Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 20
Yến Chi đóng mạnh cánh cửa. Dường như cô dồn tất cả sự bực tức của mình vào đấy. Yến Chi hất tung toàn bộ vật dụng trên bàn xuống. Tiếng đổ vỡ vang vọng. Nhưng tất cả vẫn chưa làm Yến Chi nguôi giận. Cô đã bị Ngọc chơi một vố khá đau, bị lật lọng, một quả lừa hoàn hảo. Tại sao Yến Chi không phát hiện có máy ghi âm được gắn trên đôi bông tai của Ngọc sớm hơn. File ghi âm đó đã được phát cho toàn trường nghe, và chắc chắn một điều rằng là hắn đã nghe được. Vậy là khoảng cách giữa Yến Chi và hắn ngày càng xa hơn. Vì yêu hắn, cô đã dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ những người con gái xung quanh hắn. Tất cả mọi lần Yến Chi đều thành công, tại sao chỉ mỗi lần này là thấy bại. Vì có lẽ lần này, có Quân nhúng tay vào. Quân không thuộc dạng tầm thường, chỉ là anh không nhúng tay vào thôi, một khi anh đã làm, thì Yến Chi không hề đủ sức để địch lại.
Nhưng kẻ có tội nhất trong việc lật tẩy Yến Chi lần này là Ngọc. Yến Chi không thể đụng đến Quân nhung Ngọc thì hoàn toàn có thể. Yến Chi sẽ không để kẻ khiến mình trở nên như thế này được sống. Không bao giờ. Yến Chi lấy điện thoại gọi cho ba của mình.
– Ba à, ba làm cho tập đoàn Lâm Phong phá sản đi. – Yến Chi nũng nịu.
– Lâm Phong à? Không thể đâu con. – Giọng ông đầy e dè.
– Sao lại không được chứ?
– Lâm Phong là 1 tập đoàn lớn. Với lại họ đang hợp tác với Hoàng Thanh. Con phải hiểu rằng, họ mạnh hơn chúng ta vẫn tưởng – Ba Yến Chi ôn tồn giải thích.
– Ứ, con không chịu đâu, ba phải làm họ phá sản cho con. – Yến Chi năn nỉ.
– Con thôi những đòi hỏi vô lí đó đi. Trước giờ ba đã nuông chiều con quá rồi. – Ba Yến Chi mắng cô. Lần đầu tiên ông tức giận đến thế.
– Sao ba la con? – Yến Chi tỏ vẻ bất mãn.
– Con nên chấm dứt thói đua đòi đó đi
Rồi ông ngắt máy không đợi Yến Chi nói gì thêm nữa. Yến Chi ức lắm nhưng đành im lặng vì cô biết có nói gí lúc này cũng vô ích, không chừng lại bị cấm túc nữa thì khổ. Hoàng Thanh, một cái tên không hề xa lạ với Yến Chi, đây là nhãnhiệu thời trang và mĩ phẩm hàng đầu mà Yến Chi thường sử dụng. Và hơn hết, chủ tịch tập đoàn này là mẹ Quân. Yến Chi lo lắng, một khi Quân đã vào cuộc rồi, Yến Chi sẽ khó nắm phần thắng. Nhưng cô đâu phải hạng tầm thường, cô luôn có hướng đi khác cho mình, Yến Chi là một con người đầy tính toán. Tiếp tục ấn một dãy số mới.
– Chú ơi, chú đi siết nợ chủ tịch của Lâm Phong đi chú. – Yến Chi gọi cho người chú ruột của mình.
– Làm sao siết nợ khi người ta đã trả đủ. – Giọng nói ở đầu dây bên kia đáp lại đầy lạnh lùng.
– Trả khi nào vậy chú?
– Vài ngày trước
Yến Chi dập máy đầy tức giận. Quân lại nhanh hơn cô một bước. Anh đã chặn mọi con đường của cô. Yến Chi nắm chặt tay. Móng tay cô vô tình đâm vào bàn tay khiến nó chảy máu. Yến Chi hơi đau cô nhìn vào vết thường nơi lòng bàn tay đang rỉ máu.
– Quân à, để xem lần này anh có ngăn được tôi nữa không? Tôi sẽ xử cả 2 con ranh ấy cùng 1 lúc, xem anh phản ứng như thế nào.
Yến Chi lục tìm trong danh bạ điện thoại một số mà chưa bao giờ cô có ý định dùng đến. Nhưng bây giờ có lẽ là lúc phải sử dụng. Yến Chi bấm số, cô cảm thấy hơi hồi hộp và sợ khi gọi cho số này.
– Bang Dark nghe đây – Một giọng nam khá dữ tợn bắt máy.
– Các anh có thể xử dùm tôi 2 đứa. Tôi sẽ gửi hình qua tin nhắn. Tiền công là 2 chai 1 người, sẽ được chuyển vào tài khoản sau khi hoàn thành. – Yến Chi thoả thuận với người đó.
– Gửi lẹ đi. Sẽ xong nội trong tối nay.
Yến Chi kết thúc cuộc gọi và gửi sang số máy khi nãy hai bức ảnh. Yến Chi nở một nụ cười hài lòng.
– Quân à, để xem lần này, anh làm được gì.
***
Hắn dùng Mic để thông báo với học sinh toàn trường. Hắn giải thích về sự việc hôm trước, về File ghi âm được phát sáng nay. Hắn thừa nhận sai lầm của mình khi vội vàng đưa ra quyết định mà không suy nghĩ hay nghe bất cứ lời giải thích nào từ nó. Hắn đã khôi phục lại danh dự cho nó, kèm theo một lời hứa sẽ trừng phạt Yến Chi thích đáng vì tội vu khống.
Hành động vừa rồi có thể hạ thấp danh dự của hắn. Nhưng hắn vẫn làm, vì đây giống như một hành động để chuộc lỗi. Hắn cảm thấy mình thật ngu ngốc vì suốt thời gian qua đã tin tưởng và cho Yến Chi quá nhiều quyền lợi. Hắn như một kẻ ngốc. Tạm thời mọi chuyện tạm ổn. Nhưng còn nó, hắn không biết tìm nó ở đâu để xin lỗi. Vốn dĩ nó và hắn đã không ưa gì nhau, giờ thêm chuyện này khoảng cách hắn và nó lại càng thêm xa. Nó có thể ghét hắn hơn, hay nặng hơn là căm thù. Hắn không muốn, không muốn như vậy, cho dù nó có ghét hắn, có cãi nhau với hắn. Nhưng hắn không muốn nó sẽ rời khỏi nơi này. Biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
– Biết tìm con nhỏ đó ở đâu bây giờ – Hắn than thở.
Nếu lúc này có Quân ở đây, anh sẽ giúp hắn tìm. Nhưng giờ này Quân lại vi vu nơi nào mất rồi. Quân đã giúp hắn tìm ra sự thật sao không giúp hắn tìm nó luôn chứ. Hắn nhìn sang Khánh đang suy nghĩ đầy bất lực. Khánh không giỏi trong việc tìm người, lại thêm trạng thái lơ mơ mấy ngày nay càng khiến hắn không tin tưởng.
– Hỏi bạn của nó thử đi. Có thể họ sẽ biết. – Khánh đưa ra ý kiến.
– Mày muốn gặp cô bé Phương gì đó thì nói đại đi. – Hắn thở dài nhìn Khánh.
– Thì… thì… cứ cho là vậy đi. Nhưng mày thấy tao nói không đúng sao. – Khánh hơi ngượng khi bị hắn phát hiện nhưng nhanh chóng lờ đi.
– Thì cũng đúng. Nhưng chắc gì họ đã biết.
– Dù gì thì cũng phải thử chứ. Mày còn nợ người ta một lời xin lỗi đấy. – Khánh nhắc hắn.
– Biết rồi biết rồi. Tao đang muốn điên lên ý chứ.
Hắn vò đầu, khiến mái tóc không được gọn gàng nay càng rối tung. Khánh lắc đầu đầy chán nản và bỏ ra khỏi phòng. Hắn vội đi theo. Và họ đến lớp 11A2.