Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả

Chương 47


Đọc truyện Em Tính Dễ Thương Chết Anh Hả – Chương 47


Trên thảo nguyên luôn luôn tồn tại nhiều nguy cơ, đến ngày mưa sẽ tương đối an toàn, điều này gần như được phần lớn động vật đều biết.
Bởi vì ở ngày mưa kiểu này không cần lo lắng kẻ địch xâm lấn từ bên ngoài, cho dù là những động vật ăn cỏ cũng có thể an ổn ngủ một giấc.
Tất nhiên, không có nghĩa là động vật ăn thịt không bị ảnh hưởng, giống Kiều Thất Tịch và những con sư tử chưa trưởng thành cũng sẽ lo lắng về việc bị giết.
Âm thanh rầm rầm của trời mưa bên ngoài ổ làm mấy chú sư tử nhỏ có cảm giác an toàn, bọn chúng ngủ một giấc ngon lành ở đây.
Sống lang thang nhiều ngày đã ăn mòn thân thể và ý chí của bọn chúng, nhưng tất cả đều được trấn an ở trong ổ của con sư tử đực lạ lẫm này.
Mặc dù mấy con sư tử nhỏ này không biết thời điểm chúng mở mắt ra vào sáng sớm ngày hôm sau có phải đối mặt với răng nanh của con sư tử đực lạ lẫm hay không.
Tóm lại, năm anh em trước mắt vẫn còn nhỏ yếu bất lực nên cũng không còn lựa chọn nào khác.
Rạng sáng, mưa đã tạnh, Kiều Thất Tịch thở dài một hơi, bởi vì nếu mưa còn không ngừng thì cái ổ trước rãnh thoát nước sẽ bị ngập hết.
Bất kể như thế nào, mưa kéo dài liên tục cũng không phải là một hiện tượng tốt.
Cả ngày nay, ban đêm vì chăm sóc gia đình các thành viên mới tới nên Kiều Thất Tịch chỉ mới ngủ năm, sáu tiếng.

Nhìn thì như không có gì, nhưng bình thường cậu đều ngủ mười tiếng.
Trong lúc đó, mấy anh em sư tử nhỏ cũng không hề tỉnh lại, đây là chuyện tốt, bởi vì chìm vào giấc ngủ sâu có thể giúp bọn chúng hồi phục thân thể yếu ớt của mình.
Năng lực tự chữa lành của động vật rất mạnh, còn kỳ diệu hơn so với những gì loài người biết rất nhiều, sức sống mạnh mẽ của bọn chúng lần nào cũng có thể tạo ra kỳ tích.
Sư tử trắng nằm trong ngực Kiều Thất Tịch hô hấp đều đều, bộ lông đã sớm khô ráo, thân thể gầy yếu đang phát ra nhiệt độ ấm áp dễ chịu.
Cho dù là ở trong ngực mẹ thì có lẽ sư tử trắng này cũng chưa từng ngủ an ổn đến thế.
Lại nửa tiếng trôi qua, mặt trời mới hoàn toàn lên cao.

Nhóm sư tử nhỏ cuộn tròn bên trong nơi hẻo lánh lần lượt tỉnh lại, vặn eo bẻ cổ, liếm láp lấy gương mặt còn buồn ngủ của nhau.
Rất nhanh sau đó, bọn chúng hình như đã nhớ tới một mối nguy hiểm tiềm ẩn, đó chính là con sư tử đực đợi ở bên cạnh.
Kiều Thất Tịch vừa mở mắt ra đã đối diện với bốn đôi mắt màu hổ phách, cảm giác bốn con sư tử chưa trưởng thành này tràn ngập e ngại đối với mình, còn mang theo một chút hiếu kì khó mà che giấu.
Đây chính là sư tử con mấy tháng tuổi, còn chưa hình thành lòng phòng bị quá mạnh.
Có thể là chúng đã được sư tử bên ngoài nuôi dưỡng chứ không phải mẹ ruột.
Nhưng bọn chúng không thể ngờ rằng sẽ có một con sư tử đực muốn chó đi bắt chuột muốn nhận nuôi bọn chúng.
*Chó đi bắt chuột: ý chỉ các việc khác với lẽ thường
Quan sát thấy trong chốc lát có lẽ không có nguy hiểm, lá gan của nhóm sư tử nhỏ dần dần lớn lên, chúng bắt đầu đi đến bên con linh dương tối hôm qua ăn còn thừa, thăm dò rướn cổ lên cắn xé một chút đồ ăn.
Thấy Kiều Thất Tịch không nổi giận, bọn chúng như nhận được tín hiệu an toàn, sau đó an tâm thoải mái bắt đầu ăn.
Hiển nhiên, bọn chúng đã tiêu hóa xong đồ ăn tối hôm qua.
Quả nhiên là sư tử ở độ tuổi này có sức ăn khá lớn.
Mặc dù con linh dương rất lớn nhưng nhiều miệng ăn như vậy cũng sẽ hết rất nhanh.

Trước khi bọn chúng ăn xong, Kiều Thất Tịch giả vờ vô tình giật giật móng vuốt, đánh thức sư tử đực nhỏ màu trắng.
Nếu không, nó sẽ ăn không kịp.
Khoảnh khắc tầm mắt hai bên đối diện nhau, Kiều Thất Tịch rốt cục cũng nhìn thấy đôi mắt sư tử trắng một cách rõ ràng, là màu xanh đậm hiếm thấy, vô cùng xinh đẹp.
Sư tử trắng mặc dù suy yếu, nhưng lúc tỉnh lại vẫn lộ ra sự phòng bị, sau đó giãy dụa bò ra từ trong ngực sư tử đực này.
Có vẻ như rất sợ hãi.
Nó nhanh chóng trốn đến chỗ của các anh em phía bên kia nhưng cũng không gia nhập hàng ngũ đang ăn ngay lập tức, mà vừa cẩn thận vừa tò mò đánh giá Kiều Thất Tịch.
Con sư tử đực lạ lẫm kia đã ôm nó ngủ một đêm.
Điều này có lẽ đã khiến nó rất khó hiểu.
Một lúc sau, nhận được ánh mắt đến từ Kiều Thất Tịch, sư tử trắng mới trốn ra đằng sau linh dương, giấu thân thể gầy yếu của mình ở bên ngoài tầm mắt của đối phương.
Tối hôm qua, Kiều Thất Tịch vì chăm sóc nhóm sư tử nhỏ nên cũng chưa ăn gì, nhưng cậu cũng không có ý định ăn con linh dương này.

Đồ ăn có sẵn thì để cho nhóm sư tử nhỏ, một chút nữa cậu sẽ ra ngoài đi săn.
Hiện tại, cậu gặp phải một vấn đề.
Bình thường đàn sư tử sẽ phân công hợp tác, một bộ phận sư tử cái phụ trách đi săn, một bộ phận phụ trách trông coi con non và lãnh địa, còn Sư Vương thì phụ trách chống lại kẻ địch.
Nhánh này của Kiều Thất Tịch đàn sư tử lại đơn sơ không tưởng, tính tính thì quân chủ lực cũng chỉ có một con sư tử đực ba tuổi, căn bản là không đủ dùng.
Cho nên đi săn là cậu, chăm sóc con non là cậu, chống cự ngoại địch cũng là cậu.
Việc này rất gian nan, nhưng đã nhặt về thì xem ra cũng không còn đường lui.
Trước khi rời khỏi sào huyệt, Kiều Thất Tịch cẩn thận làm sạch khuôn mặt một chút, giữ cho trên người mình sạch sẽ.
Đây là thói quen lưu lại trong thời kì làm gấu Bắc Cực, nhóm sư tử đực lôi thôi không xứng có được phẩm đức tốt đẹp này.
Đợi đến nhóm sư tử con ăn xong, thịt linh dương còn thừa lại một chút.

Tuy Kiều Thất Tịch rất ghét bỏ, nhưng nói thế nào thì trên thảo nguyên kiếm thịt không dễ, có thể ăn thì phải cố gắng ăn hết.
Mà hiện tại mưa đã tạnh, cậu phải nhanh chóng đem những khúc xương này ném ra bên ngoài, nếu không sẽ dẫn động vật ăn thịt khác tới.
Thế là Kiều Thất Tịch nhanh chóng ăn hết thịt linh dương còn sót lại, sau đó kéo bộ xương linh dương đi ra ngoài.
Nói thật, cậu căn bản không biết phải nuôi dưỡng sư tử con như thế nào mới đúng, cũng không biết làm thế nào để nhóm sư tử con đuổi theo bước chân của mình, để tránh bị sư tử đực lạ xâm lấn nơi này giết chết.
Đương nhiên cậu ngửi thấy không khí thì trước mắt, trong vòng bán kính hai mươi km không có mùi của con sư tử xa lạ nào.
Nếu như có, cậu nhất định có thể ngửi được từ sớm.
Đồng thời sẽ nhanh chóng di chuyển đến nơi an toàn trước khi mối đe dọa đến gần.
Năm đôi mắt bất an trơ mắt nhìn sư tử đực kéo lấy bộ xương ra ngoài, bọn chúng chụm hai chân lại, co ro chụm đầu vào nhau trong một góc hẻo lánh.
Nửa ý muốn đuổi theo cũng không có.
Đây là đương nhiên, trước mắt đối với 5 con sư tử nhỏ này thì bọn chúng thấy không quen thuộc.

Kiều Thất Tịch vẫn là đối tượng cần cảnh giác.
Kiều Thất Tịch cũng không miễn cưỡng, cậu bước nhanh, nhanh chóng đi hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nhờ đàn sư tử lớn mạnh nghỉ lại lấy sức ở gần đó, bầy linh cẩu đã bị đuổi đi rất xa.
Nếu không một đám linh cẩu đến cũng đủ cho mấy con sư tử nhỏ trong ổ lãnh đủ.
Trên thảo nguyên, đàn sư tử cùng đám linh cẩu tuyệt đối là kẻ thù truyền kiếp, chỉ cần có cơ hội, bọn chúng nhất định sẽ không để đối phương sống sót.
Sư tử đực xa lạ đi xa rồi, 5 anh em trong ổ không biết phải làm sao.
Mọi thứ đều lạ lẫm như vậy, sư tử cái bảo vệ bọn nó đã không còn nữa, cuộc sống trong tương lai cũng xa vời.
Mà xem ra bọn chúng cũng không muốn tiếp tục trải qua ngày tháng lang thang chẳng có mục đích, thế là không có con nào bước chân ra khỏi lãnh địa của sư tử đực này.
A, Kiều Thất Tịch phải cân nhắc một chút.
Nơi này cũng không phải là lãnh địa của cậu, chỉ là cậu lợi dụng sơ hở mà sinh sống ở chỗ này.
Chờ đàn sư tử gần đó rảnh rỗi đến giao chiến, mà có lẽ có cũng có lẽ không đâu, nhưng nếu chúng muốn thì cậu sẽ rời khỏi đây.
Tối thiểu phải 5 tuổi thì mới có tư cách nghênh chiến.
Móng vuốt giẫm trên đồng cỏ ẩm ướt, sau cơn mưa không khí trộn lẫn rất nhiều loại mùi.
Kiều Thất Tịch phân biệt hương vị của đồ ăn ở bên trong, trâu nước, ngựa chiến, đều là loài động vật kết đàn sinh sống cùng một chỗ.
Mùi rất nồng.
Nhưng bọn chúng rất khó bắt.
Sư tử đực chưa trưởng thành rất biết lượng sức, cậu bỏ qua đàn trâu nước cách gần mình, tiếp tục thăm dò phía xa hơn.
Không thể không nói mùa mưa là một mùa cực kỳ tốt, bụi cỏ mọc rất cao nên có thể dễ dàng che giấu thân hình.
Nhưng nhóm sư tử, báo cũng không thích mùa mưa, thảo nguyên màu xanh mướt và màu sắc trên người bọn chúng có sự chênh lệch quá lớn, điều này lại gia tăng tỉ lệ bại lộ bản thân lên rất nhiều.
Để sinh hoạt trên thảo nguyên này, ngoại trừ tránh né động vật ăn thịt lớn mạnh hơn mình, Kiều Thất Tịch còn phải tránh né cả con người nữa.

Cậu không muốn bị vây xem nữa, muốn vây xem thì cũng phải đợi đến khi cậu trưởng thành cái đã.
Sư tử đực chưa trưởng thành không có một chút uy phong nào.

Như cậu hiện tại, bờm còn chưa hoàn toàn mọc ra, chỉ có một vòng lớn thưa thớt và ngắn ngủn ở bên mặt.
May mà màu lông trên người cậu không tệ, màu vàng rất cao cấp, trông giống như sa tanh vậy.
Có gì ăn đó, vấn đề ăn uống của Alexander trên thảo nguyên cũng xem như là rất tốt.
Rất ít khi cậu đói bụng, khi săn được con mồi thì còn có thể ăn hết, việc này là không thể nào xảy ra trong đàn sư tử lớn.
Bởi vậy trên người cậu được bao trùm bởi một tầng cơ bắp xinh đẹp, không có chút gầy gò nào của sư tử ở thời kỳ chưa trưởng thành.
Nếu lông bờm mọc dài và rộng hơn, nhiều hơn một chút thì chính là một con sư tử đực tiêu chuẩn.
Phía xa xa có hai con hươu cao cổ đang ăn lá cây trên tán.
Một con sư tử đực lạc đàn xuất hiện cũng không gây ra sự bất an cho bọn chúng.
Thế là hai bên nhìn thoáng qua tương đối hài hòa.
Kiều Thất Tịch đang tìm kiếm nơi phát ra mùi linh dương chợt phát hiện mình đã bước vào lãnh địa đàn sư tử sát vách.
Đó là một hành động mạo hiểm.
Nếu như không cần thiết thì cậu có thể chậm rãi tìm kiếm bầy linh dương tiếp theo.
Nhưng bây giờ trong ổ có 5 con sư tử nhỏ gào khóc đòi ăn.
Lãnh địa Kiều Thất Tịch bước vào chính là của anh em anh em nhà Amu, chúng vừa mới tiếp nhận đàn sư tử nơi này, đang chạy vào giao phối cùng  nhóm sư tử cái trong đàn.
Mà dựa theo lệ cũ thì con non bên trong đàn sư tử đều bị giết chết.
Thừa dịp anh em Amu đang vội vàng lấy lòng sư tử cái, Kiều Thất Tịch ẩn hiện ngay biên giới lãnh địa của chúng.
Cậu cũng không sợ động tĩnh lúc đi săn kinh động đối phương, chờ lúc đối phương đến thì cậu đã ngậm con mồi đi mất rồi.
Cậu chỉ sợ đối phương truy tìm theo mùi, đi thẳng tới nơi ở của cậu, cho nên trên đường trở về kiểu gì cậu cũng phải chú ý hơn.

Xác định phía sau không có bóng dáng ai mới đi theo con đường chính xác.
Ở xa xa, anh em nhà Amu thoáng nghe được động tĩnh gì đó, trong đó một con sư tử đực được con người mệnh danh là Amstrong ngẩng cái đầu to lớn lên hướng về nơi xa rống một tiếng.
Nếu là bình thường, tất nhiên hắn sẽ chạy tới xem xét thực hư.
Nhưng mà bây giờ, Amstrong không nỡ rời khỏi sư tử cái.
Nếu nỗ lực thêm chút nữa là hắn đã có thể giao phối rồi, sư tử cái này chẳng mấy chốc sẽ mang thai con của hắn.
Đàn sư tử đực không ngừng xâm chiếm đàn sư tử, lưu lại đời sau của mình.
Nhưng không phải tất cả sư tử đực đều có năng lực và may mắn để bảo vệ cho các con của mình lớn lên.
Sư tử hoang dã có được khoảng 12 năm tuổi thọ, trong cuộc đời ngắn ngủi, thời kì huy hoàng chỉ có một đoạn thời gian nho nhỏ.
Sự thay thế tàn nhẫn giữa cũ và mới diễn ra liên tục, như Sư Vương bị anh em nhà Amu đuổi trước đó không lâu.
Các con của nó đã chết hết.
Sáng hôm nay, tài khoản chính thức chuyên đăng tin về gia tộc Norman vô cùng đau xót đăng tải một tin dữ.
Sau khi đời thứ ba của gia tộc Norman toàn bộ tử vong, đời thứ tư cũng mất nốt.
Trong video, sư tử cái bị thương đã ngã xuống trong lúc đang đi săn, dù ý chí ương ngạnh, nhưng dù sao vết thương cũ quá nhiều, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.
5 con sư tử nhỏ của gia tộc Norman mất đi sự che chở, sau khi đi lang thang không mục đích ở trên thảo nguyên hai ngày thì cuối cùng chúng đã bị kiệt sức, ngã vào trong bụi cỏ.
Nước mưa tạt vào thân thể gầy nhỏ của bọn chúng, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người bọn chúng đang giảm xuống, hô hấp cũng suy yếu dần.
Tử thần đang kề cận và sẽ thu linh hồn của bọn chúng bất cứ lúc nào.

Nhóm người giới chú ý gia tộc Norman trên toàn thế có chừng 7 triệu người, trong đó có chừng 2 triệu người tự nhận là fan cứng của bọn chúng.
Phần lớn là fan từ thời kì của hai con sư tử đầu đàn theo tới già, nhìn gia tộc Norman từng bước một cho đến hôm nay.
Tuổi của bọn họ đã không còn trẻ nữa, nghe bạn bè nói tin dữ này không một ai dám tin.
What?
What?
Bọn cậu dừng chuyện đang làm lại, không thể tin mà tiêu hóa tin tức này.
Con non của gia tộc Norman đã chết hết rồi?
Đời thứ tư của Song Sư Vương đến một con cũng không còn hả?
Không, không ai muốn tiếp nhận sự thật này.
“No!”
“No —— ”
“Thanh xuân của tôi!”
Trong buổi sáng không bình thường ở hành tinh xanh vô cùng bình thường, mọi nơi đều phát ra tiếng gào thét thất thố, khóc thút thít bởi vì tin tức này.
Trên các nền tảng trực tuyến, nhóm người cùng sở thích đang trút bầu tâm sự cùng nhau.
Người qua đường đều không biết bọn họ bị gì.
Thật ra, những đám người la to không phải là bị điên.
Trong lòng của mỗi người đều có một con sư tử đực.
Họ bắt đầu chú ý gia tộc Norman từ lúc nào?
Có vài người từ năm 20 tuổi đã thích thời đại Lục Sư liên minh, có vài người là từ năm 40 tuổi đã thích thời đại  của Song Sư Vương.
Mặc kệ thích thời đại nào nhất, 2 triệu người này đều xoắn như dây thừng, tan nát cõi lòng vì đời thứ ba của Norman.
Nhìn mấy anh em bọn chúng kẻ thì chết, kẻ thì mất tích, trái tim họ cũng tan nát mất rồi.
Cuối cùng thời kì huy hoàng xán lạn của gia tộc này đã suy sụp, không thể không mang theo nhóm con non rời khỏi lãnh địa, sống an phận ở một góc.
Mọi người cảm thấy như vậy cũng không tệ, đừng đi chinh chiến nữa, hãy sống cuộc sống của mình cho tốt.
Chỉ cần còn sống là được.
Nhưng bọn họ đã quên rằng trên thảo nguyên không có ngày tháng bình an, chỉ có chiến đấu không ngừng mới có thể tồn tại.
Đời thứ tư, haiz, đời thứ tư còn chưa trưởng thành nữa.
Dempsey là một fan cứng của gia tộc Norman, ông đã theo dõi từ thời kì của Song Sư Vương, khi đó ông mới ngoài ba mươi, song Sư Vương có ảnh hưởng đến cậu rất lớn.
Hiện tại ông đã hơn năm mươi tuổi, là một nhân viên đã về hưu, con cái đều đã có việc làm.
Nhưng bầu không khí trong nhà Dempsey lại rất tốt, con gái đều ở lại bên ông.
Đứa con trai Stanford đang đi làm, biết tin tức của gia tộc Norman thì lập tức chạy về nhà, quả nhiên, cha của anh đang ngồi rơi lệ trước máy vi tính.
“Khó tin quá, hức, thật khó tin…” nước mắt Dempsey tuôn đầy mặt, ông nhấc ống tay áo của mình lên, trên cánh tay vạm vỡ là hình xăm song Sư Vương.
Ông khóc rống lên.
“Cha.” Stanford tới ôm người cha đang đau lòng, người cha bình thường có thể lấy 1 cân 10 kia lại dựa trên vai cậu khóc như một đứa trẻ.
“Stanford, con ta, à không, Norman, con của ta…Hu hu hu… ”
Stanford cũng không ghen tỵ chút nào, cha anh đã theo dõi sự tồn tại của Norman hơn 20 năm qua, không phải giống như tình cảm của cha với con sao?
Tình cảnh tương tự đang diễn ra ở rất nhiều gia đình.
Bởi vì ảnh hưởng từ cha mẹ, có vài người mà cả gia đình họ đều là fan hâm mộ của gia tộc Norman.
Với bọn họ mà nói thì hôm nay là một ngày rất đau đớn.
Đám người xem đi xem lại video chính thức vô số lần, ý đồ muốn tìm một tia cơ hội, sau đó đều hoàn toàn từ bỏ hi vọng.
5 con non này không thể nào sống sót được.
Liên minh kéo dài hơn 20 năm của gia tộc Norman trên thảo nguyên đã kết thúc thật rồi.
Trên thảo nguyên, Kiều Thất Tịch bắt đi một con linh dương từ trong lãnh địa của anh em nhà Amu, cậu đi từ một đầu của quãng đường khó theo dõi, thuận lợi về tới ổ nhỏ.
Đầu tiên là nhìn xem 5 nhóc con còn ở đó hay không?
Kiều Thất Tịch thả con mồi xuống ở gần cửa ra vào, đi qua nhìn vào ổ mình một cái, Khá lắm, năm đôi mắt lập tức đồng loạt ngước lên.
Trong đó bốn đôi màu hổ phách, một đôi màu xanh đậm, lúc trông thấy cậu vừa hoảng sợ lại… Vừa mang theo chút gì đó khang khác.
Tóm lại là vẫn còn ngoan ngoãn mà đợi.
Kiều Thất Tịch hơi ngoài ý muốn, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, cậu chỉ hô một tiếng, quay đầu đi đến thả con mồi trên đất trống, bắt đầu cắn xé con mồi.
Chuyến đi này của cậu tốn khoảng ba giờ.

Đàn sư tử con thân thể đang trong kỳ phát dục đã sớm đói bụng, lúc này nghe được mùi máu tươi thì không khỏi liếm láp miệng và răng nanh, lộ ra biểu cảm khát vọng.
Nuốt một ngụm nước bọt, một quả cầu có lông màu vàng nhịn không nổi, thử mở ra móng vuốt, đi qua ăn trước tiên.
Kiều Thất Tịch ngẩng đầu nhìn nó một chút, phát hiện chỉ có quả cầu này rất là tròn, được thôi, sau này gọi nó là Đại Viên Tử, là thằng cả ở đây.
Chỉ bàn về gan dạ thì Đại Viên Tử đúng là có tư cách để làm anh cả, nhưng cũng có khả năng nó chỉ là tên tham ăn mà thôi.
Dù sao thì nhóc này ngay cả việc cắn xé da thịt linh dương còn khó khăn, trên người cũng không có bao nhiêu khí thế tàn nhẫn.
Tiếp đến là quả cầu lông vàng thứ hai, ánh mắt tương đối bình tĩnh, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhìn bộ dáng thì chính là có mưu có dũng.
Kiều Thất Tịch quyết định sẽ để nó làm thằng hai, một con sư tử nhỏ đẹp trai như vậy cũng phải là lấy một cái tên đẹp một chút, vậy cứ gọi nó là Thừa Phong đi.
Con sư tử nhỏ thứ ba bước đến là con có địch ý mạnh mẽ nhất đối với Kiều Thất Tịch, dường như lúc nào nó cũng đều duy trì cảnh giác cao độ, bên trong ẩn giấu quyết tâm phản công không khó phát hiện.
Là một đứa có thể làm nên chuyện lớn.
Tử điện thanh sương, thằng ba sẽ tên là Tử Điện.
Thằng tư là con có tính cách khá hiền lành, trên người có nhiều chỗ lốm đốm, đại danh là Thanh Sương, nhũ danh sẽ là Tiểu Ban.
*Đại danh: tên chính thức
*Nhũ danh: tên thân mật
Cuối cùng, con gầy yếu nhất chính là thằng út*, chờ các anh đều vào chỗ xong nó mới cẩn thận tìm một vị trí không quá tốt.
*Raw là lão ngũ, mình để là út nhé.
Xem ra bình thường nó luôn là con bị sót lại.
Kiều Thất Tịch biết sư tử trắng sống không dễ dàng liền đi qua ngậm phần gáy sư tử trắng lên.

Cậu lập tức cảm giác được thân thể của sư tử trắng cứng đờ trong nháy mắt, sau đó run lẩy bẩy.
Mặc dù vậy, trên mặt sư tử trắng vẫn lộ ra biểu cảm hung ác, nhe răng nhếch miệng, nhưng không thật sự cắn.
Kiều Thất Tịch đặt cậu xuống vị trí mình ăn vừa rồi, không nghi ngờ gì nữa, đây là một phong thuỷ bảo địa rất tốt, da đã được xé toạc ra sẵn.
Mau ăn đi nhóc!
Nguy hiểm đã qua đi, sư tử trắng vẫn rất là cảnh giác nhưng nó không chống cự nổi sự cám dỗ của đồ ăn.
Đối với nó mà nói sinh tồn chính là hi vọng xa vời, đồ ăn đã bày ở trước mắt thì nó không thể nào từ bỏ.
Chỉ cần là có một tia hi vọng, nó cũng sẽ kiên trì.
Sư tử trắng ghé vào bụng linh dương trước mặt, hai cái móng vuốt ấn chặt lên thân thể linh dương, mở răng nanh ra từng miếng từng miếng cắn xé phần thịt đỏ tươi.
Thân thể của nó gầy yếu đến mức gần như có thể nhìn thấy dấu vết nhai nuốt trong cổ họng, bằng mắt thường cũng có thể thấy bụng đói teo tóp phồng lên rõ rệt.
Nhìn một con linh dương chừng trăm cân nhanh chóng biến thành bộ xương, Kiều Thất Tịch rốt cuộc đã hiểu được sự gian khổ của sư tử cái.
Đàn sư tử nhỏ không kén ăn, phần thịt có thể ăn được đều đã ăn hết.
Vết máu bị rơi xuống cũng bị liếm sạch sẽ, không buông tha một chút đồ ăn có thể ăn nào.
Mặc dù bữa này bọn chúng đã ăn rất no rồi.
Cho dù là lúc sinh sống ở bên trong đàn sư tử trước kia chúng cũng chưa từng ăn bữa ăn nào no bụng đến thế.
Bởi vì trong đàn nhiều sư tử lắm, con non cũng không có quá nhiều quyền ưu tiên.
Nếu đàn sư tử bị thiếu thức ăn, chắc chắn bầy con non sẽ bị từ bỏ đầu tiên.
Lần này, lúc Kiều Thất Tịch đi ném xương, trên mặt mấy con sư tử nhỏ đã ăn no lộ vẻ do dự…
Được cho ăn hai lần, bọn chúng tìm được lòng cảm mến trên thân Kiều Thất Tịch mặc dù con sư tử đực xa lạ này không phải cha, cũng không phải mẹ chúng.
Nhưng cậu đang cho chúng nó ăn.
Kiều Thất Tịch vì để phòng ngừa động vật ăn thịt tìm tới hang ổ nên mới cố ý đem xương ném đến nơi rất xa.
Cậu định ném xong liền tiếp tục đi săn, cũng không tính về ổ ngay.
Qua loa chôn lấp xương cốt một chút xong, Kiều Thất Tịch quay đầu lại liền thấy một bóng dáng màu trắng đi theo sau mình từ xa.
Sư tử trắng này là thằng út.
Nhóc con sau khi bị phát hiện đã an tĩnh nằm trốn trong bụi cỏ, vờ như mình chưa bị phát hiện.
A, Kiều Thất Tịch rốt cục đã nhớ tới, mình còn chưa đặt tên cho nó nữa.
Một quả bóng trắng trắng tròn tròn, gọi là gì mới hay nhỉ?
Kiều Thất Tịch giật mình, bỗng nhiên ở hiểu ra nguyên nhân vì sao mình đối xử thiên vị với con sư tử trắng này như thế.
Bởi vì, lông Otis cũng màu trắng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.