Bạn đang đọc Em Nợ Anh: Chương 14
—Phòng y tế, 2 tiếng sau—
Trong căn phòng toàn màu trắng có 2 người…Một là nó, hai là cậu. Nó khẽ động đậy đôi mắt. Nó mở mắt ra xung quanh là một màu trắng xóa. Nó hồi tưởng lại tất cả. Về “người đó”, về chuyện cậu ôm chầm lấy nó. Gặp lại Thoại…
Đầu nó đau như búa bổ, những ký ức nhàn nhạt, ảo ảo, tâm trạng day dứt không yên về một ai đó đã hiện rõ mồn một. Đó là về “người đó”, người nó yêu thương nhất. Nó xoay người, cảm nhận được cái gì đó mềm mềm, hóa ra đó là tóc của cậu. Giật mình – thoáng đến rồi cùng thoáng đi đối với nó.
Nó định lay cậu dậy nhưng thấy cậu ngủ ngon nó lại thôi. Nó nằm im đó, không nói gì, không làm gì. Khi nhìn cậu ngủ, khi ở bên cậu nó có cảm giác rất nhẹ nhàng như ở bên “người đó”. Nó ọi thứ im lặng…nó mong sao thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đó….
-Di à, không sao rồi, không sao rồi, đừng khóc…
Nó giật mình, nhìn sang nơi phát ra giọng nói quen thuộc đó…là cậu, cậu đang nói mớ. Nó chợt thấy tim mình thắt lại, nó đã làm cho cậu lo lắng thế sao? Nó cảm thấy tay mình như bị gì đó níu lại. Tay cậu đang nắm lấy tay nó. Nắm rất chặt làm nó không thể làm gì hơn.
Kéttttt…
Một bóng đen bước vào…là Ely
-Tiểu thư…
-Có chuyện gì không Ely? – Nó không nhìn Ely, nó nhìn về một cái gì đó vô định.
-Ely mong tiểu thư hãy suy nghĩ cho thật kỹ về việc đã xảy ra. Em cũng đã xin phép bà quản gia cho em về Anh quốc. Em không đủ tư cách bảo vệ tiểu thư…Em…- Ely nói, nước mắt chực trào ra.
-Lui ra đi, ta phải suy nghĩ lại một chút.
-Vâng. Tiểu thư nghĩ ngơi đi ạ.
Két…..
-Hum….. Di tỉnh rồi à. – Cậu tỉnh dậy, tay vẫn không buông tay nó ra.
-…
-Di nằm đây, tôi đi lấy sách vở đến cho Di. – Cậu đứng dậy.
-…
Nó không trả lời cậu, nằm im như thế, đôi mắt đã đảo sang ô cửa sổ. Nó bất động, không một cử chỉ, không một lời nói chỉ trừ những lần chớp mắt. Căn phòng màu trắng đã tĩnh lặng, giờ đây chỉ còn nghe được tiếng xào xạc của lá cây bên cửa sổ. Thế tĩnh khi có cơn gió nhẹ ùa vào cũng chỉ “động” được một ít. Cậu buông tay mình ra khỏi tay nó, quay lưng bước đi. Ra đến cửa vẫn nhìn nó, không nói – rất đáng sợ. Cậu nhẹ đóng cửa lại, không làm phiền nó.
—-Lời kể của nó—-
Thiên đi rồi, thật sự đã đi rồi. Tôi nên làm gì lúc này. Không biết, hoàn toàn trống rỗng, không suy nghĩ được gì. Im lặng quá, cảm giác này thật quen thuộc nhưng sau lúc này tôi cứ bức rứt, khó chịu như thế.
Không có việc gì để làm, chỉ nằm yên bất động như thế này, tôi sẽ lại nghĩ về anh mất.
Không!!!! Tôi muốn quên anh, nhưng tại sao…tại sao tôi vẫn chưa quên được Hoàn à!!!!
Lạnh lẽo quá, cô độc quá tôi thích cái cảm giác này. Yên lặng, trống rỗng không có ưu tư. Nhưng giá như anh đừng xuất hiện…Giá như tôi…không…bị bắt cóc thì có lẽ…
——-lời kể của tác giả——-
Nó lại nhớ về “người đó”, dù muốn quên nhưng không thể quên. Không đau nữa vì nó đã quá đau. Nước mắt không thể rơi, nỗi buồn không thể xóa.
Cô độc. Xung quanh nó chỉ còn là cô độc. Chất chứa trong lòng những nỗi buồn mà hình như đã quá lớn…Nó không còn thiết nghĩ đến mình, nằm im. Nó đang miên man trong dòng suy nghĩ về quá khứ thì bất giác nghĩ đến Thiên. Nhưng nó không cảm thấy hạnh phúc, tim loạn nhịp như bao cô gái trong những bộ truyện tranh thiếu nữ mà lúc xa xưa nó đọc. Nó có cảm giác rất bình yên…Thiên – liệu chàng trai này có thể mang lại hạnh phúc cho nó?
Cùng một thời điểm, tại một nơi có một cậu con trai đang ngồi suy tư, khác với dáng vẻ thường ngày hiếu động….Thì….
-Cậu là Dương Hoài Thiên.
-Uhm.
-Lúc sáng đã gặp tôi là Hoàng Thoại. Người bạn cũ của Thái Di.
-Rồi sao?- Cậu lạnh lùng.
-Cậu chắc rất thích Thái Di nhỉ? – Anh bước đến và ngồi xuống bên cậu.
-…
-Cậu sẽ đau khổ! – Anh mỉm cười nhẹ.
Cậu quay đầu lại, nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng, vô cảm không giống cậu thường ngày – một cậu trai bình thường, nghịch ngợm.
Anh nghiêng đầu, anh không bất ngờ, anh bình tĩnh và tiếp:
-Vì Di…
-Không được nói – Một tiếng nói từ đâu phát ra làm anh và cậu quay lại nhưng anh và cậu không giật mình.
-Ely…-Cậu nói khẽ.
Ely bước từng bước đến gần chỗ cậu và anh. Nhỏ đứng trước anh, khuôn mặt đầy sự tức giận.
-Anh không được nói chuyện của tiểu thư.
-Tại sao? – Anh nhìn nhỏ không một chút ngạc nhiên, cứ như anh đã hiểu thấu suy nghĩ của nhỏ.
-Anh không có quyền tiết lộ bất cứ thứ gì về tiểu thư.
-Còn cô? Cô nói chuyện Di là tiểu thư của Williams thì sao?
-Vì lúc đó…- Nhỏ ngập ngừng – Vì lúc đó tiểu thư đang gặp nguy hiểm? – Nhỏ nhanh chóng lấy lại phong độ, tiếp tục nói.
-À…Di nói chuyện với tôi là nguy hiểm – Anh gật đầu, mỉm cười cay đắng.
Anh thật ra cũng rất thích nó nhưng khi biết Hoàn cũng thích nó thì anh đã rút lui, anh không muốn mất một tình bạn đẹp.
-Thật ra hai người muốn nói gì? – Cậu im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.
-Thôi không có chuyện gì nữa rồi? – Anh đứng dậy, quay đi. Khuôn mặt điềm đạm và bình tĩnh.
-Còn cô? – Cậu không nhìn nhỏ lấy một lần.
-Tôi…chỉ mong là cậu đừng điều tra bất cứ thứ gì về tiểu thư. Việc hôm nay tôi nói với cậu xin cậu hãy quên đi. – Ely nói khẽ nhưng cũng đủ làm ai đó phải giật mình.
-ừ. – Cậu đáp gọn, lạnh lùng.
Trở về chỗ của nó, nó đã thức dậy sau khi chìm vào một giấc ngủ say. Nó bước xuống giường…
-Thiên…-Nó bất ngờ, vì sao nó lại muốn gặp người con trai này.
Nhưng lấy lại bình tĩnh, nó bước đi nhẹ nhàng tìm cậu và Ely
Nó cứ bước đi, không biết động lực nào, sức mạnh vô hình nào đã đưa nó đến nơi cậu và Ely đang đứng. Nó im lặng nghe cuộc nói chuyện, nó giật mình vì nhận ra rằng cậu đã biết quá khứ của nó. Nó càng bất ngờ hơn khi cậu không giống cậu của thường ngày, không chút phản ứng hay kích động. Sau khi cậu “ừ” thì Ely cũng bỏ đi. Cậu vẫn ngồi đó, nó đứng nhìn cậu từ một khoảng cách xa.
Nó muốn bước đến bên người con trai đó, nhưng nó nhớ lại hình ảnh của “người đó” đang đẫm máu trong tay nó, nó không muốn cậu có liên quan gì đến nó nữa và nó chợt nhận ra rằng, cậu và nó có một khoảng cách, một bức tường không thể vượt qua.
Cậu đứng dậy, bước đi. Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng, vẫn vô cảm hình như nó và cậu đang dần hoán đổi vị trí cho nhau. Chí ít là trong lúc này.
——-Lời kể của Di——-
Thiên bước đi rồi, mình phải làm thế nào bây giờ? Gọi? không gọi?
-Thiên….-Tôi hét
Thiên giật mình quay lại, cậu ấy nhìn tôi sững sờ, lập tức trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười.
-Di, Di khỏe rồi sao? – Cậu lập tức chạy đến bên tôi, mỉm cười.
-Thiên…tôi….
-Sao Di có gì muốn nói à?
-Thiên nói chuyện với tôi một chút được không?
-Hả? uhm` ^^ – Thiên vẫn nhìn tôi cười rạng rỡ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi và cậu ấy cùng đến một nơi ít người qua lại.
-Thiên, tôi muốn hỏi cậu…thật ra cậu đã biết chuyện tôi là người của tộc Lâm và là người thừa kế của Williams rồi đúng không?
Cậu ấy hơi giật mình, ngay lập tức khuôn mặt tươi cười đanh lại.
-Uhm?
-Cậu không bất ngờ? – Tôi hỏi vì thấy thái độ đó
Cậu lắc đầu – Không.
-Tại sao? – Tôi không hiểu lần đầu tiên khi gặp một người của Williams mà không bất ngờ.
-Không có chuyện gì là bất ngờ cả. Dù cậu là người thừa kế của Williams đi nữa nhưng cậu vẫn là Lâm Thái Di thôi.. – Thiên nói.
-Cậu không giận khi tôi giấu cậu chuyện này? – Tôi hỏi Thiên.
-Không giận, tại sao phải giận khi con người luôn luôn phải có những bí mật?
Tôi gật đầu.
-Và vì tôi yêu cậu…. – Thiên nhìn tôi, thẳng thừng.
Đầu óc tôi ngay lập tức đình trệ. Cứ như là một công nhân bị bắt làm việc 20 giờ trong một ngày. Thiên nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt cậu ấm áp nhưng nghiêm túc, không giả dối.
-Tôi đã muốn theo đuổi cậu đến cùng, nhưng sáng nay khi biết cậu đã yêu Hoàn, yêu rất thật lòng và sâu đậm tôi đã muốn buông tay vì chắc cậu yêu anh ấy nhiều lắm!Chúng ta chỉ có thể là bạn phải không? – Thiên mau chóng gục mặt xuống.
Tôi không nói nên lời. Tôi còn yêu anh Hoàn không? Tôi cũng không biết. Nhưng tôi không muốn Thiên là bạn của tôi. Vì ….