Đọc truyện Em Thuộc Về Tôi – Chương 21: Chuyến đi ý nghĩa
—————- 7:30am —————-
Sau 1 buổi sáng chật vật với đống đồ du lịch thì các học sinh đã xếp hàng đầy đủ ở khoảng trống trên núi để chụp ảnh và lưu giữ kỉ niệm đẹp đẽ của chuyến du lịch này
* Túytttttt * _ Tiếng còi thân quen của thầy hiệu phó vang lên mọi con mắt đổ dồn về 1 phía, nhóm nó cũng ko kém phần
Mọi người sắp xếp đủ đồ chưa _ Thầy hiệu phó lên tiếng
DẠ RỒI!! _ Tiếng học sinh lớp nó hét ko mấy là thành tâm ngược lại còn có vài tiếng cười đùa
Có còn thiếu ai ko _ Thầy hiệu phó nói
Dạ có ạ _ Tiếng 1 bạn nam vang lên
Thiếu ai?_ Thầy hỏi
Dạ cái đó thầy phải tự biết chứ ạ, thầy mau điểm danh các giáo viên đi kẻo thiếu đấy ” THẦY ạ ” _ Nam sinh vừa nói xong thì tiếng cười lại được dịp vang lên, ko những chọc quê thầy mà trong câu nói còn chứa đầy hàm ý chế nhạo thầy già lú lẫn đúng là lũ giặc cái, ko hổ danh lớp nó được m.n đặt cho cái tên ” LỚP TỬ THẦN ” hễ giáo viên mới tới là lại bị lớp nó bắt nạt, dù cho là lớp nghịch nhất trường nhưng cũng lại là lớp chọn, toàn hot boy hot girl nổi tiếng tiểu thư quý tử nhà giàu thế mà lại toàn là giặc cái, đúng là ko ai có thể hoàn hảo được về mọi mặt dù có xinh đẹp giỏi giang tới mấy thì tính cách cũng trái ngược lại hoàn toàn
Thôi đùa nghịch vậy đủ rồi, chúng ta xuống núi thôi kẻo muộn _ Thầy hiệu phó nói rồi người nào người nấy phụ nhau vác đồ đi chưa được 1 đoạn thì tiếng Băng vang lên
Thưa thầy _ Băng Nhi từ đằng xa hét lên
Sao vậy _ Thầy hiệu phó đưa tay lên ám chỉ cho mọi người đang xuống núi dừng lại
Nhóm e thiếu Kiều Anh _ Băng Nhi nãy giờ cứ đứng nói chuyện với Dương ca giờ mới nhớ ra nhiệm vụ là đi kiểm tra lại từng thành viên trong lớp
Kiều Anh sao _ Thầy hiệu phó nhìn về phía Băng rồi lên tiếng _ ” Có ai thấy Kiều Anh ko ” _ Thầy nghiêm nghị đặt cái vali xuống tiến về phía nhóm nó
Sáng nay Kiều có tới lều gọi em dậy _ Nó thả cái vali xuống nhìn về phía thầy
Đúng rồi _ Băng Nhi nói lớn lên rồi ngưng lại 1 hồi _ ” Sáng nay chẳng phải Kiều chạy về lều với Phong sao ” _ Băng quay lại nhìn Phong
Phong em có thấy Kiều ko _ Thầy hiệu phó nói rồi mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu
Dạ ko _ Phong nâng gọng kính ở sống mũi lên
Dạ thưa thầy _ Tiếng bạn nữ vang lên mọi ánh mặt lại 1 lần nữa đổ dồn về phía nào đó ( Lớp này đồng bộ quá nhỉ) _ ” Sáng nay lúc đi dọn hành lí em có gặp Kiều bạn ấy va vào em, rồi chạy đi mà ko nói tiếng nào ” _ Bạn nữ nói lòng có chút ko vui khi nhớ tới hành động đó của Kiều
Em gặp Kiều ở đâu _ Lan tỷ giờ mới lên tiếng
Ở ngay trước cửa lều bạn Phong ạ _ Nữ sinh đó chỉ tay về phía Phong _ ” Hình như là Kiều có khóc đó thưa cô, lúc va vào em Kiều tuy ko ngước mặt lên nhưng em cảm nhận được có thứ nước rơi vào tay mình ” _ Nữ sinh đó vừa nói dứt câu mọi ánh mắt lại được dịp hướng về phía Phong
Phong nói đi ông làm gì Kiều rồi _ Nó tức giận nhìn Phong trong lòng ko khỏi lo lắng cho con bạn
Tôi ko làm gì, chỉ là…… _ Phong ngập ngừng ko muốn nói tuy cậu giấu đi cái sự e rè đó nhưng chả thể qua nổi đôi mắt chằn tinh của lớp nó
M.n em về rồi đây _ Ko khí đang căng thẳng liền trở lên bất ngờ khi tiếng nói của Kiều vang lên
Kiều Anh, bà đi đâu vậy hả có biết m.n lo lắm ko _ Nó chạy tới cạnh Kiều, đoàn hợp xướng lớp nó lại đồng thanh vang theo câu nói của nó mỗi người 1 kiểu hỏi khiến Kiều khó xử
May là Kiều ko sao _ Băng Nhi áp tay lên ngực mừng thầm _ ” Còn ông nữa chuyện này là sao giải thích đi ” _ Băng Nhi quay lại chống nạnh hỏi Phong như tra hỏi tội phạm, thấy Phong ko có chút phản ứng nào Kiều như hiểu ra vấn đề liền lên tiếng nói giúp
M.n đừng có tra hỏi Phong nữa là do Kiều ko thoải mái nên mới đi vào rừng tìm chỗ trên núi có cảnh đẹp để hít thở ko khí thôi _ Kiều xua tay đánh tan mọi thắc mắc của m.n
Vậy tại sao lúc đụng tôi Kiều lại bỏ đi mà ko nói câu nào, tôi còn cảm nhận được rõ nước mắt Kiều rơi trên tay tôi _ Nữ sinh đó lên tiếng
Là do Kiều lúc đuổi theo Phong ko may bị vấp ngã, về lều định nhờ Phong băng hộ vết thương nhưng mà Phong đang bận ko băng được nên Kiều giận mới bỏ chạy _ Kiều nói ( Chị chém gió ko nháy mắt luôn e phục rồi) _ ” Mà vừa xong Kiều đụng hơi mạnh có sao ko ” _ Kiều ngước khuôn mặt trái xoan lên nhìn nữ sinh trước mắt rồi nở nụ cười hiền khiến bao nam sinh phải điêu đứng
Thôi ko có chuyện gì là được rồi, xuất phát thôi kẻo muộn _ Thầy hiệu phó nói rồi đi lại chỗ vali rồi ra ám hiệu cho m.n đi tiếp
Bà thực sự ko sao chứ _ Nó lo lắng hỏi lại Kiều
Um _ Kiều chỉ để lại vỏn vẹn cho nó chữ ” Um ” khiến nó lại càng thêm rối loạn và thắc mắc, thấy cái bộ mặt bánh ú của nó bị mình tạt cho 1 gáo nước lạnh nhìn trông ủ rũ hẳn, Kiều đành lên tiếng trấn an _ ” Thật mà bà đừng suy đoán nữa tôi ko sao ” _ Kiều vừa đi vừa nói nên có chút mất thăng bằng, vì vấp phải cục đá nên cả người nhỏ ngã về đằng trước cũng may là kịp thời bám vào bờ vai săn chắc của Phong ko thì toi cái mạng của nhỏ, ngẩng đầu nên nhỏ chỉ cười trừ 1 cái với nó lúc quay lại mới nhận ra mình đang bám vào vai ai đó liền rụt tay về, những hình ảnh đấy đã đập vào mắt nó thế nhưng nó vẫn quyết định chọn cách im lặng để cho cả 2 có thời gian suy nghĩ lại cách làm nào là đúng đắn nhất