Đọc truyện Em Sẽ Yêu Anh – Chương 5
-Mẹ!Con về rồi. Vừa về đến nhà cô đã ôm chầm lấy mẹ mình ở trong bếp,bà rất vui vì con mình rất ngoan ngoãn và gia đình họ lúc nào cũng hạnh phúc -hạnh phúc khiến người ta ghen tị.Bà quay lại nhéo mũi cô 1 cái rồi mắng yêu:
-Bố cô!Lớn tướng rồi còn làm nũng nữa à?Cô nhăn mặt buông mẹ ra lại tủ lấy chai nước tu một hơi rồi trả lời mẹ mình
-Con có lớn hay không thì trong mắt mẹ con vẫn là trẻ con thui à? hí hí .
-Vâng!Không biết đẻ cô vào giờ nào mà lí sự vậy chứ?Nay đi học vui không con.Đang thái rau bà cũng phải quay ra nhìn nó cười
-Con của mẹ mà lại.Cũng bình thường ạ,con quen được nhiề bạn mới lắm ai cũng thân thiện.Cô lại ôm cổ mẹ mình , chợt nhớ đến ba mình cô ngó quanh nhà không thấy quay ra hỏi mẹ.-Mà nay bố không về hả mẹ?
-Không.Hôm nay bố phải tiếp khách nên mẹ con mình ăn cơm ,con lên thay đồ đi rồi xuống,song rồi này.Bà bê một đĩa nộm-món cô thích nhất đặt xuống bàn,không chờ gì hơn cô 3 chân 4 cẳng chạy một mạch lên phòng,bà Ngọc-mẹ cô nhìn thấy vậy chỉ biết lắc đầu trước vẻ ngây ngô ,vui vẻ của cô
Bữa cơm của hai mẹ con diễn ra vui vẻ với tiếng cười đùa của họ,bỗng nhiên bà lại đổi chủ đề mà chủ đề mẹ cô đang nhắm đến không ai khác là…
-Mà mẹ nghe nói con đang quen với Thiên Nam lớp trên hả? Mặt bà hơi gian khi hỏi nó khiến nó ngượng chín mặt,tay đang gắp thức ăn chuyển sang…gẩy thức ăn(lãng phí quá =_=) mà thông tin này đến tai bà Ngọc thì chỉ có nhỏ Quỳnh nói chứ không ai vào đây cả nhất định cô phải cho nó một trận mới được(anh chị công khai như vậy thằng mù còn nhìn thấy nữa là mẹ chị). Cô không nói gì càng làm bà muốn trêu hơn vì nhìn mặt đỏ lên vì ngượng của cô đáng yêu vô cùng,nếu anh có ở đây thì chắc chắn sẽ không thể rời mắt được nói gì đến mẹ cô
-Mẹ nói đúng rồi nên con không cần trả lời nữa hả?
-Đâu có,con biết gì đâu chứ?
-Thôi,dù sao cũng tập trung vào mà học nhá,lớn rồi yêu sao cũng được biết chưa?Bỗng dưng mẹ cô đổi giọng nghiêm khắc.Đối với bà lúc nào cần nghiêm thì sẽ rất nghiêm để dạy bảo con cái nhưng khi bà vui vẻ thì hai mẹ con không khác trẻ con là mấy .Cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình -người mẹ tuy đã già, mặt đã có 1 2 nếp nhăn nhưng với cô người mẹ này mãi mãi trẻ đẹp không bao giờ già dù chỉ một chút.
-RÕ! Thưa sếp . Cô đưa tay lên trước chán ,vậy là hai mẹ con lại cười tưởng chừng hàng xóm cũng nghe thấy
RENG…RENG..RENG
-Ra đây.Cô chạy ra mở cổng khi nghe thấy tiếng chuông,tưởng ai hóa ra là con bạn ,nhỏ này thiêng thật hắt hơi cái đã thấy mặt rồi.Nay nhỏ khá nổi bật với chiếc váy màu vàng nhạt,mái tóc thả tự nhiên với chiếc nơ con thỏ,trên tay còn là đống đồ mà lần nào nó đến cũng phải có để ba người vừa ăn vừa buôn chuyện mới chịu được.- Đi đâu.Vẫn còn giận vụ ban nãy nên cô hỏi trống không
-Đi chơi chứ ăn cướp à?Cô Ngọc ơi!Con đến chơi này.Không đợi cô trả lời nó đã đẩy cổng chạy vào trong nhà khiến cô đơ trên cây mơ vài phút, phải chạy ra cổng xem có phải cô đang đứng ở nhà mình không mà nhỏ kia tùy tiện như cô là người thừa,biến cô thành con ngốc như vậy,Khi biết chính xác đúng nhà mình cô mới dám vào trong nhà
Nó và mẹ cô đang thì thầm to nhỏ gì đấy thấy cô vào thì lại im re không nói lời nào cả mà còn cười trừ nữa,cảm thấy mình như người thừa vậy
-Haiz… ai đó bỏ rơi rồi. Bảo Nhi vờ giận rỗi,họ trao nhau lời nói bằng ánh mắt rồi cười giả lả với nó
-Không có gì đâu con/mày ạ? Cả hai cùng đồng thanh và cười ha hả (mấy người này bị ngộ cười chắc) và họ lại ngồi tám với nhau chuyện trên trời dưới đất mà không biết mệt
s:// .facebook.com/pages/Em-Se%CC%83-Y%C3%AAu-Anh/852483248179055 (fb của tr ạ.mong m.n ủng hộ.kamsa ^^)