Đọc truyện Em Thích Anh – Chương 10: Nụ cười của hot boy
Tại sân bóng rổ
Lũ con gái reo hò ầm ĩ : “Ôi anh Quang kìa,sao đẹp
trai zậy trời,lại còn chơi bóng hay nữa chứ”,
“Woa, anh Long man quá đi”, “Anh Trung chuyền bóng hay ghê’’. “Anh Quang
cố lên”, “Anh Quang tuyệt quá”.Như Ý kéo tay con bạn:
-Đấy mày thấy chưa,con gái hâm mộ anh Quang hơi bị
nhiều đấy.Mày mà không nhanh tay có ngày mất cho coi.
Nó ngượng ngùng:
-Tao biết chứ.Nhưng mày xem ,tao đâu có xứng với anh
ấy đâu.Với lại, người ta chắc gì đã thích tao chứ.
-Vớ vẩn.Ai cho phép mày tự ti thế hả? Chưa thử sao
biết.Như Ý mắng nó.
-Tao ngại lắm,mà hơn nữa mới quen buổi sáng,buổi chiều
lại nói thích người ta,người ta lại nghĩ tao là con hám trai thì sao?
-Mày vốn hám trai mà.Như Ý không thương tiếc phán.
-Mày đừng đùa nữa.Nó buồn rầu đáp.
Như Ý lắc đầu không biết nói gì với con bạn thân,đành
thở dài xoa đầu tiểu Nha nhà mình.Bỗng “Rào’’.Tiếng bọn con gái kêu ầm lên : “Vào
rồi,đội anh Quang thắng”, “Anh Quang number 1”,…làm hai đứa nó giật mình quay
sang.Nó mỉm cười,anh ấy thắng,ngay từ đầu nó đã nghĩ thế mà.Người anh ấy mồ hôi
nhễ nhại,chắc anh ấy mệt lắm nhỉ.
-Này,Quang ,nhìn kìa.Trung vỗ vai Quang chỉ ra chỗ
Mạch Nha. “Cái em dễ thương của mày kìa.Vừa nãy,em ấy nhìn sang đây rồi cười
cơ.Chắc là thấy tao chơi hay quá mà.Mà mày có để ý em ấy không?”.
-Sao? Quang bình thản đáp lại.Để ý khỉ gì, con gái
người ta mới vào trường, mình còn va vào làm người ta ngã.Không thấy có lỗi thì
thôi lại còn định tán tỉnh người ta sao?Vớ vẩn.
-Mày không để ý thì để tao nhá.Tao là tao kết em dễ
thương hay đỏ mặt này lắm.Trung hí hửng.
-Lượn đi mày,để em nó lớn.Quang vẫn chăm chú nhìn bé
Nha nhà mình.Mà bé Nha lại mải nhìn mấy chị 12 đang buôn chuyện về anh Quang.
Con bé
không dám hỏi chỉ dám đứng nghe.Giờ mới biết anh Quang không có thật sự hoàn
hảo như các giai trong tiểu thuyết bởi anh ấy có phải siêu nhân đâu mà gì cũng
giỏi được.Anh đẹp trai, tốt bụng,chơi gì cũng rất fair play nhưng học chỉ ở mức
bình thường thôi(trừ môn Anh siêu đỉnh) và… anh ấy không biết đi xe đạp.Thú vị
thật.
Con bé khúc khích cười,đánh mặt sang thì thấy nhân vật chính của câu
chuyện đang nhìn mình.Nó ngượng ngùng nhìn anh cười một cái.Quang đứng hình,sao
em ý dễ thương quá vậy.Cũng chẳng biết làm gì, Quang toét miệng cười với nó.Nó gật
đầu rồi xoay người đi.Quang thấy có gì đó tiếc nuối,chẳng lẽ em ấy không thích
mình à.(Vừa mới bảo để em nó lớn mà giờ hỏi thế là sao?).Nhưng làm sao anh biết
được ,nếu không đi chắc nó chết vì vui mất,anh cười với nó mà.Nụ cười ấy sao đẹp dữ vậy trời,như ánh sáng của mặt trời vậy.Gương mặt ấy cũng rạng rỡ hẳn lên.Thiên thần của lòng nó,người con trai đầu tiên làm nó đỏ mặt ngại ngùng.
“Rầm”.Nó đập đầu vào bờ tường.Khỏi phải nói,đầu sưng to như trái ổi.Đến là thương.Ông trời người đừng ác như thế chứ con bé mới chỉ mơ mộng một tí thôi mà.Mộng đẹp bị cắt đứt.Con bé vừa xoa đầu vừa đau.