn trốn tránh nữa!”
Trốn tránh? Lâm Dư Hi hoảng hốt trong nháy mắt, nhớ đến khoảnh khắc trốn tránh vội vã khi nhìn thấy Lý Thuần Nhất lúc nãy, hẳn là anh đã nhìn thấy hết rồi. Anh không muốn trốn tránh, nên tìm cô chữa trị. Đây là một điều châm chọc ư?
“Được không?” Chu Tử Chính hỏi dồn.
“Những trường hợp này, tôi chưa từng tham dự qua.”
“Trường hợp nào không phải là trọng điểm, trọng điểm là bệnh nhân. Bệnh nhân chịu bước ra một bước, bác sĩ không thể nào không chịu phối hợp chứ!”
Lâm Dư Hi sửng sốt, bất đắc dĩ lắc đầu, thế này là không trâu bắt chó đi cày đấy!
“Có yêu cầu gì về trang phục không?”
“Trợ lý của tôi Ine sẽ sắp xếp cho cô.”
“Được!”
“Cám ơn!”
Sau đó, tin nhắn của Làm Sao Đây gửi tới: “Tôi cũng muốn bắt đầu lại từ đầu, cực kỳ muốn!”
Lâm Dư Hi muốn trả lời lại gì đó, lại không biết nên nói gì, thế là nhắn lại cho anh ta một cái mặt cười với cố lên.
_____
Ngải Vi đến rồi, nhìn Lâm Dư Hi chằm chằm với ánh mắt tra xét tội phạm: “Cậu đang giấu mình chuyện gì phải không?”
“Chuyện gì?”
Cô ấy đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lâm Dư Hi, gần như là dán vào mặt cô luôn: “Cậu và Chu Tử Chính là tình huống gì thế?”
Lâm Dư Hi cầm lấy. Trên weibo, tấm ảnh Chu Tử Chính khoác vai cô đi về phía tàu điện ngầm đang lan truyền trên mạng một cách điên cuồng.
Niềm vui mới của Chu Tử Chính lộ ra ánh sáng, em gái tươi trẻ cột tóc đuôi ngựa. Chính miệng Chu Tử Chính thừa nhận: Lâm Dư Hi là bạn gái của tôi!
Bài đăng lên weibo chưa đến một tiếng đồng hồ, thì đã có hơn năm ngàn lượt chia sẻ, ba ngàn bình luận và mười ngàn lượt thích.
“Lê Yên đã khóc đến ngất xỉu trong phòng vệ sinh rồi.”
“Chu Tử Chính đổi sở thích rồi, các chị em, hãy cột đuôi ngựa của mọi người lên nào.”
“Xin hỏi, cô ta đến tuổi trưởng thành chưa vậy?”
“Cô ta đang để mặt mộc, hay là trang điểm tự nhiên có đầu tư nhất đây?”
……
Lâm Dư Hi sững sốt nhìn Ngải Vi: “Cái này là hiểu lầm thôi!”
Ngải Vi đặt mông ngồi xuống, ngoắc tay lên: “Khai báo đi!”
“Anh ta là bệnh nhân của mình, hôm nay mình đến nhà anh ta điều trị cho anh ta, xong rồi, anh ta tiện đường đưa mình đến trạm tàu điện. Ai ngờ lại đụng phải cái gã bệnh nhân đeo bám mình, cái gã hói đầu ấy, sau đó anh ta liền nhận mình là bạn gái anh ta để gã kia biết khó mà lui.”
Mặt Ngải Vi đầy vẻ nghi ngờ: “Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi!”
Ngải Vi nhướn mày đầy mê hoặc: “Vậy, anh ta bị bệnh gì?”
“Không thể trả lời.”
Ngải Vi chống cằm, đôi mắt khẽ nheo lại: “Không nói ra thì câu chuyện cậu kể rất khó thành lập nha.”
“Dù sao thì sự thật chính là thế.”
Ngải Vi vỗ vỗ màn hình di động: “Cái truyền đi mới là sự thật. Hi Hi, cậu chắc chắn sẽ nổi tiếng trong một đêm rồi. Đi xem từ khóa tìm kiếm đang hot thử đi, tên của cậu đã lên top rồi đấy.”
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ than thở, chợt nghĩ đến đợt điều trị tối nay, dường như đầu lại nhói lên.
Nhìn gương mặt ủ rũ của Lâm Dư Hi, ý định trêu chọc của Ngải Vi cũng mất tiêu: “Được rồi, không đùa cậu nữa. Mấy trò đùa tin tức trên mạng này, đến nhanh, đi cũng nhanh. Giữa cậu và anh ta thật sự không có chuyện gì, thì lan truyền mấy ngày rồi sẽ ngưng thôi.”
“Ừm, dù sao những lời đồn không đáng tin gì đó ở trên mạng cũng nhiều lắm, rất nhanh sẽ giải tán thôi.”
“Được rồi, chuyện này cậu không lên weibo thì coi như không có chuyện gì xảy ra đi! Tối nay đi xem phim với mình.”
“Không được, tối nay có việc.”
“Có việc?” Chân mày của Ngải Vi nhướn lên, giống như ngửi thấy điều mờ ám.
“Ừ, bạn của ba mình đã hẹn cùng ăn tối rồi.” Không thể tiết lộ bệnh của Chu Tử Chính, thì cô căn bản không thể giải thích tại sao phải đi dự dạ tiệc với anh, hơn nữa còn vào lúc đang xôn xao như vậy nữa.
“Ăn cơm với chú thì có gì thú vị chứ?” Hai mắt của Ngải Vi sáng lên: “Xem mắt hả?”
Lâm Dư Hi trịnh trọng nhìn cô ấy: “Tiểu Ngải, cho dù không có đàn ông, thì mình cũng sống rất tốt.”
Cho dù không có anh ta, cô cũng có thể bắt đầu lại từ đầu!
——
4 giờ chiều, Lâm Dư Hi đi đến địa chỉ Chu Tử Chính nhắn cho cô, là một nơi kiểu như một hội sở cao cấp.
6 giờ chiều, xe của Chu Tử Chính đến dưới lầu hội sở.
Lâm Dư Hi đã đợi ở sảnh lớn lầu dưới được mười phút rồi, ánh mắt của người đến người đi nhìn qua đã khiến cô bứt rứt không yên. Sau khi ăn mặc trang điểm xong, lúc cô nhìn mình trong gương, đã sắp nhận không ra luôn rồi. Cô đã từng thấy được ma lực trang điểm của Ngải Vi, nhưng dùng ở trên người mình, thì cảm giác không tự nhiên đó khó chịu như là có một con sâu nhỏ đang cắn lung tung trên người vậy.
Lâm Dư Hi quyết định: Chỉ một lần này thôi, không có lần sau nữa!
Nhìn thấy xe của Chu Tử Chính, Lâm Dư Hi hít vào một hơi, đi ra ngoài. Chỉ là, đôi giày cao gót 12 phân dưới chân này làm cho cô nhấc chân rất khó khăn, bước đi cứ run rẩy mãi. Lâm Dư Hi cảm thấy mình giống như mà một cô hề mặc vào bộ đồ dạ hội lộng lẫy vậy.
Chẳng qua cô không biết, kiểu lắc lư này, trong mắt đàn ông, tuyệt đối không vụng về chút nào.
Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi đang bước chậm đi tới, không tự chủ cười lên. Anh từng thấy qua vô số phụ nữ õng ẹo làm dáng, học cách bước đi phải lắc lư sinh động, mà cô, hoàn toàn không cần học, bước chân ngây ngô, trở thành một kiểu đong đưa tự nhiên nhất. Dáng người màu tím nhạt đong đưa theo bước chân, giống như một nhánh oải hương khẽ lay động trong gió. Dáng vẻ sau khi trang điểm của cô, bỏ đi vẻ ngây ngô, nhiều thêm phần hàm súc, không có vẻ kinh diễm khiến tim người ta đập thình thịch, mà là một vẻ đẹp nhẹ nhàng nhìn qua rất thoải mái.
Mới đi đến cạnh cửa lớn, chân của Lâm Dư Hi vấp một cái, cô vội vịn vào cạnh cửa, âm thầm thở ra một hơi.
Chu Tử Chính bước xuống xe, bước nhanh đến trước mặt Lâm Dư Hi, mỉm cười: “Sao thế, không quen à?”
“Xem ra, tôi phải đổi giày rồi.”
“Không cần, cô mang lâu một chút thì sẽ quen thôi.”
“……” Anh mang qua rồi à?
“Hơn nữa, về cơ bản thì trong buổi tiệc đều ngồi không thôi.”
“……” Nếu chỉ ngồi không thôi, làm gì phải mang đôi giày lấy mạng người ta như vậy chứ!
Chu Tử Chính cong khuỷu tay lên: “Thật sự không được thì cứ coi như tôi là gậy chống đi.”
Lâm Dư Hi bất lực nhìn anh một cái, khoác tay anh. Phía trước còn 20 mét nữa, cô không muốn bị trẹo chân đâu.
Thấy Lâm Dư Hi khoác tay Chu Tử Chính đi tới, Tống Thành Trạch ngây người: Một cô gái tốt biết bao! Trang điểm một cái là thành nữ thần, tẩy trang đi thì lại là phụ nữ gia đình.
Tống Thành Trạch thở dài thổn thức: Tống Thành Trạch ơi Tống Thành Trạch, đừng nghĩ nhiều nữa, gặp được, cũng chưa chắc là của mày. Anh ta đi theo Chu Tử Chính lâu như thế, ngoài Trình Tuyền, trước giờ Chu Tử Chính chưa bao giờ xuống xe đón một người phụ nữ lên xe đâu, còn bước đi cẩn thận, che chở như vậy. Tiếp đó mở cửa xe cho cô, che chắn cho cô lên xe, rồi mới vòng qua cửa bên kia để lên xe.
Lâm Dư Hi mỉm cười chào hỏi với Tống Thành Trạch qua kính chiếu hậu, hôm đó anh ta nói hẹn đi xem phim gì đấy, sau đó lại không thấy nhắc đến nữa. Cũng tốt, không cần phải phiền lòng đi từ chối nữa.
“Chút nữa cô sẽ ngồi chung một bàn với tôi. Đừng gọi tôi là anh Chu xa lạ như thế, gọi tôi là Vince đi.”
“Được!”
“Vậy tôi gọi cô là Dư Hi nhé?”
“Liz.”
“Hôm nay có xem weibo không?”
“Có!”
“Mấy tin đồn kiểu này qua mấy ngày sẽ tan thôi. Nếu như cô thấy phiền, thì tôi sẽ tìm một ngôi sao để chụp một tấm ảnh, vậy thì sẽ không có ai tìm cô nữa.”
“Vẫn ổn! Tôi không thường lên weibo đâu, cũng khá tẻ nhạt. Không quá để ý đến những chuyện này.”
“Danh tiếng của tôi không tốt lắm, cô biết điều này chứ?”
“Sau khi anh đến khám bệnh, thì biết được đôi chút.”
“Cô thấy thế nào?” Chu Tử Chính nhìn cô, ánh mắt có một loại cường độ không tên.
Lâm Dư Hi suy tư một chút, nói thẳng: “Có rất nhiều người, trong lòng đều có vết thương hoặc là điểm yếu không muốn cho người khác biết, mà họ đều sẽ dùng cách của mình để bảo vệ nó. Giống như cô bạn của tôi vậy, cô ấy không trang điểm thì sẽ không ra khỏi cửa được, trang điểm chính là lớp vỏ bảo vệ của cô ấy.”
Chu Tử Chính im lặng mấy giây: “Cô không làm bác sĩ tâm lý đúng là tiếc thật đấy.”
Lâm Dư Hi khẽ cười: “Bác sĩ tâm lý cần có nội tâm rất mạnh mẽ, tôi thì không có.”
Chu Tử Chính hiểu ý: “Không có ai trời sinh đã có nội tâm mạnh mẽ đâu. Thực ra, không mạnh mẽ là một điều may mắn và hạnh phúc đấy.” Không mạnh mẽ là vì có người đang chắn gió che mưa cho họ.
Lâm Dư Hi thấp giọng thở dài một tiếng như có như không, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Đáng tiếc, tôi không mạnh mẽ, cũng không may mắn!
“Đợi chút nữa xuống xe, có thể sẽ có phóng viên chụp ảnh với hỏi một đống vấn đề. Cô cứ coi như không thấy là được!”
“Ừm!”
Sau khi xuống xe, Chu Tử Chính mở cửa cho cô, lúc Lâm Dư Hi vịn tay anh xuống xe, tiếng máy ảnh lách tách, tiếng phóng viên kêu gào chấn động đến nỗi làm cho tai cô bị ù đi, mà ánh đèn flash gần như làm cho mắt cô mù lòa luôn.
“Chủ tịch Chu, xin hỏi cô ấy có phải là bạn gái mới của anh không?”
“Cô ấy có phải là Lâm Dư Hi trên weibo không?”
“Hôm nay chủ tịch Chu đã thừa nhận Lâm Dư Hi là bạn gái của anh phải không?”
Chu Tử Chính vừa che đèn flash nhấp nháy cho Lâm Dư Hi vừa nói: “Các anh cứ hỏi dồn như thế, thì tối nay cô ấy sẽ chạy mất luôn đấy! Nhường một con đường cho chúng tôi đi, được chứ?”