Bạn đang đọc Em Nợ Anh: Chương 27 : Em chỉ là bạn thân
Ba chàng trai đứng dưới phòng khách nhà Thiên, cả ba đều có khuôn mặt lo lắng sau khi nghe Tường nói là ngày kia Di phải về Anh và cô rời xa Thiên vì cô không muốn trở thành gánh nặng cho Thiên, cô sắp mù lòa rồi.
Trên ba gương mặt của nam nhân, thấm đầy nỗi buồn bã nhìn về phía căn phòng, căn phòng màu xanh lãnh đạm…
———–Sân bay———
-Di cậu phải đi thật rồi, cậu vẫn phải viết thư cho tụi mình, hay đơn giản là một cái e-mail ngắn cũng được. – N.Anh mấy hôm trước còn giận nó thế, hôm nay đang khóc, khóc rất thảm thương, hiện tại phải nhờ Khánh đỡ nếu không sẽ xỉu ngay tại chổ.
-Cậu phải mau về đây, dù là không nhìn thấy bọn tớ nữa, cũng phải về đây. Nếu không đến một lúc nào đó, tớ sẽ qua Anh, tìm nhà cậu rồi bắt cậu đi dự buổi hòa nhạc của mình đấy. – Oanh mỉm cười dịu hiền.
-Tôi sẽ đến Anh tìm cậu nếu trong 5, 6 năm nữa cậu không trở về. – An hăm dọa nó.
-Các cậu phải giữ gìn sức khỏe, bọn tôi cũng mong cậu mau trở về. – Khánh lên tiếng, còn Duy và Tường không nói gì, im lặng.
-Chị à, phải giữ gìn sức khỏe, em sẻ thu xếp mọi việc rồi về Anh gặp chị. Ely phải chăm sóc chị ấy nhé. – Cao Văn khi biết được nó và Ely sắp về Anh cũng ra tiễn.
Ely gật đầu cung kính với Văn, rồi nhìn những người bạn một cách cảm động, nói rồi cô chạy đến ôm Oanh – người bạn mà cô thích nhất.
Di mỉm cười nhìn mọi người, rồi cô bước đến bên An, nắm tay An:
-Tôi mong cậu hạnh phúc bên người cậu yêu.
Nói rồi nó đưa mắt nhìn mọi người một lượt:
-Cảm ơn mọi người, cảm ơn vì đã bên cạnh tôi. Tôi sẽ rất nhớ mọi người.
Khuôn mặt lại thoáng nét hạnh phúc. Không kìm chế được nữa, Di và An cũng khóc theo N.Anh. Các chàng trai không khóc nhưng đôi mắt thoáng buồn, dù gì đi nữa Di cũng đã bên cạnh các chàng một khỏang thời gian không dài, không ngắn nhưng rất vui. Nhật Quang từ hôm ở nhà nó đến giờ không thấy xuất hiện nên hôm nay chắc sẽ không có anh.
“Chuyến bay từ Việt Nam đến Anh sắp khởi hành, xin quí hành khách….”
Tiếng cô phát thanh vang lên. Trần quản gia cùng Hoàng Ngọc xách vali và gọi:
-Tiểu thư đến giờ rồi.
Nó buông tay An ra, mỉm cười chào tạm biệt rồi quay đi, trước khi đi nó ngắm nhìn khuôn mặt mọi người thật kĩ, để sau này sẽ in dấu trong kí ức của nó, những người bạn tuyệt vời.
Chiếc máy bay cất cánh, đưa những con người cách xa nhau nhưng cũng mang một con người đến với một con người. Nó ngồi cạnh cửa sổ, đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ dưới đất, không thấy gì, chỉ thấy làn mây trắng xóa ngoài kia, không thấy gì cả. Ely ngồi cạnh không khỏi xót xa, tiểu thư mà cô hằng yêu mến,
“Trong tình yêu, có những lúc phải ích kỉ, ích kỉ vì người mình yêu thương, ích kỉ giữ lại nỗi đau cho bản thân không cho ai biết. Có những lúc phải chịu cách xa vì không phải yêu nhau là thay đổi tất cả sự thật, phải cách xa để thôi yêu nhau, dùng khoảng cách và thời gian để thôi nhớ về nhau. Dù ích kỉ, rời xa người mình yêu có thể giết bản thân…” – Icy.
Công chúa tuyết
Và hoàng tử mặt trời
Đã mãi xa nhau rồi…
Câu chuyện tình yêu này có còn tiếp diễn?
————-Cửa ra vào sân bay———–
-Cho tôi biết Di đâu rồi? – Cậu xuất hiện một cách bất ngờ trước mắt mọi người, mái tóc nâu không còn bồng bềnh như lúc trước, cái lưng cậu ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt cậu xanh xao, tiều tụy. Đôi tay rắn chắc đang vịn lấy vai của Tường, cứng nhắc…
-Bạn ấy đi rồi. – An lên tiếng, An trong lòng tuy có chút đau khi nhìn cậu không còn là cậu nữa nhưng cô cũng thấy đau khi một ai đó đau.
-Di đã đi rồi…. – Cậu đã dùng hết sức bình sinh để chạy đến đây, cậu đã dùng hơi thở yếu đuối của mình để hỏi về nó. Giờ đây cậu không còn tí sức lực nào dù là một thằng con trai. Cậu thẫn thờ đi về hướng khác, đôi mắt hổ phách như có dòng lệ tuôn chảy.
N.Anh, Oanh, Tường, Duy, Khánh, Cao Văn không ai làm gì, không ai nói gì. Duy chỉ có An, An đã chạy lại bên cậu, nắm lấy tay cậu và lôi đi. Sau khi An chạy đi cùng Thiên, Tường chỉ im lặng, môi cậu khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn mỹ ấy thoáng nụ cười đau khổ.
Đến bên bờ một con sông, cô dừng lại, cậu cũng dừng lại. Cô đứng đối diện với cậu, khuôn mặt, đôi mắt đều mang vẻ tức giận nhưng cũng đầy tình cảm.
Cậu không chú tâm gì tới, cậu vẫn đứng im, coi mình như vô hình, mọi người vô hình. Dường như trong mắt cậu thế giới nãy đã biến mất.
-Tôi đã từng yêu cậu. – Giọng nói của An nhẹ như gió nhưng cũng đủ làm cậu bừng tỉnh giấc sau giấc mộng triền miên.
-….
-Nhưng từ khi chúng ta gặp Di, tôi đã bỏ cuộc. Di tuy lạnh lùng nhưng thực sự là một cô gái tài giỏi và cao thượng. Lần này cô ấy ra đi cũng chỉ vì tốt cho cậu….
-Tại sao ra đi là tốt cho tôi chứ? – Giọng cậu khản đặc.
-Vì sao tôi không biết, nhưng tôi tin là tốt cho cậu. – An lạnh lùng – Và nếu cậu yêu Di thì hãy tôn trọng quyết định của Di.
-Tôi không yêu Di…
An sững sờ, Thiên không yêu Di ư? Khuôn mặt cô bỗng nhiên tối sầm lại…
-mà tôi hận Di. Hận Di đã đến bên tôi, khiến tôi yêu Di rồi lại rời xa tôi. – Giọng nói của cậu đã pha chút đau, chút thương, chút hận thù. Đôi mắt hổ phách tối sầm, đầu cậu cúi xuống nhìn mặt đất, không ngước lên.
An chỉ đứng nhìn, An không làm được gì cả, mà dù có muốn cô bạn cũng không đủ tư cách, cô lấy quyền gì mà muốn ôm lấy Thiên, lấy quyền gì mà gần Thiên. À đúng rồi, bây giờ cô là bạn của Thiên cơ mà, cô là bạn của Thiên…
Cô tiến lại gần Thiên, để đầu của Thiên lên vai mình, nhỏ nhẹ:
-Khóc đi. – Không phải là ra lệnh, không phải là cầu xin mà nó là sự lựa chọn duy nhất dành cho Thiên lúc này.
Thiên im lặng hồi lâu rồi cũng không kiềm được nước mắt, cậu khóc rất nhiều, khóc đến nỗi nước mắt đẫm cả vai An.
“Anh hãy khóc bờ vai em sẽ ở cạnh bên anh
Nhìn anh đau mà tim em như ngập tràn nước mắt
Quên một người rất khó xin đừng buồn anh ơi
Em giờ đây chỉ là bạn thân trong cuộc đời anh thôi…”