Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai?

Chương 22


Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 22

Ngọc im lặng đi phía sau Quân. Dáng người anh cao lớn và vững chải, tạo cho Ngọc cảm giác an toàn. Bóng anh đổ dài trên mặt đường do những bóng đèn đường chiếu xuống. Quân bảo Ngọc đi theo anh bởi vì nhỏ không thể ở lại trường lúc này. Điều đó không phải là một quyết định đúng đắn khi đã chọc Yến Chi điên tiết. Ngọc đi theo Quân mà không dám hỏi anh sẽ đưa mình đi đâu. Ngọc miên man suy nghĩ mà không để ý rằng Quân đã dừng lại. Nhỏ đâm sầm vào lưng Quân. Anh kéo nhỏ về phía sau lưng mình. Bất giác Ngọc đỏ mặt vì hành động đó của Quân, nhỏ cảm thấy an toàn và được chở che.
_ Ra mặt đi. – Giọng Quân lạnh lùng, đôi mắt màu xanh lam lướt qua các khóc khuất của những con hẻm gần đấy.
Quân vừa dứt tiếng, một đám du côn từ trong những con hẻm tối bước ra. Tên tay chúng tà gậy gộc và dao găm. Ngọc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Bọn chúng tuy không đông nhưng nhìn rất đáng sợ. Ngọc khẽ run. Dạo gần đây nhỏ đã gặp nhiều chuyện quá sức chịu đựng. Bị du côn chặn đường,Ngọc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua những chuyện như thế này. Nhưng cảm giác sợ sệt trong Ngọc không còn nhiều nữa vì bên cạnh nhỏ đã có Quân,và nhỏ tin tưởng vào người con trai trước mặt,mang đến cho nhỏ cảm giác an toàn,tin tưởng tuyệt đối.
_ Để con bé đó lại và biến đi. – Một tên chỉ thẳng vào Ngọc nói.
Quân không trả lời, anh quay ra phía sau thì thầm với Ngọc.
_ Bám sát anh.
Sau đó Quân lao vào cuộc chiến của mình. Quân không tốn nhiều sức vào cuộc chiến. Mọi việc thật dễ dàng, lũ này không phải là đối thủ của anh. Phần thắng gần như thuộc về Quân cho đến khi anh nhận ra điều bất thường. Đã từ bao giờ, Ngọc không còn đứng sau lưng Quân nữa. Anh nhanh chóng đưa mắt tìm với hy vọng Ngọc đã tìm được một nơi nào đó an toàn. Cuối cùng anh cũng tìm thấy Ngọc. Ngọc đứng đó nhìn anh mới đôi mắt ngấn nước. Phía sau là tên du côn đang kề dao ngay cổ.
_ Dừng lại trước khi tao cắt cổ con nhỏ này.
Quân ngừng đánh,anh lạnh lùng nhìn tên du côn. Một vài tên đang cố đứng dậy.
_ Đi đi ngay khi còn có thể. – Tên du côn nói. Hắn chỉ cần mỗi Ngọc,hắn không có hứng đánh nhau với Quân hoặc hắn sợ mình không thể thắng.

_ Anh đi đi, mặc em. – Ngọc cố gắng hết sức để nói,nhỏ đang rất sợ
Quân không nói, anh dường như chẳng bận tâm mấy về những gì diễn ra trước mặt. Vẫn bình thản lạnh lùng. Dường như Quân đang tính toán một điều gì đó. Quân quay lưng bỏ đi,không chút lo lắng cho người con gái đó,dù sao Ngọc cũng chẳng là gì của Quân,anh chẳng dại gì rước họa vào thân. Nhìn dáng Quân bước đi,trái tim Ngọc như nát vụn dù chính nhỏ đã kêu anh làm thế. Quân đi thật rồi, bỏ mặc Ngọc với sự nguy hiểm. Ngọc hoàn toàn sụp đổ,nhỏ bỏ mặc tất cả. Quân vẫn là một kẻ máu lạnh mà thôi.
Tên du côn khá hài lòng với những gì hắn thấy. Tuy đàn em của hắn đã bị hạ gần hết nhưng hắn đã có được Ngọcchắn chắn sẽ được thưởng lớn. Nhưng tên đấy vẫn còn lo sợ về Quân,sợ Quân kêu thêm người đến. Có lẽ phải thủ tiêu kẻ đang quay lưng bước đi đó. Con dao đang kề trên cổ Ngọc từ từ được hạ xuống,và con dao ấy được ném về phía Quân.
Tốc độ con dao lao tới khá nhanh. Đôi đồng tử dãn rộng. Ngọc đã thấy thần chết, giây phút đó,nhỏ tưởng rằng đã mất Quân mãi mãi. Dường như Quân có con mắt ở lưng. Quân ngả người về phía sau cho con dao bay thẳng về phía trước, đâm thẳng xuống đất. Ngay lúc đó,từ tay anh 5 chiếc phi tiêu được phóng ra với tốc độ nhanh gấp nhiều lần con dao khi nãy. 5 chiếc phi tiêu đâm thẳng vào hai cổ tay, cổ châ, một cái ngay giữ ngực. Tên du côn đau đớn ngã xuống. Những chiếc phi tiêu ấy được tẩm độc.
Ngọc vẫn chưa định thần lại mọi chuyện. Những gì nhỏ vừa chứng kiến cứ như ở trong phim. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và gọn. Lúc này,khi Ngọc dần bình tĩnh, nhỏ đã thấy Quân đứng bên cạnh mình.
_ Em không sao chứ? – Quân nhẹ nhàng hỏi,vẻ lạnh lùng khi nãy biến mất.
_ Anh….
Ngọc òa khóc,nhỏ đã thật sự sợ mất Quân,nhỏ đã nghĩ đến cái chết khi Quân bỏ đi. Vậy mà tất cả đều nằm trong kế hoạch ban đầu cuả anh. Quân không biết Ngọc đã trải qua những cảm giác tồi tệ như thế nào đâu. Thật sự rất tệ. Quân hơi lúng túng trong trường hợp này, anh trở nên vụng về và gượng gạo. Vô thức Quân ôm lấy Ngọc rất nhẹ nhàng. Anh để Ngọc khóc trong lòng mình. Ngọc hơi ngạc nhiên rồi ôm chầm lấy Quân mà khóc. Một cảm giác lạ và ấm áp len lỏi trong Quân. Khác hẳn những cảm xúc anh dành cho nó. Rất khác. Trái tim Ngọc lần đầu tiên loạn nhịp.
Quân đưa Ngọc về nhà của mình. Đó là một căn biệt thự màu xanh nhạt,nằm ở trong hẻm. Ngọc hơi ngại khi vào nhà Quân,một phần cũng do việc khi nãy. Ngọc tự trách mình vì hành động ngớ ngẩn ấy đã làm phiền đến Quân. Bước vào trong nhà,Ngọc cảm thấy không khí ấm cúng bao trùm. Nhà Quân khá im ắng, dường như không có ai ở nhà nhưng trông nó vẫn rất sạch sẽ như có người lau dọn thường xuyên. Bỗng từ trong một cô bé khoảng chừng 15 tuổi với mái tóc buộc cao và bộ đồ theo phong cách tomboy bụi bặm trông rất quậy phá và dễ thương.

_ Hôm nay anh về nhà chi vậy? – Cô bé đó hỏi Quân và chỉ sang Ngọc. – Còn chị này là ai?
_ À, bạn anh. Anh có việc cần nhờ em. Em giúp bạn anh lên phòng nghỉ ngơi đi, rồi sang phòng anh,anh nhờ tí việc. – Quân nói,anh quay sang nhìn Ngọc nở 1 nụ cười nhẹ. – Mong em thoải mái khi ở đây.
Quân đi lên lầu ngay sau đó. Ngọc cũng theo sự hướng dẫn của cô bé ấy về phòng của mình để nghỉ ngơi. Sau khi tắm xong,Ngọc chuẩn bị đi ngủ. Nhỏ có dịp quan sát kĩ hơn toàn bộ căn phòng. Đây có lẽ là phòng được xây cho khách,bởi nó được bài trí khá đơn giản và không theo bất cứ một chủ đề hay phong cách nào. Ngọc gọi điện thoại cho anh trai mình hỏi thăm vài chuyện rồi cúp máy. Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
_ Em vào được chứ? – Giọng cô bé khi nãy.
_ Ừm,em vào đi.
Cô bé kéo một chiếc ghế đến bên cạnh giường của Ngọc rồi ngồi xuống. Cô bé suy nghĩ điều gì đó rồi nói.
_ À,anh Quân nhờ em bảo vệ chị? Và em sẽ đóng giả làm em họ chị một thời gian
để dễ dàng bảo vệ chị hơn.
_ Bảo vệ sao? – Ngọc hơi ngạc nhiên.

_ Chị không cần bận tâm lắm đâu, chị cứ cư xử như em là em họ chị thôi. Còn lại em giải quyết cho.
Cô bé cười, đuôi tóc khẽ đung đưa. Cô định ra khỏi phòng cho Ngọc nghỉ ngơi thì Ngọc ngăn lại.
_ Em có thể ngủ cùng chị không? – Ngọc e dè đề nghị.
_ Em sợ phiền chị.
_ À, do chị không quen chỗ mới. – Ngọc giải thích.
Cô bé khẽ cười rồi lên giường nằm cạnh ngọc. Cô bé tạo cho Ngọc cảm giác thoải mái.
_ Em tên An? Còn chị? – Cô bé hỏi
_ Chị tên Ngọc.
_ Chị là bạn gái anh Quân à? – An nói bằng giọng tin nghịch.
_ Không không. Chỉ là người quen thôi em. Mà em là gì của anh ấy. – Ngọc vội phân bua.
_ Em là cháu gái quản gia nhà này.

_ Ừm, sao em lại nghĩ chị là bạn gái anh ấy chứ?
_ Bởi vì anh ấy không tốt với bất cứ người con gái nào như vậy đâu. Trừ mẹ và em gái của ảnh.
Ngọc hơi ngạc nhiên nhìn sang An. Ngọc cứ ngỡ Quân tốt với tất cả mọi người không riêng gì nhỏ,nhưng có lẽ sự thật không phải vậy. Quân có em gái,nhưng tại sao Ngọc chưa từng nghe ai kể về điều này.
_ Em sống với gia đình anh Quân từ nhỏ nên biết. Ba mẹ ảnh li dị cách đây nhiều năm. Ảnh thì về Việt Nam sống cùng mẹ,còn hai người em song sinh của ảnh sống cùng ba tại Mĩ. Ảnh rất thương hai người em của mình,đặc biệt là cô em gái. Họ bị chia cắt nhiều năm đến nay chưa được gặp. Nếu chị để ý sẽ thấy,mắt của anh Quân có màu xanh lam. Còn hai người em của anh ấy, mang đôi mắt màu xanh lục. Em rất thích đôi mắt của em trai anh ấy. Nó thật đẹp,chỉ tiếc rằng không biết bao giờ em mới có thể nhìn thấy lại. – Giọng An buồn buồn khi kể lại.
_ Vậy sao,chắc anh ấy rất khó khăn để vượt qua.
_ Hình như chị thích anh ấy đúng không? – An đổi chủ đề.
_ À… ừ. – Ngọc hơi ngượng khi thừa nhận điều này,nhưng rồi giọng Ngọc trùng xuống. – Nhưng anh ấy đã yêu một người khác,mà người đó không phải là chị.
_ Sao chị không giành hay đấu tranh cho tình yêu của mình? – An nhớ lại những cuốn tiểu thuyết về tình yêu mà mình thường đọc hay có những chi tiết như thế.
_ Có lẽ em chưa hiểu, có một loại tình yêu,gọi là buông tay để người mình yêu hạnh phúc.
Giọng Ngọc nhẹ nhàng. Nước mắt nhỏ khẽ rơi. Đau lắm. Nhưng nhỏ vẫn làm. Đứng từ xa và thầm chúc phúc, sẽ đau nhưng là quyết định đúng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.