Đọc truyện Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần FULL – Chương 29
Chiếc xe Bugatti cùng đoàn xe đằng sau chạy đến một nơi vắng vẻ, xung quanh chỉ toàn những cây cỏ héo khô, không một bóng người, chỉ duy nhất một căn nhà gần như đã đổ nát, hoang tàn.
Chúng đỗ xe bên vệ đường thành hàng thẳng tắp, sau đó một tên mở cốp xe đang sau, nơi Chloé đã bị trói và bịt kín miệng, có vẻ như cô đã tỉnh rồi.
“Thưa ngài, nên làm gì với con nhỏ này đây?”
“Trói lên cột nhà đằng kia, đợi sau khi bọn kia đem xác thằng nhóc “người yêu” kia đến tao sẽ xử sau.”
“Vâng thưa ngài!”
Chúng gật đầu tuân lệnh, cuốn lên người cô thêm một lớp dây dày nữa rồi mới móc lên cột nhà.
Cả người cô bị treo lủng lẳng trông không khác gì một cái bao cát đã bị mục rữa, cô không phản kháng, miệng cũng đã bị bịt kín.
Felix châm một điếu thuốc khác đi đến chỗ cô, nâng chiếc cằm nhỏ kia lên xem qua xem lại, hắn phì phèo:
“Nếu em nghe lời tôi ngay từ đầu có phải mọi thứ đã không trở nên khó khăn như thế này không? Mấy tháng nay em đã dám bỏ trốn khỏi tôi và tìm một người khác, lại còn là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mẹ cơ à? Trông thật thảm hại làm sao…”
“…” Cô quay phắt mặt đi.
“Chậc, vẫn không ngoan ngoãn gì cả, tôi đâu có dạy em tính ương bướng.
Được thôi, vậy thì tôi sẽ cho em gặp lại thằng nhóc đó một lần cuối cùng trước khi tôi nghiền nát nó trước mặt em, để xem nó chết thê thảm như thế nào.”
“…!” Cô trừng mắt.
“Sao? Không muốn à? Rất tiếc là tôi không thích tha cho nó đấy! Nó là ai mà dám cướp người của tôi về tay nó chứ? Nó có giỏi đánh đấm đến mấy cũng không đánh thắng nổi tôi, thậm chí chưa kịp ra tay thì một hít “pằng” vào não nó là chết thôi.
Quá dễ mà cũng chả cần tốn sức, em cứ ngoan ngoãn chứng kiến từ đầu đến cuối là được, sau đó tôi sẽ biến em thành vợ tôi.”
Hắn thè cái lưỡi liếm dài một bên má của cô rồi cười lớn đắc ý, trái ngược hắn, Chloé cực kì tỏ ra ghê tởm với chính cái người trước mặt này.
Nếu không phải vì ngày xưa anh cô nợ hắn và bắt cô hẹn hò với hắn thì đến bây giờ sẽ không có chuyện hắn ta trông ghê tởm như thế nào trong mắt cô từ trước đến nay.
Nhưng mà thật đáng trách không thể vùng ra đấm vào mặt hắn vì cái hành động biến thái tột độ kia, đồng thời lại lo lắng cho Leo không biết như thế nào rồi.
Trước khi cô thực sự bất tỉnh, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi từ người bên cạnh.
Cậu đã giữ đúng lời với cô sẽ không giết thêm người nào nữa, cậu chỉ đánh bọn chúng bị thương rồi bất tỉnh.
Nhưng cũng chính vì thế mà chúng có cơ hội đánh lén cậu bằng thủ đoạn, rõ ràng cậu đã bị thương, không trừng cũng đang bị trói giống cô bây giờ.
Về bệnh tình của cậu cô cũng lén trao đổi với ba mẹ cậu và biết rằng cậu hiện tại đã sắp sửa trở lại bình thường, sẽ không còn tính khí hung hãn và bạo lực nữa.
Nhờ có cô mà cậu có khả năng phát triển và lớn lên như một cậu bé bình thường, cô đã rất vui, trong thời gian qua đúng là Leo đã hiền hơn lúc trước.
Chả giống như lần đầu gặp lại nhau, cậu khiến cô sợ mấy ngày mấy đêm lận.
Có một điều ba mẹ cậu nghe ngóng được từ phía bác sĩ trị liệu riêng cho cậu và cung cấp cho cô một tin rằng: “Chỉ cần đừng tác động mạnh vào đầu thằng bé hoặc tâm lý nó thì sẽ không bị làm sao, còn nếu không thì bệnh tình không thể chữa nổi.”
Dù biết là vậy nhưng liệu đó có phải là phỏng đoán thôi không?”
-•X•-
“Ash! Đau đau!”
“Nhịn một chút thì đã làm sao? Để yên tao còn băng bó cho mày!”
Phía bên Leo cũng chả khá khẩm gì hơn, những tên bị bất tỉnh cuối cùng cũng tỉnh dậy nhưng lại không ngừng kêu đau.
Người gãy mũi, người sưng tấy cả cơ thể, người gãy mấy cái răng, rồi mấy tên khác tự tiện lục đồ trong tủ để chữa trị cho đồng đội của mình.
Còn Leo thì đang bị trói và ngồi ở một góc tường, vết máu chảy dài xuống mặt cũng đã khô hẳn đi.
“Mẹ nó! Thằng nhãi này đánh đau thật chứ, làm gãy mũi tao!”
“Tại sao tụi mày không giết nó luôn còn trói lại làm gì?”
“Cậu chủ đã dặn phải đem nó đến tận nay ngài ấy giết nó, chứ mày tưởng tao nhân từ thế cơ à? Đã yếu lại còn đánh không nổi một thằng ranh, giờ còn than đau như lợn bị chọc tiết làm gì?”
“Mày thấy có con lợn nào dùng chân trước nó để đấm người như tao chưa?”
“Rồi, mày chứ còn ai nữa?!”
“Mày muốn chết đúng không?!”
Hiện trường trở nên hỗn loạn bởi những cuộc cãi vã giữa những tên thuộc hạ với nhau, chúng rất hung hăng và đô con, chính vì vậy chúng chỉ giỏi khiêu khích nhau, đấm đá nhau chứ không hề nghĩ rằng mình đã vô tình lọt vào bẫy của ai kia.
“Ê mấy thằng yếu ớt!”
“Mày bảo ai yếu?” Một tên cáu gắt quay sang quát cậu.
“Tôi đang bảo mấy người đấy, những tên yếu cãi nhau với tên yếu khác sẽ tạo thành một đám người vừa yếu vừa ngu chửi lộn nhau.”
Quả nhiên cậu đoán không sai, trong lúc chúng đang bực nhau mà kích động thêm chắc chắn sẽ cực kỳ nổi hứng đánh hăng hơn.
“Mày chán sống rồi đúng không? Hay để tao đấm vỡ mặt mày trước thì mới hả dạ?” Hắn bẻ tay
“Chắc gì đã đánh được tôi? Mấy người đối với tôi còn không bằng một con kiến!”
“Tao lớn hơn mày nên tao khoẻ hơn gấp triệu lần mày, với một cú đấm của tao có thể khiến mày không có còn răng húp cháo!”
“Mấy người lấy cái gì để chứng minh là người mạnh nhất trong khi còn không dám đánh nhau chứ?” Cậu đảo mắt “Hay là sợ đánh không nổi?”
“Nực cười, bọn này là cái khốn gì đấu lại được tao? Chỉ cần tao ra tay chúng lập tức sẽ phải thua!” Một tên vỗ ngực tự tin
“Mày nói ai thua ai? Tao mới là người mạnh nhất trong đám tụi mày!” Tên khác cũng giơ cao nắm đấm không kém
“Tao mới là người mạnh nhất!”
“Là tao mới đúng!”
“Bọn mày tuổi, là tao!”
Chúng xông vào nhau đánh tới tấp, chỉ vì cái tôi cùng cái sĩ diện cao mà dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn dẫn đến tự đánh nhau sứt đầu mẻ trán.
Trong khi bên này đánh nhau hăng say, Leo chỉ thản nhiên cởi dây trói và thành công giải thoát cho bản thân mà không cần tốn sức lực nào vẫn có thể hạ được đám tên côn đồ này.
Chúng đánh nhau rồi tự gục xuống nền nhà bất tỉnh nhân sự, cậu đi đến túm tóc một tên không bị bất tỉnh kéo mạnh lên, gằn giọng nói:
“Đưa tôi đến chỗ tên kia mau!”
“…mày là cái…thá gì…”
Cậu thẳng tay đấm vào mặt hắn khiến hắn hộc máu, tiếp tục nhấc cao đầu lên và chĩa con dao dưới sàn nhà vào cổ hắn.
“Mày có giỏi thì từ chối xem…?”
“Tao…”
Cổ hắn đứt lìa sau cú rạch sâu từ ngoài vào trong, cơ thể hắn bất động đập xuống sàn nhà, máu văng tung tóe lên áo cậu và chảy thành vũng máu.
Một tên xử lí xong cậu liền vứt đầu hắn sang chỗ khác, dẫm chân lên nó như một thứ rác rưởi, chẳng mấy chốc đầu hắn nát bét ra, hai con mắt lòi ra ngoài, xương quai hàm cũng bị gãy, bộ não nát be bét văng tứ phương.
Cả đám nhìn thấy nó liền hoảng sợ, tiếc thay ban nãy chúng đã ngu muội trước lời khiêu khích của cậu mà tự khiến đau bản thân, giờ có bật dậy chống trả cũng không thể được.
Leo cầm lấy cây rìu lớn đứng trên người bọn chúng với khuôn mặt không thể nào tối hơn, ánh mắt chuyển đỏ ngầu như biển máu khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ cùng nụ cười rộng đến mang tai một cách quỷ dị.
Cậu cười phá lên như một kẻ bệnh hoạn cùng cây rìu bên tay không ngừng bổ xuống cơ thể bị mất đầu đến be bét máu.
Từng tên từng tên bị đánh cho tới khi tỉnh, cậu chĩa lưỡi rìu rồi lặp lại một câu hỏi: “Đưa hay không đưa?” Kẻ nào không dám đưa, cậu lập tức tặng cho kẻ đó một cơ thể bị rách ra làm đôi, có kẻ chống lại cậu không ngần ngại bẻ gãy tay hắn và đứt đầu, kẻ nào sợ hãi thì cụt chân.
“Tha mạng, xin tha mạng! Tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì cậu muốn, làm ơn hãy tha cho tôi!”
Tên cuối cùng hấp hối trên vũng máu cùng những thi thể bị đứt nhiều phần không ngừng ôm lấy chân cậu van nài.
Hắn khẩn khoản cầu xin, nước mắt nước mũi tèm nhem dù cho hai hốc mắt đã sưng tím, chỉ duy nhất một mình hắn là chưa chết, hắn cũng không bị nặng như đám người kia.
“Tốt, còn ông dám giở trò gì thì tôi lập tức bẻ gãy cổ ông.”
“Vâng..vâng!”
Hắn loạng choạng đứng dậy, khập khiễng chạy ra xe khởi động trước, hắn làm theo lời cậu mà đưa cậu đến địa điểm kia càng lúc càng nhanh.
Tâm lý vẫn chưa hết bàng hoàng với cậu nhóc ngồi bên cạnh, hắn thi thoảng vẫn lén nhìn sang cậu đầy ái ngại.
Cậu nhóc này quả thực quá thông minh và nguy hiểm nhiều gấp mấy lần hắn tưởng, lợi dụng chính đồng bọn của hắn để tự xử đẹp nhau, sau đó để chúng không còn sức nữa Leo mới chém sạch bọn chúng.
Kế đó hoàn toàn không hề mất tí sức lực nào, thậm chí một cậu nhóc như thế có thể nghĩ ra điều đó sao? Vết thương sau đầu cũng đã khô máu đi, cậu thậm chí còn không hề cầm máu cũng không có biện pháp sơ cứu.
Đau như vậy mà mặt vẫn thản nhiên kia, còn không hề si nhê điều gì, nó đã khiến hắn vừa thấy sợ vừa nể cậu nhóc này.
Đúng theo lời cậu, chiếc xe nhanh chóng đến được địa điểm cần đến.
Vài ba tên canh gác nghiêm ngặt ở bên ngoài, tên cầm đầu và Chloé chắc chắn ở bên trong.
Leo vẫn chưa xuống xe, hình như đang mưu tính điều gì đó.
“Cút xuống xe nhanh!” Cậu lườm hắn, hắn lập tức làm theo.
Mấy tên gác cửa thấy đồng bọn của mình thì sắc mặt liền thả lỏng, chúng vứt bộ bài cầm trên tay xuống và đi đến chỗ hắn xem tình hình.
Chúng thấy hắn mình mẩy đầy thương tích, vả lại ngoài hắn ra thì không còn ai khác.
“Lũ còn lại đâu?”
Chỉ cho đến khi một tên trong số đó chợt nhận ra điều bất thường thì đã quá muộn, chiếc xe mà ban nãy hắn vừa đi đột nhiên di chuyển.
Chiếc xe lập tức tông vào đám người kia, vì không kịp chạy và khoảng cách quá gần nên đám người đó lập tức bị chiếc xe tông văng vào tường.
Có tên vì va đập quá mạnh đã chết ngay tại chỗ, ấy vậy mà từ trong chiếc xe đang lao đến nhảy ra một bóng người nhỏ con.
Thế rồi chiếc xe không người lái đâm thẳng vào chúng, cái bật lửa đã được bật sẵn ném vào phía chiếc xe, chập lửa liền tạo ra một vụ cháy nổ lớn bên ngoài nhà.
Kẻ xấu số bị thiêu rụi và nổ banh chành, bức tường cũ kĩ cũng vì bị ảnh hưởng mà nứt một khoảng lớn.
Felix nhìn thấy cảnh tượng liền hốt hoảng, tức giận quát lớn:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Kẻ nào dám làm?!”
“Là tao.”
Leo từ phía sau đám lửa bước vào bên trong, hắn bàng hoàng như không thể ngờ được.
Rõ ràng đám thuộc hạ của hắn phải xử lí đẹp cậu và đem cậu đến đây chứ? Ấy vậy mà đám thuộc hạ chả thấy một ai, đám chết trong vụ cháy ban nãy giờ chỉ còn cái xác khô trong khi chính cậu chả bị gì.
Hắn không tin một cậu nhóc như cậu có thể làm ra chuyện như thế này được, mà lại còn trừng mắt với hắn không hề sợ hãi.
“Mày…tại sao…”
“Tại sao tao còn sống đúng không? Biết sao nhỉ? Tao đâu có dễ chết trước khi giết được mày?” Cậu nắm bàn tay để chừa ra hai ngón trỏ và giữa, tạo thành một cái súng rồi để vào thái dương mình, cười quỷ dị “Tao còn chưa bắn nát sọ mày như cách mày muốn bắn tao nữa cơ mà?”
Hắn vứt điếu thuốc lá sang một bên, chĩa súng vào cậu: “Tao không vô dụng như bố tao, tao có thể bắn chết mày với một viên đạn đấy!”
“Có giỏi thì bắn trúng tao xem.”
Hắn nổ súng, Leo kịp thời né được một viên và nấp sau thùng gỗ.
Hắn bắn phát thứ hai, thùng gỗ liền nứt rạn, vẫn chưa trúng mục tiêu, hắn dựa theo tiếng động bắn không ngừng về tứ phía cậu chạy đến.
Felix cười phá lên: “Mày mạnh miệng lắm cơ mà sao giờ cứ trốn rồi chạy mãi thế? Đúng là kém cỏi quá đấy, có giỏi xuất hiện đấu tay đôi với tao!”
Những phát đạn đều đã in lên bức tường cũ kĩ và làm hỏng mọi thứ xung quanh.
Cuối cùng chỉ còn một viên thì cũng chỉ còn một cánh cửa gỗ bị mục nát che chắn con mồi.
Hắn cười khẩy, bây giờ chỉ cần cậu chạy ra hướng nào, lập tức hắn sẽ kết liễu cậu trong một phát cuối.
Felix lấy trong túi áo ra một quả lựu choáng khác và ném vào phía cậu đang nấp, sau đó đeo mặt nạ lên.
Hắn giơ hai tay lên cao: “Súng tao đã hết đạn, bây giờ giỏi thì ra đây tao với mày làm trận tay đôi!”
“Thật hèn nhát!”
Cánh cửa đổ xuống, bóng đen vụt chạy ra, cá đã cắn câu, hắn lập tức bắn vào nó, thế nhưng thứ hắn vừa bắn vào lại chỉ là một bao cát đã bị hỏng từ lâu, thay vào đó, người trúng đạn lại là hắn.
“Cái…”
“Tao cũng có súng đấy.” Leo đứng sờ sờ trước mặt hắn, trên tay cũng là một khẩu súng lục “Đúng là ngu, dụ mày bằng cái bao cát kia để mày bắn phát cuối cùng mà mày cũng chả tinh ý và nhanh nhẹn hơn tí nào.
Mày tưởng tao đến đây mà không phòng bị bất cứ thứ trò chơi bẩn của mày à? Bây giờ đến lượt tao!”
Hắn ôm cánh tay bịt vết thương lại, cố gắng di chuyển kiếm chỗ tránh đạn nhưng không thể, tất cả những thứ hữu dụng nhất hắn đã phá hết từ ban nãy, chỉ còn dư lại vài cái hộp nhỏ thì không thể làm được thứ gì.
Chính hắn đã bị cậu lợi dụng ngay từ đầu và để đến bây giờ mới thực sự ra tay, lựu choáng cũng không khiến cậu bị choáng váng chỉ vì chiếc kẹp trên mũi kia.
Một viên ghim vào mắc cá chân khiến hắn không thể chạy nữa mà gục xuống nền đất, viên thứ hai bắn nát tai của hắn, hắn đau đớn gào lên:
“Thằng khốn! Mày dám bắn tao?!”
“Dám chứ sao không?”
Viên thứ ba ghim vào vai hắn, máu cứ thế chảy ra không ngừng, còn cậu thản nhiên đi đến cởi trói cho cô.
Chloé xoa xoa khớp cổ và tay vì đã bị trói khá lâu, đôi chân cũng không bị treo lủng lẳng nữa mà có thể chạm xuống nền đất đàng hoàng.
Một lần nữa Leo vẫn có thể cứu cô, thế nhưng cô chưa kịp nhào đến ôm hôn cậu cảm ơn như lần trước thì lại bị cậu chĩa súng vào đầu, mặt không hề thay đổi cảm xúc.
“Đừng tưởng mọi chuyện đã xong, bây giờ tôi sẽ xử tội chị.”