Bạn đang đọc Em Thử Trốn Nữa Xem – Chương 17: Có Nhớ Tao Không
Kỳ thi cuối kỳ thuận lợi kết thúc, kỳ nghỉ đông đến với sự háo hức mong chờ của cả đám sinh viên.
Diệp Dao với Lục Tầm mua vé về cùng một ngày nên hai người ra sân bay cùng lúc.
Chuyến Diệp Dao đăng ký tương đối sớm, trước khi đi, Lục Tầm ôm chập lấy anh.
“Mỗi ngày tao đều sẽ gọi cho mày” Lục Tầm nói, “Phải nhớ tao đó”.
“Vậy khỏi cần nhớ, dù sao mày mỗi ngày đều gọi” Diệp Dao trả lời.
“Xấu tính quá nha, nhưng mà…!tao thích”, Lục Tầm chôn đầu vào người Diệp Dao hít hít ngửi ngửi, lưu luyến không buông.
Diệp Dao kéo vali đi tới cửa đăng ký, trước khi lên máy bay anh quay đầu nhìn lại thấy Lục Tầm vẫn đứng ở chỗ cũ, dõi mắt nhìn theo anh đi.
– —————————–
Diệp Dao êm đềm trở về nhà, ăn những món nóng hổi do ba má làm cho.
Trên bàn, không còn bóng dáng Lục Tầm siêng năng gắp đồ ăn cho anh nữa.
Thay vào đó, là ba má ân cần hỏi han, trong thoáng chốc làm Diệp Dao có chút hoảng hốt.
Mới xa Lục Tầm một ngày, có chút không quen, nhưng cũng khiến anh thoáng nhẹ nhõm.
Đa số tình cảm sẽ theo thời gian mà ảm đạm dần.
Không chừng trong một tháng này, bởi vì nhìn không thấy được Lục Tầm, anh có thể chậm rãi đưa phần cảm xúc này trở về trạng thái ban đầu.
Nghĩ đến việc hôn một người đàn ông, muốn tiếp xúc thân thể sâu hơn, thật biến thái, tốt nhất nên bỏ hết.
Diệp Dao lên kế hoạch được kha khá.
Sau khi ăn no, má hối thúc anh mau về phòng nghỉ.
Mở cửa phòng ngủ, Diệp Dao nhìn thấy phòng ngủ gọn gàng ngăn nắp của mình, liền hít khí một hơi —- anh hoàn toàn quên mất, trong phòng ngủ có bày đủ loại đồ của Lục Tầm.
Hồi Lục Tầm học cấp 3 ở bên này, ngày thường anh hay ở trọ với hắn, tới cuối tuần thì hắn qua nhà anh ở ké.
Nhà anh không có phòng cho khách, cho nên khi Lục Tầm tới thì luôn ngủ cùng giường với anh.
Trong phòng càng ngày càng chất đầy vật dụng cá nhân của Lục Tầm.
Trên bàn còn đặt bộ mô hình người máy và mấy cuốn sách đọc thêm mà Lục Tầm mua, tủ đầu giường còn đặt bức ảnh chụp chung của cả hai mà Lục Tầm khăng khăng đòi để, chiếc gối kế bên cũng là của hắn…
Nếu anh nhớ không sai, nhà vệ sinh trong phòng ngủ còn để khăn mặt của Lục Tầm, trong tủ quần áo vẫn còn giữ lại đống quần áo của hắn.
Mới xa Lục Tầm ngày đầu tiên, chỉ vừa hít thở mấy ngụm không khí không có Lục Tầm bên cạnh, anh lần nữa lại bị những thứ thuộc về Lục Tầm vây quanh.
Diệp Dao nhức đầu đóng cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi.
– —————————
Lục Tầm cũng bình an về tới nhà, nhưng vì kỹ năng bếp núc của bố mẹ hắn ai cũng nát bét nên họ không nấu gì.
Chỉ để đầu bếp riêng làm mấy món Lục Tầm thích.
Bố Lục Tầm đeo mắt kính, giả vờ đọc tài liệu công ty trên di động.
Sau khi, thấy thằng con bướng bỉnh của mình bước vào, ông mới hắng giọng một tiếng.
“Lâu rồi không gặp” Lục Tầm lười biếng chào hỏi, xách mấy cái túi trên tay bỏ lên bàn, “Đây, đặc sản ở chỗ kia con mang về này”.
Bố Lục Tầm hừ một tiếng, khóe miệng hơi vểnh lên.
Ông ngó tới ngó lui đống quà con trai mang về, cuối cùng cũng không giả vở được mà cảm thán: “Đúng là phước đức ba đời, thằng nhóc nhà mày cũng học được cách hiếu kính bố mẹ rồi”.
Bố Lục Tầm đang mỉa mai thì bị mẹ hắn từ trên lầu đi xuống đánh cho một cái, mẹ Lục Tầm vui vẻ ra mặt: “Tốt ghê này trời, mẹ thích cái này lắm.
Sao tự nhiên nhớ mà mua về nhà thế này?”.
“Học của Diệp Dao đó” Lục Tầm nói.
“Tiểu Diệp đúng là một đứa trẻ chu đáo” mẹ Lục Tầm có chút cảm thán, “Gần mực thì đen gần đen thì sáng, ông bà ta nói không sai, con học hỏi Tiểu Diệp nhiều vào”.
Cả nhà đang dùng bữa, Lục Tầm thông báo quyết định hắn muôn mồng 2 Tết đi nhà Diệp Dao chơi.
Cuối cùng bị bố Lục nói khuấy.
“Mới có mồng 2 đã chạy qua, mày tưởng mày là con rể tới thăm nhà vợ đấy à?” Bố Lục Tầm ăn theo chế độ giảm cân của chính mình, “Bố hay nghe nghe người ta nói, mấy đứa nhỏ tụi bây lên đại học rồi thì bắt đầu đi xem mắt.
Qua tới mày thì quấn lấy Diệp Dao ra mắt nhà bên, mày đi như vậy lại làm phiền người ta”.
Chân mày Lục Tầm cau chặt.
Đi xem mắt? Diệp Dao đẹp trai lai láng như vậy mà còn cần xem mắt ư.
Có thể ra mắt với loại người nào, có là một người trong nhà có điều kiện, đối xử chu đáo với Diệp Dao không?
Nếu không thể thì đi xem mắt để làm gì.
Vài bữa nữa, hắn phải chạy qua nhắc nhở Diệp Dao đừng lãng phí thời gian vào mấy cái việc vô bổ này.
“Thế mày có muốn xem mắt không?” Bố Lục Tầm hỏi.
“Không” Lục Tầm không chút do dự, “Bố có mời tiên nữ về đây con cũng không nể mặt đâu, đừng làm mấy chuyện kết thù với nhà khác nữa”.
– ———————————-
Trong căn phòng nhỏ ấm áp, Diệp Dao bận bịu đem đồ đạc của Lục Tầm bỏ vào ngăn tủ ít dùng tới.
Người máy cool ngầu Lục Tầm mua, cây bút cũ Lục Tầm hay dùng, sách bài tập đã làm, toàn bộ bị bỏ vào ngăn kéo trong cùng mà Diệp Dao ít đụng tới nhất.
Quần áo Lục Tầm vốn dĩ xen lẫn với đồ của Diệp Dao, bây giờ đều bị lôi ra gấp lại chỉnh tề, bỏ vào hộc tủ ở trên cùng của tủ quần áo.
Sau này, chỉ cần không cố ý bắt ghế đi tìm, Diệp Dao sẽ không còn thấy áo quần của Lục Tầm nữa.
Căn phòng này, từ từ đã không còn sự hiện diện của Lục Tầm.
Diệp Dao thả lỏng người, đi vào phòng tắm tẩy rửa.
Sau khi sấy tóc mới mỏi mệt nằm lên giường.
Vừa nghiêng đầu, Diệp Dao đã nhìn thấy khung ảnh trên tủ đầu giường cùng với tấm ảnh ở bên trong.
Cái đó là do Lục Tầm đặt lên.
Ảnh anh với hắn chụp chung.
Khi đó anh và Lục Tầm còn là học sinh trung học, khuôn mặt còn non nớt hơn bây giờ rất nhiều.
Cả hai đều mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, Lục Tầm đứng phía sau choàng vai anh, nhìn anh rồi cười với đôi môi mỏng khẽ nhếch.
Diệp Dao cầm lấy khung ảnh, xem lại hình của Lục Tầm, rồi xem của chính mình.
Tuổi thanh xuân tươi đẹp thật, hồi cấp 3 anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh phải lòng Lục Tầm.
Lúc dọn dẹp vừa nãy, anh đã nhìn thấy tấm ảnh này rồi, Diệp Dao biết bản thân mình còn nhiều luyến tiếc.
Diệp Dao thở dài, đặt khung hình về lại chỗ cũ.
Vài ngày nữa, anh sẽ cất cả cái khung ảnh này vào ngăn khóa.
– ————————————
Đêm 30 tưng bừng trong tiếng Pháo, Diệp Dao không ngoài dự đoán nhận được cuộc gọi video của Lục Tầm.
Diệp Dao nói với ba má đang vừa xem Gala Lễ hội mùa xuân vừa ăn lẩu một tiếng, rồi đi vào phòng nhấn nghe.
Mấy ngày nay Lục Tầm gọi video cho anh, anh đều lấy cớ đang tắm rửa, linh ta linh tinh để từ chối, chỉ nhận call bình thường.
Hiện tại đột nhiên thấy mặt Lục Tầm, thấy có chút không quen.
Gọi qua màn hình thường khiến người ta xấu xí, nhưng Lục Tầm lên lớn vốn đã đẹp trai, có hơi xấu một tí thì vẫn còn đẹp trai lắm.
Anh đẹp trai đang nằm trên giường video call với Diệp Dao, trông hơi ủ rũ.
“Sao vậy, không khỏe hả?” Diệp Dao lo lắng nói.
Lục Tầm thanh âm nặng nề: “Ừm, khó chịu”.
Diệp Dao càng thêm lo lắng: “Khó chịu chỗ nào, nói cho bố mẹ chưa?”.
“Mày thiệt đúng là không chút tinh tế, còn khó chịu ở đâu nữa, tất nhiên là khó chịu trong lòng!” Lục Tầm dùng ngón trỏ với ngón cái tách ra để biểu đạt, “Tao đã xa mày chừng này —— ngày này, một ngày không gặp như cách tam thu.
Nếu tính như vậy, chúng ta đã không gặp vài thập kỉ rồi nhé!”
Diệp Dao: “……”.
Đúng là ngu người, trong nhà Lục Tầm có bác sĩ gia đình, đáng lí ra anh không nên đáp lại hắn.
Tiếng pháo hoa nổ vang, từ cửa sổ phòng Lục Tầm có thể nhìn thấy pháo bông từ xa xa, anh cằm di động xuống giường, đi tới phía trước cửa sổ cùng Diệp Dao xem pháo nổ sáng chói.
Diệp Dao đang cách xa ngàn dặm, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của pháo hoa qua màn hình.
Khu biệt thự yên tĩnh, tiếng pháo hoa nhàn nhạt vang lên, sau đó truyền đến Diệp Dao qua điện thoại di động, mang theo một loại cảm giác xa cách khó giải thích.
Giọng Lục Tầm nhẹ nhàng vang lên: “Tao muốn mỗi năm đều cùng mày đón giao thừa”.
Tiếng pháo hoa nổ dần dần hòa cùng nhịp tim đập.
Diệp Dao nói gì, như đang chăm chú xem pháo hoa.
Lục Tầm không bỏ qua: “Mày không nghe thấy hả?”.
“Nghe thấy cho người đang nói mớ” Diệp Dao trả lời.
Lục Tầm cau mày, chuyển màn hình từ bên ngoài cửa sổ quay lại mặt mình: “Gì mà mê sảng ——”
“Thôi đủ rồi, nói cũng nhiều rồi, đi chơi với người nhà đi.
Tao cúp đây, bye” Diệp Dao không có ý định nói chuyện dong dài với Lục Tầm, anh nhấn nút gác máy và kết thúc cuộc gọi.
Diệp Dao ởgồi trên giường một lúc.
Chỗ của anh cấm đốt pháo, nên không có tiếng pháo hoa.
Ở trong phòng im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng TV bên ngoài, MC gala Xuân đang chúc mọi người một năm mới tràn đầy hạnh phúc.
Diệp Dao đứng dậy khỏi giường, đi tới bên tủ đầu giường cầm khung ảnh cầm lên, bỏ ảnh chụp vào lại khung khóa lại trong ngăn tủ chứa đồ dùng của Lục Tầm.
Làm xong hết thảy, Diệp Dao liếc nhìn căn phòng đã không còn một bóng dáng của Lục Tầm nữa mới, rồi quay trở lại bữa tối hạnh phúc của gia đình.
– —————————–
Mồng 2, Diệp Dao giúp má gói sủi cảo nhân thịt heo với bắp.
Là người miền Nam, thực ra gia đình họ không có thói quen ăn sủi cảo trong dịp năm mới.
Đa phần họ đều ăn thịt gà, cá và các món thịt khác với cơm trắng.
Nhưng khi má gợi ý gói sủi cảo, Diệp Dao cũng không mấy ngạc nhiên.
Dù gì, hiện nay Internet cũng đã quá phổ biến, tò mò muốn ăn thử sủi cảo đặc trưng của người miền Bắc như thế nào cũng không phải điều gì lạ lùng.
Diệp Dao thích gói bằng tay, bởi vì lúc gói anh cảm giác tâm hồn mình thật sự trầm lắng, không nghĩ ngợi lung tung, cũng không nhớ tới Lục Tầm.
Lục Tầm rất thích ăn sủi cảo, đặc biệt là nhân thịt heo với bắp.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, động tác trên tay Diệp Dao thoáng dừng, sau đó anh lại tiếp tục.
Anh không thể cứ nghĩ đến Lục Tầm mãi được, nếu đã quyết định cắt đứt, càng nhớ tới sẽ càng lún càng sâu.
Bây giờ cũng không còn ai quấy nhiễu, đây là thời điểm tốt nhất để vực dậy bản thân khỏi bùn lầy.
Di động của má để quên trong nhà bếp vang lên, bà đi vào trong nghe máy, khi cúp máy nhìn Diệp Dao cười nói: “Giúp má xuống tiệm tạp hóa mua chai giấm đi, trong nhà hết rồi, sủi cảo mà không có dấm không ngon”.
Diệp Dao dạ một tiếng, anh mặc áo khoác vào, đi thang máy xuống lầu.
Thời tiết giá rét, thời điểm này trong tiểu khu cũng không có người đi dao, Diệp Dao từ trong tòa nhà đi thẳng về hướng tiệm tạp hóa, không có xung quanh.
Sau đó anh nghe tiếng bước chân lột xột, đột nhiên có một người từ phía sau xông đến, động tác của hắn cực nhanh, một tay bịt mắt anh, một tay siết chặt eo.
“Cướp đây, trong người có gì quý giá đem hết ra!” Kẻ bắt cóc đè âm rất thấp, không nghe ra giọng vốn có.
Diệp Dao bình tĩnh nói: “Di động ở trong túi quần”.
Chờ tên này duỗi tay vào túi, khi có hắn chỉ còn lại một bàn tay tới đó đừng trách anh tại sao nước biển lại mặn.
Diệp Dao đã nghĩ xong kế sách, nhưng anh không ngờ, tên này không muốn di động.
“Giá trị nhất chỉ có di động?” Kẻ bắt cóc hùng hổ.
Diệp Dao nghi ngờ, đang muốn nói trên người anh lúc này có giá nhất cũng chỉ có di động, kẻ cướp phía sau kẻ lại sấn tới, ôm cả người anh vào trong lòng ngực.
Tên vô lại không đè giọng nữa mà cười nói: “Đáng giá nhất phải là mày chứ, cục cưng Dao Dao của tao”.
Diệp Dao cả người cứng đờ, anh mở to hai mắt nhìn, chậm rãi quay đầu lại, thấy được người anh muốn thấy nhất, đồng thời cũng là khuôn mặt anh không muốn gặp nhất.
Lục Tầm ôm lấy anh từ đằng sau, chớp chớp mắt: “Nhớ tao không?”..