Đọc truyện Em Trai Quá Kiêu Ngạo – Chương 22: Việc lấy vợ của tôi
Mười
một giờ rưỡi, quản lí Thiệu rốt cuộc đã trở lại, có chút đăm chiêu liếc mắt
nhìn Minh Nhan một cái, nói là chiều nay phải đi công tác đột xuất nên tất cả
các hành trình đã dự định đều phải hủy bỏ, ngoài ra, hắn còn phải chuẩn bị một
ít tư liệu nữa, hai người bận rộn cả buổi, cho đến buổi chiều, tất cả mới được
chuẩn bị xong, quản lí Thiệu nhìn đồng hồ, áy náy nói với Minh Nhan.
“Làm
mãi tới giờ này, thật ngại quá, khiến cô không kịp ăn sáng, thôi như vậy đi,
còn một lúc nữa tôi mới đi công tác, hay tôi mời cô đi ăn cơm trưa được không?”
Thứ
nhất Minh Nhan cảm thấy Thiệu Cách là một cấp trên rất hòa nhã, thứ hai cô quả
thật có chút đói bụng, không từ chối mà trêu ghẹo nói. “Quản lí mời tôi ăn cơm,
vậy tôi cần phải chọn một nhà hàng sang trọng một chút a.”
Thiệu
Cách vừa nghe cũng vui vẻ. “Nhưng tôi phải suy nghĩ lại một chút, tôi còn phải
dành dụm cho việc lấy vợ của tôi sau này nữa a.” Nói xong còn giả vờ đang suy
nghĩ.
Minh
Nhan vừa thấy liền trợn tròn mắt, cô hoàn toàn không nghĩ tới quản lí Thiệu lúc
nào cũng nghiêm túc mà giờ đây lại có thể cùng cô nói đùa a.
Thiệu
Cách giả vờ suy nghĩ xong ra vẻ xảo quyệt nói. “Như vậy đi, dù thế nào tôi cũng
mời cô đi ăn cơm, bất quá nếu sau này tôi không l được vợ thì cô phải chịu
trách nhiệm nha.”
Minh
Nhan nghe xong, cười nói. “Quản lí nói đùa, điều kiện của quản lí tốt như vậy,
thiếu gì cô gái muốn gả cho anh, cần gì tôi phải chịu trách nhiệm a.”
Thiệu
Cách vừa nghe liền từ chối cho ý kiến, nói tiếp. “Thôi đi trước ăn cơm đi, nếu
không đi sẽ không kịp, bữa tiệc quý giá của cô sẽ bị ngâm nước nóng* a.” Minh
Nhan chỉ cười, rồi nhanh chóng cùng hắn song song đi xuống.
*ngâm nước nóng: bị gián đoạn, giống kế hoạch bị phá vỡ do một
việc gì đó nha mọi người ^.^
Trước
khi Minh Nhan lên xe, cô liền tìm chốt cài dây an toàn, đây là thói quen nhiều
năm qua, nếu cần phải đi nhờ xe của người khác, việc đầu tiên cô làm luôn là
tìm vị trí của chốt cài dây an toàn. Bởi vì cô không muốn lại rơi vào trường
hợp không tìm được chốt an toàn, cũng không muốn nhớ lại đã từng có một người
con trai nói với cô. “Ngồi thêm vài lần, tự nhiên sẽ biết” mà kết quả là trong
xe hắn không bao giờ có sự tồn tại của cô.
Thiệu
Cách không ngừng thay đổi đề tài trò chuyện cùng cô, bên trong xe, không khí
thực nhẹ nhàng, thoải mái. Thiệu Cách nhìn Minh Nhan đang ngồi bên mình nở nụ
cười tươi không chút đề phòng thì trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Từ sau
lần đi Mỹ công tác trở về, hắn luôn giả vờ cố ý hoặc vô tình quan sát cô trợ lý
có vẻ cũ kỹ này của hắn.
Nhớ lại
đợt đi công tác đó, hắn thực toát cả mồ hôi, hắn vô ý làm đổ cà phê lên bộ tây
trang của mình, nhân viên phục vụ của khách sạn lại đưa nhầm đồ của hắn đến
phòng khác, trong khoảng thời gian ngắn, thực không biết là đã đưa đến phòng
nào, mà hắn cũng không có khả năng tìm hết các phòng, nhưng một giờ sau hắn cần
phải đi tham gia một buổi hội nghị, đành phải gọi điện thoại cho cửa hàng đem
đến một bộ đồ mới, bốn mươi phút sau, quần áo được đưa đến, hắn mặc thử nhưng
không vừa, nếu gọi thêm một bộ nữa chỉ sợ cũng không kịp, nếu như mặc một bộ
tây trang không phù hợp đi dự hội nghị, xấu mặt chỉ là việc nhỏ, chủ yếu là đối
phương là người rất chú trọng vẻ ngoài, có khả năng sẽ cho rằng hắn không tôn
trọng họ, mà như vậy, dự án hợp tác mấy trăm vạn này cũng sẽ đi luôn a.
Trong
lúc không còn đường nào để xoay sở, Minh Nhan liền đem quần áo trên người hắn
ước lượng một chút, sau đó cầm lấy kéo, xoát xoát xoát mấy đường, rồi dùng kim
may lại, một chút, lúc cô làm xong cũng vừa đúng hai mươi phút.
Khi hắn
mặc quần áo vào lần nữa, chẳng những vừa người, mà còn thể hiện ra khí thế phi
phàm của hắn. Hắn thực không thể không kính trọng cô trợ lý này thêm vài phần,
lúc trước vẫn nghĩ cô là một phụ nữ bảo thủ, một người chỉ biết làm việc bình
thường. Mà lúc đó hắn chọn cô làm trợ lý của mình cũng vì lý do này, hắn không
muốn tối ngày phải đối mặt với những cô trợ lý chỉ biết ăn diện, cũng thực
không thể ngờ rằng cô lại có thể làm được những việc này.
Theo
hắn quan sát, cô có thể trong vòng một khoảng thời gian ngắn mà sửa được một bộ
tây trang đẹp như vậy, hẳn là có nghiên cứu về việc may mặc, thời trang, mà tại
sao cô lại không phát triển phương diện này? Đối với tương lai đầy hứa hẹn như
thế, tại sao cô lại chịu làm một chức trợ lý nho nhỏ tại nơi này?
Trải
qua một thời gian quan sát, cô trợ lý này thực đem lại nhiều bất ngờ cho hắn,
cô pha cà phê đều rất có nghệ thuật, tốn nhiều thời gian công sức, mà hắn chưa
từng yêu cầu cô phải làm như vậy, thậm chí đây cũng không phải là công việc của
cô, đơn giản chỉ là hắn không có thư kí, nên lúc hắn vừa đến văn phòng, cô luôn
đưa đến một tách cà phê, luôn rất đúng lúc.
Mà khi
hắn bận rộn, bỏ lỡ bữa ăn, cô lại nhờ người đem lên cho hắn một hộp cơm, vừa
tiện lợi mà cơm vẫn còn nóng. Hắn không thể không bội phục của sự tỉ mỉ của cô,
được cô chăm sóc thực hạnh phúc biết bao, bởi vì cô chưa bao giờ tranh công với
người khác, giống như tất cả đều là việc mà cô phải làm.
Dần
dần, hắn phát hiện cô là một người rất ấm áp, chỉ cần ở cùng với cô, mọi người
liền cảm thấy được sự ấm áp đó, mà hắn cũng không ngoại lệ hưởng thụ sự ấm áp
mà cô mang lại, chỉ đơn giản là một nụ cười ấm áp, một câu dặn dò thân thương
của cô đã khiến trong đầu hắn chậm rãi hình thành ý niệm muốn ở bên cô cả đời.
Mà cô
tựa hồ đối với phương diện tình cảm lại thực trì độn, hắn ám chỉ rõ ràng với cô
vài lần, cô cũng không hề có phản ứng. Ngay cả khi thái độ đối đãi của hắn thay
đổi từ đồng sự giữ lễ chuyển thành bạn bè ân cần hỏi thăm với cô, mà cô cũng
không phát giác ra điểm khác thường, vẫn cứ bình chân như vại.
Xem ra
biểu hiện của hắn vẫn chưa đủ rõ ràng, vốn hắn định thực hiện thêm vài động tác
theo đuổi như thường xuyên hẹn cô cùng đi ăn cơm tâm sự, lại không nghĩ tới
công ty bị tập đoàn khác mua lại, tổng tài mới nhậm chức lại bắt hắn làm việc
tối mắt tối mũi, căn bản không còn thời gian để hẹn hò, khó khăn lắm mới làm
xong, lại không hiểu vì sao tiếp tục phái hắn đi công tác, tất cả kế hoạch mà
hắn vạch ra để theo đuổi cô đành phải gác lại. May mắn hôm nay có chút thời
gian mời cô đi ăn trưa.
————–
Lời tác giả: Viết không tốt, xin thứ lỗi, thứ lỗi a!!!