Đọc truyện Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả – Chương 77
Động vật vô câu vô thức sống trong tự nhiên, nuốt gió uống mưa, ăn cỏ và ngủ ngoài trời, bọn chúng dường như không có khái niệm về thời gian.
Đêm nay, hai con sư tử đực cùng với bạn đời tùy ý thân thiết, tạm thời vứt bỏ sự hổ thẹn trong lòng mà phóng túng, chẳng mấy chốc đã trôi qua một đêm triền miên vô tận.
Nói về sư tử đực trong thiên nhiên, chúng có thể cùng bạn đời ịch đến mấy ngày mấy đêm không biết mệt.
Otis chỉ hướng về phía bạn đời của mình đòi cả đêm, đại khái có thể coi là một quý ông trong thế giới sư tử,dường như hắn luôn làm loại chuyện này.
Sau khi được thõa mãn, Kiều Thất Tịch ngay cả cái lỗ tai cũng không muốn di chuyển một chút nào: Vậy thì sao?
Đối với cậu thì vẫn mệt chết đi được!
Về phương diện này, Kiều Thất Tịch thật sự không biết là Otis rất thân sĩ nhỉ?
Trong quan niệm của cậu, ịch suốt đêm chính là buông thả dục vọng, vượt qua ba giờ sáng không ngủ chính là thức khuya.
Sau khi trở thành sư tử, Kiều Thất Tịch đã không đếm được bản thân thức bao nhiêu đêm, tóm lại là rất nhiều.
Quầng thâm mắt không to ra, thoạt nhìn vẫn đẹp trai như vậy, vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên.
Sáng sớm yên tĩnh thoải mái, cái đầu to lớn đẹp trai vàng khè ngủ gật, trong lòng cậu phút chốc than thở cuộc sống sư tử về đêm sa đọa, phút chốc than thở thời gian trôi nhanh, ngày tháng trôi quá nhanh.
Không biết Otis đẹp trai sát bên đang suy nghĩ cái gì, liệu có phải anh đang suy ngẫm về lỗi đã gây ra cái chết cho người bạn đời của mình?
Kiều Thất Tịch dùng đôi mắt hí lại một khe hở của mình, chỉ thất đối phương ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời ánh vàng, sườn mặt đẹp tuyệt vời.
Hu hu hu, nhiếp ảnh gia chụp rất nhiều ảnh của Otis, rất khó để chọn ra tấm ảnh yêu thích nhất, mà lại càng khó để chỉ chọn ra có một.
Cậu nhìn Otis híp mắt 45° nhìn xa xa, vẻ mặt cũng rất bùi ngùi, có lẽ đối phương cũng hiểu được thời gian đã trôi qua rất lâu.
Cho nên Otis cũng có khái niệm về thời gian trôi qua đúng không?
Kiều Thất Tịch rất tò mò, muốn cùng Otis nói chuyện phiếm 10001 lần, nói chuyện cuộc đời.
Otis tất nhiên là có khái niệm về thời gian trôi qua,trên thực tế hắn nhận thức được việc sự vật biến hóa xung quanh, cùng với sự thay đổi của bạn đời mình, nhiều hơn những gì con người nghĩ rằng hắn có thể nhận thức được.
Chỉ là Otis sẽ không giải thích những nhận thức này quá nhiều, đau đớn buồn bã vân vân, mỗi ngày hắn đều làm những gì có thể, nào có nhiều ýtưởng trong lòng như gấu nhỏ đâu.
Giống như giờ phút này, Otis bình tĩnh mà hạ mắt, một chút lại một chút liếm Kiều Thất Tịch đang buồn ngủ, từ bộ dạng thỏa mãn của hắn có thể thấy được, hắn rất hưởng thụ hạnh phúc lập tức có được này.
Lại liếc mắt nhìn thấy ánh mắt chuyên chú thâm tình của Otis, trong lòng Kiều Thất Tịch khúc khích, ngây ngô cười, sau đó ngoan ngoãn ngủ.
Hai con sư tử vô lo vô nghĩ, cùng nhau chung giường đến tối cũng không có ý đứng dậy, có thể nói là lười biếng đến một trình độ nhất định.
Lúc này đàn sư tử đi kiếm ăn đã trở lại, có lẽ bởi vì số lượng sư tử tăng lên, hôm nay sư tử cái mang về một con mồi khá lớn.
Mấy con sư tử lớn nhỏ đã sớm đói bụng, như ong vỡ tổ vọt tới bên cạnh thức ăn, đầu sư tử di chuyển cực kỳ náo nhiệt.
Tử Điện và Thanh Sương một bên ăn một bên liếm miệng nhìn xung quanh, dường như đang tìm anh em của mình, bọn nó không biết vì sao Kiều Thất Tịch và Cục Bột chưa đến ăn cơm.
“Rống…” Hai anh em không chút suy nghĩ, liền ngẩng đầu gọi một tiếng.
Cho dù không bị thúc giục rời giường, Kiều Thất Tịch cảm giác bản thân và Otis có thể ngủ tiếp nhưng mà thằng ba thằng tư đang giúp giục mình ăn cơm, vậy đứng lên ăn cơm trước đã!
Làm khách phải có bộ dáng làm khách, ăn cơm mà phải đợi thúc giục với mời gọi thì còn ra thể thống gì.
Vì thế hai con sư tử đực đứng lên lắc lắc đầu, chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, chậm rãi mà trở lại đàn.
Kiều Thất Tịch đi ở phía sau nghĩ thầm rằng: Thế nào? Cả ngày nay ngủ không đủ đúng không? Này thì miệt mài quá độ, không thèm kiềm chế này.
Thật ra cậu không biết, Otis rất tốt, chỉ là nhường cậu mà thôi.
Một trước một sau đi đến bên đồ ăn, bọn họ nghe thấy thằng ba cùng thằng tư vẫn còn chửi xéo, dường như bất mãn việc bọn họ bỏ lỡ bộ phận ngon nhất của đồ ăn và bây giờ chỉ còn lại đồ ăn thừa.
Kiều Thất Tịch là thủ phạm khiến cho nhà vua không lên triều sớm, đang ngáp một tiếng trong tiếng chửi bới.
Ai dám bắt bẻ đâu, có thịt ăn là tốt rồi.
Otis đã tới chậm, cẩn thận tìm kiếm thật lâu thịt tốt còn sót lại ở trên con mồi, sau đó sạch sẽ lưu loát lấy xuống cho bạn đời của mình.
Hành động này làm cho Kiều Thất Tịch rất cảm động, tuy là ngượng ngùng ăn, nhưng giờ phút này, cậu không muốn ở đây diễn cảnh anh đẩy em nhường cùng với một con sư tử.
Mấy con sư tử khác sẽ chê cười đó!
Nhưng mà ngẫm lại, trải qua đêm qua cũng cũng không có cái gì buồn cười, loại chuyện như vậy tự mình còn tiêu hóa được thì làm sao người khác lại không thể tiếp nhận?
Kiều Thất Tịch mặt dày nhai rột rột, miếng thịt tràn ngập tình yêu của Otis ăn ngon thật.
Tiếp theo cậu nhìn thấy miếng thịt bắp chân còn chưa bị cắn đến, cậu lập tức cao hứng mà há mồm cắn xuống, là thịt đùi Otis thích nhất nè, cho Otis ăn.
Đương nhiên, cậu biến không thể nặng bên này nhẹ bên kia, hai anh em Tử Điện Thanh Sương cũng là hai đại bảo bối của cậu.
Trước khi rời khỏi lãnh thổ của đối phương, Kiều Thất Tịch và Otis thương lượng một chút, làm thế nào để tặng nhà người ta một con mồi lại đi chứ, mấy ngày nay toàn được ăn uống miễn phí.
Sau khi thương lượng như vậy, Otis dường như thật sự bối rối, hắn không phản đối đề nghị của Alexander.
Trước khi rời đi khỏi lãnh thổ của hai người anh, bọn họ cùng nhau đi ra ngoài một chuyến, Tử Điện và Thanh Sương nghĩ bọn họ cứ như vậy rời đi.
Không nghĩ tới lúc giữa trưa, hai sư tử đực mang về cho bọn nó một con linh dương đầu bò.
Kiều Thất Tịch rất ngượng ngùng, dù sao món quà chia tay lý tưởng của cậu chính là ngựa vằn ngon lành, đáng tiếc là xung quanh không có, đoán chừng bọn nó ở hoạt động ở chỗ xa hơn.
Alexander không biết giá trị của miếng thịt, nghĩ liệu đàn sư tử có ghét bỏ món quà keo kiệt như vậy hay không?
Sự thật chứng minh, lo lắng của cậu là dư thừa.
Đàn sư tử rất vui vẻ nhận món quà này, hơn nữa còn mời bọn họ cùng ăn nhưng bọn họ đã sắp chuẩn bị rời đi rồi.
Lần này không hề là lời chào tạm biệt của buổi sáng nữa, hai con sư tử dùng tiếng gầm từ chối lời mời của người thân, tỏ vẻ: chúng ta phải về nhà, về sau gặp lại.
Tử Điện và Thanh Sương đi theo đứa em và mang nhiều con sư tử đi phía sau tiễn bọn họ một đoạn đường, thẳng đến khi hai thân ảnh biến mất trong bụi cây và đi về phía Bắc.
Đường trở về nhà dài đằng đẵng, ở trên thảo nguyên vờn quanh một vòng lớn, thăm tất cả thân thích, cuối cùng Kiều gấu nhỏ cũng nhớ tới ổ chó của mình, à không phải, là ổ sư tử.
Hai người bọn họ đi xung quanh, phát hiện cũng không có mấy con sư tử lang thang thừa dịp lúc bọn họ không ở xâm chiếm nơi đây, vì sao vậy?
Lúc tuần tra ngoài rìa lãnh thổ thì ngửi được mùi của Tử Điện vàThanh Sương.
À, thì ra lúc bọn họ đi ra ngoài du lịch, hai anh em bọn nó thường thay họ giữ nhà.
Không thể không nói, thật sự là anh em thảo nguyên tốt.
Trong lòng Kiều Thất Tịch ấm áp, cậu đoán đang tìm mùi của các anh em, Otis cũng được ngửi được mùi của anh em, cảm thấy được hỗ trợ và cũng đang cảm thấy như cậu
Có lẽ trong lòng Otis đang cảm ơn các anh em, để lại nước tiểu của chính mình ở ngoài rìa lãnh thổ, tỏ vẻ hắn đã trở lại, khiến lũ sư tử xung quanh đều phải thành thực hơn.
Những góa phụ của Liên minh biên giới phía Bắc dường như vẫn còn đang sống ở bên cạnh.
Một năm mới, tụi nó nghênh đón sư tử đực thủ vệ mới, nói cách khác, đàn sư tử con kia chẳng lẽ đã chết rồi sao?
Suy đoán này khiến Kiều Thất Tịch có chút thương cảm.
Dù sao đi nữa, nghiêm túc mà nói thì cậu cũng có trách nhiệmvề cái chết của đám sư tử con.
Nếu không phải bọn cậu giết cha của bọn nhóc thì vận mệnh của sư tử con có thể tốt hơn một chút.
Bởi vì sự kiện này, cảm xúc của Kiều Thất Tịch liên tục xuống dốc mấy ngày, điều này khiến Otis lo lắng không biết cậu có sinh bệnh hay không?
Cũng may,rất nhanh sau đó Otis liền phát hiện, Alexander có thể ăn, có thể ngủ cũng có thể làm nũng, không giống như biểu hiện sinh bệnh, chẳng lẽ là nhàm chán sao?
Bên trong lãnh thổ không có gì mới mẻ, đúng là thế giới bên ngoài phấn khích hơn.
Otis tuổi trẻ khỏe mạnh, có lẽ cũng hướng tới thế giới bên ngoài giống như gấu nhỏ nhưng năng lực biểu đạt của có hạn, không biết nói câu: “Em có muốn đi tiếp một hành trình nữa hay không?”
Nhưng mà Otis đã rất tốt rồi, hắn biết Alexander nhàm chán, đang muốn chơi đùa.
Một đêm, hắn mang về một con thỏ màu rơm, đây là một món đồ chơi mới cho Alexander.
Tuy rằng món đồ chơi này sẽ không kêu, lại còn có bộ dáng buồn tẻ, còn hơi thối nữa.
Alexander nhìn nhìn đống phân thỏ trên mặt đất: Ây da, đúng là rất thối.
Nhưng mà chơi với con thỏ rất vui! Con thỏ lông xù tốt hơn so với con ếch, so với con ếch da trơn thì Alexander thích con thỏ này hơn.
Để ngăn Otis một miếng ăn mất con thỏ đáng thương, Kiều Thất Tịch đem ôm chú thỏ vào lòng, không cho Otis đụng vào, đợi đến đêm khuya thừa dịp Otis ngủ gật thì lén lút mà thả con thỏ đi.
Ngày hôm sau Otis thấy con thỏ biến mất, ánh mắt nhìn gấu nhỏ đầy vẻ nghi vấn.
Nên bla bla, Kiều Thất Tịch cảm thấy rằng mình có tật giật mình.
Cậu đón lấy ánh mắt nghi ngờ của Otis, bình tĩnh mà liếm miệng, làm ra vẻ chính mình đã ăn mất con thỏ rồi.
À há, chỉ cần cậu có kỹ năng diễn xuất tốt thì sẽ không bị phát hiện ra.
Kiều Thất Tịch: Bạn trai ơi! Hãy nhìn ánh mắt chân thành của em, em không thả con thỏ chạy mất, em ăn nó rùi, thiệt á!
Bốn mắt nhìn nhau thật lâu sau, dường như Otis đã tin Alexander ăn con thỏ nên lúc quay về hắn lại tóm lấy một con thỏ khác.
Kiều Thất Tịch chọc chọc con vật nhỏ đáng thương, tội lỗi quá, đây không phải cùng là một con chứ…
Được rồi, chỉ cần da mặt cậu đủ dày thì có chết cũng không thừa nhận, sẽ không tính là lật xe.
Otis trừng mắt nhìn, ánh mắt mang theo ý cười.
Không ai biết liệu hắn có biết đây có phải là cùng một con thỏ hay không, cũng không có biết nếu như hắn biết đây là cùng một con thỏ thì đây là ngoài ý muốn bắt lại hay là cố ý đây?
Nếu như cố ý bắt trở về thì nó xuất phát từ tâm lý nào?
Lần thứ hai Kiều Thất Tịch không xem Otis là gì mà thả con thỏ đi trước mắt hắn.
Tạm thời bỏ xuống gánh nặng tâm lý về sư tử con, cậu bắt đầu cân nhắc đến tâm tư của Otis.
Hu hu hu, Otis thiệt là hẹp hòi, Otis chắc chắn đang trêu chọc cậu, thật là một con sư tử mứt dại mà.
Ngọt ngào quá đi.
Gáng nặng tâm lý của Kiều Thất Tịch cứ như thế tan thành mây khói, bởi vì cuối cùng cậu cũng biết, bản thân không vui cũng sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến tâm tình tốt của Otis.
Vài ngày sau khi Kiều Thất Tịch bỏ qua sự việc sư tử con, cậu và Otis đang tuần tra trên lãnh thổ, thấy một đám sư tử chưa trưởng thành ở xa xa.
Kiều Thất Tịch trợn mắt há hốc mồm, lập tức tính tuổi của bọn nó thì phát hiện đây là những con năm ngoái mà.
Nói cách khác, sư tử con của Liên minh biên giới phía Bắc vẫn chưa chết, vua sư tử mới tới đã tiếp nhận những đứa trẻ không thuộc về mình.
Đáng giận, huhuhu, nước mắt của Kiều Thất Tịch trào ra.
Hóa ra ngay trên vùng thảo nguyên này, không có gì lạ khi một con sư tử như chính mình không muốn tấn công sư tử con, nhưng mà điều cậu cảm giác được không phải vui mừng và phấn kích, đó không phải rất đương nhiên sao
Cảm nhận của cậu là kính nể và cả đau lòng.
Có lẽ sau khi sư tử con lớn lên, được tiếp thêm sức mạnh thì sẽ trở về lật đổ vua sư tử trong thời kỳ suy tàn, trong lời nói của con người chính là nuôi một đám sói mắt trắng.
Hy vọng mấy con sư tử con sống sót sau tai nạn này sẽ không là kẻ thù với cha nuôi của chúng
Thảo nguyên lớn như vậy, Kiều Thất Tịch tự hào về bốn đứa nhỏ nên mới đi ra ngoài khám phá, không phải là rất vui sao?
Đúng vậy, hai vua sư tử mới ở bên cạnh tiếp nhận đám sư tử con.
Căn cứ theo thống kê của con người, trong hơn một năm nay số lượng sư tử trên thảo nguyên đã có xu hướng tăng lên.
Có lẽ không phải vì cái chết không tự nhiên giảm bớt, mà sư tử được vua sư tử mới nhận nuôi cũng tăng lên nhiều, cùng với mùa mưa năm nay đặc biệt kéo dài, vì thế số lượng động vật ăn cỏ khác cũng tăng lên.
Đây là vòng tuần hoàn tốt đẹp.
Một hoàn cảnh khí hậu ổn định thoải mái, vô cùng quan trọng đối với việc sinh tồn của động thực vật.
Ở trong một chuỗi liên kết cũng không thể không nhắc đến con người, mọi người và động thực vật là cộng đồng có số phận, thậm chí Trái Đất không cần có loài người, nhưng loài người không thể sống mà không có sự đồng hành của động vật và thực vật.
Rừng nhiệt đới Amazon ở phía bên kia của Trái Đất được coi là trái tim của trái đất, mỗi ngày nó cung cấp một lượng lớn oxy cho Trái Đất, cứu vớt tất cả sinh vật trên hành tinh xanh này.
Ngày nay, con người vẫn còn đang không ngừng chặt cây của rừng mưa Amazon, tạm thời có được tài nguyên thì như thế nào? Về lâu dài, nó làm giảm sản lượng oxy và phá hủy môi trường sống của các loài động vật rừng nhiệt đới, điều này thực sự không ai mong muốn.
Tất nhiên không phải tất cả mọi người đều không để ý đến hậu quả của việc mổ gà lấy trứng, cũng có rất nhiều người đang phải vất vả làm việc trong các tổ chức liên quan khác nhau và đang chạy đua với thời gian để bảo vệ hành tinh xanh xinh đẹp, bí ẩn và tràn đầy sức sống này.
Hai con sư tử đực quay lại lãnh thổ, đã sinh sống ở trong đây được một thời gian thì thấy ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là quá đơn điệu, mỗi ngày ngoại trừ việc ăn uống thì chính là lăn giường.
Bạn trai càng đẹp trai càng dữ dằn, trên giường càng sẽ thích nói những lời tâm tình, nhưng cậu không chịu nổi một ngày ba bữa thịt cá lớn như vậy, huhu, muốn ban ngày và ban đêm ít lại một chút.
Alexander thông minh biết rằng không thể thẳng thắn thương lượng Otis về việc hắn không biết tiết chế, cậu đây từ chốilăn giường cùng hắn ngày đêm, cho nên muốn ra ngoài du lịch.
Không thể biểu hiện ra ý như vậy được, nếu không sẽ làm Otis thương tâm đau khổ.
Nhưng mà nên nói như thế nào đây?
“Ô ô y y”.
Cậu chọn một thời khắc vừa mới lăn giường xong, nằm trên mặt đất lăn lộn khóc lóc hu hu.
Thật nhàm chán, siêu nhàm chán, muốn đi chơi cơ, Otis ơi, muốn đi chơiiii.
Otis: …
Khá trơ trọi và bối rối, nhưng rõ ràng là hắn đang cố gắng hiểu thông tin mà Kiều Thất Tịch truyền cho hắn.
Anh chàng đẹp trai màu trắng to lớn ngồi chồm hổm đàng hoàng và đoán già đoán non, sau đó do đã vốn quen dỗ dành đối phương mỗi khi có chuyện, hắn lập tức nằm xuống đất và bày ra những tư thế kỳ lạ khác nhau, đuổi kịp tiết tấu lăn lộn của cậu.
Dường như muốn nói: Em xem nè, anh cũng có thể làm được.
Kiều Thất Tịch lập tức thấy buồn cười, thiệt là ngây thơ mà, Otis cố tình giả vờ xấu xí thế này chả có phong cách tí nào.
Không đúng, đang làm gì vậy nè?!
Mục đích của cậu vẫn chưa đạt được đâu.
“Huhuhu”.
Kiều Thất Tịch tiếp tục khóc, không có đồ chơi, cũng không có sư tử con huhuhuhu.
Thật ra bên cạnh có một đám nhưng mà không phải là của cậu, hơn nữa lớn lên sẽ không xinh nữa, đúng không?
Muốn đi chơi, muốn đi chơi cơ.
Sau nhiều lần khóc lóc, hôm sau khi ra khỏi lãnh thổ, Otis mới hiểu được ý nghĩa của hành động tối hôm qua.
Đợi cho lần sau cậu khóc lại quậy lại, Otis lập tức sẽ hiểu!
Người chẳng dùng lời nào dạy dỗ được bạn trai mới là cao thủ.
Đúng vậy, ngày hôm sau lúc gấu nhỏ rạo rực mà chạy ra khỏi lãnh thổ thìOtis lập tức hiểu ra.
Thì ra là muốn đi chơi, thế này có cái gì mà khóc, hắn còn không thể không đồng ý chuyện đó sao?
Căn cứ theo phong độ nhất quán của Otis mà nói thì cho dù cậu muốn mạng của hắn thìhắn cũng không có gì mà phải do dự.
Có lẽ Otis cũng tràn ngập hứng thú đối với thế giới phấn khích bên ngoài, chỉ thấy hắn nện bước nhẹ nhàng, giống như đạp gió mà đi.
Chỉ là mục đích đi du lịch của hắn khác so với của Alexander.
Alexander muốn cùng Otis đi ra xa xem càng nhiều phong cảnh, nghe càng nhiều âm thanh của thiên nhiên, lưu lại càng nhiều dấu chân của hai bọn họ.
Đồng thời cũng làm phong phú thêm camera của nhiếp ảnh gia.
Otis thì khác, hắn thích nhìn gấu nhỏ tinh thần hoạt bát, ở mỗi một chỗ vui vẻ chơi đùa.
Hắn không thể thưởng thức phong cảnh bình thường này, nhưng cũng bởi vì hình ảnh bạn đời trở nên đẹp đẽ khiến hắn không thể dời mắt.
Vì thế hai tên to lớn đẹp trai không chịu cô đơn, khi mùa mưa tiếp theo đến, họ lại cùng nhau đặt chân vào cuộc hành trình.
Nhiếp ảnh gia phát hiện bọn nó chuẩn bị du ngoạn đồng cỏ lần thứ hai thì cảm thán trong lòng một chút, cái này có thích hợp không?
Quả thật năm nay Alexander đã sắp mười tuổi.
Làm một con sư tử hoang dại, nếu như môi trường tốt, cậu có thể sống tới 34 năm, đó là tình trạng tốt nhất.
Nhiếp ảnh gia có tình cảm sâu sắc với Alexander hy vọng rằng Alexander sẽ ở lại lãnh thổ và sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng đứng ở góc độ của Alexander, con sư tử thích ngắm cảnh và khám phá những điều mới mẻ này, sau khi sống quá nửa đời với những đứa trẻ, sau này cùng với bạn đời bắt đầu một cuộc hành trình hạnh phúc thì có vẻ thú vị hơn nhiều so với việc bị giới hạn trong lãnh thổ?
Vậy thì có gì mà không chúc chúng đi đường vui vẻ đây?
# Sư tử vàng và trắng bắt đầu cuộc hành trình của tình yêu thứ hai quanh thảo nguyên.
Trang web chính thức đã cập nhật video Alexander và Otis hướng về miền đất xa xôi với tiếng nhạc violin lãng mạn.
Âyda, đã gợi lên cho con người vô số ký ức về tình yêu say đắm.
: ai có thể nghĩ đến việc mình sẽ hâm mộ hai con sư tử đực yêu đương đây.
: hai chú sư tử thật đẹp trai quá đi, chúc hai đứa có một chuyến đi vui vẻ.
Trên đường cố gắng không đánh nhau với sư tử khác nha, Alexander phải biết rằng bản thân đã không còn nhỏ tuổi, còn sư tử trắng nữa, mình còn trẻ phải biết bảo vệ tốt bạn đời của mình, đừng để cho Alexander bị thương với đói bụng đó.
Nếu Kiều Thất Tịch biết rằng có quá nhiều người cho rằng cậu đã già, chắc chắn cậu sẽ giận dữ chửi bới với hai tay chống nạnh: Này này này, mấy người mới già, tôi đây vẫn còn tuổi trẻ khỏe mạnh! Tối hôm qua còn đại chiến ba trăm hiệp cùng bạn trai đây này, mấy người có không?
Cuộc sống về đêm tuyệt vời với bạn trai đẹp trai xuất sắc.
Bạn trai của cậu còn có thể bắt ngựa vằn bắt báo biển, tự hào quá đi!
Đa số cư dân mạng không có cuộc sống về đêm hoặc bạn trai: …
Hầu hết mọi người đều phải thừa nhận cuộc sống của họ thực sự kém thú vị hơn nhiều so với Alexander – một con sư tử châu Phi dày dặn kinh nghiệm.
Kiều Thất Tịch: quê tôi ở phía nam Trung Quốc! Sau đó lại đi theo gấu Bắc Cực tiên sinh đây đi định cư ở Bắc Cực, châu Phi chỉ là một trong những điểm dừng trên hành trình dài của chúng tôi.
Gần đây, Kiều Thất Tịchcũng có khái niệm về cái tuổi chết tiệt nàylà bởi vì một chuyện nhỏ.
Lúc tên Otis khốn kiếp bước qua một cái ao bên đường, hắn lo lắng quay đầu lại lo lắng nhìn cậu, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi cậu không thể nhảy qua.
Kiều Thất Tịch nhìn vào chiều rộng của cái ao, không rộng mà, rồi lại nhìn Otis đáng giận kia, rất tức giận, hai má phồng lên: Bên kia có ý gì đó hả? Khinh thường cậu đúng không?
Đi qua cái ao này thiệt là không có khó khăn gì luôn á?
Kiều Thất Tịch ngao lên một tiếng, không cần tốn nhiều sức, thậm chí còn không cần chạy lấy đà liền vững vàng nhảy qua.
Sự việc vẫn chưa kết thúc ở đây, mặc dù Otis nhìn Kiều Thất Tịch với vẻ tán thưởng, nhưng trong đáy mắt sâu hơn là sự lo lắng.
Alexander điên mất, có phải là vì gần đây cậu lười biếng không tham gia săn bắt nên Otis nghĩ rằng chân của cậu không thuận tiện sao?
À không không, cậu thực sự không già đi, cậu có thể ăn, ngủ và có một thân hình tuyệt vời nữa.
Nếu Otis không tin, ngay bây giờ cậu sẽ đi tìm một con linh dương đầu bò và thực hiện một cú đánh vai cho Otis xem.
Lông vàng đẹp trai tức giận, hùng hổ nện bước đi tìm linh dương đầu bò, bằng không cậu lo rằng Otis sẽ không ngủ được, cảm thấy như cậu sắp chết.
Otis à, không đâu.
Kiều Thất Tịch với chiếc bờm đẹp trai tung bay trong gió, thầm nghĩ rằng cậu còn có thể cùng hắn sống lâu thật là lâu, không cần phải sợ đâu, bảo bối của em..