Em Thích Tôi, Phải Không?

Chương 33


Đọc truyện Em Thích Tôi, Phải Không? – Chương 33

Trong mắt hiện lên niềm vui, cô đưa chiếc cốc lên miệng, nụ cười ẩn hiện trong đôi mắt. Cô quay đầu nhìn anh “ em không biết nên bắt đầu…tìm lại nó như thế nào. Anh có thể giúp em không?”

Chiếc cốc trong tay nới lỏng ra, chỉ chút nữa là rơi xuống, anh quay kại đối diện với cô, cô bất ngờ vòng tay ôm lấy lưng anh “em không muốn chúng ta..em lãng phí thời gian nữa, em không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, càng không muốn nhìn thấy anh đi cùng một người khác” cô ngập ngừng, càng siết chặt anh hơn “ anh sẽ giúp em chứ?”

Anh dùng hai tay, ôm nhẹ vai cô “ anh chờ em, chờ rất lâu rồi” câu nói ngưng lại, anh càng siết chặt hơn, đầu cuối xuống vai cô“ sau này đừng giống như năm đó..đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của anh”

“sẽ không đâu, sẽ không như vậy”

Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên ló dạng, anh và cô đã không hẹn mà gặp khi vừa bước ra khỏi lều, anh thấy gương mặt còn ngáy ngủ của cô không khỏi mà bật cười. Có lẽ hôm qua đón giao thừa, hôm nay lại thức sớm nên cô không đủ tỉnh táo, bước đi cũng loạng choạng, cả người cứ xoay qua xoay lại, cô lắc lắc đầu, để tầm nhìn rõ hơn. Anh thấy vậy bước đến đỡ cô “ Vừa hay anh cũng muốn sang gọi em”

“vào giờ này sao?”


Anh dều cô đi ra “ chúng ta đi xem bình minh đầu tiên của năm”

Cô không nói gì, đi theo anh. Là tảng đá hôm trước cô đến “ anh cũng biết chỗ này?”

“mấy ngày trước anh có đến đây, nơi này tầm nhìn rất đẹp, anh biết em sẽ thích” anh đỡ cô ngồi xuống.

Vẫn là ánh sáng đó, vẫn cảnh vật đó, nhưng bên cạnh cô lại có thêm một người, có thêm một khỏi đầu mới. Anh nắm chặt tay cô, một tay choàng ngang vai cô, nhếch mép cười “ Có phải rất đẹp không?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Những ngày sau đó, hai người họ cứ luôn dính lấy nhau, đi đâu cũng đi cùng nhau, cứ như vậy cho đến khi trở về thành phố, có một ngày Lam Lam không nhịn được nữa “ tiểu Linh, cậu có thể nghĩ đến cảm xúc của mọi người chút được không?”

Cô không dời mắt khỏi điện thoại, cứ vậy nghiêng đầu trả lời “cậu có kiến nghị gì sao?”

Lam Lam nhịn không nổi đặt quyển Harry Potter xuống quay ngoắc qua cô “Cậu có biết hai người khiến bọn mình nổi hết cả da gà không, bọn mình độc thân, mong cậu hiểu cho được không?”

“à..” cô bỏ điện thoại xuống “cậu nhắc mình mới nhớ, dạo này thấy cậu rất hay đi chung với ông anh mình, có chuyện gì muốn khai báo không” bị cô nói trúng ý, Lam Lam vội vàng nói sang chuyện khác “ nhắc mới nhớ hôm nay mình có tiết, mình đi trước đây” vừa nói xong liền cầm lấy giỏ vội vàng rời khỏi phòng. Cô nhìn thấy động tác vội vã của Lam Lam không khỏi mà bật cười “thật là”


Ngày tiễn cô Lam Lam cứ ôm cô khư khư, nhất quyết không để cô cử động “ Kết thúc kỳ hạn bên Nhật mình sẽ về thăm cậu mà”

“giữ lời đấy, không thì không xong với mình đâu” Lam Lam hăm dọa cô

“Chắn chắn” cô gật đầu. Đứng nói chuyện một lúc lâu, thì Khánh Quân xuất hiện, anh không đến gần mà đứng phía xa nhìn cô, cô thấy vậy kéo hành lí đi về phía anh“ anh không định lại chào tạm biệt em sao?”

Khánh Quân nhìn cô một lúc lâu rồi đột ngột ôm lấy cô, cô theo phản xạ đẩy anh ra, nhưng anh càng giữ chặt cô hơn “ ôm em một chút cũng không thể sao?”

Hai tay cô buông lỏng, choàng lấy lưng anh “ sau khi kết thúc khóa học em sẽ về, anh nhất định phải khao em một bữa no bụng đấy”

Khánh Quân vuốt tóc cô “hãy nhớ, anh sẽ luôn ở phía sau em, bất cứ khi nào em cần, anh cũng sẽ có mặt” vừa nói xong liền buông cô ra.

“cảm ơn anh”cô mỉn cười, phần tình cảm này của Khánh Quân cô không thể nhận, biết rằng sẽ có lúc cô tổn thương anh, nhưng thà như vậy còn hơn để lại một vết thương mãi mãi cũng không lành trong lòng Khánh Quân. Cô sẽ trân trọng nó, mãi mãi cũng sẽ trân trọng tình cảm của anh dành cho cô.


Máy bay cất cánh, cô cô nhìn ra cửa xổ, mỉn cười trong lòng đặt biệt rất vui, cô chống càm nói chuyện với anh “ hiện giờ ở bên Nhật chắc vẫn còn lạnh nhỉ?” không thấy anh trả lời, cô quay sang nhìn anh “anh sao vậy?”

“lúc nãy cậu ta nói gì với em vậy?” thanh giọng trầm trầm, anh đưa mắt nhìn cô.

Cô mỉn cười, vui vẻ nắm lấy tay anh “anh ấy đến từ biệt em” có lẽ anh cũng hiểu, từ biệt chính là từ biệt tình cảm của Khánh Quân dành cho cô.

Anh choàng tay qua người cô “sau này đừng để anh thấy em tiếp xúc quá thân mật với người nào khác, nếu muốn tốt nhất đừng cho anh thấy, anh thực sự không muốn nhìn thấy”

Cô à một tiếng, sau đó dựa vào ngực anh “ em đặc biệt thích bộ dạng này của anh, cứ tiếp tục phát huy”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.