Bạn đang đọc Em Nợ Anh: Chương 33 : Khi công chúa nhận ra hoàng tử….
————–Công ty Williams 9.00 AM—————
————–Phòng làm việc của Thái Di————-
-Thưa tiểu thư, Dương tổng của S.T đến ạ. – Ely cúi đầu nói chuyện với nó, mà có cúi hay không thì nó cũng đâu thấy nhưng đây là cách hành xử đã trở thành thói quen của Ely.
-Mời… – Nó chỉ nói, khẩu khí lạnh lùng, dường như nó và Dương tổng của S.T chưa hề quen nhau…
-Vâng. – Ely cúi đầu rồi bước ra, nó ngồi một mình trong căn phòng rộng, đôi tay theo thói quen lại mân mê sợi dây hình hoa tuyết. Bỗng có tiếng mở cửa, nó nghe được tiếng bước chân nhưng hình như chỉ của một người. Không phải là Ely, chắc có lẽ là Dương tổng vậy thì sao chỉ có mình người đó còn Ely đâu? Mãi suy nghĩ nó không để ý tiếng bước chân đã tiến gần mình. Một giọng nam trầm cất lên…
-Lâm tổng, tôi đến đây làm rõ với cô một số chuyện có được không?
-Anh là Dương tổng? – Nó hỏi, giọng nói không có gì là mất bình tĩnh.
-Đúng, chúng ta có thể nói chuyện chứ?
-Được thôi. – Nó đứng dậy, lần mò theo mép bàn làm việc. Thiên ngạc nhiên, cậu tự hỏi tại sao nó lại lần theo mép bàn, chẳng lẽ có cơ quan bí mật nào sao? Nhưng tại sao đôi mắt đó lại vô hồn nhìn về phía trước thế kia? Và chẳng lẽ nó không nhận ra cậu?
Khi mép bàn làm việc đã mất thì nó mới chợt nhận ra bàn làm việc của mình cũng khá là lớn. Nó cứ lần mò tiếp cuối cùng nó va phải một người…
-Xin lỗi, cảm phiền anh có thể đưa tôi đến ghế được không, tôi không nhìn thấy gì. – Gương mặt xinh đẹp hồng lên, làn da trắng dường như trong suốt, mái tóc đen nhánh bay bay, ánh mặt trời soi rọi nó, đôi môi nhỏ xinh nở một nụ cười đẹp như trong thần thoại.
-Không sao, tôi sẽ giúp cô. – Thiên thoáng ngỡ ngàng. “Di không thấy được gì chẳng phải là mù sao? Vậy mấy năm trước Di ra đi có phải vì lí do này? Không đâu chắc là Di bị tai nạn, Di đã muốn rời xa mày mà. Tỉnh lại đi Hoài Thiên, đừng mơ mộng nữa…”. Những mớ suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu cậu như muốn vỡ tung, nhưng một thứ ánh sáng khác đã lôi cậu về thực tại. Cậu tìm, tìm thứ ánh sáng đó…cậu đã tìm thấy là phát ra từ mặt dây chuyền hình hoa tuyết của Di. Bất giác, cậu lại mỉm cười. Nó vẫn giữ lời hứa khi chia tay cậu, đeo mặt dây chuyền ấy và giữ kĩ.
Rồi cậu đưa nó đến chiếc sofa màu kem đang hiện diện gần nơi có ánh sáng nhất, gần cái cửa kính rộng thay cho cửa sổ nhất. Nó lần mò tìm chỗ rồi ngồi xuống…
-Cảm ơn anh Dương tổng, mời anh ngồi.
-Không có gì. – Thiên đáp lại rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
-Được rồi có chuyện gì anh cứ nói. Tôi sẽ nghe và xem xét cho anh.
-Tôi muốn hỏi… – Thiên như chỉ chờ câu nói này anh đã nói nhưng
“cốc cốc…” – …nhưng tiếng gõ cửa đã phá vỡ, cắt ngang tất cả.
-Xin lỗi Lâm tổng nhưng Trần thiếu gia đến rồi ạ. – Một giọng nữ dịu dàng, chắc chắn là của Ely.
Nó mừng rỡ ra mặt làm Thiên cũng ngỡ ngàng. “Trần thiếu gia? Không lẽ là Trần Nhật Quang?”
-Mời anh ấy vào. – Giọng nói không giấu nỗi niềm vui. Song nó lại quay qua nhìn Nhật Quang, khuôn mặt vẫn biểu hiện cảm xúc đó. – Dương tổng nếu anh không phiền thì hãy để cho “hôn phu” của tôi cùng tham gia nha.
“Hôn phu? Là hôn phu của Di sao? Hôn phu của cô ấy thế thì mình phải làm sao? Mình có nên giành lại Di nhưng cô ấy có vẻ rất…hạnh phúc…” – Thiên đăm chiêu suy nghĩ.
-Thái Di anh đến thăm em đây. – Nhật Quang bước vào, anh mặc bộ vest trắng trái ngược với bộ vest đen mà Thiên đang mặc. Khuôn mặt anh tươi cười rồi tắt hẳn. Giọng anh trầm xuống. – Em đã gặp lại Dương Hoài Thiên rồi à?
Nó đang tươi cười giống anh thì cũng dừng lại. Anh nói cái gì? Em đã gặp lại Dương Hoài Thiên, vậy Dương tổng là người mà cô nhung nhớ suốt mấy năm nay? Không, không thể nào. Trong ký ức của cô, Thiên là một chàng trai vui vẻ, hoạt bát, thích cười còn giọng nói của Dương tổng này lại rất lạnh lùng, hoàn toàn không biểu cảm nếu muốn nói là giống nó trước đây.
-Hoài Thiên? Cậu ấy ở đâu? – Khuôn mặt nó bình tĩnh làm người khác hoảng sợ, trong hoàn cảnh này nó vẫn bình tĩnh đến như thế ư? Gặp được người nó đã nhung nhớ năm năm mà vẫn điềm nhiên ư?
Căn phòng trở nên im lặng. Chàng trai ngồi đối diện nó chỉ nhấp tí trà xanh, chàng trai đứng gần cửa lại im lặng, anh dường như có một nỗi buồn. Cô gái duy nhất trong căn phòng và có lẽ là trong tim của hai chàng trai kia lại điềm nhiên hơn ai hết. Không làm bất cứ việc gì, ngồi yên lặng, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt không tí gì là vui vẻ, là oán hận, là nhớ nhung, là buồn rầu, bình thường như thể cô không quen biết ai trong căn phòng này.
Căn phòng rộng chỉ có sự tĩnh lặng, con người như thể cũng hóa thành vô hình…
-Tôi muốn hỏi em một chuyện Thái Di? – Giọng nói trầm trầm như lạnh lùng, vô tình. Thiên để tách trà xuống và lên tiếng.
-Tôi muốn biết anh có phải là Thiên không? Anh nói đi tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh. – Di điềm nhiên đáp lại.
-Nếu tôi nói tôi là Hoài Thiên liệu em có trả lời thật lòng không?
-Có. Nếu cô ấy không thật lòng tôi sẽ nói cho cậu biết. – Nhật Quang bước đến kéo ghế và ngồi cạnh Di, trả lời câu hỏi của Thiên.
Thiên mỉm cười, nụ cười chua chát đắng cay biết bao nhiêu. 5 năm thôi mà giờ đây Nhật Quang đã tiếp cận được Di như thế, đã ở cạnh Di, ngồi cạnh Di mà đáng lẽ cái chỗ đó là của cậu.
-Em bị mù đúng không? – Giọng của Thiên trầm trầm như ấm ấm, không lạnh lùng nữa.
Nhưng câu hỏi này làm nó một phen chết lặng. Trong công ty nó nhân viên có thể biết nó mù, nhưng đối với các đối thủ thì đừng hòng biết. Thế sao Thiên lại biết???
Thế rồi nó nhớ lại hôm họp có vẻ như Ely đã cố tình nói: “Dương tổng là một giám đốc nam trẻ…”. Vậy là…Ely đã biết tất cả… và cố ý gợi ý cho Thiên biết cô đang mù.
-Đúng, tôi bị mù. – Giọng Di bình thản như thể chuyện cô bị mù là chuyện đã được định trước.
-5 năm trước em rời xa tôi vì cái lí do này? – Thiên như mất bình tĩnh sau câu nói của Di, anh đập bàn đứng dậy, đôi mắt anh thoáng dịu dàng, thoáng đau khổ và thoáng oán hận.
Nhật Quang định đứng dậy trả lời câu hỏi của anh liền bị Di nắm tay kéo lại như có ý hãy ngồi yên. Trước vẻ mặt của Thiên, Di điềm nhiên vì cô không nhìn thấy gì cả mà, mặt khác từ trước đến giờ nó chưa hề sợ ai. Trong đôi mắt vô hồn như nhiều năm trước, khi mà một công chúa dang đôi cánh của thiên sứ bảo bọc chàng hoàng tử đang hôn mê vì cô lẳng lặng yên bình như nước hồ thu không gợn sóng.
-Anh đã hỏi tôi đúng một chuyện rồi anh cũng nên trả lời câu hỏi của tôi. Nếu anh trả lời tôi sẽ đáp lại câu hỏi thứ hai của anh.
-Đúng tôi là Dương Hoài Thiên, người mà năm năm trước em đã bỏ rơi.
Bỗng nó bật cười, bật cười thành tiếng làm cho Nhật Quang và cả Hoài Thiên giật mình. Giọng cười như thể oán trách, như thể khinh khi, như thể vui vẻ. Nó dừng cười, nó đứng dậy cầm lấy tay của Nhật Quang…
-không, tôi không rời xa anh bởi cái lí do ngu ngốc này. Tôi bị mù nhưng nếu yêu anh, bên cạnh anh anh cũng có thể giúp đỡ tôi. Tôi rời xa anh về Anh Quốc vì Nhật Quang bởi vì tôi yêu anh ấy hơn anh, tôi yêu anh ấy hơn anh rất nhiều và cũng là vì tôi sắp trở thành vợ anh ấy, Trần thị. Thiếu phu nhân nhà họ Trần có sức hút hơn là một phu nhân nhà họ Dương nhiều. Đúng rồi, chúng tôi sắp đính hôn tôi sẽ gửi giấy mời anh. – Giọng nói điềm nhiên hết mức làm cho Hoài Thiên chết lặng. Anh quay đầu bước đi. Cùng một cô gái mà đã làm cho trái tim anh chết đến tận hai lần, cô gái đó không còn là công chúa nữa rồi, cô ấy đã biến thành ác quỉ rồi.
Khi một sự thật đã làm họ mãi xa
Nàng công chúa đã tình nguyện trở thành ác quỉ
Giết chết chàng hoàng tử…
…
-Tạm biệt Lâm tổng. – Hoài Thiên buông lại một câu cuối cùng sau khi cánh cửa đóng lại.
Thái Di khuỵu xuống, trái tim nó cũng tan nát chứ. Nước mắt nó lại rơi. Nhật Quang ôm chặt lấy nó anh ôm nó vào lòng. Cô gái của anh, cô gái anh hằng yêu thương đang rất đau. Anh không chịu được, anh muốn đánh cho tên làm người anh yêu khóc nhưng anh biết rằng, giờ đây nó cần anh hơn. Anh ôm nó để nó khóc trong lòng anh, để nó vơi đi niềm đau. Trái tim anh thắt lại. Anh đã nói rất đúng “Ai yêu cô ấy cũng phải đau khổ”. Bây giờ cả anh cả Hoài Thiên đều có một trái tim vỡ vụn…
————-1 tuần sau—————-
-Lâm tổng đây là bản kế hoạch của chúng tôi. – Cô thư kí bên công ty S.T dịu dàng đưa bản kế hoạch trước mắt nó.
Ely đỡ lấy nói:
-Cảm ơn.
Còn nó thì nở một nụ cười xả giao nhưng lại đẹp mê li. Cô thư kí kia vội vàng cúi đầu ra ngoài, khuôn mặt có chút ửng đỏ. Đúng là đâu cần phải đẹp đến mức con gái, phụ nữ cũng phải ngượng ngùng thế chứ?
-Tiểu thư người có cần đọc qua bản kế hoạch này chứ? – Ely nghi hoặc hỏi.
-Cô nghĩ ta có đọc không.
-Không ạ. – Ely dứt khoát vì từ trước đến nay hầu như nó đã đoán trước kế hoạch của công ty đối tác, hơn nữa vô cùng chuẩn xác.
-Lần này tôi sẽ đọc, vì đây là S.T. – Nó khuôn mặt nghiêm chỉnh.
-Vâng.
……………
-Tiểu thư như thế nào ạ? – Ely gấp bản kế hoạch lại hỏi.
-Như vậy cũng tốt nhưng hãy bảo họ đây là nội dung liên quan đến ngành giải trí mà chúng ta đang khai thác. Hơn nữa sản phẩm lần này không nên mời những siêu sao mời những người chưa có tên tuổi nhưng nhất định phải có tài. Hình tượng siêu sao nữ có lẽ đã quá nhàm rồi, hiểu không? – Đặt tách trà xuống, nó nói. Nó là vậy luôn quyết định táo bạo, xuất sắc và quyết đoán.
-Nhưng như thế chúng ta cũng phải đào tạo người mới đó rồi ạ.
-Hoàng Oanh trực thuộc công ty quản lí Williams. Nhờ cô ấy giúp đỡ. – Nó điềm nhiên nói
Ely hoàn toàn bất ngờ, trong cuộc họp mặt lần trước nó hoàn toàn không đả động đến chuyện H.Oanh ở công ty nào mà, sao nó lại biết?
-Đừng nghi hoặc như vậy là Trần Quản gia nói với tôi. – Nó dù không thấy vẻ mặt của Ely nhưng từ nhỏ đã là bạn của nhau chẳng lẽ không hiểu Ely.
-Vâng tiểu thư, tôi sẽ thi hành ngay. – Ely cũng bước ra khỏi căn phòng ấy.
Trong căn phòng tổng giám đốc này đã 3 lần nó ở một mình. Nó cho phép mình nằm dài lên bàn, quay trở về cái cảm giác lúc xa xưa. Dù không thấy gì, dù xung quanh là màn đêm u tối, không được nhìn thấy anh, thấy Cao Văn, thấy Ely, thấy ông, thấy bạn bè và…thấy cậu. Đến giờ, tận bây giờ nó cũng không hiểu vì sao mình bị viêm giác mạt, càng không hiểu vì sao mình lại bị mù lòa như thế này. Và một điều không hiểu nữa là vì sao khi xưa nó lại rời xa cậu…bỏ đi tình yêu mà đến tận bây giờ vẫn còn lưu luyến. Nó bây giờ có gọi là quá tham lam không? Vì nó muốn một lần nữa được ở cạnh anh.
Sau giờ làm việc nó cùng Ely lên chiếc Limousine để về biệt thự. Nó hạ cửa kính xuống nó muốn được hít thở không khí. Bỗng nhiên nó muốn đi bộ. Nó cho dừng xe và cho phép Ely đi phía sau để bảo vệ.
Nó thong thả dạo bước trên con đường, chỉ tưởng tượng mọi thứ qua khứu giác, thính giác, xúc giác. Đi một hồi lâu Ely lên tiếng.
-Tiểu thư có nên….
-Được rồi, về nhà.
Nó dừng bước, dựa theo tiếng bước chân của Ely mà đi.
Bỗng nó nghe được tiếng piano, tiếng nhạc này thật sự rất quen, rất rất quen đó. Nó lật tung từng ngóc ngách trong bộ não để nhớ lại tên bản nhạc. Bất giác nó đi theo tiếng nhạc, mặc cho số phận đẩy đưa bởi vì đây, đây là bài hát mà lúc trước nó và Thiên từng hợp tấu. Nhưng sau lần này … giai điệu đó lại buồn như vậy?
Hên là con đường này vắng người nên nó đi không sợ bị tai nạn, Ely cũng vạn phần yên tâm. Đang đi theo tiếng nhạc du dương trầm bổng thì bỗng nhiên bài nhạc đó dừng lại. Nó lấy tay lần mò mọi thứ, chỉ là một khoảng không, nhưng cuối cùng nó cũng tìm được một chỗ vịn, nó vừa đặt tay xuống một tiếng “ting” vang lên. Biết mình đã chạm đến nốt nhạc của cây đàn nó lên tiếng:
-Xin lỗi, không cố ý làm phiền ngài nhưng bài nhạc này quen quá có thể chơi lại cho tôi nghe một lần được không?
Chủ nhân của cây đàn không nói gì, lại tiếp tục đàn bản nhạc dang dở… Ely đứng phía sau thấy cảnh tượng đó liền bước đi vì thật tâm cô mong muốn Thái Di được hạnh phúc…
Thái Di say mê lắng nghe từng âm điệu vang lên…. Giai điệu khi xưa nó yêu thích nhưng tại sao lần này còn buồn thương hơn lần trước.
Khi bản nhạc dừng nó lên tiếng:
-Xin lỗi nhưng tại sao, tôi nhớ là bài hát này không buồn thương đến như vậy?
-Em nghĩ là khi bài hát mất đi tiếng violin réo rắt năm nào sẽ còn du dương, thoáng buồn thoáng vui như năm đó sao? – Chủ nhân của cây đàn, nói chính xác là Dương Hoài Thiên – đúng, là cậu ấy, lên tiếng.
-Hoài…Thiên…? – Nó như mắc nghẹn không ngờ người đàn bài nhạc này là Hoài Thiên, à mà cũng phải thôi bài nhạc này là do nó và anh ngẫu hứng đàn ở “Tĩnh” mà, nếu có người chơi được cũng phải là người có mặc trong buổi tối hôm đó.
-Ha mới chỉ một lần nói chuyện mà em đã nhớ rõ giọng nói của tôi như vậy, rất phục em. – Giọng cậu lạnh lùng tưởng chừng như kiêu ngạo, như mỉa mai, như hận thù người con gái đang đứng trước mắt. Đúng người con gái xinh đẹp luôn là công chúa thuần khiết trong trang phục màu trắng tinh khôi.
Thái Di run rẩy, tại sao nó lại gặp cậu… nó đã cố quên đi rồi mà, quên đi cái ngày mà cậu gọi nói là “Lâm tổng”…nhưng rồi nó lấy lại bình tĩnh, nó nhận ra rằng mình đã hùng hổ tuyên bố là sẽ đính hôn với Nhật Quang cớ sao phải lo sợ trước cậu, phải có cảm giác tội lỗi với cậu? Nó đứng thẳng dậy, khí chất tôn quí lại một lần nữa lan tỏa.
-Cảm ơn tôi không nhìn thấy gì nên các giác quan khác cũng phải tập trung ghi nhớ. – Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt vô cảm, khuôn mặt điềm nhiên. Đúng, đây mới là nó, là nó trước mặt cậu.
-À, tại sao Lâm tổng lại có hứng thú với bản nhạc của tôi?
-Tôi nhớ đã từng nghe giai điệu này, nhưng nó không buồn thương như vậy?
-Còn cần một tiếng đàn violin nữa, bài nhạc này là bài nhạc mà tôi đã cùng tình đầu của tôi chơi, đáng lẽ nó rất hay nhưng cô ấy đã bỏ tôi đi không trở lại nữa.
-Tôi nghĩ là một sự giải thoát…
Nó nói như thể nó là người ngoài cuộc, không liên can, không biết gì cả. Thực chất cô gái đó là nó mà…
-À… – Thiên cười nhạt, từng ngón tay lướt trên những phím đàn.
-Xin lỗi đã làm phiền anh Dương tổng, tôi phải về công ty. – Nó cúi đầu chào, dường như là Ely nghe được, nhỏ bước vào và dẫn nó ra chiếc Limousine đang đỗ trước cửa.
Chiếc xe khuất dần ở phía cuối con đường, Thiên vẫn đứng đó. Chàng trai lúc thiếu niên trên gương mặt luôn hiện diện một nụ cười ấm áp, rạng rỡ giờ đây cùng một con người nhưng gương mặt kia mang đầy nỗi thống khổ, cô đơn và nhợt nhạt.
-Anh nhất định sẽ chờ em quay về….
Tiếng nhạc lại một lần nữa vang lên