Em Nợ Anh

Chương 24


Bạn đang đọc Em Nợ Anh: Chương 24

Trong thư phòng của tiểu thư nhà họ Lâm, tất cả đều chỉ là một màn đêm bao phủ. Trăng đêm nay cũng không có như hôm nào. Chỉ còn màn hình vi tính đang mở và con chuột nhấp nháy. Trong đêm tối có thể thấy được hình bóng bé nhỏ đang ngồi đối diện với máy vi tính. Mái tóc dày, đen mượt tung bay khi những cơn gió thoảng qua. Đôi mắt u buồn lướt nhìn đống tài liệu trên bàn rồi phần văn bản, e-mail trên vi tính. Nó từng chút một lật xem các tài liệu rồi phê chuẩn, gửi tin qua E-mail.
Cốc…cốc…
-Vào đi. – Nó đang tập trung thì nghe thấy tiếng gõ cửa, không cần hỏi nó cũng biết là Ely.
Ely dịu dàng đi vào, cung kính chào nó hỏi:
-Tiểu thư, đã khuya rồi cô nghỉ ngơi đi ạ.
Nó nhìn Ely, con ngươi lạnh lùng như thể hóa băng tất cả. Nó rời khỏi bàn làm việc, đến bên khung cửa sổ, nơi có thể thấy được ánh đèn đường, nó im lặng ngồi xuống ghế, rót inh một tách trà nóng. Ely cũng bước đến, dịu dàng ngồi xuống, đối diện nó.
-Có chuyện gì sao tiểu thư? Công ty?
-Công ty không sao cả, chỉ là khoảng thời gian qua ta chỉ lo chăm sóc cho Thiên và xử lí Lâm Phong nên không xem xét nội bộ, tình hình. Nay đã ổn thỏa rồi.
Khuôn mặt nó thoáng buồn, Ely như đã nhận ra nỗi buồn đó, dịu dàng cô bạn hỏi:
-Thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy tiểu thư?
Nó lẳng lặng, do dự nhưng lát sau hạ quyết tâm, nó đến bên bàn làm việc lấy một xấp giấy tờ để trước mặt Ely. Ely lật xem rồi trầm ngâm.
-Tiểu thư, chuyện này là thật?
Nó gật đầu…
-Ta không ngờ.
-Tôi cũng vậy nhưng tôi tin tiểu thư có thể hóa giải chuyện này.
Nó cười mỉm, cảm ơn Ely đã tin tưởng. Ely cũng cười rồi cô bạn bước ra khỏi thư phòng không quên dịu dàng thúc giục nó đi nghĩ ngơi. Khi cánh cửa phòng đóng lại, một lần nữa chỉ mình nó cô đơn trong phòng.

Tay cầm xấp tài liệu, đôi mắt vừa lạnh lùng lúc nãy đã chuyển sang vô hồn.
Xấp tài liệu ấy có những thứ…thật sự là một cú sốc đối với nó…một cú sốc lớn đâm thẳng vào trái tim.
———-Sáng hôm sau———–
Thiên cùng nó đến trường, từ ngày nó nói thích cậu hôm nào cậu cũng cùng nó đến đón nó đi học trên chiếc xe đạp. Hôm nào cậu cũng vui cười nhìn nó. Nó cũng vậy nhưng hôm nay khi ngồi sau xe, nụ cười của nó không còn, nó yên tâm vì chắc chắn cậu sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của nó lúc này.
Lát sau khi đến trường, nó đứng đợi cậu đi cất xe bỗng……..
-Anh buông tôi ra – Nó hằn học
Nó đang đứng thì bị một chàng trai nắm tay dẫn đi. Chàng trai dù nghe nó nói vẫn không buông tay ra, chàng trai nắm chặt lấy tay nó như thể sợ bị vụt mất thứ gì đó rất quan trọng. Đến phía sau trường, chàng trai dừng lại, quay đầu lại nhìn nó. Chàng trai ấy là – Nhật Quang. Ánh nắng sớm tỏa sáng khuôn mặt của Quang. Anh dịu dàng nhìn nó, khác với vẻ lúc cười nửa miệng, anh hỏi:
-Em thật sự thành đôi với Hoài Thiên rồi à? – Giọng nói rõ ràng nhưng có vẻ run sợ.
Nó nhìn anh, cương nghị:
-Ừ, em thích cậu ấy.
Anh sững sờ, khuôn mặt hồng hào tối sầm lại. Anh đấm vào bức tường sau trường.
-Tại sao lại không chọn anh, anh đã đợi em rất lâu. Hay là em không biết? Anh có thể bày tỏ. – Quang nhìn nó, khuôn mặt, đôi mắt, giọng nói đều tỏ vẻ tha thiết, yêu thương.
-…- Nó lắc đầu ra hiệu không thể.
Anh ôm nó vào lòng, mái tóc đen bồng bềnh xõa lên vai nó
-Xin em, hãy chọn anh, xin em hãy yêu anh – Anh đang van xin nó.

Nó nhẹ nhàng thoát khỏi anh. Khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng và đôi mắt như không có chuyện gì xảy ra.
-Từ trước đến nay, em chỉ xem anh là bạn, là một người anh trai không hơn không kém. Em không thể yêu anh. Xin anh hãy học cách buông tay vì bây giờ người em thích là Thiên.
Nói rồi nó quay lưng bước đi bỏ lại phía sau một người đang thẫn thờ, im lặng. Khi bóng nó dần xa, anh khuỵu xuống trên thảm cỏ xanh. Hôm nay bầu trời rất đẹp, không khí buổi sáng thanh bình, ánh Mặt Trời lan tỏa như đang che chở cho những đứa con của tạo hóa và mẹ thiên nhiên. Nhưng có một chàng trai, khuôn mặt đau khổ, đang quỳ. Đúng anh đang quỳ, đang thầm trách tình yêu của anh sao quá đắng cay. Anh yêu người con gái ấy, ngay từ lần đầu gặp mặt. Lúc biết mình yêu anh đã nắm phần thất bại, người con gái ấy là bạn gái của bạn thân anh. Khi bạn thân anh đã đến Thiên Quốc, anh muốn mình được bên em nhưng một lần nữa cô gái ấy đã rời xa anh, đến bên một chàng trai khác.
-Thiếu gia…- Một giọng nói trầm ấm vang lên, trong giọng nói có sự lo lắng.
-Võ quản gia, kế hoạch của ta sẽ bắt đầu – Chàng trai đứng dậy, đôi mắt lúc nào còn thẩn thờ nay đã trở nên cương quyết. Anh quay lại nhìn người đã gọi “thiếu gia…” lên tiếng. – Cô ấy sẽ phải hối hận.
Nhật Quang đã bước đi, khuôn mặt lạnh lùng như nó, không cảm xúc, anh biết mình sẽ làm nó đau, đau hơn cả lần Kiến Hoàn mất.
————-Lớp 1-1——————-
Thiên đã ngồi trong lớp, khuôn mặt cậu đầy lo lắng và hôm nay cậu không ngủ gật, ánh mắt luôn hướng về phía cửa lớp. Cậu lo lắng vì khi cất xe xong đến nơi Di đứng đợi thì không thấy Di đâu chỉ thấy chiếc cặp đang nằm dưới đất. Cậu nghĩ rằng Di có việc nên lên lớp trước nhưng khi vào lớp cậu cũng không thấy Di. Hỏi N.Anh, An, Oanh cả ba đều nói Di chưa đến. Cậu rất sợ Di sẽ bị bắt cóc.
Cậu muốn tìm Di nhưng cậu lại nghĩ nếu Di vào lớp mà không thấy cậu Di cũng sẽ lo lắng như cậu bây giờ nên cậu thôi. Đang rối tung trong mớ suy nghĩ thì đột nhiên có một bàn tay dịu dàng đặt lên vai cậu làm cậu hoảng hồn la lên: “Oái”
Bàn tay đó rút lại, chủ nhân của đôi bàn tay nhìn cậu căm phẫn. Cậu hoàn hồn lại, nhìn chủ nhân đôi bàn tay đang ngồi trên ghế, đôi mắt nhưng muốn nuốt chửng cậu, cậu mới định thần nói:
-Di.
Nó lắc đầu, bó tay với cậu. Nó biết cậu sẽ lo lắng và suy nghĩ lung tung nhưng không ngờ đến mức này. Thấy nó im lặng cậu ngồi xuống ghế, hỏi nói:
-Lúc nãy Di đi đâu thế?
-Có chút chuyện nhỏ.
-Chuyện gì thế?

Nó quay lại nhìn cậu, nở một nụ cười.
-Cậu thật sự muốn biết? – Khuôn mặt tươi cười nhưng có cái gì đó làm người khác phải ớn lạnh nên cậu thôi không hỏi nữa.
Cả hai lại im lặng không nói với nhau lời nào. Cậu hiểu nó, nó luôn giữ bí mật cho riêng mình và ghét khi bị hỏi về bí mật bản thân. Bản thân cậu cũng có những bí mật nhưng một lúc nào đó cậu sẽ cho nó biết. Cậu quay lên bảng và tiếp tục nghe giảng. À, từ ngày quen nó, bị nó giáo huấn đủ điều nên cậu không lo ngủ nữa mà chú tâm vào việc học hơn, kì thi cuối năm vừa qua cậu đã lên hạng vượt bậc.
———————–Giờ ra chơi———————-
-Di đi dạo nha? – Cậu hỏi nó vì thấy nó hôm nay khác ngày thường, cả buổi chỉ thẫn thờ không để ý xung quanh. Lúc nãy bị cô giáo dạy Sử phê bình.
Nó im lặng, quay sang nhìn cậu dường như chỉ có cậu mới đủ sức làm nó thoát khỏi cơn mộng mị bao trùm. Nó lắc đầu.
Cậu thấy nó khác lạ lắm dù cậu ngốc nghếch, ngu ngơ nhưng cũng nhận ra điều lạ mà. Cậu nhìn nó bằng đôi mắt của sự quan tâm. Thấy cậu như vậy nó chỉ mỉm cười và bảo cậu an tâm. Đúng lúc đó, Khánh, Duy, Tường có việc đi ngang lớp 1-1 liền gọi cậu đi chung. Như những vị cứu tinh xuất hiện kịp thời, nó ra hiệu cho cậu là đi đi và nó không sao.
Cậu chỉ biết ậm ừ rồi chào tạm biệt nó để bước ra khỏi cổng.
Khi bóng cậu đã xa khuất, nó đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Xung quanh nó dường như không có ai, chỉ có khoảng không của sự cô đơn. Mây trên trời cao, xanh thẫm. Hoa phượng nở đỏ rực ở một góc sân. Ánh dương soi rọi xuống thế gian như vòng tay của mẹ đang ôm ấp đứa con vào lòng, như nàng thiếu nữ đang độ xuân xanh vui cười hạnh phúc. Nó chỉ biết ngắm nhìn, nó mong cho thời gian cứ đọng lại ở giây phút này vì nó biết chỉ vài ngày nữa thôi, nó sẽ đưa ra một quyết định ai cũng phải đau lòng và bất ngờ….
Sau tối đêm qua, đọc được xấp tài liệu mà nó đưa Ely cũng hiểu chuyện nó sắp làm. Ely chỉ biết lặng thinh nhìn nó như vậy. Y như lúc trước, như lúc Kiến Hoàn ra đi. Im lặng, cô độc, buồn thương…- những cảm giác rối tinh rối mù trộn lẫn trong nó nhưng không thể hiện qua đôi mắt nó nữa mà chỉ cảm nhận được bằng trái tim. Chân Ely bắt đầu run sợ, suýt nữa nhỏ khuỵu xuống khi nhìn nó thẫn thờ như vậy, rất may mắn là N.Anh và H.Oanh đã đỡ được. An im lặng đứng nhìn, lát sau cô bạn tiến lại gần Ely, đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm bình tĩnh nhìn Ely rồi lôi nhỏ đi. N.Anh, H.Oanh cũng đi theo.
Nó vẫn ngồi trong lớp dường như không nhận ra xung quanh nó có chuyện gì cả.
Nhật Quang đứng ở góc lớp, chăm chăm nhìn nó, anh chỉ khẽ cười mỉm có lẽ anh đã biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nụ cười của anh thoáng vẻ khổ đau…
—————-Chỗ Ely, Oanh, An, Anh—————
An đã lôi Ely đến một góc nhỏ trong dãy phòng học cũ. Nơi có những nhánh hoa Tigôn nghịch ngợm leo trèo. An buông tay Ely ra. Đứng đối mặt với Ely. Con ngươi màu đen châu Á của An nhìn thẳng vào đôi mắt với con ngươi màu xanh biển trong veo của Ely.
-Chuyện gì đã xảy ra với Di? – An hỏi thẳng làm Ely dù đã chuẩn bị nhưng cũng thoáng giật mình.
-Chúng ta là bạn với nhau, hãy nói cho bọn tớ biết đi. – N.Anh nói một cách nghiêm túc.
Ely im lặng, nhỏ cúi mặt rồi lắc đầu. Lát sau, nhỏ nhìn tất cả những khuôn mặt đã được coi là thân quen. Nhỏ biết nhỏ không giỏi đóng kịch, không giỏi che giấu cảm xúc trước những khuôn mặt này. Hay tay nhỏ đan vào nhau, đôi môi đỏ đã chuyển dần sang màu trắng.
Hoàng Oanh im lặng nãy giờ, con người có con mắt tinh tế và nhạy cảm nhất hình như đã phát hiện ra chuyện gì đó rất rất quan trọng đối với cả nó, nhỏ và chắc là có liên quan đến những người xung quanh. Tay Oanh khẽ đặt lên đôi vai đang run rẩy của Ely. Oanh đưa mắt nhìn An, Anh nhằm ra ý hãy bình tĩnh và để Ely bình tâm. An, Anh hiểu ý nên thu lại đôi mắt mang nỗi giận hờn, nghiêm nghị của mình lại. Ely như không còn cảm nhận được sát khí. Nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Oanh – cô bạn đang cười rất tươi nhìn nhỏ. Oanh dịu dàng:

-Ely này, mình biết Ely đang nghĩ gì, dù không biết chuyện mà Di đang suy nghĩ là gì nhưng mình chắc nó rất quan trọng. Và Ely muốn bọn mình đừng nhúng tay vào đúng không?
Ely như chỉ chờ câu nói này, nhỏ gật đầu lia lịa. Cuối cùng cũng lên tiếng:
-Đúng, xin các cậu đừng đụng đến chuyện này, hãy để tiểu thư giải quyết, cô ấy chắc chắn sẽ làm được, sẽ đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Oanh mỉm cười dịu dàng nhìn nhỏ. N.Anh, An cũng không biết nói gì thêm, từ trước đến nay H.Oanh luôn là người suy nghĩ thấu đáo, chín chắn nhất bọn. An dù im lặng nhưng rất dễ nổi điên. N.Anh thì nổi điên là chuyện thường xuyên.
-Mọi người cũng sẽ đồng ý chứ? – Oanh nhìn sang N.Anh và An hỏi.
Không hẹn mà cả hai cùng gật đầu dù trong lòng có miên man các câu hỏi muốn hỏi Ely. Khi cả 4 cô gái đang trên đường về lớp thì bỗng nhiên trường ra thông báo triệu tập lớp trưởng các lớp trong cả 4 khu ngay lúc này. N.Anh bèn ngán ngẩm lên phòng họp. Chỉ ba người con gái lên lớp. Trên đường đi cả ba không nói với nhau một lời nào. Vừa đến cửa lớp thì cả ba bất ngờ khi thấy nó vẫn ngồi im lặng, ngồi y như lúc mọi người ra khỏi lớp.
“Reng…reng….reng…”
Tiếng chuông vừa dứt thì Anh, Thiên cũng vừa về tới lớp, cô Mai cũng chuẩn bị bước vào.
“Cả lớp” – N.Anh hô.
-Chào cô – Cả lớp đồng thanh.
N.Anh vừa ngồi xuống đã bị nhỏ Ái Thi tổ trưởng tổ nó và cậu hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
-Ờ, cô thông báo ngay ấy mà, không quan trọng cho lắm. – N.Anh trả lời một cách tẻ nhạt chắc tại cô bạn vẫn còn đang bực tức chuyện Ely giấu giấu diếm diếm một cái gì đó.
Nghe được tiếng xì xào cô Mai lên tiếng làm lặng lại không khí cả lớp
-Các em, đã gần kết thúc một niên học và hôm nay cô xin thông báo trường sẽ tổ chức một buổi vũ hội riêng cho học sinh các khu. Khu cấp III chúng ta sẽ được tổ chức vào ngày này tuần sau tại Hoa Viên.
Như có công hiệu, cả lớp lập tức im bặt nhìn cô. Trong vòng 5 giây lập tức khu cấp III như muốn rung chuyển vì tiếng la hét của học sinh lớp 1-1. Nó nãy giờ im lặng nhưng sau khi nghe tiếng Thiên vui mừng phấn khởi nó mới bừng tỉnh. Hỏi Ely và các bạn thì nó biết là sắp diễn ra vũ hội. Nó mỉm cười rồi rất khẽ giọng nói đượm buồn nhưng hình như cùng nói với một ai đó một chất giọng trầm lặng nhưng lạnh băng.
-Đến lúc rồi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.