Đọc truyện Em Trai Tôi Là Kẻ Tâm Thần FULL – Chương 23
“Leo không cho phép bất cứ ai có thể chạm được vào tôi”.
Căn nhà hoang vốn chẳng có sự hiện diện của bất kì ai giờ lại trở nên hỗn loạn bởi tiếng súng cứ liên tiếp vang lên.
Mấy tên công đồ hoảng loạn, tay cầm khẩu súng nhưng bắn chả ra đâu vào đâu.
Vì trong cơ thể còn ngấm rượu nên không ai đủ tỉnh táo để bắn chính xác vào đối tượng trong khi lần lượt từng người từng người đã đổ gục lên vũng máu trải dài nền đất.
Dáng người cậu tuy nhỏ con nhưng đó lại là một trong những lí do cậu có thể dễ dàng luồn tránh giữa đám đông người đang liên tục bắn ra những viên đạn chói tai.
Tên này nhắm bắn, tên kia lao đến dùng tay, cậu cố tình di chuyển theo đường dích dắc để bọn họ tự làm nhau bị thương.
Quả nhiên vì say bét nhèm nên không thể nhìn rõ, cứ bắn lung tung đến mức đạn ghim lên đồng đội của mình.
Nhân cơ hội đó Leo nắm chặt cây rìu trên tay, chặt một đường dọc xuống đất khiến một tên la lớn vì mất chân.
Cơ thể hắn đổ nhào xuống phía trước, cậu nhanh tay túm lấy hắn để che đạn cho mình.
“Đồ ngu! Không biết vòng ra phía sau mà đánh còn cứ tụ lại để bị giết làm cái gì?!” Ông tức tối, không ngừng la lớn chỉ đạo nhưng tất cả lại chả đâu vào đâu.
Leo dùng lực chém vào thùng gỗ một đường dài khiến đống gỗ đấy ồ ạt rơi xuống, bên trong nào là chai thủy tinh trống rỗng, nào là những thanh sắt rỉ sét cứ thế rơi thẳng vào đám người kia.
Có tên bị mảng sành cắm chi chít lên mặt, kẻ bất tỉnh khi bị thanh sắt rơi chúng đầu.
Bụi bặm vì thế cũng bay lên tứ tung, cộng thêm việc chỉ có chút ánh sáng mập mờ từ bóng đèn nhấp nháy nên không ai có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Aigle và Sam đều nhăn mặt, cố gắng nhìn về phía hỗn độn kia mà không ngừng toát mồ hôi hột.
“Mẹ kiếp!”
Bụi bặm dần xua đi, không còn tiếng gào thét, không còn tiếng súng, từ trong bóng tối lại chỉ im lặng đến đáng sợ.
Một tên trong số đó thành công nhảy qua đống gỗ đổ nát, trên người tên đó dính toàn máu, hắn sợ hãi chạy về phía ông.
“Xin ngài hãy cứu tôi! Hãy…”
Chưa kịp dứt câu hắn đã cảm nhận được thứ gì đó sắc nhọn dọc thẳng từ đỉnh đầu xuống, kèm theo đó là một cơn đau dữ dội.
Hắn không kịp hét lên, lưỡi rìu đã chạm xuống mặt đất, cùng lúc ấy cơ thể hắn tách ra làm hai phần rồi đổ xuống nền nhà.
Sam nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi không tránh khỏi khiếp sợ, hắn ôm bụng nôn thốc nôn tháo, còn ông Aigle thì bàng hoàng trước cảnh tượng khủng khiếp trước mặt mình.
Thứ ông ta nhìn thấy là những bộ phận cơ thể người của đám thuộc hạ ông đều bị cắt ra và văng tứ tung.
Cái đầu trợn tròn hai mắt ở một bên, bàn tay bị chặt đứt và bẻ gãy ngón ở một bên, chân nọ chân kia trên đống gỗ đổ nát.
Dù có tối đến mức nào đi chăng nữa, chỉ với ánh sáng từ một bóng đèn sắp hỏng vẫn không thể che đi được cảnh tượng hãi hùng này.
Ông khi thấy Leo thì càng hoảng, cậu đứng chơ vơ giữa đám xác chết đứt lìa bộ phận, cây rìu vẫn còn dính máu đỏ tươi, cả khuôn mặt lẫn quần áo đều bị nhuốm đỏ.
Cậu trừng mắt như vừa muốn khinh bỉ ông vừa muốn nhảy đến chém bay đầu ông.
“Sao nào? 12 tên cỏn con này mà đòi giết được tôi à?”
“Mày…” Ông run run chỉ tay “Tại sao mày lại chưa chết?!”
“Sao tôi lại phải chết?” Leo dùng tay lau vết máu dính trên mặt.
“Mày đã dính mấy phát đạn và không ngừng chảy máu thế kia mà vẫn không bị làm sao.
Rồi đám người đã xông đến nhà mày đâu? Tao không tin mày có thể giết được chúng, chắc chắn chúng đang đuổi tới đây để giết mày!!”
“Giết tôi à? Không có và không thể.
Đám người đấy chưa kịp ra tay đã bị tóm rồi.”
“Ý mày là sao?”
“Có mỗi thế không hiểu.” Cậu tặc lưỡi “Tất cả mọi thứ đều đúng như kế hoạch tôi và chị Chloé đã nghĩ ra, từ đầu đến cuối diễn ra thật hoàn hảo.”
“Rõ ràng Chloé rất ghét mày, nó đã không ngừng sỉ nhục mày thì làm sao nó tin mày được?!” Sam lên tiếng.
“Tôi tin Leo hơn một tên bất hiếu như anh.
Chỉ vì tham lam, ích kỷ, nghiện ngập đã đem đến cho gia đình không biết bao nhiêu là khổ cực, suốt ngày chỉ có thể kiếm tiền và kiếm tiền để trả nợ thay anh.
Đã không phụ giúp ai thì thôi, đằng này còn hợp tác rồi sai người đi giết gia đình, anh không bằng một cầm thú!”
Chloé hét lớn trong sự phẫn nộ đến tột cùng, ngay từ đầu cô đã có thể đoán được ý đồ độc ác của anh mình nhưng vẫn không thể làm gì được.
Chỉ có thể im lặng để diễn cho tròn vai một người em gái ngu ngốc tin lời nói dối của chính kẻ phản bội gia đình.
Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, cô không thể kìm nén cơn tức giận cùng nỗi đau mà mất đi người thân cùng những giọt nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt.
“Sao…sao mày biết…?”
“Tất cả đều nhờ hành vi rình mò, có ý định trộm cắp tài sản của ông anh đây chứ còn gì nữa.
Rình đúng lúc chị Chloé và tôi đi ngủ để lục đồ, rồi những từ ngữ thô thiển tự kể hết những gì anh đã làm với tôi và để khiêu khích tôi…!Bằng chứng quan trọng như vậy sao tôi có thể bỏ qua được.”
“Tức có nghĩa là lúc mày tiếp cận tao là để…”
“Phải, để ghi âm những gì anh nói.
Một là để đưa nó cho cảnh sát, hai là để Chloé biết được bộ mặt thật của anh.
Chỉ cần dấu điện thoại trong túi áo, bật chức năng kết nối với máy chị Chloé để nghe rõ sự tình không phải quá hay hay sao.”
Leo thản nhiên lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại và bật lại cuộc hội thoại giữa cậu và hắn mới sáng nay.
Tất cả những gì hắn nói đều bị ghi âm lại, mặt hắn tái mét cả đi.
Sam lao đến, mục đích để tiêu hủy chứng cứ buộc tội mình trên tay cậu nhưng không thể.
Chỉ vừa vung nắm đấm đến sát mặt cậu thôi thì hắn đã hứng trọn ngay một đòn đá vào ngực.
Hắn lập tức bị văng ra, ho khụ khụ.
“Ốm yếu như anh thì đòi gì đấu lại tôi.
Mà chưa kể anh cũng ngu thật đấy, dám liều lĩnh nói toàn bộ kế hoạch của anh ra trước mặt một cậu nhóc như tôi mà không có sự đề phòng nào.
Dù sao thì cảm ơn vì đã cho tôi một bằng chứng để kết tội anh trước toà.”
“Đồ ngu! Mày đúng là vô tích sự!”
Aigle cầm lấy khẩu súng bị văng ra của bọn thuộc hạ bắn thẳng vào ngực trái của cậu.
Thế nhưng phát bắn ấy cũng là viên đạn duy nhất còn sót lại trong băng, ông vẫn không khỏi bàng hoàng khi phát bắn thí mạng ấy mà cậu thậm chí chả bị làm sao, một chút đau đớn cũng không có.
Tay chân run rẩy đến mức không đứng vững được nữa liền khụy xuống nền đất.
“Mày…mày là quỷ! Quái vật!!”
“Tôi sẽ coi nó như lời khen.”
“Tao…mày…” Sam khập khiễng đứng dậy “Chẳng phải mày đã bị đám thuộc hạ xử đẹp ở nhà rồi sao? Mày đến tận đây mà không có vết xước nào…với lại bị tóm là sao?!”
“À…cái lũ xông vào nhà ấy hở? Dám rình đến lúc tôi nổi điên để xông vào như thể là người của tôi và muốn giết anh thì bị cảnh sát bắt giữ chứ sao nữa…” Cậu nhún vai “Tôi đã bảo đấy là kế hoạch của tôi, dụ chúng xuất hiện cũng là vì tôi đã biết trước ý đồ của anh.
Đen cho anh một cái là chị Chloé vẫn chưa tắt kết nối với máy tôi nên tôi đã nghe hết toàn bộ kế hoạch.
Lúc tôi chạy ra ngoài cũng là để gọi cảnh sát, chị Chloé ở trong nhà câu thời gian để cảnh sát có thời gian đến nơi.
Và đương nhiên là bị bắt sống toàn tập.
À…chắc họ cũng đã đến được đây vì cái định vị ở điện thoại tôi rồi.”
“Tao không tin…mày làm gì có đủ thời gian để bày ra tất cả mọi chuyện như vậy được?! Nếu thế thì cảnh sát đâu?! Hay là mày chỉ bốc phét để hăm doạ tao?!”
“Bộ quên rồi à, tôi mới chỉ nhắm mắt chưa được lâu đã nghe thấy tiếng động từ ngoài cửa và đã tỉnh từ lúc đó.
Lúc ấy chính Leo đã nói với tôi tất tần tật kế hoạch của em ấy.
Giả bộ tin anh, giả bộ nghe theo anh đến tận đây để tìm ra đồng phạm, và cuối cùng còn lại chỉ là một tên nhát gan sợ hãi run rẩy trước mặt tôi, còn tên còn lại thì như không thể làm gì.” Chloé đưa ánh mắt khinh bỉ lên nhìn hắn và tên ông chủ kiêu hãnh giờ đang ôm đất sợ chết kia.
“Chị yêu, chị làm tốt lắm.” Leo đưa tay hôn gió cô.
“Tao…tao không tin vào lời nói dối của bọn mày nữa đâu! Có giỏi…có giỏi mày giết tao luôn đi!!”
“Giết anh thì chả phải quá dễ dàng rồi à?”
Leo quăng chiếc rìu đã được lau đi vết máu, hắn lập tức sững người nhưng cũng cầm lên chĩa vào cậu.
“Đúng là ngu.
Mày đã vứt cái rìu đi rồi thì mày cũng vô dụng thôi.”
“Tôi không chắc ai là kẻ ngu nhất trong đám này đâu.”
“Mày…!”
“Coi như đây là món quà cuối cùng tôi chuẩn bị cho anh coi như là quà rước chị Chloé vậy.” Cậu từ từ đi bước đến chỗ hắn “Cái cách anh gán tội lên người tôi thật quá dễ để hiểu ra đó là trò lừa bịp, thế nên nếu muốn đổ tội cho người khác thì phải diễn đạt vào.
Chứ để người khác dùng lại chiêu trò này để đổ tội lên mình thì nhục lắm đấy.”
Hắn vẫn ngớ người chưa kịp hiểu gì thì Leo đã tự đấm vào mặt mình khiến nó sưng tấy lên.
Sau đó hốt hoảng ngã ra vũng máu, vài mảnh thủy tinh nho nhỏ cứa vào cánh tay và chân cậu, cậu đưa tay ôm mặt khóc nức nở.
“Có ai không cứu cháu với! Tên này muốn giết hai chị em cháu! Xin hãy tha mạng! Làm ơn cứu cháu với!!”
Rầm!
“Đứng yên! Cấm cử động và bỏ vũ khí xuống! Anh đã bị bắt vì tội giết người và cướp đoạt tài sản!”
Các viên cảnh sát bắt đầu tràn vào trong, người cầm súng, người cầm bình xịt hơi cay khống chế hắn.
Chỉ trong chốc lát đã bắt giữ được Sam và Aigle, Chloé thì được thả ra và chạy đến bên cậu.
“Thằng nhãi khốn khiếp! Tao sẽ giết mày! Tao thề sẽ giết chết mày!!”
Hắn không ngừng chửi rủa cậu khi bị đưa đi cùng vài tên thuộc hạ đã bị bắt từ trước, cho đến khi chiếc xe cảnh sát đã đi xa thì không còn tiếng ồn nữa, thay vào đó là đội dọn dẹp và điều tra hiện trường ở lại.
Chloé và Leo cũng được một viên cảnh sát đưa về tận nhà.
“Leo, em không sao chứ? Những vết thương này…” Cô cầm lấy cánh tay cậu mà xuýt xoa.
“Không sao đâu chị, chỉ xước ngoài da chứ không bị đâm sâu vào trong lắm.
Đã khổ cho chị rồi.” Leo vòng tay ôm lấy cô vào lòng “Em đã hứa sẽ bảo vệ chị mà.”
“Cám ơn em Leo, nếu không có em chắc chị đã chết thật rồi.” Cô mỉm cười, tựa đầu lên vai cậu.
“Là em mới là người nói lời cảm ơn vì chị đã tin em chứ.”
“À đúng rồi…tại sao lúc chị giơ súng bắn em, em lại chắc chắn rằng mình không bị làm sao và ra hiệu cho chị? Lúc nãy ông ta cũng bắn em, em không bị thương sao?”
“Không sao đâu, em hoàn toàn ổn, chị đừng lo…”
“Báo cáo đội trưởng, chúng tôi tìm thấy một cái áo giáp chống đạn bị vứt ở đống máu.
Có vẻ như nó đã được sử dụng vì có vài vết tích của việc bị bắn vào.” Một tên cảnh sát cầm lấy áo giáp chống đạn đưa cho đội trưởng của mình.
Ông vuốt cằm khó hiểu, rõ ràng đó là của cảnh sát, thế nhưng lúc chưa ai xông vào sao lại có nó ở đây?
“Cái lúc mà họ đang khống chế đám người kia, em đã lén đánh ngất một chú cảnh sát và lấy trộm áo chống đạn ấy mà.”
“Ra là vậy…”