Bạn đang đọc Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL – Chương 8
Mới chập tối Bạch Chỉ còn đang lo chương trình bình đạm thế này sẽ bị chê nhạt nhẽo, cuối cùng tối đó đạo diễn lại nói cho bọn họ biết, ngày mai sẽ có hai khách mời tới chơi.
Trong giây lát nhìn thấy danh sách kia, cậu biết mình quá ngây thơ rồi.
Ê kíp vừa nói năm tháng tĩnh lặng thật tốt, quay mặt đi đã mời hai người mới công bố tình yêu, Lý Dịch Cư và Hà Tuấn Nghiệp.
Bạch Chỉ: “…!Đạo diễn, có phải chú cố ý không đó.”
Đạo diễn bày ra vẻ mặt vô tội: “Do bọn họ muốn tới, lại còn không lấy thù lao.
“
Bạch Chỉ: “…”
Cậu cũng không ngại gì, chẳng qua chỉ hơi hoảng.
Bởi đã từng hợp tác trước đó, cậu đã thêm WeChat của Lý Dịch Cư và Hà Tuấn Nghiệp, trên Weibo cũng theo dõi lẫn nhau.
Vì vậy Bạch Chỉ trơ mắt chứng kiến, sau khi công khai tình cảm, Hà Tuấn Nghiệp từ một minh tinh Weibo đã biến thành con robot chuyên khoe tình yêu.
Ngược lại, Lý Dịch Cư vẫn lạnh lùng như trước, trừ cái ngày chuyển phát Weibo công khai tình yêu nọ, gã không hề đăng thêm điều gì khác lạ nữa.
Thú vui yêu đương này thi thoảng xuất hiện còn khiến người khác hâm mộ, nhưng nếu ngày nào cũng tình yêu tình báo thì sẽ khiến người ta muốn block.
Vì thấy quá phiền, Bạch Chỉ đã hủy kết bạn với Hà Tuấn Nghiệp và khóa luôn danh sách bạn bè.
Rồi, bọn họ thấy trò chơi tình ái trên Weibo vẫn chưa đủ sao?
Bây giờ còn muốn thêm gia vị tình yêu trong cái chương trình trong sáng này nữa sao?
Hôm sau, khi Lý Dịch Cư và Hà Tuấn Nghiệp tới nơi đã là buổi chiều.
Tổ tiết mục cũng không làm khó, để bọn họ lao động kiếm tiền một tiếng rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Trong số sáu miệng ăn chỉ có hai người biết nấu cơm, Lý Dịch Cư rất tự nhiên mà tham gia đội bếp của Bạch Chỉ.
Gã thảo luận thực đơn cùng Bạch Chỉ, Bạch Chỉ thiếu cái gì sẽ đưa tới ngay lập tức, như thể bạn bè tốt ăn ý với nhau.
Bạch Chỉ có ý tránh chuyện thị phi, bắt đầu sai vặt Phương Hạ: “Phương Hạ, cậu thái dưa chuột và cà rốt đi…”
“Để anh làm cho.” Lý Dịch Cư đã buộc tạp dề, ra vẻ mình phải ra tay mới được.
Bạch Chỉ cũng không từ chối, chỉ là lại nói với Hà Tuấn Nghiệp: “Có thể giúp tôi xé thịt ức được không?”
Hà Tuấn Nghiệp vẫn rảnh rang ở ngoài giờ mới định thần lại, gật đầu gượng gạo: “Được.”
Bạch Chỉ đứng dậy đi làm vịt, để lại không gian riêng cho hai người.
Con vịt mập tối qua cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt của Bạch Chỉ.
Cậu nhớ Hà Tuấn Nghiệp không ăn cay bèn lấy nửa con vịt làm món vịt xào gừng, một nửa làm món vịt hấp muối.
“Nếu như tớ không nhìn lầm thì khi nãy Lý Dịch Cư lấy lòng cậu đấy à?” Phương Hạ vừa rửa gừng tươi mới đào, vừa thầm thì với Bạch Chỉ.
“Đừng nói mò, anh ta chỉ muốn giúp đỡ thôi.” Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn phía bên kia, “Cậu xem, chẳng phải hai người họ bây giờ đang rất tốt…”
Âm thanh của Bạch Chỉ dần dần nhỏ lại, bởi vì cậu nhận ra Lý Dịch Cư đang nhìn mình.
“…”
Mặt Bạch Chỉ vô cảm nhưng thực ra trong lòng đã mắng như xối nước vào mặt tên Lý Dịch Cư vô ý vô tứ này.
“Bạn trai mình đứng sờ sờ trước mắt lại dám nhìn chằm chằm thằng khác.” Phương Hạ tặc lưỡi, “Đúng là mặt trơ trán bóng!”
Bạch Chỉ đạp Phương Hạ: “Nhích tới đây một chút, chắn giúp tớ.”
Phương Hạ: “…”
Thế nhưng Bạch Chỉ có nằm mơ cũng không ngờ, sau khi Lý Dịch Cư cắt củ quả xong lại tới hỏi cậu: “Có gì cần hỗ trợ nữa không?”
Bạch Chỉ: “Vậy anh hái ít quả ăn tráng miệng đi.”
Lý Dịch Cư: “Anh không biết chỗ, em đưa anh đi được không?”
Bạch Chỉ: “Hà Tuấn Nghiệp biết đó, hai người đi cùng nhau đi.”
Lý Dịch Cư: “…!”
Có lẽ nhận ra Bạch Chỉ đang tránh mình, sau khi trở về, Lý Dịch Cư không quấy rầy cậu nữa.
Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể thoải mái nấu cơm rồi.
Nhưng chẳng ngờ đến bữa cơm chiều, hai người kia vẫn không yên tĩnh nổi.
“Cải thìa ngọt quá! Anh thử đi.”
“Muốn ăn thịt gà à, để em gắp cho.”
“Nhìn anh ăn này, bẩn hết mặt rồi, ngồi yên đấy, em lau cho anh nào.”
Ban đầu mọi người còn nói chuyện phiếm, nhưng mấy lời ngọt ngấy của Hà Tuấn Nghiệp liên tục vang lên, cả bàn ăn dần dần im lặng.
Cuối cùng chỉ còn lại âm thanh mềm nhũn của y.
Bạch Chỉ vùi đầu ăn cơm, nghe mà ngại đến mức muốn độn thổ.
Lý Dịch Cư là người đầu tiên không chịu nổi, từ chối: “Tự tôi làm được.”
Đến lúc này, không khí trên bàn mới trở lại bình thường trong giây lát.
Nhưng chẳng được bao lâu, Hà Tuấn Nghiệp lại nói: “Dịch Cư, món kia em không gắp tới, anh có thể lấy cho em được không?”
Phương Hạ bị sặc nước, ho sù sụ chạy ra ngoài.
Bạch Chỉ lấy cớ xem bạn, cũng trốn khỏi hiện trường đầy ngượng nghịu.
“Tớ phục thật sự.” Phương Hạ rót một cốc nước đầy, tránh ống kính: “Hai người kia kì cục thế nào ấy? Có ai yêu đương mà nói chuyện lạ lùng như họ đâu chứ?”
Bạch Chỉ muốn nói lại thôi: “…Cuối cùng tớ cũng biết vì sao họ không cần catxe rồi.”
Phương Hạ: “…Cậu thâm quá.”
…
Cơm nước xong xuôi, Bạch Chỉ cầm rổ rau và đồ ăn thừa đi cho gà ăn.
Chuồng gà xây trên bãi cỏ sau nhà, bên cạnh trồng dâm bụt và một bụi thục quỳ rậm rạp.
Đang vào mùa nở rộ, những đóa hoa dâm bụt lớn màu đỏ treo trên cành, hoa thục quỳ trắng lớn bằng nắm tay tô điểm trên cành cây, tràn đầy vẻ hoang sơ.
Bởi vì xung quanh không có máy quay, Bạch Chỉ cho gà ăn xong thì ngồi xổm nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Bạch Chỉ rảnh rỗi, lại phát trực tiếp:【Cho mọi người xem chú chim non nho nhỏ của tui nè】
【Thật bất ngờ! Bạch Chỉ cũng có ngày cho tôi xem chim!】
【Ú òa?? Tui đang lướt cái gì đây? Thứ này có thể xem miễn phí sao??】
Dân mạng đổ xô vào phòng trực tiếp trước khi live bị chặn.
Sau đó, họ nhìn thấy mấy con gà mái mỡ màng đang cười sằng sặc bọn họ đã quá ảo tưởng.
【Hừ, giật tít, báo cáo.
】
【Hăng hái lao vào, để rồi tức tối bỏ đi.
】
【Tui cởi cmn quần rồi, giờ tui được xem cái này sao? 】
【Nhưng mà con này béo quá? Nhảm tí, mai có mần thịt không? 】
Bạch Chỉ lắc đầu: “Không ăn.”
【Nhìn bé ngày nào cũng cho gà ăn, không nỡ hả?】
Bạch Chỉ: “Đợi ăn trứng đã chứ, chưa gϊếŧ được.”
Cư dân mạng: “…!”
Phong cách live của Bạch Chỉ rất thoải mái, như thể tám chuyện bình thường với bạn bè.
Cậu khoe gà với mọi người, cho người xem ngắm cảnh xung quanh và cả cảnh núi hoang dã dưới bóng hoàng hôn.
【Lại phải khen cảnh đẹp một câu, ê kíp chọn chỗ có tâm quá! 】
【Đây là cuộc sống trong mơ khi về già.
】
【Bé con giữa bụi hoa trông đáng yêu quá! 】
【Ể? Đằng kia có hai người đang đi tới hả? 】
Bạch Chỉ đặt điện thoại trên cành cây cho mọi người xem, còn mình thì vào dọn chuồng gà.
【Đó là Lý Dịch Cư và Hà Tuấn Nghiệp nhỉ? Thì ra bọn họ cũng tham gia chương trình sao?】
【Họ đang làm gì thế? Chẳng phải vừa công khai tình cảm à? Nhìn tương tác hơi kì lạ, đang cãi nhau hả? 】
【Lạ cái gì! Cả nhà mày lạ thì có! An cư lạc nghiệp là đỉnh nhất! 】
【Người ta yêu nhau lắm, không tới lượt mấy người ghen tị nói huyên thuyên.
】
【Xì, fan CP tích khẩu đức chút được không? Người có mắt đều thấy không bình thường, ai thèm ghen ăn tức ở nhà mày? 】
【Hà Tuấn Nghiệp khóc sao? Đang lau nước mắt kìa? 】
【Nói gì thế nhỉ? Xa quá không nghe rõ, sao lại đứng chỗ đó? 】
Chờ Bạch Chỉ mang rổ đựng hai quả trứng trở về, liếc mắt đã thấy bình luận bay loạn trên màn hình.
Cậu luống cuống tắt trực tiếp, đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe giọng điệu lạnh lùng của Lý Dịch Cư.
“Tôi nói tôi và Bạch Chỉ không có gì, cậu làm loạn lên làm gì?”
Ô kìa…
Hình như đây không phải thứ cậu nên nghe.
Động tác của Bạch Chỉ chậm lại, rón rén trốn sau bụi hoa.
Hà Tuấn Nghiệp khóc thút thít, giọng có vẻ rất ấm ức: “Em…!Em không nổi nóng, em chỉ…”
Lý Dịch Cư hít sâu một hơi, sắp hết bình tĩnh: “Tôi nói rồi, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác đôi bên.”
“Thế nhưng ngay cả giả vờ một chút anh cũng không thèm làm.” Hà Tuấn Nghiệp cũng hơi giận, nói thẳng, “Chúng ta mới vừa công khai, anh đã dính lấy Bạch Chỉ, anh làm vậy khác nào tát vào mặt em?”
Lý Dịch Cư im lặng, sờ tìm điếu thuốc.
Nhìn qua như đang ngầm thừa nhận.
“Anh…!Anh…” Hà Tuấn Nghiệp há miệng thở hổn hển, một ý nghĩ kinh khủng hiện lên trong đầu.
“Cậu nói đúng.” Lý Dịch Cư nghiền đầu mẩu thuốc, lạnh nhạt nói: “Hôm nay là do tôi không đúng mực, về sau sẽ không thế nữa.”
Hà Tuấn Nghiệp còn đang mê man trong suy nghĩ của mình, run rẩy hỏi: “Không phải anh thật sự…”
Lý Dịch Cư: “Phải.”
Phải.
Thế mà gã không hề do dự chút nào.
Hà Tuấn Nghiệp khó tin nổi: “Vậy tại sao anh lại…!với em…”
Lý Dịch Cư nhíu mày: “Chẳng phải là do cậu đề nghị trước sao?”
Đúng là y tìm tới Lý Dịch Cư để vờ kết đôi, nhưng không ngờ…
Hà Tuấn Nghiệp cuối cùng không chịu nổi nữa, bắt đầu khóc.
Bạch Chỉ vốn đang ẩn thân yên ổn, nhưng không hiểu sao, rừng cây sau lưng lại sột soạt một hồi.
Ngay sau đó, tiếng chó sủa vang lên.
Bạch Chỉ: “!!!”
Bạch Chỉ sợ tới mức nắm chặt điện thoại.
Vậy mà hai người phía trước vẫn còn đang anh anh em em.
Bạch Chỉ không nhịn được, gọi điện thoại cho Phương Hạ.
Không ai nghe máy.
Bạch Chỉ lại gửi tin riêng cho Lục Hòe và Tạ Tư Cẩn: 【Bây giờ thầy có rảnh không ạ?】
Lục Hòe không phản hồi.
Chỉ có Tạ Tư Cẩn nhắn lại:【Sao thế? 】
Bạch Chỉ thở phào, vội gõ phím:【Em đang bị kẹt ở chuồng gà, ở đây có chó, thầy có thể tới đây một lát được không…】
Tạ Tư Cẩn:【Chờ tôi.】
Bạch Chỉ vô cùng căng thẳng, từ đầu đến cuối cũng không nghe rõ hai người bên ngoài đang nói gì.
Vất vả lắm mới bình tĩnh được một chút thì cậu lại thấy Hà Tuấn Nghiệp vừa khóc vừa chạy đi.
Chó vẫn đang sủa, tiếng càng lúc càng lớn.
Lòng Bạch Chỉ sợ hãi định chạy đi.
Nhưng nếu cậu ra ngoài bây giờ thì chẳng phải là hô lớn cho Lý Dịch Cư biết mình vừa nghe lén hay sao? Nghe trộm thật đã đành, đằng này cậu có tiếng mà không có miếng, Bạch Chỉ chẳng muốn ra ngoài chạm mặt Lý Dịch Cư chút nào.
…
Tạ Tư Cẩn gặp Lý Dịch Cư cạnh chuồng gà, bọn họ không quen thân, đối phương thấy anh đến thì gật đầu chào rồi đi mất.
Cũng đúng lúc này, Tạ Tư Cẩn thấy một con chó cỏ to lớn đang nhe nanh trợn mắt.
Khác với chó cảnh, chó ở quê hầu như đều là chó giữ nhà, vừa hung dữ vừa hoang dã, thấy người lạ là sủa om sòm, dọa biết bao nhiêu trẻ con.
Tạ Tư Cẩn đuổi chó đi rồi, cuối cùng cũng tìm thấy Bạch Chỉ dưới bụi dâm bụt.
Cậu ngồi xổm trên đất, tay ôm đầu gối, run rẩy sợ hãi.
Lòng Tạ Tư Cẩn bất giác mềm lại, anh vỗ nhẹ vai Bạch Chỉ: “Không sao nữa rồi, đứng lên đi.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu, trên gương mặt tái nhợt là đôi mắt hồng hồng như một chú thỏ con.