Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 27
Bản nhạc cổ điển nhẹ nhàng ngân trong quán café, Xuân Nghi khuấy nhẹ cốc sữa của mình, thỉnh thoảng cô nếm thử xem đã vừa chưa nhưng rồi lại khẽ nhíu mày chưa hài lòng vì sữa còn nhạt quá. Tiếng chuông gió nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa của lầu 2 bị đẩy ra bằng một lực không vừa. Chàng trai đó bước vào, ngó quanh toàn bộ không gian yên tĩnh và vắng vẻ của tầng 2 rồi ánh mắt dừng lại ngay bàn Xuân Nghi đang ngồi. Cậu ra nhanh chóng bước đến, đặt chiếc điện thoại mình đang cầm trên tay xuống một cách không mấy nhẹ nhàng. Âm thanh khó nghe khiến Nghi phải nhíu mày ngước nhìn.
_ Trả điện thoại cho tôi. – Chàng trai đưa tay ra chờ đợi.
_ Anh không thể cư xử lịch sự hơn sao. Lần trước anh còn chưa xin lỗi tôi. – Nghi khó chịu nói, cô bé cất điện thoại của mình vào chiếc ba lô đinh quen thuộc.
_ Tôi không sai và tôi cần điện thoại của mình ngay lập tức. – Chàng trai nói giọng ra lệnh, ánh mắt khó chịu và phiền phức thấy rõ.
_ Tôi không trả đấy. Làm gì được nhau. – Nghi cười nhạt, một kế hoạch khá thú vị đã được vạch sẵn.
_ Cô muốn gì, cần tiền chuộc à, bao nhiêu? – Chàng trai nói, ánh mắt đầy khinh thường.
Nghi cứng người vài giây, ánh mắt khinh thường chỉ dành cho lũ ăn vạ, hắn ta nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, không thể chấp nhận. Cô không đáng bị như thế. So với những-bạn-nam-tử-tế mà cô bé đã tiếp xúc từ nhỏ, những hành vi thô lỗ như chàng trai trước mặt là không thể chấp nhận được.
_ Tôi không cần tiền. Tôi cần osin trong vòng 1 tháng. – Nghi nhấp một ngụm sữa và khá hài lòng, sữa đã ngọt hơn.
_ Điên à? – Chàng trai gần như hét lên ngay lúc ấy, ánh mắt nhìn Nghi đầy uất hận.
_ Không điên. Vậy đi, nếu anh muốn lấy lại điện thoại.
Chàng trai mất vài phút để suy nghĩ và lựa chọn. Việc mua một chiếc khác thì không khó với cậu, nhưng toàn bộ số điện thoại quan trọng, dữ liệu mật đều nằm trong chiếc điện thoại ấy, không thể mất. Thở dài, cậu đưa ra quyết định.
_ Ok, nhớ trả lại cho tôi là được rồi.
_ Vậy bắt đầu hợp đồng nhá, tôi tên Nghi, còn anh?
_ Kent.
**
1 giờ sáng, quán bar càng trở nên đông khách, những người vào bar giờ này chủ yếu chỉ để thác loạn, chứng tỏ bản thân hay đơn giản là vung tiền. Tiếng nhạc xập xình đập vào tai khiến con người ta hưng phấn, hòa vào men say khiến ta cuồng loạn, đánh mất bản thân vào những thú vui xa xỉ. Giua khung cảnh ồn ào, náo nhiệt và thác loạn ấy nổi bật lên hình ảnh của một chàng trai ngồi ở quầy pha chế một mình đầy đơn độc.
Chàng trai hơi cúi mặt, vài sợi tóc màu nâu hạt dẻ rũ xuống gương mặt anh tuấn. Ẩn hiện mập mờ dưới những sợi tóc lòa xòa đầy lãng tử ấy là một cặp mắt màu xanh lục hút hồn. Chàng trai ngồi đó dường như là khá lâu rồi. Tay anh lắc nhẹ li rượu, để đá tan, hòa vào thứ chất lỏng màu đỏ nâu đang di chuyển. Thứ chất lỏng cay, có vị đắng, nhưng cũng cho ta cảm nhận được vị ngọt thoang thoảng, những vị ấy hòa quyện với nhau thành một hương vị đầy mê hoặc.
Ánh mắt chàng trai hướng về một nơi vô định, anh đang suy nghĩ một điều gì đó rất quan trọng, chân mày khẽ nhíu mỗi khi anh gặp phải khúc mắt. Một cô gái ăn mặt khá sexy tiến đến ngồi cạnh anh. Sự đẹp trai, lãng tử thêm phong cách đầy bụi bặm, từ anh tỏa ra sự cô độc đãquyến rũ cô, một gái nhảy hạng sang ở bar này. Anh vẫn chưa hề biết đến sự xuất hiện của người ngồi kế bên mình cho tới khi một bàn tay chạm vào mặt anh, lướt nhẹ đầy mê luyến.
Tay chàng trai ngừng xoay li rượu, đặt nhẹ nó xuống bàn, ánh mắt anh khẽ giao động, anh lướt ánh nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh mình. Khi đôi mặt màu xanh lục ấy lướt sang, cô gái đã bị nhấn chìm vào biển tình đầy mê hoặc, không thể dứt ra. Chàng trai không bận tâm lắm về cô gái ấy, anh gỡ bàn tay ấy ra khỏi vai mình rồi uống rượu một cách bình thản xem như xung quanh mình không hề tồn tại cô gái ấy.
_ Chắc chắn, chị vẫn còn sống…
Cô gái thấy chàng trai nhắc đến một người con gái khác thì lặng lẽ bỏ đi vì cô không dám đặt hi vọng vào người con trai lạnh lùng này. Tiếng chuông điện thoại réo rắt, chàng trai nhìn vào màn hình, số lạ, gọi đến từ Việt Nam.
_ “Anh Jake ạ?” – Đầu dây bên kia cất tiếng.
_ Đúng là tôi.
_ “Em là thành viên ở Việt Nam đây anh ạ. Em đã gặp một người giống với chị Alie như hai giọt nước”
Đôi mắt màu xanh lục sáng lên, một tia hy vọng mong manh trong đôi mắt tuyệt đẹp ấy.
_ Gặp ở đâu?
_ “Em đã điều tra rất kĩ. Chị ấy là học sinh của trường trung học Blue. Chỉ là học sinh mới cách đây vài tháng.”
_ Ừm, cảm ơn đã cung cấp thông tin cho tôi. Có lẽ tôi sẽ về đấy trong thời gian tới, và sẽ thưởng lớn cho cậu.
Chàng trai tên Jake khẽ cười, nụ cười đầy quyến rũ và đắc thắng.
_ Trò chơi trốn tìm đã đến hồi kết, chị gái à…
Tin Quân sang nước ngoài đã lan nhanh khắp trường với tốc độ chóng mặt bởi một nhân vật nào đó có nhiệm vụ lan truyền thông tin. Nghe được tin này, mọi người ai cũng mang một nỗi buồn riêng. Các nữ sinh mất đi thần tượng của mình, còn các nam sinh đã đánh mất một thành viên chủ đạo trong các đội tuyển thể thao. Duy chỉ có một người duy nhất mừng vì tin này, dáng người mờ nhạt ở góc lớp cá biệt đang toan tính các âm mưu của mình.
Mọi việc bắt đầu quay về đúng quỹ đạo của nó. Hôm nay nó vẫn lên lớp như mọi ngày nhưng vẫn còn lo sợ vì ánh nhìn đầy bí ẩn của một người nào đó ở vườn hoa hôm nọ. Nó không kể cho Phương và Minh vì sợ sẽ làm hai cô bạn thân lo lắng. Dù sao thì Phương cũng rất mệt mỏi với những cơn ác mộng từng đêm, còn Minh luôn bị cậu bé kia làm phiền. Nó không muốn bất cứ ai phải lo lắng vì mình nữa.
Hôm nay có một giờ học khá thú vị mà không gây nhàm chán đó là giờ thí nghiệm Hóa. Tuy học sinh chưa tự làm thí nghiệm, nhưng việc quan sát giáo viên làm mẫu trên bảng cũng khiến mọi người vô cùng thích thú. Phương không buồn đeo tai nghe nữa mà cũng chăm chú quan sát thí nghiệm. Minh rời mắt khỏi cuốn tiểu thuyết dày cộp của mình mà bắt đầu quan sát những phản ứng hóa học kia. Nó hơi ngán vì đã xem những thí nghiệm này nhiều lần rồi nhưng không muốn làm mất không khí đang náo nhiệt của lớp nên đành tập trung quan sát.
_ Trang, em mang dụng cụ xuống phòng thí nghiệm cất dùm cô.
Giaó viên môn hóa nhờ nó sau khi kết thúc giờ giảng của mình. Nó dạ một tiếng rồi mang dụng cụ xuống phòng thí nghiệm. Đẩy cửa vào trong, mùi hóa chất xộc vào mũi khiến nó khó chịu, nhanh chóng cất dụng cụ vào đúng vị trí quy định rồi đi ra ngay vì nó không thể chịu được lâu hơn nữa. Rửa vội tay cho sạch những hóa chất còn bám, nó vội chạy đến cửa ra vào.
Cảm giác không an toàn trỗi dậy, cánh cửa đã bị khóa. Sợ hãi, nó đập cửa liên tục, nhưng có lẽ không ai nghe thấy vì các lớp còn đang học. Nỗi ám ảnh ngày xưa tràn về, cảm giác bị giam cầm đầy sợ hãi. Bàn tay trượt dần xuống cánh cửa lạnh, bất lực, thật sự bất lực. Một mùi hôi khó chịu và hăng hắc không biết từ đâu bay ra. Lúc đầu chỉ là thoang thoảng nhưng dần dần càng nồng nặc hơn. Vì phòng đã đóng kín cửa toàn bộ nên mùi hôi ấy không thoát ra ngoài được mà vẫn cứ ở trong phòng và ngày một nhiều.
Nó bắt đầu ho, mùi hôi ấy sộc vào mũi đầy khó chịu. Tiếng ho ngày càng nhiều. Nó cảm thấy khó thở, nguồn không khí đang dần bị thu hẹp. Bị giam cầm trong thứ khí độc khiến nó càng hoảng sợ hơn, ý thức dẫn dần mờ nhạt. Nó vội lấy một chiếc khăn tay chụp ngay mặt để ngăn luồn khí độc ấy tràn vào phổi, cánh tay yếu ớt đập vào cửa ra vào cho đến khi gục dần xuống sàn nhà lạnh…
Bóng tối bao trùm mang đến trong nó một cảm giác thật mơ hồ và đáng sợ. Xung quanh không một tia sáng nào cả. Mọi thứ có vẻ nhẹ dần, nhẹ dần. Nó không thể ý thức được chuyển gì đang xảy ra, bước chân vô thức dò dẫm trong bóng tối trải dài đầy bí ẩn. Một tí ánh sáng dần lóe lên nơi cuối đường. Nó chạy, chạy thật nhanh về nơi ấy, nhưng chạy hoài, khoảng cách vẫn vậy, không được rút ngắn dù là một tí.
Có người gọi tên, nó nhanh chóng quay lại, nhưng vẫn chỉ là bóng tối. Tiếng gọi ấy ngày một nhiều hơn và trở nên thân thuộc, nhưng nó không thể nhận ra chủ nhân của tiếng gọi ấy. Một cảm giác an toàn vững chãi ôm trọn lấy nó, xua tan sự sợ hãi ban nãy dù vẫn là trong bóng tối. Nó dần dần ý thức được mọi việc.
Trong vô thức, nó đã nhận ra tiếng gọi thân thương ấy là ai. Cảm giác được cõng, được dựa trên tấm lưng vững chắc. Mùi hăng hắc trong phòng thí nghiệm không còn nữa thay vào đó là mùi thuốc sát trùng. Nó muốn mở mắt, ngay bây giờ, để xem có phải là người con trai mình đang chờ đợi không nhưng không thể, hai mắt nặng kéo xuống, không thể mở lên. Hơi ấm bao trùm bàn tay bé nhỏ, người con trai đó, đang truyền hơi ấm của mình cho người con gái anh yêu bằng tất cả sự quan tâm lo lắng của anh.
**
Nghi dán mắt vào phòng y tế của trường Blue. Anh trai cô đang ngồi cạnh giường bệnh, chăm sóc cho người con gái anh yêu. Anh trai cô đã yêu, cô chắc chắn, chỉ có điều do anh ấy chưa thừa nhận mà thôi. Khi nãy, Nghi đi lòng vòng xung quanh trường, cô đi ngang qua phòng thí nghiệm Hóa, khói bay ra mù mịt, linh cảm không lành, cô bé vội chạy ra phía cửa sổ để nhìn vào, là chị ấy, người cô bé đã chú ý hôm ở canteen hôm nọ.
Nghi không định cứu hay làm bất cứ điều gì, điều duy nhất cô bé làm là gọi cho hắn, rồi bỏ đi một mạch. Tuy không chứng kiến, nhưng Nghi hoàn toàn có thể tưởng tưởng ra viễn cảnh khi hắn tới. Ánh mắt vẫn không rời cảnh anh trai mình nắm tay tuyền hơi ấm cho một người con gái, bộ óc tinh ranhđã nghĩ ra một trò chơi mới.
_ Chị dâu tương lai à, xem em trả thù cho chị như thế nào nhá.
Nghi rút điện thoại ra, lướt trên màn hình cảm ứng một hồi rồi bắt đầu gọi.
_ Kent người hầu, kiếm ngay dùm tôi những thứ sau rồi đem đến trường Blue ngay lập tức.
**
Lớp cá biệt giờ chuyển tiết đúng là một thảm họa, nó không yên bình và trật tự như những lớp học khác mà giống như là một cuộc chiến tranh. Đồ dùng học tập bay liên tục từ tay người này sang tay người khác, những cú ném đỉnh cao, những cái lách người đầy nghệ thuật và cũng như những tiếng la đầy ai oán khi bị dính đạn.
Nghi đứng bên ngoài im lặng quan sát một lúc thì bước vào lớp. Vừa bước vào được một bước thì cô bé đã phải cúi đầu, một cây compa sượt qua và đâm trúng tay một nam sinh phía sau Nghi. Mọi ánh mắt đổ dồn về nhân vật mới vào lớp. Nghi nở nụ cười thân thiện, nhưng ánh mắt liếc một ánh sắc lẻm về chiếc bàn nơi cuối lớp của Yến Chi.
Nghi nhanh chóng bước đến bàn của Lam. Ngồi cạnh xuống chỗ trống bên cạnh của Lam mà không cần xin phép một tiếng, có lẽ Nghi hơi liều.
_ Em vẫn chẳng xin phép gì khi ngồi cạnh tôi, nhỉ? – Lam nói mà không cần quay sang nhìn Nghi một cái.
_ Tỉ tỉ đừng vậy mà, em có chuyện muốn nhờ tỉ tỉ thôi. – Nghi bĩu môi, ngồi nghịch vài lọ sơn móng tay trong bóp viết của Lam.
_ Nếu em chịu giới thiệu cho tôi vài anh chàng người Mĩ bảnh trai. – Lam nói nửa thật nửa đùa.
Nghi cười, cô bé lấy điện thoại bấm bấm gì đấy rồi đẩy chiếc điện thoại sang trước mặt Lam.
_ Chị giúp em đi, rồi anh ấy, sẽ thuộc về chị, ha.
Lam liếc vào màn hình điện thoại, một anh chàng ngoại quốc cực kì bảnh trai kèm số điện thoại. Lam gật gù khá hài lòng, quay hẳn người sang phía Nghi cho dễ nói chuyện.
_ Nhờ tỉ giúp gì nào?
_ Cái nhân vật ngồi ở cuối lớp ý, tỉ hẹn cô ta ra gốc gây bàng sau trường chiều nay nha, em có chút việc.
_ Ok, em yêu.
**
Hai thân ảnh ngồi vắt vẻo trên cây buổi chiều tà. Nghi kiểm tra lại một số thứ và (lại) mỉm cười, một nụ cười báo hiệu cho những điều không tốt lành sắp đến. Chàng trai ngồi bên cạnh cô bé nhăn mặt vì những gì cậu vừa mang đến, trông chúng thật khủng khiếp, ít nhất là đối với cậu.
_ Cô có phải là con gái không thế, nghịch bẩn kinh. – Kent lắc đầu khi nhìn vào một cái túi màu đen mà cậu vừa đưa cho Nghi.
_ Còn vài cái bóng nước nữa, có chưa? – Nghi không thèm nói lại những lời nhận xét kia mà tiếp tục kiểm tra lại các vật dụng của mình.
_ Trong ba lô này, không lẽ tôi với cô cầm đủ hết à. – Kent hướng mắt về chiếc ba lô sau lưng mình.
Một bóng người bước đến dưới gốc cây, hình như cô ta đang đợi ai đó, Nghi ra hiệu im lặng cho Kent. Cả hai cứ ngồi trên cây như thế khá lâu, Kent tuy chán, nhưng tính tò mò thôi thúc cậu xem Nghi sẽ làm điều gì với những thứ cô nhờ cậu đi kiếm dùm. Bóng người đứng ở dưới bắt đầu khó chịu vì phải chời khá lâu.
Kent bụm miệng, cậu xém nôn ra tại chỗ khi thấy Nghi dùng tay không để bốc cái thứ đó trong chiếc bịch màu đen ra buộc vào một cộng chỉ trắng. Sợi chỉ từ từ được thả xuống phía dưới một cách cẩn thận nhất. Đến một điểm nhất định, Nghi lấy kéo cắt chỉ và chờ những gì tiếp theo sẽ xảy ra. Kent quay mặt đi, cậu không dám nhìn, những gì cậu chứng kiến, nó kinh kinh thế nào đấy.
Á Á Á!!! Một tiếng hét thất thanh vang lên phía dưới. Nghi và Kent phải bịt tai lại trước khi họ bị mất chức năng thính giác hoàn toàn bởi một giọng hét oanh vàng kia. Yến Chi hoảng loạn, tìm mọi cách để hất cái thứ đó xuống khỏi mái tóc của cô. Nhưng cô không dám chạm vào nên không biết làm thế nào để cái thứ đó rớt ra khỏi đầu cô. Yến Chi như muốn ngất tại chỗ. Nghi ngồi trên cây cố gắng nhịn cười hết sức có thể, cô bé cực kì hứng thú với những cảnh như thế này.
Kent nhìn cảnh này mà cũng không khỏi bật cười, nhưng vẫn cố gắng cười không ra tiếng. Kent tưởng là ai, nếu như là Yến Chi, thì cậu hoàn toàn tán thành với kế hoạch này của Nghi. Kent lấy bốn trái bóng nước ra đưa cho Nghi hai cái rồi nháy mắt. Cô bé à nhẹ một tiếng và họ kết hợp ăn ý cùng nhau.
Từng quả một được ném xuống người Yến Chi với một lực mạnh, nước bẩn từ bên trong xòa ra, thấm hết hoàn toàn bộ đồng phục mắc tiền. Yến Chi nhìn lên trên cây, cô biết chắc mình bị chơi xỏ. Nhưng những gì cô thấy, chỉ là là cây chằn chịt, không một bóng người, chì còn hơi ấm còn vương…
**
Cuối cùng thì cơn buồn ngủ cùng đã tan biến, nó từ từ mở mắt, vì nó muốn nhìn thấy ngày lúc này, là một người mà nó đã mong chờ đã đến cứu nó ra khỏi phòng thí nghiệm. Cánh tay phải bị giữ chặt, không thể rút ra.
Đập vào mắt nó lúc này là
hình ảnh của hắn, đang nắm tay nó. Bất giác mặt ó nóng ran, đỏ bừng. Nó muốn rút tay ra nhưng không thể vì hình như do hắn giữ chặt quá. Hắn lờ mờ tỉnh thấy nó đã tỉnh thì mừng lắm, dù không để ý đến ánh nhìn không được thân thiện lắm của nó lúc này.
_ Cảm thấy ổn chứ?
_ Anh… cứu tôi hả?
_ Có lẽ…
Hắn nhún vai tỏ vẻ không có gì quan trọng. Một chút ấm áp len lỏi trong trái tim sắt đá.
**
Nghi và Kent rời khỏi cửa hàng thức ăn nhanh trong trạng thái vô cùng vui vẻ.
_ Vui quá, vui quá, đi tăng hai đi Kent osin.
_ Giề, tăng hai là ở đâu.
Kent chớp mắt đầy ngây thơ, cậu không thể hiểu theo những gì cậu hiểu được, vì nó thế nào nhỉ, không được trong sáng lắm. Ngoài việc bị sai vặt và ấn tượng lần đầu gặp mặt không được tốt thì đi chơi với Nghi cũng khá vui, là theo cậu nghĩ thế.
_ Tui cũng chưa biết, cứ đi đã nào.
_ Không sợ hả, đi với con trai giờ này sao?
_ Sợ gì là sợ gì? – Nghi hỏi, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn Kent
Kent xém té khi nghe Nghi hỏi như thế. Hình như cô bé hơi bị ngây thơ so với bề ngoài thì phải. Cậu quay sang định giải thích thì bắt gặp ánh mắt ngây thơ ấy đang chiếu vào mình. THỊCH! Tim Kent đập nhanh một nhịp, cậu vội lắc lắc đầu để xua đi những suy nghĩ mông lung trong cậu.
_ À không có gì. Để tôi đưa cô về. – Kent vội đi lấy xe như muốn trốn tránh
_ Không, tui muốn đi tăng hai. – Nghi lắc đầu, vôi nắm tay Kent níu lại.
Không trả lời, Kent cứ để Nghi nắm tay mình như thế. Cậu bước đi vào bãi đỗ xe, đồng thời kéo Nghi theo vì cô bé nhất quyết không chịu buông.
_ Đi tăng hai nha. – Nghi tiếp tục năng nỉ
_ Giờvề hay ở đây? – Kent ném cho Nghi chiếc nón.
_ Đồ keo kiệt.
Cô bé hậm hực lên sau chiếc moto của Kent. Cậu lao trên đường với tốc độ kinh hoàng. Nghi phát hoảng, chưa bao giờ cô phải trải qua tốc độ cao như thế này.
_ Tên điên kia, chạy chậm lại chút đi.
– Nghi hét toáng lên.
_ Nhanh lên hả, OK.
Cứ thế Kent chạy mỗi lúc mỗi nhanh. Nghi biết có nói thế nào cậu ta cũng không nghe thấy. Cách duy nhất để cô được an toàn và không bị bay xuống đường là phải ôm lấy thân hình to lớn trước mặt. Nghi nhắm mắt ôm thật chặt Kent. Phía sau chiếc nón bảo hiểm màu trắng của người ngồi ghế sau là một gương mặt đỏ bừng của Nghi. Ẩn hiển phía sau chiếc nón bảo hiểm màu đen của kẻ ngồi trước là nụ cười nửa miệng đắc thắng.
_ Ôm Kent thấy thích hơn ôm anh hai nhiều, ấm chết đi được.
Nghi lầm bầm trong miệng, lời nói ấy rất nhẹ, tưởng chừng như gió đã cuốn bay đi mất. Nhưng không, gió đã chuyển lời nói ấy đến người con trai ngồi ghế trước.