Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người

Chương 56


Bạn đang đọc Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người – Chương 56


Cổ áo đang bị siết chặt bỗng được thả ra làm Cận Trạch loạng choạng ra sau.
“Nữ idol còn không dễ toác như mày.” Vân Thâm móc mỉa.
Cận Trạch chỉnh lại cổ áo, anh mỉm cười nói: “Hôm nào kí hợp đồng miễn trừ trách nhiệm với mày, sau mày cứ việc đánh, đánh cho què luôn cũng được.”
Vân Thâm: “Được thôi, bao giờ kí? Nhà tao đang cần bao đấm bốc đây.”
Cận Trạch nhướng mày: “Tao vẫn chưa nói hết mà.

Điều kiện tiên quyết là tao phải làm gì có lỗi với em gái mày chứ không tao sợ mày bị Vân Nhiêu cắn chết đấy.”
Vân Thâm: …
Mày giỏi lắm thằng chó tâm cơ ạ.
Sau những giây phút xung đột ngắn ngủi, bầu không khí lạnh nhạt giữa hai người đã phai đi nhiều.
Cận Trạch tiện thể bá vai Vân Thâm:
– Nãy có đề nghị mày mà mày chưa nói gì hết.
Vân Thâm: “Gì cơ?”
Cận Trạch: “Giao Lê Lê với Ôn Dữu cho mày, tao dẫn em gái mày về.”

Vừa mới tâm sự xong mà thằng chó này lại được đằng chân lân đằng đầu đấy.
Vân Thâm rất muốn đánh anh nhưng mà nghĩ lại con số 200 triệu nhân dân tệ, có bán em gái đi thì cũng chả được cái giá đấy.
Vân Thâm giơ tay lên vỗ vào mặt Cận Trạch một cách “thân thiện”, tát thích quá, vừa mở mồm ra đã từ chối anh.
– Không phải tao không muốn đưa hai em ấy về mà quan trọng là tao không thân với hai đứa.
Cận Trạch tự quyết định: “Cái mặt tao không tiện để người nhà hai em ấy nhìn thấy.”
Vân Thâm: “Thế tao thì tiện hả?”
Cận Trạch: “Không, mày là anh ruột của hai đứa.”
Vân Thâm ngượng ngùng: “Nói thật đi, mày định dẫn em gái tao đi đâu?”
Cận Trạch nhún vai: “Bố mẹ vợ còn đang chờ ở nhà thì dẫn đi đâu được?”
Vân Thâm sắp ói cả ra vì cái sự dê của anh: “Cút, bố mẹ vợ của mày từ đâu ra.”
Giờ Cận Trạch đã thăm dò được tình hình của Vân Thâm nên mới ba lăng nhăng như thế:
– Tất nhiên là nhờ ơn của mày rồi.

Không có mày thì sao tao có thể quen được một em gái đáng yêu như Vân Nhiêu.
– Câm cho bố mày.
Vân Thâm lại trở tay túm cổ anh rồi bóp mạnh: “Kệ 200 triệu, nay tao phải giết được mày.”
Cận Trạch bấu cổ tay anh, thản nhiên đáp trả: “Mày giết tao được đã rồi hãy nói.”

Suýt nữa thì hai người đàn ông “trưởng thành” 26; 27 tuổi, khoác lên mình những bộ đồ hiệu sắp lao vào tẩn nhau.
10 năm trước, cả hai đã vật lộn trên đất không biết bao nhiêu lần.
Băng qua dòng sông thời gian, người con trai từng nhe nanh múa vuốt đã tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, tự khởi nghiệp trở thành chủ của một công ty IT.

Người còn lại thì đã du học về nước, tôi luyện thành siêu sao màn ảnh.

Ai cũng là những gương mặt xuất sắc trong lĩnh vực của mình.
Đấm phát nào vào mặt thì cũng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến xã hội.
Thời niên thiếu không biết sợ là gì đã chìm trong dòng thời gian.
Vân Thâm buông tay ra trước, cười khẩy: “Bao nhiêu năm rồi mà cái mồm mày vẫn thối hoắc.”
Cận Trạch: “Như nhau cả thôi.”
Đến khi bước ra khỏi bóng cây sặc sỡ thì cả hai đã trở về với vẻ anh ngầu bóng bẩy lạnh lùng.
Cận Trạch đi từ từ đến chỗ các cô gái.
Anh tựa như thỏi nam châm có lực hút cực mạnh, không cần phải nói gì, cứ đứng đấy thôi thì viên nam châm đang say mèm nào đấy đã ập vào lòng anh rồi.

Cuối cùng thì anh cũng được ôm cô một cách bạo dạn như thế này:
– Nhiêu Nhiêu, anh đưa em về.
Vân Thâm đứng xa xa đằng sau, nhắm mắt làm ngơ.
Hai người ra ngồi ở sau xe.
Xe có vách ngăn giữa hàng trước và hàng sau, Cận Trạch lên xe xong thì tiện tay kéo cái tấm ngăn lên.
Chiếc sedan lái êm ru, ghế sau được ngăn cách nên yên tĩnh vô cùng, dường như tiếng động cơ cũng bị chặn từ chốn xa xôi.
Vân Nhiêu quậy tanh bành cả tối nên giờ mất sức, vừa lên xe đã vùi mặt vào cổ Cận Trạch.
Dù cô không bắng nhắng gì hết nhưng tay chân cứ quặp vào người anh, không muốn rời xa chút nào.
Dường như cô đang chìm vào giấc mộng.
Nhưng Cận Trạch không định để cô được toại nguyện.
Anh nhéo phần gáy mềm mại của cô cho cô tỉnh táo lại.
– Nhiêu Nhiêu, lúc nãy ở nhà vệ sinh em gọi anh là gì?
Vân Nhiêu mím môi, đôi mắt hạnh nhân ươn ướt hé mở, nhưng cô không nói gì cả.
– Vừa mới nói được còn gì?
Ngón tay anh vén lại tóc mai cho cô: “Sao nào, ra chỗ không có ai rồi thì em lại nhát cáy à?”
Vân Nhiêu ngơ ngác nhìn anh, gương mặt điển trai của anh phản chiếu trong đôi mắt cô.
Cô bỗng đỏ mặt, bờ môi anh đào mấp máy: “Chồng ơi?”
Cô vừa nói xong thì một hơi thở ấm áp đã xộc đến nhưng chẳng hề rời đi, môi cô đã bị người ta lấp kín mất rồi.
Anh dịu dàng hôn môi cô, tựa như đang thưởng thức món tráng miệng ngon nhất trên đời.
Vân Nhiêu ôm cổ anh, cũng bắt chước theo anh, vụng về đáp lại anh.
Hiếm khi nào được thấy cô chủ động như thế này, phút chốc, máu trong anh sôi trào.

Vốn dĩ chỉ định hôn phớt thôi nhưng khi sực ra thì lưỡi anh đã quấn quýt lấy đầu lưỡi của cô, cả hai vấn vít bên nhau.
Anh là người làm chủ nụ hôn này.

Mấy phút sau anh cũng là người chủ động kết thúc.
Anh nâng gương mặt trắng hồng của cô lên, khi hai đôi môi tách ra, một sợi chỉ bạc còn kéo ra ngoài khóe môi.
– Lát nữa còn phải đưa em về nhà.
Nghe giọng anh như thể anh đang bị cảm, nghèn nghẹn giọng mũi, cảm nặng lắm.
– Không bắt nạt em.
Vân Nhiêu bị anh đẩy ra, nom mặt cô có hơi bức bối.
Cô giơ tay lên xoa môi mình, đôi môi đỏ mọng tựa như quả anh đào.
Cô hơi mở miệng, hàm răng trắng bóc bặm lên quả anh đào, giúp nó ấy càng thêm mọng nước.
– Đàn anh.
Cô bỗng trở về với cách gọi quen thuộc: “Em thích đàn anh.”
Cô hơi ngoảnh đi, vòng tay siết lại, gương mặt đỏ bừng vùi vào cổ anh:
– Em yêu đàn anh từ cái nhìn đầu tiên đó.
Người Cận Trạch cứng đờ ra.
Vân Nhiêu xoa cổ anh một cách thân mật, chóp mũi sát vào anh, ngửi thấy hương gỗ thoang thoảng từ nơi anh.

Dường như cô đang được ôm con búp bê mình yêu nhất trên đời, nói mớ trong mơ màng:
– Chỉ… Chỉ thích anh thôi…
Tay Cận Trạch ôm chặt eo cô, đầu ngón tay tì vào lớp quần áo dày cộm, cố gắng siết ghì cô vào lòng.
– Em nói gì?
Anh tròn mắt, tay còn lại bóp mạnh vào vai cô.

Anh nhìn vào ánh mắt cô:

– Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Yêu từ lúc nào?
Anh làm Vân Nhiêu đau nên cô hơi quẫy ra:
– Thì từ lúc vào lớp 10.
– …
Cận Trạch bỗng cau mày rồi giãn ra ngay.
Biết bao xúc cảm tràn qua đôi mắt anh, ngạc nhiên, vui sướng, mịt mờ, khổ đau…
– Hình như anh say rồi.
Anh cụp mắt, vẻ mặt rối bời: “Hay em đang nói dối anh.”
Vân Nhiêu đang ngồi trên đùi anh, vô thức nói ra: “Em không nói dối anh đâu.”
Tay anh đang thõng bên người bỗng siết lại, cười cay đắng:
– Em đang nói dối anh.
– Em không nói dối!
Vân Nhiêu kích động, bỏ tay ra khỏi vai anh.
– Ngày 26 tháng 9 năm 2011 ở sân bóng rổ, từ lúc đàn anh giải thoát cho em thì em đã rung rinh rồi.

Rồi sau đấy… Hôm trao thưởng ở đại hội thể thao hồi tháng 10, bọn mình cùng đứng trên bục nhận thưởng, lúc đấy, em đã rất thích anh rồi!
Cận Trạch ngơ ngác nhìn cô.
Ngón tay cô quặp lại, túm quần áo anh, nước mắt bỗng lăn dài:
– Lúc anh tốt nghiệp em đau lắm… Tại sao anh không tham gia lễ tốt nghiệp? Hôm đấy em cố tình mặc đồ mới để chụp ảnh với anh nhưng anh em lại bảo với em là anh đã bay sang nước ngoài rồi… Không nói gì mà đã đi luôn…
Anh cuống quýt giơ tay lên lau nước mắt cho cô.
Nước mắt nóng rẫy, tưởng chừng đã thiêu đốt làn da anh.
– Anh sai rồi.
Giọng anh khản đặc: “Em đừng khóc nữa nhé?”
Khi ấy, tâm lý của anh đã vỡ tan rồi.
Cậu ấm chưa bao giờ phải trải qua một cuộc sống khổ cực mà giờ bố phá sản, hoàn cảnh gia đình đã thay đổi hoàn toàn, anh đang ở trên thiên đường đã rơi xuống khu ổ chuột, lớp tự vệ của tâm lý đã sụp đổ.
Khi trốn chạy như một con chó bị chết đuối, anh chỉ lo nghĩ đến những tổn thương và lòng tự ái của mình, chẳng hề đoái hoài đến tình cảm anh em, bạn bè xung quanh.
Và anh cũng chẳng dám nghĩ đến người mình yêu.
Mãi đến thời khắc này đây, dường như trong một tích tắc nào đó, anh đã không dám nhìn cô.
Anh ghì lấy eo Vân Nhiêu, áp má lên tóc cô, cánh tay mảnh khảnh siết lấy từng chút từng chút một, chừng như muốn khảm cô vào máu thịt của mình.
Cô bị anh ghìm tới nỗi khó chịu:
– Đau…
Cận Trạch hoàn hồn, hơi lỏng tay ra.
– Em biết không, anh cũng yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Anh tâm sự bằng giọng nói trầm ấm, không còn tỉnh táo nữa rồi.
Hôm ấy thời tiết rất đẹp, trời xanh điểm xuyết những đám mây trắng, làn gió dịu dàng phơ phất, không khí cuối thu thư thái vô cùng.
Cận Trạch đang chơi bóng rổ thì nhìn thấy một cô gái xinh xắn với làn da trắng nõn đang đi ra gần sân.
Cô cầm trái bóng cáu bẩn, nét mặt ngây ngô, cả người toát lên sự đáng yêu vô cùng.
Cô đẹp đến mức nào?
Đến mức chỉ cần cô đi qua sân bóng rổ thì gần như cả đám con trai sẽ chạy chậm lại rồi liếc trộm cô.
Cận Trạch cũng là một trong số đó.
Anh đang định ngắm cô thêm mấy lần nữa nhưng tự dưng anh nhận ra thằng bạn chí cốt Vân Thâm đã ném bóng sang bên rồi đi ra chỗ cô em xinh xắn đấy, bắt đầu nói cợt nhả.
Lúc ấy anh còn bực mình.
Rõ ràng anh là người nhìn thấy cô trước mà.
Sau đấy, anh nghe nói đàn em xinh gái ấy là em ruột của thằng bạn thân thì đã thoải mái hơn hẳn.

– Anh từng nghĩ, sau bằng đấy năm thì anh đã buông tay được rồi.
Cận Trạch từ từ vuốt ve mái tóc dài của cô:
– Nhưng bao năm qua đi, anh nghe nói em du học về, nghe nói em là fan của anh, nghe nói giờ em vẫn còn độc thâm… Anh như được quay về mùa hè của năm 17 tuổi, ông trời rủ lòng từ bi, cho anh thêm một cơ hội nữa.
– Không còn gì ngăn anh được cả.
Anh ôm cô, giọng anh vừa hồn nhiên vừa mạnh mẽ, và cũng đan xen cả nỗi giễu nhại chính mình.
Vân Nhiêu khịt mũi:
– Đàn anh, em muốn khóc quá.
Cô nói xong thì nước mắt cũng đã rớt rơi.
Cô leo lên người anh, giữ gáy anh hôn xuống môi anh.
Cả hai cũng đã động tình rồi, người dần nóng rực lên, phản ứng của cơ thể tựa như những đợt sóng cuộn trào nơi biển khơi.
Gáy cô khẽ chạm vào ghế nhưng chưa chi đã bị người ta ôm vào lòng.
Cô đã bị đánh gục chỉ trong tích tắc.
– Không được.
Cận Trạch áp vào trán cô, tiếng cười khiến lồng ngực anh đập rộn ràng, quyến rũ đến lạ.
– Bố mẹ em còn đang đợi em về đấy, anh phải nghiêm túc mới được.
Giờ nom cả hai chẳng đứng đắn tí gì.
Rõ ràng chỉ hôn nhau thôi nhưng trông như thể đã vần nhau trên xe mấy hiệp vậy.
Vân Nhiêu rã rời trong lòng anh, bên tai vang vọng tiếng tim đập thình thịch của anh.

Người cô đã bớt khó chịu, cơn buồn ngủ ập đến, thành ra cô đã thiếp đi trong thoáng chốc.
Cận Trạch che chở mái đầu của cô, nhịp tim dồn dập mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ.
11 giờ đêm, một tiếng cuối cùng.
– Bé cưng ơi.
Anh xoa trái tai cô một cách dè dặt: “Sinh nhật vui vẻ.”
Vân Nhiêu đang nằm trong lòng anh đã đổi sang tư thế khác thoài mái hơn, bờ môi lẩm bẩm gì đó như tiếng mèo kêu.
Chắc cô sẽ nghe được nhỉ?
Không nghe được cũng không sao.
Cận Trạch thầm nghĩ như vậy.
Sau này sẽ có cả nghìn đêm được ôm nhau, anh có vô vàn những lời âu yếm, đủ để nói cho nhau nghe đến tận cuối đời.
*
Chiếc sedan dừng dưới sảnh nhà Vân Thâm.
Cận Trạch bế cô gái đang say giấc nồng vào thang máy để đi lên tầng.
Anh cứ ngỡ rằng phụ huynh đã ngủ hết rồi, chắc phải bấm chuông một lúc thì mới có người ra nhưng ai ngờ tiếng chuông vừa vang lên thì cửa đã mở ra rồi.
– Lại uống ra cái nông nỗi này! Vân Thâm, sao con không để ý em con thế hả?
Khương Na nóng ruột nắm cánh tay Cận Trạch, mẹ cô không nhìn anh mà đã lôi anh vào nhà rồi.
– Bế em vào phòng ngủ đi.
– Khụ khụ.
Cận Trạch hắng giọng: “Cô Khương, cháu không phải Vân Thâm đâu ạ.”
Khương Na dừng bước, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt bỗng chốc trợn tròn:
– Ớ… Tiểu Trạch, sao lại là cháu?
Vân Lỗi đang ở trong phòng ngủ thì nghe thấy tiếng nên bước ra ngoài.

Lúc nhìn thấy Cận Trạch thì mặt bác cũng y như vợ, quai hàm rơi tự do như muốn tách ra khỏi hàm dưới.
Khương Na hoàn hồn, huých cùi chỏ vào chồng: “Anh đưa Nhiêu Nhiêu vào phòng đi chứ còn gì nữa.”
Cận Trạch: “Không sao đâu ạ, không cần làm phiền chú, cháu bế em ấy là được rồi.

Phòng em ấy ở đâu thế ạ?”
– Đằng kia kìa.
Khương Na vội dẫn anh vào.
Bố mẹ Vân Nhiêu đang đứng bên cạnh nên anh cũng không dám táy máy gì thêm.
Anh đặt cô lên giường xong cũng không dám dừng bước, lịch sự đi ra khỏi phòng cô.
Vân Nhiêu nằm trên giường xốc chăn đắp lên người rồi ngủ khò khò.
Cô ngủ rất thoải mái, chả có vấn đề gì hết.
Cận Trạch đứng một mình ngoài phòng khách, lẳng lặng chờ đợi.

Khương Na với Vân Lỗi ra rất nhanh.
Cả ba cũng hơi ngượng nghịu.
Khương Na ngước lên nhìn siêu sao mà bình thường mình chỉ được thấy trên màn ảnh, bác thầm cảm thán, người thật còn đẹp hơn trên phim ti tỉ lần.
Nói chuyện được một lúc thì Vân Lỗi đã ngáp dài.
Bình thường giờ này bác đã đi ngủ rồi đấy.
Cận Trạch thấy thế thì vội nói: “Cô chú đi ngủ đi ạ, đêm hôm lại đi làm phiền cô chú thế này, cháu xin lỗi ạ.”
– Nhiêu Nhiêu nhà cô làm phiền cháu ấy chứ, bọn cô mới là người phải xin lỗi.”
Khương Na nói xong thì bỗng thở dài:
– Haizz, giờ mà không muộn thì chắc cô đã giữ cháu lại mời cháu uống trà, ăn chút gì đó rồi mới về.

Cận Trạch nghe được câu này nên đã thay đổi ý định của mình.
Sinh nhật của Vân Nhiêu vẫn chưa qua mà.
Anh muốn ở lại đây, ở cạnh bên cô.
Dù không được gặp cô nhưng được kề cận bên cô chút xíu thôi là đã tốt lắm rồi.
– Cô chú.
Anh ra vẻ muốn nói lại thôi: “Cháu có một yêu cầu hơi quá đáng ạ.”
– Gì thế?
Dù gì Cận Trạch cũng là ảnh đế mà, diễn quá đỉnh, thoại cũng tự bịa ra:
– Là thế này… Tài xế của cháu hôm nay xin nghỉ vì bác ấy bị ốm…
Bác tài đang cần mẫn đợi dưới tầng thì tự dưng lại hắt hơi.
– Nãy cháu bắt xe dẫn Vân Nhiêu về nhà, đeo khẩu trang đi đường mà suýt nữa còn bị tài xế nhận ra nên nguy hiểm lắm ạ.
Ánh mắt anh tha thiết vô cùng.
– Nên cái mặt cháu thế này thì giờ không tiện về nhà.

Nếu được thì cô chú có thể cho cháu ngủ ở đây một đêm được không ạ?
Khương Na/Vân Lỗi: …
Vân Lỗi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếc rẻ: “Tiểu Trạch à, chú với cô Khương thì không có ngại ngần gì hết nhưng nhà lại chỉ có ba phòng thôi, cô chú cũng không thu xếp thêm được phòng nào khác.”
Cận Trạch: “Chú, người cháu dày thịt lắm, ngủ sofa là được rồi ạ.”
Khương Na và Vân Lỗi không dám áp đặt từ “dày thịt” lên người anh.
Cận Trạch đã tôi luyện được cái tài năng “gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ”.
Lúc đứng trước thằng bạn thân thì mặt có bảo hiểm 50 triệu, cả người cộng lại tổng 200 triệu, còn giá trị hơn cả công chúa hạt đậu.
Khi ở “diện kiến” bố mẹ của thằng bạn thân thì lại là người dày thịt muốn được ngủ ở sofa, chỉ cần cho cháu ở lại thì cô chú muốn đánh cháu thế nào cũng được.
Khương Na với Vân Lỗi âm thầm trao đổi với nhau.
Hai vợ chồng đã xem rất nhiều phim truyền hình rồi, có rất nhiều diễn viên bị lộ danh tính nên đã rơi vào cảnh bất hạnh khi bị người ta bám đuôi.
Hơn nữa, với một siêu sao lừng lẫy như Cận Trạch thế này, nếu để người đi đường bắt gặp thì khéo mọi người sẽ chen chúc nhau để tham dự cuộc vui.
Không để thằng bé cứ thế mà về được.
Nhưng sofa không phải chỗ để ngủ.
Khương Na bước đến bên Cận Trạch, nhiệt tình giữ anh lại:
– Tiểu Trạch, nếu cháu không ngại thì ngủ chung với Vân Thâm nhé?
Cận Trạch:?
Từ từ…
– Cô ơi, thế này thì không tiện lắm thì phải…
Khương Na mỉm cười, vỗ vào người anh:
– Hồi đi học hai đứa cũng chen chúc trên một cái giường rồi còn gì.

Giờ giường của thằng bé cũng to lắm, đủ bốn người nằm luôn.
Hồi đi học là hồi đi học, lúc đấy bọn anh cứ động tí là lại xé đũng quần nhau ra.
Nhưng hết thảy đã trôi qua 10 năm rồi.
Anh muốn ngủ lại ở nhà bạn gái, mặc dù không mong được ngủ cùng người yêu nhưng cũng không cần ngủ với anh vợ đâu mà?
Cận Trạch: “Cháu thấy sofa là được rồi ạ…”
Khương Na: “Nếu để cháu ngủ sofa thì cô với chú Vân chắc thức cả đêm mất.”
Cận Trạch: …
– Thế thì… Phiền cô chú rồi ạ.
*.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.