Bạn đang đọc Em Nợ Anh: Chương 9 : Cười với mình tôi thôi nhé…!!!
—-Café Cosplay—-
Nó và Ely vừa tới cổng đã nghe tiếng hét của Ngọc Anh:
-Cả ba người đi đâu giờ mới về hả??????
-Ba người, chỉ có hai đứa bọn mình thôi mà – Ely lên tiếng.
-Ely, rồi cô bạn kế bên là ai? Còn Thiên – Di đâu? – Hoàng Oanh nhẹ nhàng kéo Ngọc Anh ra sao và hỏi Ely.
-Di đây, còn Thiên thì đang vui đùa cùng bạn của tên đó. – Ely lấy tay chỉ chỉ qua nó.
-Cái gì? Cô gái này mà là Di hả 0_o – Cả lớp hét lên khi nhìn Di, một cô gái rất xinh đẹp
-Không là tôi thì còn ai can đảm mặc bộ quần áo này? – Di lạnh lùng
-Bạn thật sự là Thái Di hả? Đâu giống, bạn xinh thế này cơ mà. – Ngọc Anh nghi ngờ.
-Cái bạn này, ý bạn là lúc trước tôi xí lắm nên giờ thành thế này không nhận ra à- Nó bức xúc
-uhm – Cả lớp đồng thanh (lớp này thi về tinh thần đoàn kết thì chắc hạng I ấy)
Ely cười phá lên, cô cười chảy cả nước mắt. Nó thì cúi mặt, tức giận.
-hì, nói vậy thôi chứ hai bạn xinh lắm. Ely nhìn cậu cosplay Hatsune Miku rất hợp đó. Còn Di bạn rất xinh nhưng hơi khác với Sakura nguyên bản nhé. – Oanh thấp giọng.
-Tôi không thích đeo kính áp tròng, không thích gói gọn tóc thật để đội một mái tóc giả đâu. – Nó trả lời một hơi
Cả lớp hơi sững sờ vì lần đầu tiên nó nói một hơi như thế. Bình thường chỉ đáp gọn lỏn vài từ thôi.
-Bạn đã thân thiện hơn rồi! – Thúy An nãy giờ mới lên tiếng.
-Vậy hả ^^! – Nó cười nhẹ.
-Uhm, mình là Thúy An, rất vui được kết bạn – Thúy An giơ tay ra
-Mình là Thái Di, rất vui được biết An – Nó lịch sự nắm tay An, tặng kèm một nụ cười thật tươi.
-Mình là Hoàng Oanh, mình là Ngọc Anh ^^ – Oanh và Anh cũng tương tự như Thúy An. Nó cũng đáp lễ. ^^
-Nhưng mà…Ely đâu rồi – Oanh ngó ngang ngó dọc tìm nhỏ.
-Không sao đâu, nếu là Ely thì yên tâm đi ^^, đang bận xử lí một số chuyện ấy mà – Nó mỉm cười, tỏa ra khí chất uyền uy. Oanh, Anh giật mình. An thì không biểu hiện gì cho lắm nhưng cô cảm thấy nó rất thú vị.
-Chào mọi người – Cậu xuất hiện, hơi thở gấp gáp nhìn mọi người.
An liền dùng khăn tay của mình, lau mồ hôi cho cậu. Cậu hơi sững sờ, còn nó thì bị đông đá. Cả lớp thì…khỏi nói!!!
-Cảm ơn – Cậu lùi lại
-Không có gì – An cũng rút khăn tay lại, cất vào trong.
-Di – cậu gọi nó
-Gì? – Nó hờ hững.
-Sao Di đối với mọi người thân thiện đối với mình Di lạnh nhạt quá zạ? –Cậu nhìn nó bằng đôi mắt cún con.
-Điên – Lại một câu xanh rờn
-Buồn quá honey à – Cậu từ đâu rút chiếc khăn tay ra, giả vờ chấm chấm nước mắt.
Cả lớp cười sằng sặc trước cảnh tượng đó. Nó đỏ mặt rượt cậu chạy vòng vòng.
-Thôi!!!!!!! – Ngọc Anh hét lên – Quay về làm việc cho tui nhờ
-Dạ, vâng sư tỉ – Cậu châm chọc, khuôn mặt hối lỗi.
-Uhm ngoan – Ngọc Anh được nước làm tới
Lớp nó hôm đó rất vui, bán hàng cũng bận rộn mà nó vẫn không thấy Ely đâu, nó đã hơi lo lắng, nhưng nó tin vào Ely.
—Phía sau trường—
-Anh muốn làm gì tiểu thư? Anh đang toan tính điều gì?
-Anh chỉ muốn đưa Di đến nơi khác thôi.
-Chuyện của tiểu thư không cần anh quan tâm, tôi không tha thứ cho anh nếu tiểu thư đau thêm một lần nữa.
-Ha ha ha ha ha, không hổ danh là Ely – vệ sĩ được huấn luyện bên cạnh người thừa kế Williams. Bái phục, bái phục!!!
-Thôi ngay cái cách châm chọc đó ngày. Tôi không có thời gian đùa giỡn với anh. Tôi cảnh cáo anh, anh làm chuyện gì nguy hại đến tiểu thư thì anh cẩn thận tôi.
Ely quay bước đi thì nhỏ bị chặn lại một toán áo đen -Tránh ra – Ely nhẹ nhàng, nhỏ mỉm cười.
Cả bọn áo đen ú ớ vì nhỏ quá đẹp, nhưng bọn chúng không tránh.
-Chán sống rồi à – Ely nhìn bọn chúng, tức giận.
-Để xem cô làm được gì.
-Để xem anh có bản lĩnh chặn được tôi hay không? – Nhỏ cười nửa miệng nhìn bọn áo đen.
—-5 phút sau—-
-Á
-Đã bảo đừng cản đường ta mà.
Nhỏ đã hạ được bọn áo đen, nhỏ quay bước đi không thèm nhìn lại. Cậu vẫn cười nửa miệng:
– ta muốn thành công thì cô là vật cản lớn nhất Nguyễn Ngọc Nhàn!!!
—-Café cosplay—
-Ely – Ngọc Anh hét lên
-Xin lỗi, tôi đến trễ.
-Không sao, làm việc của mình đi – Nó nhìn Ely nói.
-Vâng. – Ely cúi đầu cung kính. Oanh hơi nghi ngờ tình cảm chị em họ giữa Ely và nó. Cậu vẫn tung tăng với đống thức uống trên tay.
Lát sau….
“Các em học sinh cấp 3 chú ý. Đã đến giờ văn nghệ, đề nghị đại điện các lớp đến ngay hội trường của trường.” – Tiếng cô Mai vang lên.
Các hoạt động của Café cosplay ngay lập tức dừng lại.
-Đi thôi, mọi người – Ngọc Anh vỗ tay rồi ra hiệu cho cả lớp cùng đi.
Khi lớp nó hùng hổ đi ngang gian hàng nào, gian hàng ấy cũng dừng hoạt động. Vì sao? Đơn giản, lớp nó vận trang phục cosplay, nam than nữ tú, đương nhiên phải dừng để ngắm thôi.
—-Sân khấu—-
-Đầu tiên mời đại diện của lớp 1-1. Syaoran và Sakura – Hoài Thiên và Thái Di với ca khúc Mưa.
-Hoài Thiên, Hoài Thiên. – Fan của cậu hét lên.
Bọn con gái lớp nó cũng không vừa.
-Thái Di, Thái Di
Bọn đó làm cho nó đỏ hết cả mặt. Nó yên tâm vì đệm đàn cho nó là An, cô bạn hiểu nó mà (về âm cảm thôi).
Cả trường như lắng đọng nhìn về sân khấu. Nó và cậu đang đứng ở đó. Tỏa sáng vì hai người rất đẹp.
-“ Chiều nay trên phố chợt có cơn mưa bay
Giọt mưa vội vã nhẹ rơi mắt người
Mưa có vui như em và anh
Và mưa vẫn thế nhẹ lắm khi bên anh
Vì mưa cũng biết, từ trong tim này
Mưa với anh tới sao ngọt ngào
-Lắng nghe mưa thầm hát
Từng giọt thấm ướt vai em
Mà lòng thấy ấm bên anh
Mỗi lúc bên nhau dưới mưa nồng nàn”
-“ Có chăng là một thoáng
Một lần hát khẽ bên em
Rằng trọn cuộc đời này sẽ mãi
Chẳng một lần cách xa nhau
Mưa vẫn thế khi mãi bên nhau
Mưa vẫn hát trên tóc em dịu dàng
Mưa khóc lạnh lùng
Khi buồn và nhớ thương anh rất nhiều
Mưa có biết đợi chờ nhớ mong
Mưa có thấy vòng tay đón em mỗi lần
Mưa có trên làn môi em run có nhau trong chiều mưa
Mình tay trong tay…”
Clap…clap…clap…tiếng vỗ tay vang lên. Cả trường như muốn sập. Cậu nắm tay nó cười, nó nhìn cậu tim đập hơi mạnh. Cậu hôn nhẹ lên má nó. Cả trường là một lần nữa hét vang…Nó hơi hoảng, nó nhìn xung quanh rồi lấy lại bình tĩnh. Nó mỉm cười với mọi người. Nó cười rất đẹp làm bọn con trai phải hò hét. Cậu đứng kế bên cũng tim đập, chân run.
-Cậu nó khẽ, Di đẹp thật. Sau này Di cười với một mình tôi thôi nhé.
Nó nhìn sang cậu, gõ lên đầu cậu một cái nhẹ nhàng.
-Ngốc thật – nó mỉm cười với cậu, một nụ cười rất dịu dàng.
Các tiết mục sau của lớp nó rất hoành tráng và được sự ủng hộ của các thầy cô và mọi người. Lớp nó hôm đó rất vui. Riêng bản thân nó, nó cảm nhận được một sự ấm áp từ cậu bạn cùng bàn ^^.
—Nhà họ Lâm—
-Tiểu thư cho gọi Ely
-Hôm nay Ely đã giải quyết chuyện gì?
-Chỉ là vài chuyện lặt vặt thôi ạ. – Ely trả lời
-Ta mong là Ely không dối gạt ta. Mà Ely này, có thấy ta khác trước không?
-Có ạ.
-Chỗ nào – nó mở đôi mắt to tròn xoe nhìn Ely.
-Tiểu thư không còn lạnh lùng nữa mà khác trước rồi ạ. Giống như lần đầu Ely và tiểu thư gặp nhau. – Ely nhìn nó mỉm cười.
-Uhm
-Tiểu thư, nếu…
-Nếu gì?
-Không, không có gì đâu ạ, tiểu thư đi nghỉ sớm nha.
Nó thầm nghĩ Ely đang bị gì. Nó ngồi suy ngẫm lại chuyện hôm nay. Nó giật mình khi nhớ lại cái kiss nhẹ trên má của cậu. Nó đỏ mặt, thầm rủa cậu.
-Tên cùng bàn đáng ghét.
Ở một nơi nào đó, có một thằng con trai đang
-Hắt xì
-Thiên bệnh à? – Duy hỏi
-Không biết có cảm giác đang bị rủa thầm sau lưng
-Có lỗi với em nào rồi hả? – Khánh trêu chọc
-Điên à, tao không thích ai ngoài Di đâu? – Cậu gân cổ cãi lại.
-Uhm, mà ẻm đó đẹp thật – Tường chậc lưỡi – Quen mày đúng là khổ – Tiếc rẻ.
Binh, Khánh và Tường mỗi tên nhận một cái cốc trời giáng từ cậu.
-cấm xớ rớ. – cậu tức giận
-Ai dám? – Hai tên đồng thanh, mặt muốn khóc.
-Zừa – Duy phán một câu làm mặt của Khánh và Tường trắng bệch.
Lập tức Duy chịu từ mỗi tên một cái cốc đầy “tình cảm”.
Cậu im lặng chỉ ngắm nhìn bầu trời và ở một nơi nào đó……
Nó đang nghĩ về cậu. Một cảm giác thật lạ lùng trào dâng. Cậu nghĩ về nó, nở một nụ cười hạnh phúc.