Em Ngọt Như Độc Dược

Chương 19: Quan Hệ Phơi Bày


Bạn đang đọc Em Ngọt Như Độc Dược – Chương 19: Quan Hệ Phơi Bày


Edit: Rose Mary
Beta: Lia+ Nhược Lam
______________________________________
Tại phòng học ban 7.

“Cậu thật khiến người khác phải ghen tị đấy, Thời Dược.”
“…” Thời Dược đang nhìn về phía cửa phòng học, nghe thấy liền không hiểu mà đưa mắt nhìn người vừa mở miệng – Hà Hi Dao
“Ghen tị với tôi? Ghen tị về cái gì?”
Hà Hi Dao quay cả người xuống, khoanh tay lên bàn học của Thời Dược và Thích Thần
“Cậu nghĩ xem, cậu có khuôn mặt xinh đẹp, tính cách dễ chịu, thành tích học tập cao.

Đã toàn diện như vậy bây giờ lại còn được ngồi cạnh nam thần đối xử với cậu cũng rất tốt.”
Thời Dược không quen nghe mấy lời khen, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Hà Hi Dao hiển nhiên biết Thời Dược sẽ không nói gì, cô thu tay lại nhìn Thời Dược, âm lượng giọng nói giảm xuống
“Cậu với Thích Thần có phải đã…”
Không thể hiểu lời Hà Hi Dao trong chốc lát nhưng chỉ nhìn vào biểu cảm của đối phương, Thời Dược cũng kịp phản ứng.

Cô bối rối khoát tay
“Không có không có, tôi với Thích Thần không như những gì các cậu nghĩ đâu”.

Hà Hi Dao mắt sáng lên
“Thật không?”
“Tất nhiên là thật rồi, chúng tôi hoàn toàn không phải…” Thời Dược hạ giọng.

“Vậy là bọn tôi vẫn còn cơ hội sao?”
Hà Hi Dao tỏ ra cực kỳ phấn khích
“Cậu với Thích Thần thật sự không có tình ý? Nếu thế thì coi như cậu đã nhường cậu ấy cho chúng tôi đó nha?”
“…”
Thời Dược có chút sửng sốt.


Không biết vì lí do gì, khi nghe Hà Hi Dao nói vậy, từ đáy lòng cô sinh ra phản ứng tránh né thậm chí là phản cảm.

Cô từ trước tới giờ chưa từng có phản ứng tiêu cực nhanh như vậy với bất kì ai, điều này làm cô giật mình.

Không đợi hai người tiếp tục cuộc trò chuyện, giáo viên tiết đầu môn số học đã bước vào lớp.

Tiếng ồn ào trong lớp cũng tắt dần.

Khi giáo viên đứng nghiêm túc trên bục giảng thì cả lớp cũng đồng loạt im lặng.

Rồi ánh mắt bọn họ vô cùng khó hiểu khi nhìn người trên bục giảng đang cười, không phải mỉm cười mà là cười rất rạng rỡ, nhìn biết ngay là tâm trạng cô đang tốt.

Giáo viên lật giáo án trên tay mà không giấu được sự vui vẻ.

Trong lớp có học sinh đánh bạo hỏi một câu
“Cô ơi, hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Trông cô có vẻ rất vui.”
Giáo viên số học ngẩng đầu.

Tâm trạng tốt nên không muốn so đo với câu đùa của học sinh, cô nói
“Hôm qua sau khi khảo sát xong tổ giám khảo đã chấm bài cả buổi chiều, giờ có kết quả rồi.”
Ánh mắt cô hướng về góc lớp
“Thích Thần với —— ai? Bạn học Thích Thần đi đâu rồi?”
“Thưa cô”
Thời Dược nói “Giáo viên chủ nhiệm đã gọi Thích Thần đến văn phòng ạ.”
“Vậy à, xem ra tôi không thể thông báo tin này cho em ấy được rồi.

Hay là thầy chủ nhiệm các em chắc cũng vì thế mà gọi em ấy lên nhỉ?”
“Cô ơi, rốt cuộc là chuyện gì thế ạ? Cô cũng đừng để bọn em tò mò nữa chứ?” Trong lớp lại có người đặt câu hỏi.

Giáo viên mỉm cười.

“Thích Thần hôm qua đã tham gia thi, tuy làm bài có 50 phút nhưng lại đạt được điểm tối đa là 120 điểm.


Xếp thứ nhất bảng thành tích toàn trường.”
Các học sinh trợn mắt, há hốc mồm nhìn nhau, cô giáo lại nói thêm,
“Ngay cả các học sinh của lớp dự bị mười hai cũng chỉ đạt 118 điểm là cao nhất.”
“…”
Giáo viên số học vừa nói xong thì cả phòng học rơi vào yên lặng.

Đến khi tiếng chuông hết giờ trong hành lang vang lên, tất cả mọi người mới tỉnh táo trở lại.

Không biết ở góc nào trong lớp học có tiếng thì thầm cảm thán
“Đây mà là người sao? Thành tích như vậy quả thực khó tin…”
Mấy người gần đó gật đầu đồng ý.

Trên bục giảng, cô giáo vừa cười vừa xem giáo án
“Hai bạn khác trong lớp lần này kết quả chưa được tốt lắm, không đủ điều kiện để tham gia ôn luyện, cần phải cố gắng nhiều hơn nhưng cũng đừng quá lo lắng, các em mới cao nhị, vẫn còn cơ hội…!Thôi, không nói chuyện nữa, chúng ta bắt đầu vào bài.”
…!
Đã học được mấy bài rồi mà Thời Dược vẫn chưa thấy Thích Thần quay lại.

Mặc dù theo lời của giáo viên, Thích Thần bị thầy chủ nhiệm gọi vì chuyện cuộc thi nhưng Thời Dược vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nếu không thì tại sao lúc trước thầy lại gọi cả hai người lên văn phòng.

Đang lo lắng nên Thời Dược cũng không để ý rằng trong góc nào đó của lớp học có tiếng xì xào to nhỏ.

Cuối cùng, khi chuông tan học vang lên, cô giáo vừa rời lớp học thì đột nhiên Hà Hi Dao quay lại làm cô giật bắn mình.

Vẻ mặt Hà Hi Dao lúc này có chút khó tin
“Thời Dược, chuyện cậu và Thích Thần là anh em?! Là thật sao?!”
Hà Hi Dao nói mà không có chút ý tứ, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của cả lớp về phía này.


Đột nhiên bị coi là trung tâm, Thời Dược sững người, sau đó cô nhíu mày quay lại nhìn Tôn Tiểu Ngữ.

Tôn Tiểu Ngữ đang ngồi tại chỗ không mấy ngạc nhiên, cô nhún vai và bày ra vẻ mặt vô tội.

Thời Dược cau mày rồi quay lại.

“…!Đúng vậy.”
Cô nói với âm lượng vừa phải, cả lớp trong phút chốc đã trở nên hỗn loạn.

Nói xong, cô nhìn Hà Hi Dao hỏi
“Sao các cậu lại biết được chuyện đó?”
Hà Hi Dao lắc lắc điện thoại
“Tiết trước, trên Tieba của trường có tin tức mới nói Thích Thần và cậu là hai anh em.

Trời ơi, tôi thực sự không thể tin nổi! Hai người các cậu là anh em thật sao? Vì sao họ lại không giống nhau?”
“….”
Thời Dược càng nhíu chặt đôi lông mày
“Xin lỗi, đây là chuyện của mình, mình không muốn kể cho người khác.”
Hà Hi Dao kinh ngạc.

Trước giờ, tính tình Thời Dược luôn hiền lành, mềm mỏng, Hà Hi Dao chưa bao giờ thấy cô ấy dứt khoát, lãnh đạm như vậy.

Thời Dược cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá.

Cô mím môi khô khốc, cố chấp cụp mắt xuống.

Cô không nghĩ mình phải xin lỗi hay hòa giải làm gì.

Chuyện của Thích Thần và cô là chuyện riêng trong gia đình, cô ghét bị những người không liên quan dò hỏi, để ý.

Bệnh tình và lai lịch của Thích Thần cũng dễ bị những người này chất vấn hoặc tung tin đồn nhảm, cô càng ghét việc Hà Hi Dao giở giọng điệu hồn nhiên ra bảo cô nhường Thích Thần…!
Đó là anh trai của cô.

Không phải của bọn họ.

Thời Dược tự trách mình một phần phản ứng hơi thái quá, một phần lại không chịu nhượng bộ mấy người đó.


Nội tâm giằng xé một hồi nhưng vẫn không cảm thấy khá hơn chút nào.

Mãi cho đến khi ủy viên học tập của lớp bỗng nói
“Trang web của trường đã đăng bảng thành tích của cuộc thi hôm qua, danh sách luyện tập cũng đã có.”
“Quả nhiên Thích Thần được điểm tối đa.”
có người nói
“Tieba cũng đã đặc biệt cậu ấy là Thích Đại Thần.”
“Thành tích và ngoại hình của cậu ấy cũng phù hợp với cái tên đấy chứ.”
“Ha ha ha, còn có người nói Thích Thần có thể sẽ là người kéo cờ nghi thức trong buổi khen thưởng học sinh giỏi vào thứ hai.”
“Cái này nghe cũng có lý đấy.”
“Ban bảy chúng ta cũng được thơm lây.

Không biết mấy cái tên tự cao của lớp dự bị sẽ nghĩ gì nha? Có còn dám vênh mặt coi thường chúng ta hay không? Thành tích của Thích Thần đủ sức đè bẹp bọn chúng hoàn toàn ấy chứ.”
“Đúng vậy, cho tức chết cái đám tiểu tử kia đi!”
Cả lớp đang cùng một cảm xúc tự hào, vinh dự thì một nam sinh đang nhìn dán mắt vào điện thoại kêu lên
“Tieba lại có tin mới!”
Mấy người ngồi cạnh chọc cậu ta, cười nói
“Tieba thiếu gì tin mới, có gì đâu mà cậu phải kinh ngạc thế?”
“Không phải…”
Cậu bạn vừa giải thích, vừa nhìn về phía Thời Dược
“Thời Dược, có bài viết nói rằng hôm qua cậu bị người ta đẩy xuống cầu thang, có thật không?”
Lời này khiến cả lớp vô cùng kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thời Dược.

Thời Dược không hiểu vì sao mình luôn làm nhân vật chính của tin tức ngày hôm nay, trong lòng xuất hiện dự cảm không lành.

Cô chỉ mập mờ nói
“Mình cũng không rõ, lúc đông người quá…!Trong bài viết có nói gì sao?”
“Họ bảo rằng tên họ Tống kia thuê người làm ra chuyện này…!Còn nói chính là Quách Vũ Kỳ nhờ cậu ta.

Thật đúng là vở kịch của năm!”
Cậu bạn kia tiếp tục lướt xuống bài viết, sau đó biểu cảm bỗng nhiên trở nên kích động
“Thích Thần và Tống Minh Viễn đang đánh nhau ở trên sân thượng! Những người ở đó nói là thấy cả máu!”
“…!”
Ở một góc phòng học, sắc mặt Thời Dược bỗng tái đi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.