Em Trai Là Đại Boss

Chương 31: Bỏ Thuốc


Bạn đang đọc Em Trai Là Đại Boss – Chương 31: Bỏ Thuốc

Ngày hôm đó, Huyền Dương phải ở lại nghiên cứu tài liệu nên cô đã bắt Minh Kỳ phải về nhà trước. Cô nói “bắt” bởi vì cô biết nếu mình không ra lệnh, chắc chắn anh sẽ ở lại chờ cô đến khi cô tan học.

Minh Kỳ rất không tình nguyện lững thừng bước ra khỏi cổng trường. Bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng con gái gọi mình từ phía sau.

Thân ảnh Tiểu Nhu xuất ẩn xuất hiện trong đám đông học sinh đang đi về nhà. Tiếng gọi “Minh Kỳ” không lớn, nhưng chủ nhân của tên đó khá nổi tiếng trong trường nên rất nhiều người đổ dồn ánh mắt về phía cô. Hơn nữa, cách ăn mặc điệu đà cùng với gương mặt xinh đẹp cũng đã thu hút không ít người.

Họ đang tự hỏi vì sao một người có khí chất sạch sẽ như nam thần lại có quen biết với một cô gái ăn chơi như vậy.

Minh Kỳ cau mày, anh không muốn hôm sau chuyện này bị lôi ra bàn tán, nhất là khi nó ảnh hưởng đến Huyền Dương. Anh ra dấu hiệu cho cô đi về phía con ngõ nhỏ gần đấy. Đến khi tránh được tầm mắt của người ngoài, anh nghi ngờ hỏi cô :”Có chuyện gì vậy, chẳng phải anh đã nói anh không còn quan hệ gì với nhóm nữa sao ?”

Tiểu Nhu đã biết trước mình sẽ nhận được sự lãnh đạm của anh, nhưng khi thực sự cảm nhận nó tim cô vẫn rỉ máu đau đớn. Cô cười gượng, giải thích :”Kể từ khi anh đi, nhóm cũng không còn phong độ như trước. Đã có rất nhiều người rời, hơn nữa, lần trước bọn em vô tình gặp lại kẻ thù cũ. Anh trai em đang tâm trạng bực bội nên xông vào đánh luôn, không ngờ bọn nó chơi xấu, anh ấy bị đánh gãy tay phải nằm viện. May mà em kịp thời trốn nên thoát được…”

Minh Kỳ nhíu mày càng đậm, im lặng không nói gì. Tiểu Nhu lúng túng, cô rằn từng tiếng cầu xin :”Liệu anh có thể… đến thăm anh ấy không ? Tinh thần anh trai em cực kỳ sa sút, bọn em không biết phải động viên như thế nào cả, cuối cùng nghĩ tới anh.”

Như sợ anh từ chối, cô vội vàng chen một câu :”Em hứa đây sẽ là lần cuối em tìm anh, em thề !”

Minh Kỳ dường như đang cân nhắc về ân tình ngày xưa, anh híp mắt lại suy nghĩ. Minh Kỳ cúi đầu, nét mặt nhìn nghiêng đẹp xuất xắc khiến người đối diện nghẹt thở. Đôi mắt phượng hẹp dài được phủ bởi hàng lông mi đen nhánh khiến khuôn mặt anh càng trở nên tuấn mĩ, dùng câu “thần tiên hạ phạm” cũng không quá. Làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời như được phủ một lớp kem đẹp đẽ. Sống mũi cao thẳng, bờ môi hồng nhạt đang mím chặt…

Tiểu Nhu thẫn thờ nhìn từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt người đối diện, cảm thấy cực kỳ tức giận cùng bất bình. Cho dù móng tay được trang trí loè loẹt cắm sâu vào trong da nhưng cô vẫn không hề cảm nhận được cơn đau. Vì sao ? Vì sao chàng trai hoàn mỹ này lại không phải của cô ? Cô đối xử với anh không tốt sao, tình cảm cô dành cho anh chưa đủ lớn sao ?


Ngọn lửa điên cuông cháy âm ỉ trong đáy mắt Tiểu Nhu. Chỉ sau đêm nay thôi, anh sẽ thuộc về cô…

Đúng, chỉ cần theo kế hoạch, cô sẽ có được anh, nhất định có được anh !

Minh Kỳ không phát hiện ra vẻ khác lạ của Tiểu Nhu. Sau vài phút suy tư, anh quyết định đồng ý. Dù sao cũng có vài năm tình cảm, nếu dễ dàng phủi sạch như vậy cũng hơi mất nhân tính.

Tiểu Nhu nhận được đáp án liền vui vẻ lên thấy rõ, khoé miệng cô không ngừng cong lên suốt quãng đường đi. Đến bệnh viện, cô để anh vào trước, mình thì chờ phía ngoài cửa.

Minh Kỳ mặt không cảm xúc quan sát phòng bệnh chật chội đầy hơi thở người. Ở đây có bốn giường nhỏ, chia thành hai hàng. Mỗi giường có một bệnh nhân, người nhà bên cạnh đang chăm sóc. Căn phòng chật chội u ám, đèn điện chập chờn, cánh quạt quay như sắp gãy đến nơi, ngay cả cách ăn mặc của người ở đây đều trông có vẻ nghèo nàn. Hiển nhiên đây là phòng bệnh dành cho tầng lớp thấp của xã hội.

Minh Kỳ cũng nhận ra mình đã thu hút không ít sự chú ý khi tiến vào. Mọi người đều tò mò vì sao một người có vẻ ngoài sáng sủa, tao nhã lại xuất hiện ở một nơi như thế này. Anh trông chẳng có vẻ hợp với khung cảnh nơi đây, tựa như “hạc giữa bầy gà”, rất chói loá.

Ngạc nhiên nhất chính là anh trai Tiểu Nhu. Hắn không ngờ Minh Kỳ lại chấp nhận đến thăm hắn sau khi đã cắt đứt mọi liên hệ. Hắn kêu lên vui vẻ, giơ cánh tay không bị thương vẫy vẫy.

Minh Kỳ đi thẳng đến chỗ hắn, gật đầu thay lời chào hỏi. Anh đặt rổ hoa quả vừa mới mua trên đường đi trên chiếc bàn sắt cạnh giường.

“Làm phiền cậu đến thăm.” Anh trai Tiểu Nhu ngượng ngùng, ngồi thẳng người dậy. Trong lúc cử động không tránh được việc va chạm với cánh tay đang bó bột. Hắn đau đến mức nhe răng.


Minh Kỳ chu đáo giúp hắn điều chỉnh tư thế. Đến khi đã xong, anh mới từ tốn nói :”Tiểu Nhu đã kể cho tôi mọi việc. Hình như tinh thần anh dạo này khá tệ ?”

Hắn xị mặt, lẩm bẩm :”Con bé Nhu Nhu lắm mồm, cậu đừng để ý làm gì.”

Minh Kỳ không cho là vậy, cậu nghiêm túc nhìn hắn, giọng điệu chân thành :”Với tư cách là một người bạn, tôi khuyên anh nên từ bỏ cuộc sống hiện tại đi. Ngày ngày đối mặt với bạo lực, với chửi rủa, không được sống yên ổn, rồi sẽ có lúc tâm lý anh căng thẳng quá mà phát bệnh. Tôi quen một ông chú chủ siêu thị gần nhà, người ta đang cần tuyển người bê vác đồ. Công việc tuy nặng nhọc nhưng không đòi hỏi bằng cấp gì, hơn nữa tiền lương ổn định. Nếu anh không chi tiêu quá đà thì không có vấn đề.”

Anh biết điểm yếu chí mạng của người trước mặt chính là cô em gái của hắn, vậy nên anh còn nói thêm :”Hơn nữa anh còn phải suy nghĩ cho Tiểu Nhu. Con bé còn nhỏ, không có bố mẹ, còn chưa hiểu sự đời, nếu được giáo dưỡng lại thì sau này hoàn toàn có thể trở thành người tử tế.”

Minh Kỳ nói một lèo, thấy đối tượng đang nói đến im lặng, anh cũng không trách cứ.

“Mong anh cân nhắc thật kỹ lời đề nghị của tôi, tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh và Tiểu Nhu. Nếu anh đồng ý, gọi cho tôi qua số điện thoại này, tôi sẽ giúp anh sắp xếp công việc.” Vừa nói anh vừa ghi một dãy số lên mảnh giấy nhỏ rồi kẹp trong rổ hoa quả.

Minh Kỳ chào tạm biệt, quay đầu bước đi. Bước qua cánh cửa phòng bệnh, anh không nhịn được thở dài.

Đột nhiên tay anh xuất hiện một vật lành lạnh. Anh nghiêng đầu nhìn chai nước ngọt rồi quay sang Tiểu Nhu.

Cô đỏ mặt, nhất quyết dúi vào tay anh trước khi bị từ chối. Minh Kỳ cầm lấy, vặn nắp chai, đột nhiên động tác dừng lại.


Tiểu Nhu hoảng sợ, cô lo lắng anh phát hiện kế hoạch của mình. Mắt cô rưng rưng nước, nghẹn ngào nói :”Bây giờ ngay cả một chai nước anh cũng không chịu nhận của em sao ? Em hứa đây sẽ là lần cuối mà…”

Mắt Minh Kỳ loé lên tia nguy hiểm, nhưng rồi anh vẫn ngửa đầu lên uống một hớp nhỏ. Thấy anh đã uống rồi, Tiểu Nhu mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bám vào tay anh, nói :”Để em tiễn anh về nhà.”

Minh Kỳ ngay lập tức dựt tay ra, anh trừng mắt lườm cô, dáng vẻ lạnh lùng, đáng sợ :”Tiểu Nhu, em đừng quá phận. Anh làm tất cả như vậy cũng chỉ vì anh trai em, giờ anh đã thực hiện xong, chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào.”

Tiểu Nhu trong lòng run lên từng đợt, cô tức giận nói :”Là vì ả đàn bà kia sao ? Có phải cô ta nói anh tránh xa bọn em không ? Anh làm sao có thể nghe lời một con người độc ác như vậy, Minh Kỳ, anh điên rồi !”

“Chát !” Tiếng bàn tay tiếp xúc với một bên mặt vang lên giữa bầu không khí căng thẳng.

Tiểu Nhu không thể tin nổi nhìn con người trước mặt, mặc dù cô biết anh đã cố gắng giảm bớt lực, nhưng đánh vẫn là đánh, nơi cô đau không phải ở da thịt mà là trái tim. Tiểu Nhu phẫn nộ, gào lên :”Anh dám đánh em sao ! Minh Kỳ, anh vì cô ta mà đánh em !”

Minh Kỳ vốn còn hơi hối hận nhưng sau khi nghe cô hét lên, anh lãnh khốc nhìn cô :”Trên thế giới này, không có người nào được nhục mạ người con gái của tôi. Dù em có là con gái đi chăng nữa, anh không ngại đánh tiếp.”

Cất lời xong, anh không do dự bước đi. Tiểu Nhu ngơ nhác nhìn người con trai có vẻ ngoài ôn nhu, hiền hoà kia bước lên xe taxi và rời đi, khó có thể ghép lại với người vừa mới cảnh cáo, đe doạ cô. Dáng vẻ anh lúc đó, hận như không thể giết chết những người nói xấu người con gái trong lòng.

“Minh Kỳ, anh quay lại ! Anh quay lại cho em…”

Tiểu Nhu ngã khuỵu xuống, nước mắt vẫn tiếp tục rơi lã chã. Cô thua rồi. Thực ra cô đã thua từ đầu.


Cô ảo tưởng mình đang chạy trên đường đua, chỉ cần cố gắng đi tiếp là sẽ đạt được. Hoá ra cô vốn đang ngồi trên khán đài, nhìn người mình yêu chạy vì một người con gái khác.

Minh Kỳ ngay khi vừa mới an ngồi trên chiếc xe liền không ngừng giục bác tài xế lái nhanh lên. Đừng tưởng anh không biết Tiểu Nhu đã bỏ thứ gì vào trong chai nước. Từ lúc anh vặn nắp chai ra, anh đã phát hiện nắp chai quá lỏng lẻo, không giống như được mở lần đầu tiên. Theo như hiểu biết của anh về cô ấy, hẳn là trong đó bị bỏ một loài thuốc gây tê nào đó, vì vậy nên anh chỉ uống hớp nhỏ.

Nhưng cảm giác khô nóng cùng với khó chịu lan tỏa khắp người anh còn chứng mình một thứ đáng sợ hơn. Thứ cô ta bỏ, chắc chắn là thuốc kích thích…

Huyền Dương sau một ngày làm việc bận rộn đã mệt rã rời. Cổ mỏi, vai nhức, cô không ngừng vận động người để giảm bớt cơn đau. Nghĩ đến việc năm sau sẽ phải đi thực tập tại các bệnh viện trong thành phố, cô không khỏi lo lắng. Đùa chứ, mới việc học đã vất vả như vậy, thực hành còn khó hơn nhiều.

Cứ như vậy, với tâm trạng chán nản, cô bước về nhà. Đang loay hoay tìm chìa khoá, cô nhận thấy cánh cửa còn hơi hé mở, đèn trong phòng khách men theo khe tạo thành vệt sáng nhỏ lên tường.

Huyền Dương ngạc nhiên mở to mắt, bắt đầu cảm thấy lo sợ. Với tính cách cẩn thận của Minh Kỳ, anh sẽ không bao giờ vô ý như vậy. Chỉ có thể là… trộm ?!

Cô nắm chặt chiếc túi trong tay, sẵn sàng cho việc bị một ai đó bổ nhào đến. Cô dùng một tay đẩy nhẹ cửa, quang cảnh trước mặt càng chứng minh cho suy nghĩ của cô. Giày dép sắp xếp lộn xộn, dường như trước đó đã có một cuộc vật lộn nhỏ.

Huyền Dương nuốt nước bọt, dũng cảm đi tiếp. Vừa nãy cô thấy có giày của Minh Kỳ ở đó, tức là anh vẫn đang trong cái nhà này. Nhỡ đâu anh bị thương thì làm sao ? Cô không thể bỏ mặc anh mà chạy đi như vậy.

Sau khi đã kiểm tra thật cẩn thận cả tầng một, Huyền Dương mới an tâm chắc chắn rằng không còn ai ngoài cô. Cô quyết định đi lên tầng trên, trên tay cầm chiếc cán bột mà cô vừa mới lấy được trong phòng bếp. Từng bước chậm rãi, cô leo lên cầu thang, thính giác phát huy nhạy bén.

Bỗng nhiên cô nghe được tiếng rên rỉ thoáng qua trong phòng tắm. Huyền Dương sợ mình nghe lầm, hướng về chiếc cửa để nghe rõ hơn.

Tiếng nước chảy siết cũng với âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên ngay bên tai cô. Mí mắt Huyền Dương giật giật, cô cảm thấy đằng sau cánh cửa này đang xảy ra chuyện không hay ho cho lắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.