Bạn đang đọc Em Nợ Anh: Chương 30
Cậu ngồi trong phòng, nhớ lại khung cảnh lúc ấy. Giọng nói của Thái Di lạnh lùng, bình tĩnh. Đôi mắt không còn ấm áp mà vô hồn, dường như không có gì trong đó cả. Dáng điệu khoan thai. Nhưng hình như có gì đó đã thay đổi, chỉ là cậu không nhận ra…
Còn về nó và Ely đang ngồi trên chiếc Limousine của nhà họ Lâm. Nó đã ra lệnh Ely đưa nó đến trường cũ. Nơi mà nó gặp cậu, nơi bắt đầu câu chuyện tình hoàng tử – công chúa. Vị hiểu trưởng xưa vẫn vậy, gặp nó tỏa ra hơi lạnh mà không chút hoảng sợ. Các thầy cô dạy nó trước kia cũng tươi cười nhưng nó không nhìn thấy ai nên Ely chào thế nó. Các học sinh ai thấy nó cũng kính nể. Vì sao? Vì đó là tổng giám đốc công ty Williams, là cựu học sinh trường dù chỉ học một năm nhưng đã hạ gục tất cả các kỷ lục. Hát hay nhất, đẹp nhất, tài năng nhất, học giỏi nhất… Ảnh của nó, của N.Anh, Oanh, Duy, Khánh, Tường, An, Thiên đều được treo cao ở hội trường xếp hạng danh giá các học sinh các năm.
Nó bước đến khu cấp 3, phòng 1-1.
Các học sinh lớp 1-1 ai gặp nó cũng muốn xin chữ ký…nhưng nó đã nhờ hiệu trưởng cho nó cùng Ely được ở phòng học mà không có ai trong đó. Các thầy cô làm không xong nó liền nói:
-Mọi người, tôi trước kia học ở phòng học này, tôi muốn cùng trợ lí của tôi ngắm phòng học này một lát, có được không? – Giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm ai cũng phải kiêng dè. Mọi người đều chịu rút lui, chỉ nhìn nó qua khung cửa sổ. Hiếm lắm đại nhân vật trong những đại nhân vật mới trở về trường, nên các học sinh đều lấy máy ảnh hay điện thoại di động chụp lại những hình ảnh của cựu học sinh tài năng nhất trừơng Hoàng Lâm để lấy làm kiêu hãnh chứ. Dù gì nó cũng là thần tượng của họ.
Nó nhìn Ely nói:
-Đưa ta đến nơi mà ta và Thiên đã ngồi chung.
-Vâng.
Ely dìu nó đến chiếc chỗ đó, nơi mà nó và Thiên gặp nhau, nơi nó mà Thiên cãi nhau, nơi nó và Thiên đùa với nhau, nơi nó thấy Thiên ngủ, nơi nó thấy Thiên khóc.
Nó ngồi xuống chỗ của mình, cũng có những tia nắng, nó chỉ cảm nhận được chứ không thấy gì cả. Đôi tay trắng nõn như búp măng run run đặt lên bàn. Những tia nắng lại đùa nghịch trên tay nó, xuyên qua mái tóc màu đen của nó, tôn vinh lên nước da trắng của nó. Các học sinh, giáo viên ngoài kia như nín thở trước vẻ đẹp thiên thần. Không kiều diễm mà là một vẻ đẹp thuần khiết.
Tay đặt trên bàn, nó nở một nụ cười, nụ cười nhẹ như gió, như năm xưa, như đóa hoa mùa xuân vừa chớm nụ hồng.
Một số nam sinh đã ngất xỉu nhưng không có ai hét, tất cả đều im lặng nhìn nó.
Nó để gương mặt của mìh lên bàn, nhìn qua chỗ Thiên ngồi, tuy nó không nhìn thấy nhưng nó có thể tưởng tượng được. Nó lại mỉm cười trong vô thức.
“Thiên à, hôm nay tớ biết có một người tên giống cậu ^^. Tớ không biết ngừoi đó có phải là cậu hay không? Tớ không nghe được giọng nói. Lúc bên Anh, Nhật Quang bảo cậu đã bị tai nạn và mất rồi. Tớ không tin đâu, tớ đã quay về rồi này. Tớ không còn nhìn thấy gì nữa, tớ bị mù rồi, nhưng chỉ cần một cơ hội nhìn chạm được cậu, nghe cậu nói tớ sẽ bên cạnh cậu mãi mãi. Năm xưa đáng lẽ tớ không nên rời xa cậu, bên cậu thì tốt rồi, cậu sẽ không rời xa tớ. Xin lỗi cậu “hoàng tử” của tớ.”
Giọng nói nó cất lên, nhẹ nhàng, khẽ khàng như lông vũ, như nụ cười của nó. Có lẽ nụ cười này, giọng nói này mãi mãi chỉ dành ột người duy nhất – Dương Hoài Thiên. Một số học sinh đã nghe được nó nói gì, tất cả đều nhớ lại truyền thuyết hoàng tử mặt trời – công chúa tuyết Thiên – Di. Câu chuyện tình đẹp như thơ như mộng thấm sâu vào lòng học sinh trường Hoàng Lâm. Nó ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng, dường như nó sợ chỉ cần một động tác mạnh thì tất cả những kí ức ở đây sẽ bay đi mất.
Nó lên tiếng:
-Cho tôi hỏi, những ai ngồi ở chỗ này vào năm nay?
Sau câu hỏi đó có bóng dáng hai học sinh bước vào. Một nam một nữ.
-Thưa chị, là tụi em.
-Đến gần đây.
Hai học sinh đó tiến gần đến chỗ Thái Di cũng là thần tượng của hai đứa nó. Nó mỉm cười. Hai học sinh kia đỏ mặt, nó đẹp, không cười cũng đẹp, nhưng khi cười thì làm rung động lòng người.
-Trước đây chị và anh Thiên ngồi ở đây. Các em có biết anh Thiên là ai không?
-Em biết ạ, anh Thiên và chị là một cặp rất đẹp của trường Hoàng Lâm, cả chị và anh Thiên đều học rất giỏi và đã tốt nghiệp đại học loại ưu ạ. – Cô gái nhanh nhảu nói.
-anh Thiên là người chị yêu nhất. Ở chỗ này chị và anh ấy đã quen nhau. Hai em phải giữ gìn chỗ này cẩn thận, có một ngày chị sẽ quay lại đây ^^.
-Vâng – cô gái lên tiếng.
-còn em, em rất giống chị lúc trước, ít nói, lãnh đạm như thế ^^ – Nó nói với nam sinh còn lại dù không nhìn thấy nam sinh kia.
-Tiểu thư chúng ta phải về rồi ạ. – Ely lên tiếng. Nó gật đầu.
-Thôi, chị phải về rồi, ở đây giao lại cho hai em, phải giữ gìn nó cẩn thận. Chị mong hai em sẽ là người tiếp theo được đề danh lên bảng danh dự của trường. ^^
Nó mỉm cười quay đi. Các học sinh ngoài kia thì ganh tị với hai học sinh được nó chúc may mắn chết đi được.
———–Trên chiếc Limousine nhà họ Lâm————
-Tiểu thư, giờ chúng ta về công ty để giải quyết văn kiện. – Ely cầm trong tay một xấp giấy dày và đang đọc cho nó nghe. Nó chỉ mân mê sợi dây chuyền hình hoa tuyết nhưng thỉnh thoảng cũng gật đầu với một số câu nói của Ely.
-Bây giờ chúng ta về công ty, tôi muốn tiếp quản ngay tất cả mọi việc. – Nó buông tay ra khỏi sợi chuyền hình hoa tuyết óng ánh. Khuôn mặt đanh lại.
-Cần gấp vậy không ạ, chúng ta chưa chuyển hành lí về biệt thự. – Ely lo lắng hỏi. – Sức khỏe của tiểu thư….
-Kêu người chuyển hành lí về, nói với Trần quản gia là để y như cũ, hành lí của tôi tự tôi sắp xếp. Sức khỏe của tôi không sao nhưng tôi muốn biết trong thời gian tôi không có ở đây bọn người kia đã quản lí chi nhánh ở Việt Nam như thế nào. – Khuôn mặt nó đang giãn nở từ từ đanh lại.
-Vâng. – Ely chỉ biết cúi đầu y mệnh chứ cô nào nói thêm được điều gì.
Trong chiếc Limousine sang trọng, không khí ngột ngạt đến không thể thở. Một người lo lắng, một người trầm ngâm, bác tài xế ngồi trước cũng không dám nói gì.
Lát sau chiếc xe từ từ dừng lại…
-Tiểu thư đến rồi ạ.
-Uhm.
Ely và nó bước xuống xe, lập tức nhân viên của công ty đứng thành hai bên, chính giữa trải một tấm thảm đỏ trải dài trông rất quí tộc. Đại sảnh công ty rất lớn, nền lót gạch trắng nối liền rất đẹp. Nhân viên công ty mặc quần áo màu đen đứng thành hai hàng thẳng tắp. Chắc bọn người này không biết màu mè với nó là không thể vì nó có thấy gì đâu. Ely chỉ biết thở dài tiếc cho công sức của họ.
Nó kiêu ngạo ngẩn cao đầu, ánh mặt trời rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của nó làm ột số người trong công ty không thể nhìn thấy rõ. Ely dìu nó vào trong. Nó lạnh lùng lướt ngang qua mọi người. Nhưng khi đến giữa thì nó dừng lại. Mọi người ai cũng run bần bật vì đôi mắt sắc lạnh đó của nó. Bỗng nó hỏi Ely:
-Có trải thảm đỏ, có đứng hai hàng hay không?
-Thưa tiểu thư có.
Nó lại nói, giọng nói càng ngày càng băng giá.
-Giám đốc điều hành là ai?
Từ trong đám đông có một người đàn ông, dáng ngừơi thanh mảnh bước ra, trên gương mặt tuổi trung niên có đeo một cái kính to chảng. Ông ấy bước ra và đứng trước mặt nó.
-Thưa tiểu thư, tôi là giám đốc điều hành.
Nó không nhìn vào tên giám đốc đứng trước mặt nó. Nhưng nó nói:
-Tôi bị mù…
Cả công ty lại ngỡ ngàng, một số nữ nhân viên định bàn tán thì gặp ánh mắt như muốn đóng băng mọi thứ của Ely thì im phăng phắc không nói một lời.
-cho nên đừng làm những việc này lấy lòng vì tôi sẽ không thấy đâu. Còn nữa, mọi người nghe cho rõ tôi sẽ không đến công ty thường xuyên nhưng trợ lí của tôi sẽ giúp tôi quản lí. – Giọng nói đó không chút cảm xúc, không lạnh lùng, không hù dọa, không thị uy nhưng cũng đủ làm người khác phải sợ, sợ tột cùng. Không hẹn nhưng mà tất cả các nhân viên đều đồng thành.
-Vâng thưa tiểu thư.
Nó gật đầu rồi nói nhỏ với Ely đưa mình vào phòng làm việc….