Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 4


Bạn đang đọc Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL – Chương 4


Bạch Chỉ chui trong tủ lạnh nửa ngày cũng không thấy thịt đâu, hai tay trống trơn lao ra hỏi: “Đạo diễn ơi, thịt đâu ạ?”
“Thịt hả”, đạo diễn rề rà nói, “Thịt thì không trồng được, tất nhiên là phải mua bằng tiền rồi.”
“Vậy tiền đâu ạ?”
“Đương nhiên là do mấy cậu kiếm rồi.”
Bạch Chỉ: “…!”
Cậu còn đang khen ê kíp chương trình này hào phóng quá đi, cho bọn họ nguyên cả cái vườn rau để ăn, hóa ra là còn một màn này nữa.
“Cuộc sống mà, phải có chút thách thức mới được.” Đạo diễn ném ra một bảng giá, trong đó liệt kê nhiều cách kiếm tiền khác nhau, về cơ bản là bán sức lao động để đổi lấy thù lao.
Đều là thanh niên sức dài vai rộng cả, mọi người không có ý kiến gì.

Vấn đề là…
“Giá này rẻ quá đi?” Phương Hạ nhìn một cái, không thể tin được.
Gieo giống một giờ được 10 đồng, thu hoạch một giờ nữa được 15 đồng, nai lưng làm hai tiếng mới đủ tiền mua nửa cân thịt!
Lục Hòe xì một tiếng: “Đúng là tư bản ác độc.”
Đạo diễn: “Không thấp đâu, như này là nhiều rồi.”
“Tạ, nhờ cả vào ông đấy.” Lục Hòe huých tay Tạ Tư Cẩn, “Anh em bốn bể là nhà, ông sẽ không để người nhà mình chịu đói chứ?”
Tạ Tư Cẩn chí công vô tư: “Tôi nghe theo đạo diễn thôi.”
Lục Hòe: “…!”
Bạch Chỉ: “Sau này còn có khách đến, thế này thì chiêu đãi họ kiểu gì?”
Đạo diễn nhún vai: “Đó là việc của mấy cậu.”
Bạch Chỉ: “…!”
Bạch Chỉ chưa từ bỏ ý định, quay lại hỏi Tạ Tư Cẩn: “Ông chủ ơi, thêm chút tiền được không ạ? Em còn bé, vẫn còn đang tuổi lớn đó.”
Bạch Chỉ năm nay 22 tuổi, nhưng khí chất sạch sẽ, đường nét trên gương mặt mềm mại và dáng người mảnh mai khiến cậu trông trẻ hơn hai, ba tuổi.
Lúc này cậu mặc một chiếc áo phông màu vàng nhạt, đôi má trắng nõn, mắt nai đen to tròn ngấn nước nhìn anh, Tạ Tư Cẩn lại chợt nhớ đến gà con vàng mướt mình đã ấp nở trong lớp khoa học hồi tiểu học.
Non mềm óng ả, chiêm chiếp chiêm chiếp, rất dính người.

Đòi ăn thì lấy mỏ mổ lên tay anh, tê tê, ngưa ngứa.
Tạ Tư Cẩn nói: “Thêm.”
Lục Hòe: “…”
Vương Kế Dân: “…”
Đâu, ai nghe đạo diễn, ai!

Ánh mắt Bạch Chỉ bừng sáng: “Em không đòi cao quá đâu! Lương giờ tăng gấp đôi là được!”
“Không được, nhiều quá!” Vương Kế Dân không chút do dự từ chối, “Bốn người các cậu, mỗi người một giờ được 20 tệ, một ngày là vài trăm rồi, nhiều quá.”
“Đâu có nhiều lắm ạ, hơn nữa cũng không có nhiều việc cho chúng em làm.” Bạch Chỉ nghiêng nghiêng cái đầu, “Chẳng lẽ mọi người không muốn ăn sườn kho này, tôm xào chua ngọt này, đầu thỏ cay này, ếch bò sốt tiêu hay cháo cá hay sao?”
“Đừng kể nữa!” Vương Kế Dân rít gào, “Trong máy thu âm giờ chỉ còn tiếng nuốt miếng thôi đây này!”
Bạch Chỉ cười tủm tỉm nói: “Cho nên chừng ấy tiền cũng không quá đáng chứ ạ.”
Sau khi tăng gấp đôi tiền lương theo giờ, bốn người đã kiếm được hẳn 120 tệ bằng cách thu hái đậu phộng.

Họ vừa nuốt nước miếng, vừa lái xe đến thị trấn để mua thịt.
Con đường quê một làn lại một làn trải ra như dải lụa vắt qua cánh đồng, ven đường điểm xuyết những khóm cây nhỏ, bên dưới là những bông cúc sao nhái rực rỡ nở rộ.

Nắng hạ xuyên qua bóng cây, hắt lên từng vạt hoe vàng trên ô kính cửa sổ.
Hơi thở mùa hè nồng nàn táp lên mặt.
Bạch Chỉ mở điện thoại chuẩn bị nghe nhạc, ghế sau còn có hai người đang say giấc, cậu không dám mở loa ngoài nên lấy tai nghe Bluetooth ra.

Vừa khi Bạch Chỉ định đeo lên tai, Tạ Tư Cẩn chợt nhìn cậu một cái.
Bạch Chỉ cũng đưa mắt nhìn anh, bỗng nhiên hiểu ra, người ta chịu mệt nhọc lái xe, còn cậu lại thảnh thơi ngủ thẳng cánh, giờ tỉnh lại còn định nghe nhạc, há chẳng phải coi ảnh đế cao quý như bác tài hay sao?
Bạch Chỉ ngượng ngùng một lát, đưa một bên tai nghe ra mời: “Anh có nghe nhạc không?”
Tạ Tư Cẩn giật mình.
Bạch Chỉ nhìn tai nghe trên tay, cũng ngẩn người.
Cậu đang định thu đồ về thì thấy ngón tay mình chợt ấm nóng.

Tạ Tư Cẩn đeo tai nghe lên.
Tạ Tư Cẩn liếc nhìn Bạch Chỉ còn đang thẫn thờ, nói: “Không phải cậu muốn nghe nhạc sao?”
“À? Vâng!” Bạch Chỉ lúc này mới lấy lại tinh thần mở trình phát nhạc.
Một bản dương cầm nhẹ nhàng vang lên từ ống tai nghe nhỏ, đó là khúc đàn trong bộ phim “Mùa hè của Kikujirou”.
* 1999 Kikujiro kể về hành trình đi tìm mẹ khác thường của một cậu bé tiểu học giữa mùa hè.

Các tình tiết bi – hài quyện vào nhau trong không khí trong trẻo của phim, cùng một số yếu tố thể hiện từ truyện tranh và Kabuki – ca vũ kịch Nhật Bản, mang lại nhiều giây phút thú vị bất ngờ và xúc động cho người xem.

(https://vi.wikipedia.org/wiki/Kikujiro)

Thị trấn vùng quê nhỏ nhưng rất sạch sẽ.

Bà lão ở quán nước ven đường đang chăm chú xem phim trên TV, trên màn hình đương chiếu một bộ phim điện ảnh kinh điển của Tạ Tư Cẩn.

Trước cửa hàng di động cạnh đó, lại đặt một khung treo quảng cáo của thương hiệu di động Phương Hạ làm đại diện.

Hiện giờ vừa đúng lúc tan học, đám học sinh tiểu học túm năm tụm ba ngoài cổng trường, tranh nhau mua que cay 2 tệ một gói, lấy mì ăn liền 5 tệ một túi.
Nhà nông vốn quen cảnh vội vàng, chờ đến chạng vạng thì chợ đã sớm tan, chỉ còn lại một hàng thịt và hai sạp rau.
Có lẽ vì dư vị gọi món ăn lúc trước vẫn còn, mọi người đồng loạt chọn phần sườn lợn.

Bạch Chỉ cò kè mặc cả với chủ quán, cuối cùng mua 2 kí rưỡi sườn lợn và nửa cân ức gà đông lạnh hết 100 tệ.
Phương Hạ không hiểu lắm: “Không phải nhà ta có gà à? Sao còn phải mua ức?”
Bạch Chỉ: “Vậy cậu có mổ gà không?”
Phương Hạ: “Tớ thì không, nhưng mà tớ biết ai sẽ đồ sát con kê đó đấy.”
Bạch Chỉ không hé răng.
Lục Hòe: “Ai?”
“Đừng hỏi nó!” Bạch Chỉ thốt lên.
Nhưng mà đã muộn rồi.
Lục Hòe: “Gì cơ?”
Phương Hạ lập tức nói: “Ngựa đó!”
Lục Hòe: “Ngựa?”
Phương Hạ: “Là mã-sát-kê đó.”
Lục Hòe: “…”
* Ma-sa-ge: Nguyên gốc là “Mã sát kê” (nghĩa đen: ngựa gϊếŧ gà), một từ lóng trên mạng tức là mát-xa-ge (aka mát xa aka massage).

Thuật ngữ bắt nguồn từ cách đọc từ massage của người Nhật (mattsagi)
Anh quay phim hãi hùng đến run cả vai, nếu không có bộ phận chống rung thì không biết cảnh quay ra sẽ bay lắc đến mức nào.
Bạch Chỉ đỡ trán, không đành lòng nhìn thẳng: “Vậy mới nói, lần sau anh đừng để Phương Hạ có cơ hội kể chuyện cười làm gì nữa.”

“Ý gì đấy?” Phương Hạ bực bội, “Truyện con gà này hài mà?”
Ngoài làm idol nổi tiếng hát tốt nhảy khá, Phương Hạ còn có một cái cổ họng với âm thanh kinh người.

Lời này vừa thốt ra, cả dãy phố đều quay ra nhìn đám người bọn họ.
Bạch Chỉ cảm thấy máu nóng đang dồn lên mặt: “…Chúng ta có thể ngưng nhắc tới gà nữa được không?”
“Được thôi.” Phương Hạ cố gắng, “Anh đây không nói đến gà nữa.”
Bạch Chỉ: “…!”
Lục Hòe rốt cuộc không nín được, cười như kẻ gàn dở.

Tạ Tư Cẩn cũng bật cười, gương mặt dưới lớp khẩu trang chỉ để lộ ra đôi mắt cong cong vui vẻ.
Bạch Chỉ lười đôi co với đứa trẻ trâu, lúc về nhà cũng cầm túi thịt đi đằng trước, vậy nên cậu không ngờ rằng lại có một con chó vườn đột nhiên nhảy ra từ trong sân.
Nhìn thấy chó con núc ních đang lao về phía mình, não Bạch Chỉ bỗng chốc trống rỗng.

Cậu đứng sững như trời trồng, dựng cả tóc gáy, như thể đang trông thấy một thứ gì vô cùng đáng sợ.
Không ai để ý tới sự khác thường của Bạch Chỉ, Phương Hạ còn đang mải càm ràm đằng sau, êkip tìm được chó con làm linh vật thì tấm tắc tự khen mình giỏi, chờ mong ghi lại phản ứng của mọi người.
Chỉ có Tạ Tư Cẩn chú ý tới vẻ khác lạ của Bạch Chỉ, chủ động nói: “Cậu làm sao vậy?”
Bạch Chỉ há miệng hổn hển không nói nên lời.
Tâm trí cậu đã bị tiếng gầm gừ của loài chó dữ trong hồi ức năm nào cấu xé, miệng vết thương vốn lành sẹo từ lâu giờ đây như vẫn còn đang nhức nhối.
Con chó nhỏ trước mặt ngày một gần, ngày một gần…
Tạ Tư Cẩn cho là cậu không thoải mái, chủ động giúp đỡ: “Để tôi cầm đồ đi.
Tựa như hai sự việc xảy ra cùng một lúc, Tạ Tư Cẩn lấy đồ trên tay Bạch Chỉ, mà chó con cũng cận kề ngay trước mắt.

Cũng tựa như hơi ấm khẽ chạm nơi đầu tay, tựa như sợi lông cọ nhẹ bên mắt cá…
Bạch Chỉ cũng không nhịn nổi nữa, run rẩy chộp lấy tay phải của Tạ Tư Cẩn.
Tạ Tư Cẩn kinh ngạc ngẩng đầu: “Làm sao thế…”
Giây lát sau, trong ngực bỗng nhiên mềm nhũn, Bạch Chỉ đã nhào vào người anh rồi.
“A a a!” Bạch Chỉ vừa hét chói tai, vừa ôm chặt lấy Tạ Tư Cẩn, cặp giò quấn lấy bắp chân anh, như thể kẻ sắp chết đuối vớ được cọc cứu mạng.
Tạ Tư Cẩn: “…!”
Vị đạo diễn tưởng rằng sẽ thấy một màn cưng nựng em cún sữa đáng yêu: “…!”
Cả thế giới dường như ngừng lại.
Chỉ có chó con trước sau như một, phấn khích chạy quanh chân Tạ Tư Cẩn.

Đi được hai vòng, có vẻ thấy mình cách mùi thịt quá xa, bé giơ móng quờ quạng bắp chân Tạ Tư Cẩn.
“Ôi!” Tạ Tư Cẩn còn chưa kịp động đậy, Bạch Chỉ đã không chịu được mà trèo lên cao hơn, hai chân không do dự quặp lấy eo Tạ Tư Cẩn.
Tạ Tư Cẩn bỗng chốc thấy thắt lưng mình căng cứng: “…!”

Thân thể dẻo dai rắn rỏi của thiếu niên run rẩy trong lòng anh như con non yếu ớt.

Nếu không vì quá sợ hãi, Bạch Chỉ hẳn cũng không dám làm ra việc mất hình tượng như thế trước mặt mọi người.
Tạ Tư Cẩn trầm giọng: “Đem con chó đi.”
Người trong đoàn giờ mới sực tỉnh, vội chạy tới kéo chó con ra chỗ khác
“Không sao nữa.” Tạ Tư Cẩn vỗ nhẹ lưng Bạch Chỉ, “Con chó bị mang đi rồi.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu từ trên vai Tạ Tư Cẩn, khóe mắt hoe đỏ: “Đi rồi ạ?”
“Ừ, đi rồi.”
Cuối cùng cậu cũng lấy lại bình tĩnh, sau đó cậu bèn phát hiện bản thân như con bạch tuộc đang quấn chặt Tạ Tư Cẩn.

Người kề ngay bên tai, gần đến mức Bạch Chỉ có thể lắng nghe thấy nhịp tim đập vững vàng và nhiệt độ cơ thể hơi nóng của anh.
Không biết có phải đó là hương vị sữa tắm hay không nhưng cậu có thể ngửi thấy được hương mun nhàn nhạt trên người Tạ Tư Cẩn.
“Thành thật, thành thật xin lỗi.” Khuôn mặt Bạch Chỉ đỏ bừng, cậu vội vàng buông tay, lắp bắp nói, “Vừa nãy em không nên ôm anh như thế, anh có đau không ạ? Chỉ là em…”
Tạ Tư Cẩn sửa lại áo quần nhàu nát, vẻ mặt yên ổn bình tĩnh: “Cậu sợ chó lắm à?”
Thấy đối phương không nhắc mãi tới chuyện này, Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, chủ động nói: “Vâng, ngày xưa em từng bị chó cắn.”
“Em Chỉ à, thật ngại quá.” Đạo diễn đi tới, “Không biết cậu lại sợ chó như vậy.”
Tạ Tư Cẩn nhíu mày: “Sao lại xảy ra chuyện này?”
“Ôi, tôi thấy mấy chương trình khác cũng hay nuôi thú nhỏ làm biểu tượng nên tiện tay dắt một con cún tới đây, không ngờ lại gây ảnh hưởng đến thế.”
Bạch Chỉ mới nãy còn là thanh niên nhảy nhót hoạt bát, bây giờ lại ỉu xìu như cọng bún thiu.
Vương Kế Dân cũng hơi hối hận, thở dài: “Là do tôi không điều tra kĩ, lát nữa tìm người đưa nó đi thôi.”
Tạ Tư Cẩn gật đầu: “Phiền anh rồi, cảnh quay có chó vừa rồi cũng cắt bỏ cho tôi nhé.”
Đạo diễn mặc dù bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý, chỉ là có chút tiếc nuối, lại thở hắt ra: “Đoạn đó chắc sẽ gây sốt với độ bàn luận ngất ngưởng luôn mất.”
Bạch Chỉ thần người sửng sốt.
Tuy rằng lúc nãy cậu rất xấu hổ và mất mặt, nhưng ai cũng biết buồn vui của con người không tương ứng với nhau, Bạch Chỉ càng bẽ bàng khổ sở bao nhiêu thì người xem càng hứng thú vui vẻ bấy nhiêu.

Mấy video trên mạng đều là nhờ khoảnh khắc muốn chui lỗ đó mà nổi tiếng, cảnh té ngã xấu xí đều có thể khiến khán giả cười lăn lê bò toài.
Vì sao Tạ Tư Cẩn không cho đạo diễn chiếu cảnh đó?
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ anh ấy vì lo cho mình nên mới cắt bỏ đoạn kia?
Tuy rằng cậu đúng là rất sợ chó, hành động đột nhiên ôm lấy Tạ Tư Cẩn cũng là bộc phát bất đắc dĩ, thế nhưng vẫn sẽ khó tránh khỏi bị một số fan nhạy cảm nói Bạch Chỉ bày trò, ôm đùi cố ý dựa hơi Tạ Tư Cẩn.
Điều chính cậu còn không để ý tới nhưng Tạ Tư Cẩn đã suy nghĩ thay cho cậu rồi.
Bạch Chỉ ngẩng đầu, nhìn Tạ Tư Cẩn đang đứng cách đó không xa mà trong lòng thấy ấm áp.
Người này, quá là chu đáo ấy nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.