Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng

Chương 22: Bị đánh


Đọc truyện Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng – Chương 22: Bị đánh

“Bốp”…Một tiếng tác tay khá lớn làm cho những học sinh đứng quanh giật mình. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt họ càng khiến họ ngạc nhiên hơn, là có một cô nữ sinh đang khóc đứng sau lưng cầm lấy cánh tay trái một cô nữ sinh khác đứng trước mình. Cô nữ sinh đứng trước đang lấy tay phải soa mặt mình, trên mặt cô ấy hiện rõ năm dấu ngón tay đỏ ao. Đứng đối diện với họ là một đám nữ sinh nữa khoảng chừng 5 người, mặt mày dữ dằn và đanh đá. c

Chuyện này khá quen thuộc với học sinh ở đây, cảnh nguyên một đám đi hăm dọa và đánh một người ở trường vẫn thường xuyên xây ra nhưng điều không ai lường trước là Hoàng Yến lại ra đỡ thay Hoài Thi.Hoài Thi nắm lấy cánh tay bạn mình vừa khóc vừa lo lắng hỏi:

– Mày có sao không? Sao mày chạy ra đây làm gì? Lại còn đỡ tác tay giùm tao nữa chứ.

– Mày không coi tao là bạn sao? Mình thân nhau 3 năm rồi, làm sao tao để cho mày bị đánh như vậy mà không làm gì được.- Hoàng Yến đưa tay đang xoa mặt mình đặt lên bàn tay của bạn nói.

– Nhưng mà…

– Không nhưng nhị gì hết, nếu còn coi tao là bạn thì im lặng ngay đi, để tao giải quyết…

– A!!! Bạn bè thân thiết ha, tình cảm quá ha, chị đây thấy thật ngưỡng mộ – Hoàng Yến đang nói thì bổng bị một tiếng nói khác cắt ngang làm nhỏ xoay đầu qua nhìn thì ả liền nhìn Hoàng Yến nói tiếp – Nhưng mà chị nói cho cưng biết nè bé, tốt nhất đừng xen vào chuyện của chị, nếu không thì không chỉ là cái tác tay vừa nảy thôi đâu.

– Chị à, nó là bạn của em, em không thể không xen vào, không thể để cho nó bị đánh một cách vô cớ như vậy.- Mặc dù bị đánh trúng khá đau nhưng Hoàng Yến vẫn giữ thái độ bình tĩnh nói chuyện với ả kia.


– Vô cớ? Thế nào là vô cớ? Sao mày không hỏi lại bạn của mày xem nó đã làm những trò đê tiện gì.- Đến lúc này, Ngọc Duyên đã không còn bình tỉnh nữa, ả lớn tiếng quát trước hàng nghìn con mắt đang nhìn của những học sinh xung quanh.

– Vậy chị đã hỏi lại bạn trai chị chưa? Hay chỉ nghe lời nói từ một phía rồi tới đây cố đổ hết tội lên đầu nó, thật vô lí.- Hoàng Yến tức giận khi Hoài Thi bị nói làm trò đê tiện, giọng nhỏ bắt đầu gắt lên.

– Hưm..vô lí..xem ra mày cũng ngon lắm, dám đối đầu với tao, muốn bênh nó tới cùng chứ gì?

– Phải!!!

– Vậy thì đừng trách tao.- Vừa nói dứt lời Ngọc Duyên đưa tay lên định tác thêm vào mặt Hoàng Yến nhưng cánh tay vừa mới đưa đến cách mặt Hoàng Yến 5 cm thì đã có bàn tay nắm tay Hoàng Yến chạy đi, Hoàng Yến theo phản ứng nắm luôn tay Hoài Thi chạy đi nơi khác. Ngọc Duyên tức giận giậm chân xuống nền cùng nhóm bạn của mình đuổi theo. Bỏ lại những học sinh tò mò xôn xao bàn tán.

– Mày đang ở đâu vậy?- Giọng hơi run vang lên qua điện thoại.

– Đi giải quyết chuyện của thằng Khánh, lúc nảy tao nói mày rồi mà.- Giọng bên đầu dây kia vang lên.

– Ý tao là mày giải quyết xong chưa?Về trường ngay đi, có chuyện lớn rồi!

– Lại chuyện gì nữa đây?- Giọng bên kia có phần mệt mỏi.

– Bạn gái mày bị người ta đánh, sau đó bị trai dắt bỏ chạy rồi.

– Cái gì? Là ai đánh? Rồi ai dắt bỏ chạy?- Quang Sơn quát lớn qua điện thoại, vì người gọi nằm chung trong băng của cậu, tưởng cậu ấy gọi báo tin của băng nên Quang Sơn bật loa cho cả nhóm đi cùng nghe, vì thế việc Hoàng Yến bị đánh lọt vào tai Thiên Huy, cậu vừa nghe xong thì chạy mất, Quang Sơn ngạc nhiên gọi theo nhưng Thiên Huy vẫn cứ chạy.

– Thì là một nhóm nữ sinh 12, còn người dẫn đi thì tao không biết, giờ…- Cậu bạn đó đang nói thì bị Quang Sơn chặn ngang:

– Chuyện đó nói sau đi! Giờ mày chạy theo xem Hoàng Yến ra sao! Có chuyện gì thì ngăn lại giúp tao, tao về ngay.- Quang Sơn gấp rút nói rồi tắt máy, chạy hết lốc về trường cùng cả nhóm. Vừa chạy mà cả hai trai tim đập nhanh không tưởng, không phải đập nhanh vì mệt mà là vì sợ, Thiên Huy và Quang Sơn đều hết sức lo sợ, họ sợ Hoàng Yến sẽ có chuyện, sợ họ về trễ Hoàng Yến sẽ bị bắt nạt, bị đánh.

Thế Thịnh kéo Hoàng Yến và Hoài Thi chạy đi thật nhanh, chạy đến cầu thang thì bị 5 người đó đuổi theo kịp và chặn lại.


– Muốn chạy sao? Đâu có dễ vậy?- Ngọc Duyên cười nữa miệng nhìn 3 đứa.

– Chị muốn gì nữa đây? Đánh người rồi vẫn chưa đủ hả?- Thế Thịnh sắn tới đối diện Ngọc Duyên,che chắn cho Hoàng Yến nói.

– Tất nhiên là chưa đủ! Tao vẫn chưa đánh được người tao muốn đánh. Hôm nay không đánh được con nhỏ Thi thì cục tức này tao nuốt không trôi. Còn mày, là con trai thì đừng có nhiều chuyện, nếu không muốn bị đánh thì tránh ra chỗ khác.- Ngọc Duyên chỉ thẳng vào mặt Thế Thịnh nói.

– Chị quá đáng thật! Em sẽ không để chị làm càng nữa đâu, chị mà không đi là em đi báo ban giám hiệu đó.- Thế Thịnh nhất quyết không nhích một bước, vẫn giang tay che cho Hoàng Yến và Hoài Thi.

– Gì? Báo giám hiệu? Mày tưởng tao sợ sao? Giỏi thì đi mà báo! Chỉ sợ mày báo xong thì hai đứa này cũng bầm dập rồi. Trách ra!- Ngọc Duyên nói xong thì đẩy Thế Thịnh ra, cả đám xông vào đánh Hoàng Yến và Hoài Thi, hai đứa chống cự quyết liệt nhưng họ đến 5 người, không tài nào ngóc đầu lên nổi.

Thế Thịnh tức giận nhào đến xô họ ra khỏi hai đứa, do mạnh tay mà đẩy ngã Ngọc Duyên. Ngọc Duyên được mấy đứa bạn còn lại đỡ lên, ả trợn mắt nhìn Thế Thịnh:

– Đúng là chẳng biết trời cao! Mày được lắm!- Nói rồi, ả móc điện thoại ra gọi cho ai đó nhưng chưa ai trả lời đã có người chạy đến trước mặt:

– Khoan đã chị!- Đỗ Quyên sốt sắn chạy tới.

Ngọc Duyên nhìn thấy Đỗ Quyên thì tắt máy, đưa điện thoại khỏi tai nhíu mày hỏi:

– Em chạy tới đây làm gì?


– Chị! Chị đừng gọi thêm người tới nha! Anh ấy là bạn trai của em!- Đỗ Quyên nắm lấy cánh tay Thế Thịnh nói.

– Thằng này là bạn trai của em sao? Quen được bao lâu rồi? Sao không nghe em nói?- Ngọc Duyên nhìn Thế Thịnh dò xét, ngờ vực hỏi.

– Quen cũng lâu rồi, chỉ tại tụi mình ít gặp nhau nên em chưa nói thôi.- Đỗ Quyên trả lời Ngọc Duyên rồi quay qua Thế Thịnh nói:- Chị Duyên là chị họ của em, vì không có dịp gặp nhau nên em chưa giới thiệu. Anh đừng xen vào chuyện của chị ấy.- Mặc dù chung trường nhưng do đứa nào cũng có bạn trai và suốt ngày không đi học thì cũng đi chơi cùng bạn trai nên dường như Ngọc Duyên và Đỗ Quyên không có dịp gặp, kể cả đi ăn cũng không gặp.

– Nhưng mà chị ấy rất quá đáng, không lẽ em kêu anh đứng trơ ra nhìn chị ấy đánh bạn anh.- Thế Thịnh nhìn Đỗ Quyên khó chịu nói.

– Mày còn dám nói…- Ngọc Duyên lại gầm lên.

– Thôi! Thôi! Chị bỏ qua cho anh ấy nha! Em sẽ nói chuyện với anh ấy sao.- Nói rồi Đỗ Quyên lôi Thế Thịnh đi thật mạnh

– Nè! Em buông anh ra…- Thế Thịnh tức giận gầm lên khi bị Đỗ Quyên lôi đi.

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ vào lớp làm Thế Thịnh thở phào nhẹ nhõm, cậu cứ tưởng đám nữ sinh đó sẽ buông tha Hoàng Yến và Hoài Thi nên rút mạnh cánh tay khỏi tay Đỗ Quyên đi một mạch về lớp bỏ lại Đỗ Quyên với đôi mắt đỏ ngầu bực tức. Nhưng Thế Thịnh không thể ngờ, Ngọc Duyên và đám bạn của ả lôi Hoàng Yến và Hoài Thi ra vườn rau của trường tiếp tục hành xử…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.