Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 11
Phương đứng ở quầy bán nước ở canteen trường, nhỏ nhìn một lượt các loại thức uống được bày bán, nhỏ kêu cho nó một lon nước ép, còn Minh là cafe sữa, nhưng lại phân vân không biết uống cái gì. Bỗng dưng, ánh mắt Phương dừng lại ở hộp sữa socola, một loại sữa ngày còn bé nhỏ rất thích uống nhưng kểu từ sau ngày định mệnh đó, Phương không còn uống nữa. Quá khứ, mặc cảm và tội lỗi đè nặng Phương trong nhiều năm. Có lẽ đến lúc Phương phải khép lại quá khứ, giấu kín hình bóng cũ ở góc khuất trái tim để tìm ình một hạnh phúc mới.
_ Đã đến lúc phải quên. – Phương nói thầm, nở một nụ cười nhẹ.
_ Cô ơi, lấy con một hộp sữa socola. – Phương nói với cô bán hàng.
Khánh đứng ở quầy bán nước khá lâu, anh nhìn vào những hộp sữa socola, gắn liền với quá khứ buồn của anh. Người con gái đó cũng rất thích uống sữa socola. Khánh nghe giọng một cô gái mua sữa socola, giọng nói quen thuộc đến ngỡ ngàng. Khánh quay sang thì thấy Phương, cô gái anh từng gặp một lần hômtrước. Cảm giác này, quá quen thuộc với Khánh, đến nỗi anh cứ ngỡ rằng chính Phương là cô bé ngày nào. Ánh mắt Khánh dõi theo Phương cho đến khi bóng nhỏ hòa vào dòng người trong canteen đông đúc. Khánh gọi ình một hộp sữa dâu rồi khẽ cười, kỉ niệm của quá khứ. lâu rồi mới gặp.
***
Quá khứ.
Tại ghế đá của công viên có hai đứa bé khoảng 5 tuổi đang ngồi mút kẹo và đùa giỡn với nhau.
_ Uống sữa không, Đăng mua cho Đan. – Bé trai quay sang hỏi cô bé ngồi cạnh mình.
_ Uống, uống. Đăng đi mua đi, Đan ở đây chờ Đăng. – Bé gái bên cạnh gật đầu lia lịa kèm theo nụ cười tươi rói.
Một lát sau Đăng quay lại với hai hộp sữa nhỏ trên tay. Cậu ngồi xuống cạnh bên Đan, đưa hai hộp sữa ra trước mặt cô bé.
_ Đan chọn đi, socola hay dâu?
_ Socola. – Đan lấy hộp sữa socola rồi ngồi uống ngon lành.
_ Ơ, Đan là con gái phải uống dâu chứ. – Đăng ấm ức. – Nếu Đan uống socola rồi, vậy Đăng uống dâu hử?
_ Đúng rồi, Đan thích Socola. Đăng uống dâu đi. Nếu Đăng không thích đưa Đan uống dùm cho. – Đan đưa tay ra định lấy hộp sữa của Đăng.
_ Không không, Đăng uống sữa dâu cũng được. Không đưa Đan đâu. – Đăng lắc đầu, ôm lấy hộp sữa cho riêng mình.
***
Hiện tại.
Khánh vừa uống sữa vừa đi lòng vòng tìm hai thằng bạn thân, hình ảnh trẻ con đó không biết vô tình hay cố ý làm ọi nữ sinh trong trường đều lấy điện thoại ra chụp hình. Một hình ảnh dễ thương không thể bỏ qua của những cô nàng hám trai. Sau một hồi tìm kiếm và luồn lách khỏi đám đông đầy vất vả, Khánh đã thấy hắn và Quân, họ đang đứng ở bàn của nó, Minh và Phương. Ánh mắt Khánh dừng lại ở Phương, trên tay nhỏ là hộp sữa socola. Trái tim Khánh rung động, lần hai trong đời.
Khánh bước đến chỗ hắn và Quân. Ở đây không khí hơi nặng nề. Khánh không rõ tại sao, anh nhìn sang Phương, vẫn uống sữa rất thản nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra. Khánh bật cười vị sự vô tư của Phương, anh không màng tới cuộc cãi vã xung quanh mình.
_ Tôi hỏi cô lại lần nữa, tại sao cô bị thương nhiều như thế này? – Hắn gần như phát điên bởi sự cứng đầu của nó
_ Tôi đã không muốn nói mà anh thì cứ ép. Khá khen cho anh là đã diễn kịch rất tốt. Đồ ********. – Nó nói rồi bỏ đi.
_ Cô nói gì, tôi không hiểu. –
Hắn vội nắm cánh tay nó kéo lại, và vô tình ngay vết thương của nó. Hắn siết khá chặc nên khiến một ít máu rỉ ra thấm vào miếng bông băng vết thương. Nó khẽ nhíu mày vì đau, một chuyển biến khá nhỏ trên gương mặt nên không ai nhận ra, trừ Quân.
_ Bỏ ra. – Nó nói lạnh lùng.
_ Không, cho đến khi nào cô giải thích. – Hắn vẫn siết chặt cánh tay nó, máu rỉ ra thêm, loang dần.
_ Anh thật ******** mà, anh tức tôi nhiều chuyện lắm chứ gi, nhưng không làm gì được tôi nên anh nhờ bạn gái anh đến đánh dùm sao. Nhìn thấy tôi như thế này, anh thất vọng lắm sao, đáng ra cô ta phải đâm trúng tim tôi anh mới vừa lòng chứ nhỉ, vết sượt nơi cánh tay này đâu làm anh vui.
Nó nói hết ra bao uất ức của minh. Đồng thời giật mạnh cánh tay đang bị hắn nắm chặt kia rồi bỏ đi về lớp, Minh và Phương cũng vội chạy theo nó, để lại trong cảm giác của một người nào đó cảm giác hụt hẫng. Hắn thần người ra, nó đang nói cái quái gì vậy, sao hắn không hiểu gì hết.
_ Quân à, mày hiểu con nhỏ đó đang nói cái gì không? – Hắn quay sang hỏi Quân.
_ Hiểu, con bé hiểu lầm mày rồi. – Quân thở dài, đưa con Iphone của mình cho hắn. – Xem đi. Con bé tưởng mày đứng sau những chuyện này.
Hắn xem xong, khẽ nhếch môi, hắn đã lầm về Yến Chi, cuối cùng thì hắn đã hiểu tại sao các cô gái bị Yến Chi cảnh cáo đều không dám đến trường nữa. Hắn bắt đầu khinh thương con người đó. Nhưng hắn không nghĩ nhiều về Yến Chi nữa, nó đã hiểu lầm hắn rồi, bây giờ hắn phải làm sao để cho nó hết hiểu lầm đây. Bỗng nhiên hắn cảm nhận được mùi tanh, là máu.
_ Mày làm vết thương ngay cánh tay của con bé chảy máu đấy. – Quân quan sát hắn nãy giờ rồi lên tiếng. Một cảm giác hối hận dâng lên trong hắn.