Bạn đang đọc Em Nợ Anh: Chương 21 : Vì thế tôi yêu em…
-Lâm Phong, ông định đi đâu – Một cậu nhóc cùng một chú chó nhìn Hắn. Cậu nhóc cười mỉm.
Cậu nhóc đó là Cao Văn.
-Ông âm mưu ám sát chị tôi hai lần, âm mưu bắt cóc uy hiếp trưởng tộc, tội ông nặng lắm biết không? Quay vào mau, ngồi đợi chị tôi xử lí bọn thuộc hạ của ông xong rồi sẽ xử ông sau. Ông định bỏ trốn à? Bao nhiêu %? Ông muốn trốn khỏi tập đoàn Williams là 0,00001%, còn nữa khi ông biết rõ là anh Thiên có vị trí gì trong lòng chị tôi mà còn làm thế thì ông có tin là bà chị yêu quí của tôi có thể đào luôn cả quả Đất này tìm ông không. Đào từ vỏ đến lõi luôn ấy. – Cậu nhóc nói chậm rãi.
Lâm Phong run sợ, hắn im lặng quay vào trong, ngồi phịch xuống đất. Hắn nhìn thuộc hạ của mình bị đánh thảm thương dù chỉ nghe lệnh hắn. Hắn đang mường tượng ra cái thảm cảnh mình bị xử lí sẽ rao sao?
Bất chợt hắn hỏi cậu:
-Tại sao cậu không kêu tôi ra lệnh bọn thuộc hạ dừng lại?
Cậu nhóc cười mỉm, nói:
-Dù mấy năm không gặp nhưng tôi hiểu tính bà chị mình. Nếu muốn chết thì xông ra làm gián đoạn nhiệt tình đánh nhau của chị ấy. Tôi có gan bằng trời cũng không dám, tôi còn yêu đời lắm.
Hắn rùng mình, sợ hãi. Hắn quá sơ suất khi không tìm hiểu rõ con người tộc trưởng tương lai. Thảm cảnh sắp xảy ra với hắn rồi……..
Sau một hồi giao tranh quyết liệt mấy tên thuộc hạ cũng đã mệt. Ely, Duy, Khánh, Tường cũng không ngoại lệ, trừ nó. Nó vẫn chưa thấy hết hứng thú, nó lôi dậy từng tên một, gọi thức dậy đánh tiếp. Nhưng bọn vệ sĩ đã sải lai rồi còn đâu.
Nó quay lại nhìn Thiên, cậu đang nằm một đống, quanh người toàn máu là máu. Nó xanh mặt, chạy đến bên cậu, đỡ cậu dậy, cởi trói cho cậu. Tay nó run run, sờ vào khuôn mặt cậu. Nó ôm chặt lấy cậu, không nói nên lời. An, cô bạn cũng đã được Tường đỡ dậy, vịn tay Tường, gắng đứng vững. Cô bạn nhìn về phía nó và cậu. Nước mắt cô tuôn rơi, Tường ôm chặt lấy cô, ôm chặt lấy bờ vai nhỏ bé đang run lên trước mắt. Không nói gì.
Phần nó, ôm chặt lấy Thiên. Nhìn tay mình đầy những máu là máu, nó lại nhớ về anh Hoàn, nhớ về thảm cảnh 2 năm trước.
Ely như đã cảm nhận được điều gì đó sẽ xảy ra. Cô vội vàng lấy điện thoại và gọi cho Trần quản gia, N.Anh, Oanh cho xe đến…..
Khánh, Duy nhìn cậu bạn chí cốt của mình đang nửa sống, nửa chết thêm một ít nghẹt thở vì bị ôm chặt, cũng chạnh lòng.
Đôi mắt nó thẫn thờ, đờ đẫn…nhìn người con trai có mái tóc màu café sữa, con ngươi màu đen láy cũng không mở, đôi mắt đang nhắm nghiền lại không khỏi đau.
Cao Văn nhìn thấy chị mình buồn…..cậu đau lắm. Cậu thương chị, thương chị hơn cả cha, cả ông. Từ lúc mẹ mất, chị là người thương cậu nhất. Quan tâm cậu nhất. Cậu thương chị vô cùng. Bây giờ nhìn kẻ gián tiếp làm cho chị buồn – Lâm Phong, đôi mắt cậu ánh lên vẻ hận thù. Làm tên Lâm Phong hoảng sợ tột cùng.
-mọi người – Hai giọng nữ vang lên đồng thanh.
Mọi người quay đầu nhìn lại, tất nhiên trừ nó và cậu. Là Oanh, N.Anh cùng Trần quản gia.
-Các công tử, tiểu thư xe đã đến rồi ạ, mau đến bệnh viện. Còn Lâm Phong lão sẽ lo, đợi Lâm tiểu thư về sẽ xử lí sao ạ. – Trần quản gia lên tiếng.
Di lẳng lặng, đôi mắt với con ngươi đen hút hồn, phẳng lặng như mặt hồ thu, lạnh giá như tuyết ngàn năm nhìn ra khoảng không. Nó đỡ Thiên dậy, từng bước từng bước một đưa Thiên ra xe không cần ai trợ giúp. Xung quanh nó tỏa ra một luồn hơi lạnh, một luồn hơi lạnh đủ để đóng băng những người đến gần. Xung quanh bây giờ đối với nó như không có ai, trái tim nó đang thắt lại. Từng quá khứ lúc bị bắt cóc hai năm trước. Những mảnh kí ức về Kiến Hoàn như thước phim quay chậm trong đầu nó. Từng lúc Thiên tinh nghịch quan tâm nó như cũng dần tái hiện. Nó đau, ừ nó đau, đau đến muốn chết đi sống lại, đau đến mức nó không cảm nhận được cái đau nữa. Lạnh lùng, im lặng nhưng kiên cường. Đôi môi như hồng nhạt như cánh hoa đang mím chặt. Từng bước đưa Thiên vào xe.
Khi mọi người đã yên vị trên chiếc xe Limousine, nó vẫn không buông tay Thiên, đôi mắt không hề có thay đổi về cảm xúc. Vẫn lẳng lặng, vẫn lạnh lùng nhưng hình như ẩn chứa một tình cảm sâu rộng. Ely lắc đầu, cô biết rằng, lòng tiểu thư của cô, một lần nữa sẽ dậy sóng và lần này sẽ đau gấp bội nếu thất bại, và bức tường tình cảm của tiểu thư sẽ ngày càng cao và dày. Đôi tay Ely đan vào nhau, cầu nguyện cho tình cảm của tiểu thư tôn kính không bao giờ bị tổn thương lần nữa.
——Bệnh viện———
“tít…tít…tít…”
Căn phòng rộng, màu trắng tĩnh lặng. Có một người con trai đang nằm, tay truyền dịch. Làn tóc nâu bồng bềnh không lay chuyển. Từ chàng tỏa ra một hơi ấm, một vẻ đẹp hiếm có. Xung quanh chàng không phải là vầng hào quanh rực rỡ như các hotboy, minh tinh. Xung quanh chàng là một làn khói mỏng manh, như thiên sứ đang dang đôi cánh bảo vệ. Chàng là hoàng tử?
Bên cạnh “chàng hoàng tử” là một cô gái, cô gái với đôi mắt phẳng lặng như nước hồ thu, không gợn sóng. Mái tóc đen, mượt mà xõa ra nhưng vén gọn một bên lộ rõ khuôn mặt thanh tú, mỹ miều và thuần khiết. Không giống như “hoàng tử” đang nằm trên chiếc giường trắng xung quanh là làn khói từ thiên sứ mà quanh cô là sự tĩnh lặng, một ánh sáng dịu nhẹ như ánh trăng. Cô gái lặng lẽ nhìn “chàng hoàng tử” đang điềm nhiên nằm trên giường, đôi môi tựa cánh hoa mím chặt nhưng với vẻ mặt không chút lo âu của hoàng tử, đôi môi ấy từ từ thả lỏng. Cô như một nàng công chúa thuần khiết. Nhưng cũng như một vị nữ thần huyền bí, kì ảo như không thật.
Tất cả mọi người về hết sau khi Thiên đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Ely cũng về vì đó là mệnh lệnh, mệnh lệnh của tiểu thư tôn quí.
Chỉ còn ba người trong căn phòng trắng. Một là hoàng tử, hai là công chúa và ba là vị tiểu thư với vẻ đẹp trầm lặng – là An.
-Bạn đừng lo, cậu ấy sẽ ổn thôi – Di lên tiếng.
An ngạc nhiên, đáng lẽ lúc này cô mới là người nên nói câu đó. Từ lúc thấy Di nhìn Thiên đang bê bết máu, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm nhưng đôi mắt là cả một hồ thu, phẳng lặng nhưng chứa chan nỗi lo âu. Cô đã hiểu, mình đã thua. Có lẽ đã thua từ khi bắt đầu…
-Bạn rất thích người con trai này đúng không? – Di lại lên tiếng
Cả hai lần lên tiếng đều là cùng một chất giọng – lạnh lùng. Cả hai lần đều không nhìn An mà nhìn Thiên. An lắc đầu trước câu hỏi của Di nhưng sợ Di không thấy cô lên tiếng.
-Không…
Di sững sờ, quay lại, “hồ thu” đã gợn lên vài con sóng. Nhưng với vẻ mặt điềm nhiên nhất, An nói tiếp:
-Tôi yêu cậu ấy.
Lại một thoáng sững sờ với Di. Nhưng cô bạn tiếp tục cuộc trò chuyện với người vừa là tình địch vừa là bạn.
-Tôi cũng yêu người con trai này.
Cả hai cô gái nhìn nhau, ánh mắt không phải sự ghen tuông, ghét bỏ nhau mà là một tình cảm, một tình bạn, một tình yêu chân thành.
-Cảm ơn – An lên tiếng, cô bạn tiến lại gần chàng hoàng tử đang chìm trong mộng mị, nắm lấy tay chàng hoàng tử, cô bạn nở một nụ cười đẹp nhất, dịu dàng nhất nhưng không chút dối trá. – Cảm ơn vì đã bước vào đời tôi.
Xong cô bạn quay sang nhìn Di. Cô đứng dậy, ôm chầm lấy Di. Xúc động hiện rõ trong giọng nói:
-Cảm ơn, cảm ơn vì đã cho tôi một cơ hội. Xin lỗi vì tôi không thể nắm bắt nó.
Di ôm lấy đôi vai đang run lên của An, giọng nó ấm áp.
-Cậu đã rất đau đúng không? Tôi cũng đã từng như cậu, yêu một người đến mức có thể chết vì người đó nhưng trái tim lại vỡ vụn vì tôi và người đó mãi mãi không thuộc về nhau, sợi dây duyên phận, tình yêu đã mãi mãi đứt. Cậu tốt hơn tôi vì cậu sẽ còn bạn bè, sẽ vẫn nói chuyện với Thiên bình thường. Chúng ta vẫn là bạn.
An thoát khỏi vòng tay của Di, lau nước mắt bằng chiếc khăn tay Di đưa. Cô bạn mỉm cười, nhìn Di rồi nhìn Thiên.
-Cảm ơn vì vẫn xem tôi là bạn, Di. Tạm biệt Thiên, cậu mau khỏe đi, Di sẽ đau lắm.
Rồi An quay lưng bước đi. Trước khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại An như nhìn thấy Di nhìn Thiên ấm áp, xung quanh hai ngừoi tuy một người đang ngủ nhưng vẫn tỏa ra một cái gì đó gọi là “hạnh phúc”. Cô bạn bước đi, trên cái hành lang bệnh viện tối tăm, cô lặng lẽ ngồi xuống một cái ghế. Nước mắt rơi, từng giọt nước mắt thi nhau chảy. Lúc này cô mới nhận ra Di và cô giống nhau. Di lạnh lùng, cô trầm cảm. Di kiên cường không khóc trước mặt ai, cô cũng thế. Di yêu Thiên, cô cũng yêu Thiên. Cả hai đều cùng thuộc một loại người…
Cô đã nghe được cuộc nói chuyện của Thiên và Ely – cuộc nói chuyện về quá khứ của Di. Lúc đầu cô giận lắm, Di gạt phắt, làm lơ tình cảm của Thiên vì trong lòng đang mang mặc cảm về chuyện của tình đầu Di – Kiến Hoàn, Lê Kiến Hoàn. Hôm nay dù biết ánh mắt Di nhìn Thiên chắc chắn có mang hình ảnh của Kiến Hoàn nhưng hình như cô không giận nữa. Vì Di đã ở bên Thiên, dùng đôi cánh thiên thần đang mang trên mình che chở cho chàng trai mà Di yêu thương và cũng là người mà cô yêu thương. Cô đã biết từ lúc ở công viên, từ lúc cô và Thiên đi dạo và trò chuyện, cô đã thua, thua Di, thua khi chưa bắt đầu. Trái tim cô vỡ vụn. Nước mắt cô rơi, cô mím môi mình để đừng khóc đến chảy cả máu. Tình yêu của cô, tình yêu đầu tiên của cô đã chết rồi…
-Đừng khóc nữa trông cậu xấu quá. – Một giọng nói vang lên
An ngước mặt lên nhìn chủ nhân giọng nói. Một khuôn mặt quen nhưng cũng lạ.
-Đừng nhìn tôi như vậy, tôi là Cát Vũ Tường, tôi là bạn của Thiên và cũng là bạn của cậu.
An vẫn khóc, nước mắt vẫn thi nhau rơi dù muốn dừng lại. Nhưng mỗi lúc giọt nước mắt càng chảy nhanh.
Tường bình tĩnh, điềm đạm không giống thường ngày, quậy phá, nghịch ngợm và hay trêu đùa. Tường lấy chiếc khăn tay đang trong túi áo. Hấp tấp, lúng túng lau nước mắt cho An. Khuôn mặt tối sầm lại.
-Xin cậu, đừng khóc vì Thiên nữa…-Tường nói nhỏ.
An như nghe được, cô bạn đứng dậy và bước đi. Tường bước theo. Ra đến khuôn viên của bệnh viện. Trời tối, từng cơn gió lạnh đến buốt cả xương tủy thấm vào da thịt của cô gái bé nhỏ đi trước. Cô đứng yên, Tường cũng đứng yên.
Đột ngột cô bạn nói: “Tôi thích cậu, tôi yêu cậu, tôi rất yêu cậu. Dương Hoài Thiên”. Lời nói như từng nhát dao đâm thẳng vào tim của…An!!! Dùng chính lưỡi dao của mình đâm bản thân mình An không đau vì cô bạn đã chịu quá dư thùa, quá dư thừa cho nỗi đau vô tận. Tường im lặng, cậu cũng đau vì lưỡi dao mà An ngỡ chỉ đâm vào tim mình thôi đã vô tình lạc hướng đâm thẳng vào tim Tường – người yêu cô thầm kín.
Như đã trút bỏ được nỗi đau, An quay người nhìn về phía Tường, chậm chạp, rõ ràng từng chữ cô nói: “Về thôi”.
Tường không nói gì, im lặng đi phía sau người con gái đó. Người con gái kiên cường…và cũng vì thế mà cậu yêu cô…