Bạn đang đọc Em Trai Là Đại Boss – Chương 13: Tiết Lộ
Thân ái gửi tặng @Dua_leo_000 ! Cảm ơn bạn vì mọi sự ủng hộ nhiệt tình vừa rồi. Mình sẽ rất trân trọng tình cảm này, yêu !
———
2 năm trước, tại phòng khách biệt thự Đinh gia.
Trên chiếc ghế sô pha rộng rãi, một ông chú béo lùn độ tuổi trung niên đang ngồi thấp thỏm lo lắng đến toát mồ hôi. Tuy ngoại hình không được dễ coi cho lắm nhưng khuôn mặt phúc hậu tròn trịa khiến nhiều người yêu thích. Nhưng hiện tại vị tự xưng là luật sự Ninh này đang không có tâm trạng mà để ý đến vẻ ngoài của mình bởi người con gái xinh đẹp trước mặt anh đây đang… cau có ?
Ông làm gì mà khiến cô cau có ? Ông vừa mới gặp cô được chưa đầy một tiếng trước, nói chuyện với nhau chưa được tròn mười câu, cớ gì cô lại bày mặt khó chịu với ông ? Tâm trạng luật sư Ninh không ngừng kêu gào, chỉ thiếu điều quỳ xuống hỏi cô gái trẻ nguyên nhân.
Nhìn thấy tờ giấy đáng thương đang bị đôi bàn tay nõn nà cấu nát không thương tiếc, ông mới bồn chồn lên tiếng :”Đinh tiểu thư… Tôi biết là nội dung bản di chúc có vài phần khó hiểu, thậm chí khiến người ngoài nghi ngờ, nhưng đây thực sự là bản viết tay Đinh phu nhân, đã được đóng dấu và xác nhận đàng hoàng, tôi…”
“Được rồi, tôi đã hiểu, cho tôi một tuần để suy nghĩ, sau đó chúng ta sẽ suy xét lại sau. Giờ ông cứ về đi.”
Luật sư Ninh như được ban ân xá, thở dài nhẹ nhõm. Nụ cười trên môi xuất hiện một lần nữa. Thân thể to lớn đứng dậy, vậy mà bước chân lại nhanh nhẹn đến đáng kinh ngạc.
Đứng trước cửa nhà, ông quay về phía cô mà nói tự tin :”Đinh tiểu thư, cô đừng lo lắng quá, Đinh phu nhân là bạn tốt của tôi, mọi việc cứ để tôi lo.”
Đáp lại lời ông là cái gật đầu hờ hững của cô gái. Luật sư Ninh rét run trong lòng, lạnh, lạnh lùng quá cha mẹ ơi !
Ông vừa mới quay đầu định bước đi thì thấy từ xa một thân ảnh đang vội vàng chạy về hướng này. Từng đường nét thanh tú hiện lên càng lúc càng rõ ràng, đến lúc người đó đứng trước mặt ông, trong đầu ông chỉ có một suy nghĩ, hôm nay gặp phải Đinh tiểu thư đẹp xuất chúng rồi lại giáp mặt với một chàng trai khác còn yêu nghiệt tuấn mĩ hơn. Dạo này giới trẻ đều phát triển như vậy sao ?
Chưa kịp khép lại cái miệng đang mở rộng ra, đã thấy nam nhân trước mặt nhăn mày, nói với ông bằng giọng tức giận :”Ông là ai ? Làm gì trong nhà chúng tôi ?”
Nhà chúng tôi ? Chúng tôi ? Chẳng nhẽ… Số phận ông quả thực vô cùng “tốt”, lúc đầu thì bị Đinh tiểu thư làm mặt cau có, bây giờ thì oan ức bị Đinh thiếu gia bày tỏ thái độ.
“Tôi là luật sư Ninh, thu nhận trách nhiệm về việc phân phối tài sản theo di chúc của Đinh phu nhân.” Ông vừa nói vừa chìa ra một tấm thẻ ghi công ty và số điện thoại liên hệ của mình.
Vẻ mặt của người được gọi là Đinh thiếu gia liền dịu xuống, anh lịch sự cầm lại tấm thẻ rồi gật đầu chào tạm biệt luật sư Ninh. Trong đầu anh chỉ có khuôn mặt khó coi của người con gái đang đứng trước cửa nhà.
“Chị…” Chưa kịp nói xong anh liền bị người ta sập cửa ngay trước mũi. Nhìn thấy tình hình này, vị luật sư biết điều mà tự giác nhanh chân thoát khỏi khu vực Đinh gia, trong lòng không ngừng thở dài thương tiếc cho chàng trai xấu số.
Minh Kỳ im lặng, trong mắt hiện lên tia phức tạp. Lẽ nào… bản di chúc có vấn đề ? Anh vội tìm chìa khoá trong túi quần rồi mở cửa bước vào.
Khung cảnh trước mặt khiến tim anh đau nhói. Chị gái anh ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt tím tái không còn sắc máu, đôi môi bị cắn đến trắng bệch, vài chỗ bị rách chảy cả máu. Một bên tay cô là bản in lại từ di chúc viết tay bị vò nát.
Anh tiến lại gần cô, cô liền ngẩng mặt lên, trong đôi mắt vốn trong veo xuất hiện một thứ cảm xúc khiến anh ngỡ ngàng : sự hận ý. Cô như con thú đáng thương nhìn anh tràn đầy căm ghét. Có lẽ chẳng ai biết rằng trái tim anh đang đau đớn còn dữ dội hơn cả khi nghe tin bố mẹ gặp tai nạn.
Huyền Dương là mặt trời duy nhất của anh, là hy vọng và mục đích để anh sống tiếp. Cô là tín ngưỡng đẹp đẽ nhất của đời anh. Cô vui một anh vui mười, cô đau một anh còn đau đớn gấp vạn lần.
Tay anh run run, nhẹ nhàng lấy đi tờ giấy trên tay cô, đôi mắt phượng hoàng đọc những dòng viết tay của mẹ anh mà chỉ biết cau mày.
Trong thư có ghi đến sự phân chia tài sản trong trường hợp bố mẹ anh tử vong, có ghi đến một số vấn đề mà họ hàng nhà họ phải giải quyết, cũng có ghi đến một số lời căn dặn của bố mẹ đến cho anh, trong đó một nửa số tài sản trong tài khoản ngân hàng và dịch vụ kinh doanh khác được chuyền lại cho Đinh thiếu gia, nhưng không có một câu, một chữ nào nhắc đến con gái lớn của bọn họ – Đinh Huyền Dương.
Anh đã nhận thấy từ lâu sự thiên vị vốn không đáng có của họ. Nó khiến anh vô cùng khó chịu vào những giai đoạn đầu, nhưng sau đó anh phát hiện ra nếu cô ngày càng xa cách với bố mẹ, người cô sẽ phụ thuộc vào nhiều nhất, chính là anh. Vậy nên anh cũng nhắm một mắt cho qua, chỉ khi nào có một số sự kiện vượt quá sức chịu đựng của anh thì anh mới nhắc nhở họ. Không ngờ vấn đề này lại trở thành một bóng ma tâm lý với Huyền Dương.
Người con gái của anh, nhiệm vụ chính là phải tận lực bảo vệ cô ấy, vậy mà chỉ vì sự ích kỷ của mình mà anh đã biết bao nhiêu lần làm tổn thương cô. Anh quả thật là vô dụng, đáng trách thật sự.
Nhìn cô không còn sức lực ngồi run rẩy trên mặt đất, anh đau lòng nâng vai cô đứng dậy. Bất ngờ cô vùng tay lên, đẩy anh ra xa. Cô khoát tay thật to rồi hét lên :”Đừng có mà chạm vào tôi, nhìn tôi rơi vào tình cảnh ngay cả bố mẹ ruột cũng lãng quên chắc cậu hả hê lắm phải không. Thằng nhóc chỉ biết sống nhờ vào sự thiên vị của bố mẹ mình, suốt ngày muốn mình trở thành trung tâm của mọi ánh mắt, làm sao có thể để ý đến cô chị gái khốn khổ này.”
Nói xong nước mắt cô liền tuôn rơi, khuôn mặt đỏ ửng vì xúc động. Minh Kỳ rất muốn nói rằng anh không hề nghĩ vậy, rằng anh trở nên xuất xắc như vậy là để có thể xứng đáng với cô, rằng anh đau lòng còn chẳng đủ, làm sao có chuyện hả hê được, rằng… Tuy nhiên lời thốt ra từ miệng chỉ là tiếng “Em… em…” đầy bất lực.
Anh cần thận lại gần phía cô, rất muốn ôm cô dỗ dành, nói cho cô suy nghĩ mình. Huyền Dương nhìn thấy hành động này liền cảnh giác lùi về phía sau, cô cảnh cáo anh :”Tôi nói cho cậu biết. Tôi ghê tởm cậu. Phải, từ lúc cậu sinh ra cho đến bây giờ, tôi đều kinh tởm cậu, nghe chưa !”
Ánh mắt anh tối sầm lại, giọng anh khàn khàn tức giận :”Huyền Dương, đừng có mà để em phải cáu.”
Cô nghe thấy vậy thì không ngần ngại cười khinh bỉ, cộng thêm đôi mắt sưng húp khiến khuôn mặt cô trở nên khá đáng sợ.
Cô nói :”Cậu biết không, lời ước của tôi vào mỗi lần sinh nhật, chính là mong cậu biến khỏi cuộc đời tôi, không bao giờ muốn gặp lại cậu !”
“Huyền Dương !” Minh Kỳ hét lên, trong mắt đã xuất hiện tia máu, gân xanh trên tay hiện lên chằng chịt. Anh tức giận đến mức cả cơ thể liền chấn động mạnh, trong đầu như muốn nổ tung.
Huyền Dương đau khổ chạy vụt lên phòng, khoá chặt cửa rồi ôm đùi mình khóc nức nở. Bên dưới, Minh Kỳ mất kiểm soát mà quăng vỡ mọi thứ trong tầm mắt. Từ chiếc bình cổ đến chiếc ti vi, mọi thứ đều bị đập mạnh mà biến dạng. Tiếng đập vỡ vang lên khắp căn nhà, như bắt đầu cho một câu chuyện bi thương.
Huyền Dương, em dám bảo anh cút khỏi thế giới em sao ? Được rồi, để xem ai là người thua cuộc trong trò chơi này !