Em Nghe Thấy Được

Chương 19


Bạn đang đọc Em Nghe Thấy Được – Chương 19


“Trời ơi, cậu ta thật sự là người điếc, vậy không phải là người khuyết tật sao?”
“Khả Nhân nói không sai đúng chứ, trong phòng thay đồ ở lớp thể dục lần trước cậu ấy nhìn thấy rồi … …”
“So với bộ dạng thanh cao không ăn thức ăn của người bình thường trước đây, bây giờ không phải trông rất buồn cười sao?”
“Vậy cậu ta không nghe rõ lời chúng ta nói sao? Tớ nói mà cậu ta làm sao lại phản ứng chậm hơn nửa nhịp so với người khác, có điều cậu ta thế này có lẽ nên đến trường dành cho người khiếm thính chứ, tại sao lại đến Thâm Cao… …”
Âm thanh giống như được truyền đến từ nơi rất xa, cuốn trong gió, không thể nghe rõ, tai bên phải nhận được những âm tiết ngắt quãng của “người tàn tật” “thanh cao”, cuộc trò chuyện truyền vào tai trái vô cùng rõ ràng.
Vẻ mặt của Trịnh Chiếu Hành hoảng hốt tại chỗ, sau đó lại cười chế nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Vi Hạ trở nên nghiền ngẫm, nhưng lúc hắn còn chưa làm hành động tiếp theo, một trận bạo lực truyền đến, hắn chưa kịp phản ứng lại, sau lưng bị Ban Thịnh đạp một cước, nhất thời không đứng vững, cả người trực tiếp quỳ xuống dưới đất.
Trịnh Chiếu Hành đau đớn thốt lên một câu chửi thề ngay tại chỗ, đang muốn đánh lại, Ban Thịnh bình tĩnh ném cả người hắn xuống đất lần nữa, cậu bước qua người Trịnh Chiếu Hành, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn hắn, một tay túm lấy cổ áo của đối phương, giống như xách một con chó chết, trực tiếp ném người hắn vào tường, mỗi một lần lại càng tàn nhẫn hơn lúc nãy, bảng đen ở phía sau bức tường rung động.
Hai người nhanh chóng trở nên xô xát, nhưng Ban Thịnh rất nhanh chiếm được ưu thế.
Không có ai dám khuyên ngăn, gia cảnh và địa vị trong trường của vị đang đánh người kia, không phải là người bọn họ dễ đụng.

Ban Thịnh luôn thận trọng hơn so với những người cùng lứa, nhưng lúc này đánh nhau trở nên hung ác đến không cần mạng, răng của Trịnh Chiếu Hành bị đánh chảy ra máu, trên mặt nhanh chóng trở nên sưng tấy, xanh một chỗ tím một chỗ.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Liễu Tư Gia vội vàng kéo chủ nhiệm khoa và Lưu Hi Bình chạy qua đây, chủ nhiệm khoa nhìn thấy cảnh trước mặt sắc mặt liền thay đổi, quát mắng: “Ban Thịnh! Học sinh hạng tốt như em ở đây đánh nhau còn giống bộ dạng gì! Các em mau tiến lên tách hai người họ ra!”
Nhưng Ban Thịnh làm như không nghe thấy, khuôn mặt u ám, đánh chết Trịnh Chiếu Hành, đôi mắt đã ứ máu, từ bên cạnh nhìn qua, những gân xanh nổi trên cái cổ trắng ngần, sống lưng lồi lên, tạo thành một đường vòng cung rất căng.

Ban Thịnh thậm chí còn trực tiếp đạp vào xương sườn của Trịnh Chiếu Hành.
Trừ Liễu Tư Gia ra, người khẩn trương nhất là Khâu Minh Hoa, nếu tiếp tục đánh thế này, cậu sẽ đánh chết người, Ban Thịnh từ trước đến giờ luôn bình tĩnh thận trọng, có rất nhiều phương pháp trị Khâu Minh Hoa, làm sao có thể chỉ vì chuyện này mà bị kích động.
Biểu tình trên khuôn mặt của Ban Thịnh lạnh lùng và tàn nhẫn, cậu vươn tay nhặt băng ghế ở bên cạnh, đập thẳng vào đầu Trịnh Chiếu Hành không chút suy nghĩ__ __
“Ban Thịnh __ __”
Một giọng nói dịu dàng truyền đến, Ban Thịnh cúi đầu, xương mày cao xuất hiện hạt máu, nhỏ xuống dưới, băng ghế được giơ cao trên không trung rung chuyển.
“Tôi không sao, bỏ đi.”
Giọng nói của Lâm Vi Hạ nhàn nhạt, không có chút không cam lòng hay uất ức, giống như cô được sinh ra để chịu đựng những điều này.
Âm thanh của Lâm Vi Hạ không lớn, nhưng lại kỳ diệu khiến Ban Thịnh tước bỏ vũ khí mà đầu hàng, sự tàn nhẫn trên gương mặt u ám của cậu cũng dần biến mất.

Ban Thịnh ném băng ghế “rầm” qua một bên, dọa các nữ sinh bên cạnh hoảng sợ hét toáng lên, một đám người ùa đến, hiện trường ở đây trở nên hỗn loạn.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ vẫn đang nhớ đến chiếc máy trợ thính đã cũ của cô, lúc nãy cô đang tìm, nhưng vẫn chưa tìm thấy.

Lâm Vi Hạ ngồi xổm xuống, tìm kiếm xung quanh, thoắt một cái, chiếc máy trợ thính nhỏ nhỏ nằm ở góc bàn cách đó không xa, cô đang muốn duỗi tay nhặt lấy, một bàn tay có khớp xương sắc bén nhanh chóng trực tiếp nhặt nó lên.
Người còn chưa kịp phản ứng lại, Ban Thịnh nắm lấy cánh tay cô kéo nữ sinh đang ngồi xổm đứng dậy, lòng bàn tay rộng lạnh ngắt trượt xuống phía dưới, nắm lấy cổ tay Lâm Vi Hạ, bước ra khỏi đám đông dày đặc.
Lúc đi ngang qua chủ nhiệm khoa, giọng điệu của Ban Thịnh ổn định lại, nhưng lời nói rất ngang ngược: “Quay về sẽ đến chỗ thầy nhận hình phạt.”
Ban Thịnh ở trước mặt giáo viên và nhiều học sinh như vậy, công khai mang Lâm Vi Hạ rời đi, giáo viên ở phía sau tức giận nhảy cẫng lên.
Các bạn học từng người nắn lại những chiếc ghế cong vẹo, Lưu Hi Bình thở dài ra lệnh cho học sinh đưa Trịnh Chiếu Hành đang trút hơi thở cuối cùng đến bệnh viện.
Một đám người hỗn loạn, Liễu Tư Gia đứng ở trong đám người, người ra kẻ vào, trong đó có bạn học đi ngang qua không cẩn thận va vào vai cô.

Nữ hoàng không phản ứng như cũ, sắc mặt hoàn toàn lạnh hẳn đi.
Thiếu niên có dáng người cao thẳng kéo nữ sinh đi về phía trước, Lâm Vi Hạ lảo đảo đi theo phía sau, bước chân của cậu vừa lớn vừa nhanh, cổ tay bị nắm rất chặt, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cậu, bóng lưng của cậu kiêu ngạo và kiên định không ai bì nổi, dường như muốn mang cô đi chạy trốn, rời khỏi nơi này.
Mưa bên ngoài trắng xóa cay xè, cuộn thành tấm màng nặng trĩu, cô rũ mắt nhìn cánh tay đang nắm chặt cổ tay mình, gân cốt được kéo căng và các mạch máu màu xanh nhạt nổi trên mu bàn tay rõ rệt, những sợi máu đỏ tươi treo ở các khớp xương.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tâm trạng của cô còn phức tạp hơn cơn mưa.
Cơn mưa lớn trút xuống như thác đổ, như băng điểm đánh vào mặt, mang đến cảm giác đau đớn, nước mưa rơi trên mặt đất, sương mù bốc khói về phía hai người giống như biển trắng tràn ra.
Ban Thịnh không một giây do dự cởi áo khoác đưa cho Lâm Vi Hạ, cậu đưa cô chạy ra khỏi cổng trường đưa người đến trạm xe buýt tránh mưa.
Cậu đi ra bắt xe, Lâm Vi Hạ vừa nhấc chân đi theo lại bị Ban Thịnh ấn về phía sau.
Trời mưa không dễ bắt xe, chặn rất lâu mới chặn được chiếc taxi màu xanh.

“Cạch” một tiếng, cửa xe cuối cùng cũng đóng lại, hai người kề vai ngồi ở ghế sau, cửa xe ngăn cách sương mù ướt át ở bên ngoài. 
“Đi đâu vậy?”
Ban Thịnh thấp giọng báo tên của một khách sạn, âm thanh của cậu nặng trĩu, dường như tâm trạng không tốt lắm.
Máy sưởi ấm được bật, phát ra âm thanh vo vo kiểu cũ, tài xế liếc nhìn hành khách ngồi ghế sau ở gương chiếu hậu.

Trai xinh gái đẹp, nhìn đương đối bắt mắt, nhưng khoảng cách của hai người có chút xa nhau.
Nhưng rõ ràng là nam sinh dầm mưa nhiều hơn, từ đầu đến chân, màu sắc ở vai bị nhuộm sẫm đi, khuỷu tay chống trên bắp đùi, vẫn còn nước mưa thuận theo cổ tay áo màu đen nhỏ giọt xuống, nữ sinh thì khá hơn một chút, chỉ có sau lưng, mái tóc dính chút mưa, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một mình không biết đang nghĩ gì.
Tài xế đón hai học sinh ở trước cổng trường Thâm Cao, tâm lý bát quát liền nổi lên: “Hai đứa là trốn học sao?”

Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Ban Thịnh đổi tư thế, lười biếng dựa đầu vào ghế sau, từ cổ họng phát ra một âm tiết, tương đối qua loa: “Ừm.”
Tài xế nhìn về phía trước bẻ lái vô lăng, tiếp tục hỏi: “Cô gái, em trốn học mấy lần rồi?”
Ban Thịnh quay đầu lại, nhìn Lâm Vi Hạ, cơ thể hơi nghiêng qua dường như sợ cô nghe không rõ muốn giúp đỡ nhắc lại một lần nữa.
“Lần đầu tiên.” Lâm Vi Hạ xoay đầu lại trả lời.
“Oh, vậy cậu làm hư em ấy rồi.” Tài xế đưa ra kết luận, nhìn Ban Thịnh nói.
Hơi lạnh trên cơ thể từng chút một bị nung nóng, Lâm Vi Hạ nghiêng đầu nhìn Ban Thịnh, từ góc nhìn của cô, cảnh mưa trắng xóa bên ngoài cửa sổ đã dần rút lui, cũng nhìn thấy cái cằm rõ ràng và gọn gàng của cậu, và đầu nhọn của yết hầu đang chuyển động.
Mắt thấy tài xế còn muốn nói dông dài với Lâm Vi Hạ, Ban Thịnh đang muốn ngăn cản, Lâm Vi Hạ nghiêng người qua một chút, chỉ vào một tai của bản thân, giải thích: “Tôi không sao.”
Mặc dù tai phải của cô tạm thời mất đi sự hỗ trợ.
“Cậu đeo cái đó khó chịu không?” Ban Thịnh chu đáo hỏi cô.
Lâm Vi Hạ sửng người một lát, trả lời: “Cũng được, đã quen rồi.

Chỉ là không thể vận động mạnh, ra mồ hôi sẽ ngấm vào máy trợ thính.”
Bắt đầu từ rất sớm, tai phải Lâm Vi Hạ đã mất đi thính lực, thính lực ở tai trái sau này cũng dần bị ảnh hưởng, để không ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày, cô đã đeo máy trợ thính từ sớm.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Chiếc xe ổn định chạy về phía trước, hai người nam sinh nữ sinh ngồi ở ghế sau vẫn có chút khoảng cách, ống kính được kéo xuống, trên tấm thảm rẻ tiền có hoa văn màu sẫm có hai đôi giày, một đôi giày thể thao màu đen có thương hiệu Logo rõ ràng bị lấm lem bùn đất, nước không ngừng chảy ra, một đôi giày vải màu trắng bị nước mưa làm cho ố vàng, hai đôi giày chầm chậm chạm vào nhau.
Khi taxi chạy đến khách sạn, mưa đã ngớt dần.

Ban Thịnh đưa Lâm Vi Hạ đến quầy lễ tân của khách sạn, lấy chứng minh thư ra đưa cho nhân viên lễ tân để thuê phòng.
Nhân viên lễ tân nhận lấy chứng minh thư, tay phải lướt con chuột, nhìn hai người rồi nói: “Phòng tình nhân đã hết rồi.”
Lâm Vi Hạ sửng sốt, vô thức mở miệng giải thích: “Chúng em không phải tình nhân.”
“Phòng bình thường là được.” Ban Thịnh nói.
Nhân viên lễ tân gật đầu làm thủ tục nhận phòng, lại nhìn nam sinh một lần nữa.


Nam sinh mặc dù còn trẻ, nhưng khí chất xuất chúng, đặc biệt là tướng mạo lưu loát, vừa nhìn là biết được thượng tế ưu ái, giống cực điểm học sinh trẻ tuổi làm người nổi tiếng.
Lúc nhân viên lễ tân đưa thẻ phòng và chứng minh thư cho cậu, độ cong của nụ cười rất đạt tiêu chuẩn, giọng điệu lấy lòng: “Chúc anh và bạn gái nhận phòng vui vẻ.”
Lâm Vi Hạ khẽ thở dài.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân không nhận được phản ứng như mong đợi, thậm chí đối phương đều không giơ tay ra nhận thẻ phòng, vừa ngước mắt lên, liền đụng phải một khuôn mặt lạnh lùng. 
Bình thường nhìn Ban Thịnh luôn trong bộ dạng thờ ơ không quan tâm, nhưng lúc này ngữ khí vô cùng nghiêm túc, bỏ lại một câu: “Cậu ấy lúc nãy đã nói chúng tôi không phải tình nhân, cô không nghe thấy?”
Nhân viên lễ tân đang đờ người ở đó, Ban Thịnh lấy thẻ phòng và chứng minh thư lại đi về phía trước.

Lâm Vi Hạ đi theo sau, nhìn bóng lưng thẳng tắp mà suy nghĩ.
Ban Thịnh cái người này rốt cuộc có bao nhiêu mặt? Bình thường thích trêu chọc cô, nhưng ở nơi công cộng tuyệt đối tôn trọng nguyện vọng của cô, không miễn cưỡng, thậm chí còn không nguyện chiếm tiện nghi bằng lời nói.
Cái thích của cậu là chân thành và thuần khiết.
“Bíp” một tiếng, thẻ phòng quẹt mở cửa khách sạn, Ban Thịnh cắm thẻ vào khe cắm thẻ cảm ứng, ánh sáng ấm áp lập tức sáng lên.

Lâm Vi Hạ nhìn vào bên trong, Ban Thịnh đi đến phía trước, giơ tay ấn công tắc trên tường, máy điều hoà bắt đầu chạy.
Ban Thịnh sau khi kiểm tra xung quanh phát hiện không có lỗ kim của camera liền bảo Lâm Vi Hạ vào tắm rửa trước.
Công tắc của vòi nước nóng được vặn ở mức tối đa, nước tuôn ra ào ạt, Lâm Vi Hạ đứng chân trần trên mặt đất ngẩng đầu tắm nước nóng, cảm giác như mọi lỗ chân lông đều được xoa dịu. 
Hơi nóng tràn ra, xông lên đôi mắt của Lâm Vi Hạ, thoải mái đến mức khiến người ta cảm thấy những chuyện xảy ra ở trường vào buổi sáng dường như đã trở nên rất xa vời, mặc dù chỉ là tồn tại trong một thời gian ngắn.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa bên ngoài phòng tắm vang lên, Lâm Vi Hạ di chuyển ngón chân của mình, núp ở sau cửa mở ra một khe hở, một bàn tay duỗi vào, Lâm Vi Hạ nhận lấy túi giấy rồi đóng cửa lại lần nữa.
Đúng lúc tắm cũng gần xong, Lâm Vi Hạ mặc quần áo mà Ban Thịnh mua, cậu mua cho cô một bộ thể thao màu đỏ, kích cỡ lớn hơn một chút, nhưng cũng không bị ảnh hưởng.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Quần áo mặc lên rất đẹp, Lâm Vi Hạ nhướng mi nhìn bản thân trong gương, màu đỏ dường như khiến người ta phấn chấn tinh thần, trên mặt không còn trắng bệch như trước.
Vừa định thay túi giấy, Lâm Vi Hạ phát hiện bên trên vẫn còn thuốc, nên dừng lại, nhìn vào gương xử lý vết thương.

Lúc nãy Trịnh Chiếu Hành thô bạo tháo máy trợ thính của cô ra, cộng thêm móng tay hắn đột nhiên cào xước lỗ tai cô, vết thương chồng chất vết thương, nhưng vẫn may khả năng đông máu của cô khá tốt, mỗi lần kiểm tra kết quả xét nghiệm đều cho thấy trị số thrombin rất tốt.
Lâm Vi Hạ xách quần áo đã thay đi ra, vừa nhấc mắt liền thấy Ban Thịnh cách đó không xa.
Cậu quay lưng về phía Lâm Vi Hạ đứng trước cửa sổ sát đất hút thuốc, chỉ mặc đơn độc một chiếc quần, xương bả vai sau lưng khí phách hiện rõ sự mạnh mẽ của thiếu niên, đường nét cơ bắp căng chặt.
Lâm Vi Hạ phát hiện sau lưng cậu có một vết sẹo quanh co, ở giữa lưng, thời gian đã lâu sinh ra vết tích màu trắng, giống như một con rồng nghỉ ngơi sau lưng, kiêu ngạo và bất khuất.
Ban Thịnh một tay đang hút thuốc, làn khói trắng bay lượn lờ từ khuỷu tay hơi cong của cậu, vòng khói bay lên trên, muốn bao nhiêu dục vọng có bấy nhiêu dục vọng.
Cô không bao giờ nghĩ đến có thể dùng dục vọng để miêu tả một nam sinh. 
Nghe thấy âm thanh, Ban Thịnh quay đầu, Lâm Vi Hạ lập tức mở mắt, nói: “Cậu đi tắm đi.”
Ban Thịnh cầm điếu thuốc dụi vào trong gạt tàn hình thoi, cầm điện thoại trên bàn đi về phía phòng tắm, lúc cậu đi ngang qua, mang theo một tia bốc lửa, dường như muốn ầm vào mặt cô.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Lâm Vi Hạ ngoảnh mặt đi không nhìn cậu, giả vờ không để ý, cô cảm thấy Ban Thịnh dường như dừng lại một lúc, bật ra một tiếng cười thản nhiên.
Cậu phát hiện sự thất thố và căng thẳng của cô.
“Bíp” một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại, Lâm Vi Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô vùi bản thân vào trong khuỷu tay, để bản thân lấy lại tinh thần.
Ban Thịnh tắm xong mặc chiếc áo phông đen đi ra, đầu tóc còn dính vài giọt nước, Lâm Vi Hạ ngồi trên sofa sắp ngủ gật.

Cậu đi tới, cúi thắt lưng, lúc định lấy hộp thuốc trên bàn, đôi mắt sắc bén của cô thoáng thấy trên mu bàn tay của Ban Thịnh toàn là vết thương, bên trên vẫn còn tích tụ máu.
“Tôi giúp cậu xử lý một chút.”
Âm thanh mở bịch bông tăm, vặn nắp bình thuốc rất nhẹ.

Nhưng vẫn có thể nghe rõ trong môi trường yên tĩnh này.

Ban Thịnh đứng trước mặt cô, hỏi:
“Cậu chọc Trịnh Chiếu Hành rồi?”
Lâm Vi Hạ lắc đầu, cô cùng Trịnh Chiếu Hành đến giao tiếp cơ bản còn không có.

Ban Thịnh nhướng xương lông mày cao của mình lên, nói ra một cái tên:
“Liễu Tư Gia?”
“Không phải cậu ấy.” Lâm Vi Hạ kiên định lắc đầu.
Cô hiểu rõ Liễu Tư Gia, cô ấy rất khinh thường việc đem khuyết điểm của người khác ra làm trò đùa.

Trực giác nói với Lâm Vi Hạ, là người khác làm, nhưng người đó vẫn đang trốn trong góc tối.
Ghế sofa bên cạnh Lâm Vi Hạ bị lõm xuống, bóng người hằn xuống, Ban Thịnh ngồi ở bên cạnh, cô quay người về phía cậu, nắm lấy lòng bàn tay của cậu, nghiêm túc xử lý vết thương.
Nhưng hai người dựa quá gần, gần đến mức Lâm Vi Hạ ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người cậu, và nâng mắt đụng phải một đôi mắt đen láy.
Một đám lửa đang nhảy múa trong đôi mắt của cậu.
Lâm Vi Hạ dời ánh mắt đi chỗ khác.
Khác với lúc trước, lần này dựa gần nhau, Lâm Vi Hạ có chút tâm tư bấn loạn, sau khi vội vàng xử lý vết thương, phát hiện băng gạt dùng hết rồi, liền lấy chiếc khăn quàng tay màu hồng từ trong túi ra, hơi đỏ phấn.
Khăn quàng tay màu hồng bắt đầu quấn từ hổ khẩu, được băng đến mu bàn tay bên kia, Ban Thịnh cúi đầu, giọt nước ở đuôi tóc chảy xuống trên cánh tay của 
Lâm Vi Hạ, là lạnh buốt nhưng Lâm Vi Hạ lại cảm thấy tê dại, thế là băng bó vết thương còn chưa đi đến bước cuối cùng, vội vàng kéo giãn khoảng cách của hai người ra, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi.
Ban Thịnh đột nhiên gọi cô: “Lâm Vi Hạ.”
“Ừm?” Lâm Vi Hạ không nhịn được nhìn cậu.
Ban Thịnh nhìn qua, ánh mắt quấn lấy cô: “Cậu hoảng cái gì?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.