Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai?

Chương 1


Đọc truyện Em Nói Đi, Thật Sự Em Là Ai? – Chương 1

Trang mở mắt, trước mắt nó là bóng tối bao trùm. Toàn thân nó ê ẩm, đau đớn, nó cảm nhận được mủi máu. Nó đã bị choáng. Nó không nhớ rõ tại sao nó lại như thế này. Bỗng nhiên mùi xăng xộc vào mũi Trang khiến nó buồn nôn. Rõ rồi, nó đã bị đánh, và bị nhốt tại đây. Rồi xung quanh nó nóng dần lên, ánh lửa lập lòe, bén vào xăng bốc cháy. Lửa lan dần lan dần, hơi nóng lan tỏa. Nó rùng mình, chẳng lẽ nó đang bị thiêu sống. Xung quanh nóng, nóng lắm, khói làm nó ho. Nhìn xung quanh chỉ là bóng tối, lửa và khói. Nó nhìn lên phía trên, cửa sổ thông gió của nhà kho, nó có thể trốn được bằng đường đó. Nhưng cửa sổ ấy, ở cao quá. Nó cố gắng đứng dậy. Sự đau đớn lan tỏa toàn thân. Nó nghiến răng chịu đựng, bản năng sinh tồn trỗi dậy.
Nó kê chiếc ghế và trèo lên ô cửa sổ nhỏ. Bên ngoài trời đang về chiều. Nó cố gắng hết sức luồn mình qua ô cửa nhỏ. Đau, đau lắm. Vết thương hở miệng cọ sát với thành cửa sổ còn vướng nhiều mảnh thủy tinh bể, rạch sâu thêm vào những vết thương đau đớn. Máu tiếp tục rỉ ra. Thân hình nó va chạm mạnh xuống đất, tuy khoảng cách với mặt đất không cao nhưng khiến nó càng thêm đau đớn, cảm giác như vỡ vụn.
Hoàng hôn đỏ ối, chiếu xuống căn nhà kho đang bốc hỏa, tạo nên một khung cảnh thê lương, chết chóc, toàn màu đỏ bao phủ. Nó chạy, chạy hết sức mình. Đau đớn lắm, nhưng nó vẫn chạy, dùng chút sức lực cuối cùng để chạy. Phải sống, phải sống. Những ý nghĩ cuối cùng của nó trước khi ngã gục và ngất lịm đi.
***
Chiếc xe ô tô màu đen chạy băng băng trên đường lớn. Con đường này khá vắng vẻ, nên tài xế lái xe thật nhanh. Bên trong là một cặp vợ chồng trung niên. Người vợ nhìn ra ngoài cửa kính xe, đập vào mắt bà, là một cô bé, toàn thân bê bết máu đang nằm gục bên đường. Người vợ nhanh chóng kêu tài xế dừng xe và cùng chồng mình chạy đến chỗ cô bé đó đang nằm gục.
Người chồng hiểu ý vợ, nhanh chóng bế xốc cô bé đó lên, đưa vào xe, chiếc xe lao nhanh vào thành phố với tốc độ kinh hoàng.
***

Mùi thuốc sát trùng khiến Trang khó chịu, nó mở mắt. Trước mắt nó là màu trắng. Nó đang ở đâu đây, bệnh viện à. Toàn thân nó vẫn đau, nhưng dễ chịu hơn trước đó rất nhiều. Nó cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Từng mảng kí ức lướt qua, khiến đôi mắt trong veo từ từ chuyển sang thù hận. Nhất định nó sẽ quay về để trả thù, nhưng không phải lúc này. Bỗng nhiên tiếng mở cửa làm nó sực tỉnh. Một người phụ nữ trung niên phúc hậu bước vào. Từ bà tỏa ra sự quý phái nhưng cũng rất gần gũi.
_ Cháu tỉnh rồi sao?
_ Vâng, bác đã cứu cháu?
_ Ừm, vợ chồng ta thấy cháu trên đường trong tình trạng nguy hiểm, nên đã cứu cháu.
_ Cháu cảm ơn.
_ À, cháu tên gì?
_ Xin lỗi bác, cháu không nhớ.

_ Vậy à? Cháu cứ yên tâm, ta sẽ giúp cháu cho đến khi cháu bình phục trí nhớ.
_ Cháu cảm ơn bác. Nhưng tại sao… bác lại giúp đỡ một người lạ không quen biết như cháu. Bác không sợ cháu lừa bác sao?
_ Ta tin cháu mà. Bởi vì cháu rất giống một người, người đó rất đặc biệt với bác.
_ Dạ.
_ Thôi, cháu nghỉ ngơi đi, bác đi mua cho cháu chút thức ăn.
_ Dạ, phiền bác quá.
Sau khi người phụ nữ ra ngoài, Trang thở dài. Nó không nỡ nói dối người phụ nữ đó. Nhưng nó buộc phải làm vậy. Nó cần một thân phận mới, một cuộc sống mới, để dễ dàng thực hiện kế hoạch trả thù của mình. Sau khi thực hiện xong kế hoạch nó sẽ đền ơn bà ấy, bằng mọi giá, ngay cả bằng chính mạng sống của mình. Vì nó đã được bà ấy sinh ra lần thứ hai. Bà đã ban cho nó một sinh mạng mới…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.