Đọc truyện Em Ngửi Thấy Hương Thơm – Chương 12: Em còn ngọt hơn cả táo
“… Châu Châu.”
Đúng là Số Pi rồi!
Giọng nói khàn khàn khiến Châu Châu khóc luôn thành tiếng, cô bước nhanh về phía trước, không dám chạm vào anh, “Sao anh lại… sao lại…”
Cô không biết phải hỏi thế nào, nước mắt rơi không dừng được, rơi xuống mu bàn tay Hứa Gia Ngang nóng hổi, anh muốn đưa tay giúp Châu Châu lau nước mắt, nhưng không có chút sức lực nào.
Linh hồn của anh tự do, nhưng cơ thể này dù sao thì cũng đã nằm quá lâu rồi.
Bờ môi trước đó không lâu được bông tai thấm nước làm ẩm qua, nhưng yết hầu như bị tổn thương khàn khàn, Hứa Gia Ngang chậm rãi nói rõ từng chữ, “Đừng… khóc…”
Châu Châu khóc càng dữ.
Cô còn tưởng sẽ không được gặp lại Số Pi, không ngờ anh biến mất là vì quay lại cơ thể mình.
Sau khi khóc xong, Hứa Gia Ngang kể cho cô nghe đại khái chuyện xảy ra thế nào, Châu Châu mới hoàn toàn buông xuống gánh nặng trong lòng.
Cô thở phào, trong giọng nói mang theo tiếng sụt xịt, “Thì ra anh là người, em đang bảo hồn ma như anh sao lại đặc biệt vậy…”
Lúc này Hứa Gia Ngang đã khá hơn nhiều, anh cầm tay cô vuốt ve, “Sao em không kinh ngạc chút gì vậy.”
Châu Châu hít hít mũi, “Cũng không phải không kinh ngạc, chính là… tin anh sẽ không bỏ em, tình hình bây giờ với trong tưởng tường cũng chỉ khác một bên là ma một bên là người mà thôi.”
“Ngoan quá, vậy em cúi đầu thơm anh cái đi.”
Châu Châu trợn mắt: “Gì chứ! Anh… đã lâu rồi anh không đánh răng mà!”
Hứa Gia Ngang bĩu môi: “Nhanh vậy đã ghét bỏ anh, còn không bằng anh biến thành ma… ưm?”
Châu Châu dùng tay che miệng anh, “Không cho phép nói như vậy, không may mắn!”
Gỡ tay Châu Châu ra rồi nắm chặt lần nữa, anh cười; “Vậy em hôn anh đi.”
Trên mặt Châu Châu đỏ bừng, cô vừa định cúi đầu hôn một cái, cửa phòng bệnh bỗng bị mở ra —
“Cũng không biết bao giờ Gia Ngang mới tỉnh…” Lại
Bà Hứa kéo tay ông Hứa, đứng bên ngoài cách giường bệnh 2m, cùng với Châu Châu đang chuẩn bị vểnh môi hôn Hứa Gia Ngang, hai mặt nhìn nhau.
Trong nháy mắt đại não của Châu Châu chết máy, vội vàng ngồi thẳng lên, cứng đờ tại chỗ không dám cử động, “Xin… xin chào!”
Căn bản cô không dám ngẩng đầu, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, sao mà cô xui xẻo thế chứ!
“Mẹ.” Hứa Gia Ngang mở miệng.
Lúc này bà Hứa mới phát hiện Hứa Gia Ngang tỉnh lại, từ trong khiếp sợ bình tĩnh lại vui vẻ đi qua, “Gia Ngang con tỉnh rồi à? Lão Hứa, Gia Ngang tỉnh rồi!”
Lập tức ấn đèn báo hiệu, dư quang Châu Châu thoáng qua hận không thể đào hố chui ngay xuống, thế mà cô quên mất gọi người ta đến kiểm tra sức khỏe cho Hứa Gia Ngang!
Hình ảnh một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, Châu Châu chậm rãi di chuyển bước chân về sau, nghĩ cứ vậy lặng lẽ rời đi, chẳng ngờ bàn tay nắm chặt đột nhiên bị Hứa Gia Ngang bắt lấy, cô bị kéo đến trước giường bệnh.
“Mẹ, cô ấy là bạn gái con.”
…
Châu Châu ngồi trong phòng nghỉ, uống từng ngụm nước nóng.
Căng thẳng trong lòng vẫn chưa tan.
Cô cứ thế đi gặp người lớn.
Tuy rằng bà Hứa rất ôn hòa, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt thích thú của bà lúc nhìn mình, Châu Châu chỉ muốn đập đầu vào tường.
Cô không thể nán lại trong phòng nghỉ quá lâu, được một lúc đành quay lại phòng VIP khiến cô xấu hổ kia để chăm sóc Hứa Gia Ngang.
Châu Châu muốn quý trọng mấy phút cuối cùng để xoắn xuýt biểu hiện vừa rồi của bản thân thì thân hình mập mạp của y tá trưởng chen vào phòng nghỉ.
Y tá trưởng cười đến rạng rỡ, chị đưa tay vỗ vỗ vai Châu Châu: “Cấp trên để em chăm sóc chính cho bệnh nhân 509 đấy.”
Châu Châu suy sụp, cái gì nên tới cũng sẽ tới.
*
Sau khi Hứa Gia Ngang tỉnh lại tiến hành làm một loạt kiểm tra, cơ thể không có bất cứ vấn đề gì, cực kỳ khỏe mạnh.
Nhưng anh không chịu xuất viện, ở nửa tháng rồi còn muốn ăn vạ tiếp.
Bà Hứa thương vừa dung túng con trai, nào ngờ người mệt mỏi lại là Châu Châu.
Châu Châu chăm sóc Hứa Gia Ngang, anh chẳng bao giờ kiếm chuyện với cô, nhưng mà —
Thà kiếm chuyện còn hơn.
Hứa Gia Ngang như cao da chó, ngày nào cũng dính lấy cô.
Mấy ngày trước còn hẳn hoi, nhưng sau đó, Hứa Gia Ngang bắt đầu vô lại, luôn dỗ dành Châu Châu làm ít cử chỉ thân mật với anh.
Thấy đấy, lại nữa rồi.
“Châu Châu, qua đây.”
Châu Châu đang gọt táo cho anh, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Gia Ngang bị xem nhẹ bất mãn: “Em qua đây đi.”
“Em gọi xong táo rồi qua.”
Hứa Gia Ngang nở một nụ cười lém lỉnh, “Em không qua thì anh qua đấy.”
“Đến đây đến đây.” Cuối cùng cũng gọt xong phần vỏ cuối cùng, Châu Châu bỏ dao xuống, đưa táo qua cho anh, “Này, ăn đi.”
Hứa Gia Ngang mò tới eo Châu Châu, cắn một miếng táo, “Ngọt quá, em thử đi.”
Châu Châu đang muốn đưa quả táo đến miệng ăn, Hứa Gia Ngang bèn kéo cổ cô xuống hôn cô.
Châu Châu: “…”
Mùi vị ngọt thanh của miếng táo từ trong miệng biến thành nước trượt vào cổ họng, Hứa Gia Ngang mút mát đầu lưỡi cô phát ra âm thanh quấn quýt.
Sau khi hôn xong, Hứa Gia Ngang ôm mặt Châu Châu, “Em còn ngọt hơn cả táo.”
Châu Châu cho anh ánh mắt không hài lòng: “Nói linh tinh!”
Bỗng Hứa Gia Ngang thấy miệng đắng lưỡi khô, anh hỏi: “Châu Châu, em đã khóa cửa chưa?”
“Khóa rồi.”
“Vậy tốt rồi, Châu Châu, em cúi thấp xuống một chút.”
Châu Châu nghe lời cúi xuống: “Làm gì?”
“Anh cứng rồi.”