Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 32


Bạn đang đọc Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL – Chương 32


Bạch Chỉ tưởng Tạ Tư Cẩn lại thất vọng, cậu vội vã giải thích: “Em không cố ý tránh anh, em…!em…”
Bạch Chỉ gấp đến độ không biết phải làm sao, cậu đành lấy luôn một trái cherry ngậm trong miệng, vừa táo bạo vừa dè dặt hôn Tạ Tư Cẩn để lấy lòng anh.
Yết hầu Tạ Tư Cẩn nhấp nhô mạnh mẽ nhưng lí trí vẫn còn.

Anh siết lấy eo Bạch Chỉ, thấp giọng nói: “Em có biết em đang làm gì không?”
Miệng Bạch Chỉ ngậm sơri không nói được thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt van nài đối phương.
Tạ Tư Cẩn: “Em biết chuyện xảy ra tiếp theo là gì đúng không?”
Bạch Chỉ thoáng sửng sốt, lông mi run lên bất an.

Nhưng rất nhanh sau đó cậu đã quyết chí, ánh mắt đen láy rõ ràng kiên định.
Anh đào hững hờ trong miệng Bạch Chỉ, chẳng biết là quả mọng chín đỏ hay môi em thơm hồng.
Tạ Tư Cẩn cũng không chờ được nữa, cúi đầu trao người một nụ hôn.
“Sếp ơi! Tôi đến thăm anh đây!” Tiếng gõ cửa lại vang lên, giọng Lý Thư Hiền truyền từ ngoài vào.
Tạ Tư Cẩn đang chuẩn bị ăn cherry: “…!…”
Bị cắt ngang nhiều lần liên tiếp, tâm trạng của Tạ Tư Cẩn trở nên rất tồi tệ.
Anh buông Bạch Chỉ ra, nói với người đại diện của mình: “Thưởng cuối năm của anh sẽ bị cắt.”
Lý Thư Hiền: “Hả???”
Anh từ xa đến đây thăm hỏi, ông chủ chẳng những không cảm động mà còn muốn cắt thưởng cuối năm của anh?!
“Sao lại vậy?” Lý Thư Hiền vô cùng uất ức: “Tôi làm gì?”
Tạ Tư Cẩn che lại hai gò má đỏ lựng của Bạch Chỉ, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu có việc chính đáng tìm tôi.”
Lý Thư Hiền có việc thật, anh chỉ làm cho Tạ Tư Cẩn nhưng năm nay ông chủ có rất ít hoạt động, thân làm người đại diện nhưng về cơ bản cũng là một nửa trợ lí, phụ trách nội dung của phòng làm việc.
Hôm nay anh đến thăm phim trường cũng là để tiện tay báo cáo công việc với sếp.

Tạ Tư Cẩn vẫn xử lí giấy tờ đâu ra đấy, nhưng sắc mặt cực kì kém, trông đầy vẻ nôn nóng như một nam sinh mới lớn thiếu hơi bạn gái.
Lạ thật, anh mới nhìn lầm sao?
Lý Thư Hiền mơ hồ chớp mắt, vì sao anh lại thấy từ đầu tới chân Tạ Tư Cẩn lại tỏa ra mùi bực dọc vì không giải tỏa được nhu cầu thế nhỉ?
Tâm trạng của Tạ Tư Cẩn vẫn tiếp tục kéo dài như thế đến tận buổi gặp mặt truyền thông và người hâm mộ lúc ban chiều.
“Tà không thắng chính” chọn hình thức vừa quay vừa chiếu, ba tập đầu sau khi được công chiếu ngay lập tức nổi rần rần trên mạng.

Hôm nay fan và cánh truyền thông đến đây nhiều hơn ngoài sức tưởng tượng, cả quảng trường người đông như kiến, khán đài tầng hai cũng chật ních người xem.

Những fan không tới được tận nơi cũng vào phòng phát trực tiếp từ rất sớm.
【 Đợi lâu quá! Cuối cùng cũng có tín hiệu rồi!!】
【 Hu hu hu hâm mộ các chị em được xem trực tiếp!! 】
【 Uiiii đến rồi đến rồi!! Bạch Chỉ đáng yêu quá!! Ngoại hình cậu ấy hợp vai cổ trang thật sự! 】
【 Công tử Tạ hôm nay đẹp trai thế, siêu đàn ông! 】
【 Đẹp thì đẹp đấy, nhưng sao tôi thấy họ hơi căng thẳng? Dường như đang kiềm chế điều gì đó.】
【 Các chị em, cái này gọi là tình trong như đã mặt ngoài còn e* đấy! Tuy bây giờ trông anh lớn vẫn giống sói đội lốt cừu nhưng ai biết khi nào anh ấy không kìm được lại xé quần áo tiên quân nhỏ nhà mình! 】
*Sεメual tension: chỉ việc hai người có rung động, đã tán tỉnh nhau và trong mối quan hệ mập mờ nhưng đôi bên đều chưa thừa nhận, đối mặt với tình cảm này, vẫn kiềm nén, che giấu cảm xúc.

“Tình trong như đã mặt ngoài còn e” không sát lắm nhưng t tạm chưa tìm được ý khác để diễn tả =))
【 Chị gái, bút đây! Nghĩ gì viết nấy nào!】
Đầu tháng 9, Hoành Điếm nóng như cái lò, nhiệt độ ngoài trời hơn ba mươi mấy độ nhưng toàn thể diễn viên vẫn trang điểm, thay tạo hình của phim với tinh thần sẵn sàng, hào hứng.
Khi Bạch Chỉ và Tạ Tư Cẩn lên sân khấu, hai người cùng làm một động tác và nói một câu thoại nổi bật của nhân vật mình sắm vai.

Mặc dù động tác hơi ngáo ngơ trẻ trâu nhưng đều khiến khán giả xúc động, tiếng hét chói tai không ngừng vang lên, người dẫn chương trình không thể ổn định nổi.
Bạch Chỉ ngồi trên sân khấu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn khán giả bên dưới, hai má đỏ ửng đầy phấn khích.

Đây là lần đầu tiên cậu được tham gia hoạt động tiếp sức quy mô lớn như vậy.
Tạ Tư Cẩn ngồi cạnh cậu, từ lúc lên sân khấu vẫn không tỏ thái độ gì.

Hình tượng bên ngoài của anh luôn là cao quý thanh tao, giờ đây vẻ hung hăng lại vô tình đâm trúng trái tim thiếu nữ, cư dân mạng gửi loạt bình luận đòi anh gắt gỏng thêm chút nữa.
Lý Thư Hiển bị gắt gỏng rớt luôn thưởng cuối năm: “…”
Mãi đến khi gặp trợ lí Vương Châu, Lý Thư Hiền mới biết mình đã làm chuyện điên rồ, chẳng trách ông chủ lại tức giận.

Anh chàng ngồi dưới khán đài, vừa cầm quạt điện mini vừa ra hiệu cho Bạch Chỉ.

Từ khẩu hình miệng của của Lý Thư Hiển, hẳn là anh ta muốn nhờ Bạch Chỉ nói đỡ cho mình trước mặt Tạ Tư Cẩn để sếp tha thứ cho lỗi lầm kia.
Mặc dù Bạch Chỉ cũng không vui vẻ mấy khi bị quấy rầy, nhưng cậu thấy phạt thưởng cuối năm cũng rất nặng.

Nhân lúc người dẫn chương trình phỏng vấn Mao Văn Thành, Bạch Chỉ lén kéo tay áo Tạ Tư Cẩn, ánh mắt như muốn nói: Anh đừng giận nữa được không?
Tạ Tư Cẩn nhẹ nhàng liếc nhìn Lý Thư Hiền, người kia lập tức ngồi ngay ngắn, không dám thở mạnh.
Bạch Chỉ biết chuyện này vẫn chưa xong.

Nói theo cách nào đó, việc Lý Thư Hiền bị cắt thưởng cũng liên can đến Bạch Chỉ, hơn nữa đều là phận người làm công với nhau, Bạch Chỉ mềm lòng, lại kéo tay áo Tạ Tư Cẩn.
Đối phương vẫn không phản ứng.
Ôi, bây giờ Bạch Chỉ mới nhận ra vấn đề này gay go cỡ nào.
Cư dân mạng cũng thấy được cảnh này, đầu óc nhanh nhạy đã ngửi thấy mùi không ổn.
【 Hai người này có vấn đề gì sao? Sau hậu trường bất hòa à? 】
【 Chắc chắn là có mâu thuẫn rồi! Bạch Chỉ thì nhìn Tạ Tư Cẩn liên tục mà anh ấy chẳng hề đáp lại chút nào!.


【 Cười chết mất, lúc trước nào là fan Cá voi trắng, nào là fan Bạch Chỉ hô hào ủng hộ, bây giờ đẹp mặt chưa! 】
Ở bên kia sân khấu, Từ Trân nhìn Bạch Chỉ cố gắng xích lại nhưng vẫn bị bơ đi mà thương xót cắn khăn tay, lệ rơi đầy mặt.
Thê thảm quá thê thảm quá, quả nhiên là chìm!
Bây giờ đến tương tác cho có thầy Tạ cũng không thèm làm nữa rồi!
Bạch Chỉ không hề biết lời đồn trên mạng mà cậu vẫn còn mải vắt óc nghĩ cách dỗ dành Tạ Tư Cẩn.
Tiếc là tình hình bây giờ không cho phép, việc cậu có thể làm rất hạn chế, Bạch Chỉ nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng ra biện pháp nào.
Cũng đúng lúc đó, Tạ Tư Cẩn đột ngột thay đổi tư thế.

Vì để tăng độ thân mật, lần này hai người họ cùng ngồi trên một chiếc ghế băng bọc da mềm, ở giữa không có vách ngăn để tiện cho hai nhân vật chính tương tác thể hiện tình cảm.
Trước đó Tạ Tư Cẩn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, giữa anh và Bạch Chỉ vẫn còn hở một khoảng tương đối.

Nhưng đến khi người dẫn chương trình phỏng vấn, Tạ Tư Cẩn cầm mic bằng tay phải, cánh tay giơ lên vừa khéo chạm vào tay trái Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ nghĩ anh chỉ vô tình thôi nhưng suốt cả quá trình trả lời phỏng vấn sau đó, Tạ Tư Cẩn vẫn giữ nguyên tư thế tay kề tay này với cậu.
Rõ ràng người bên cạnh còn chẳng liếc mình một cái nào nhưng trong lòng Bạch Chỉ lại thấy ngọt ngào, hai má hồng hồng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
Bạch Chỉ hít sâu vài cái mới tập trung lại được.
Thế nhưng cậu vừa mới ổn định tâm trạng thì Tạ Tư Cẩn lại chợt nhích đến gần.
Người Bạch Chỉ cứng đờ, vành tai nóng lên: “Sao thế ạ?”
Tạ Tư Cẩn: “Bạch Chỉ là một diễn viên rất chuyên nghiệp.”
Bạch Chỉ : “…”
Hóa ra là đang trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình.
MC: “Có ví dụ gì không?”
Tạ Tư Cẩn suy nghĩ một chút, nói: “Mấy ngày trước khi chúng tôi quay cảnh trùng phùng của Cơ Hào và Vệ Linh Quân, Bạch Chi cho rằng có cách biểu đạt tốt hơn nên đạo diễn để em ấy về ngẫm thêm.


Vì thế mà lúc chúng tôi xong việc rồi thì em ấy ngồi nghiền ngẫm kịch bản, lúc chúng tôi ăn cơm vẫn nhai kịch bản, tận đến khi đi ngủ rồi em ấy vẫn còn đang cầm kịch bản trên tay.”
“Đến sáng hôm sau, em ấy mang hai bọng mắt thâm quầng chạy lại hô hoán tôi, thầy Tạ ơi, cuối cùng em cũng biết phải xử lí thế nào rồi!”
Tạ Tư Cẩn nhìn về phía Bạch Chỉ, ánh mắt dịu dàng tĩnh lặng: “Có thể em ấy không phải thiên tài, nhưng nỗ lực của em chắc chắn khiến nhiều người phải ngưỡng mộ.”
Bạch Chỉ ngơ ngác trừng mắt, cậu không ngờ Tạ Tư Cẩn lại để ý tới mọi thứ về cậu.

Bạch Chỉ vừa vui vừa xấu hổ, bởi còn lâu cậu mới vĩ đại như Tạ Tư Cẩn nói.
Khi đó cậu và Tạ Tư Cẩn mới bắt đầu thời kì tách ra, rảnh rỗi là suy nghĩ nông nổi, vậy nên Bạch Chỉ dồn toàn lực vào việc đóng phim để tránh cho mình có thời gian phân tâm, suy nghĩ lung tung.
Buổi sáng hôm ấy vừa ra cửa cậu đã chạm mặt Tạ Tư Cẩn.

Do thật sự hưng phấn nên cậu không thể chờ được mà muốn khoe với người khác.

Thế nhưng lúc đó câu “Chúc mừng” đều đều của Tạ Tư Cẩn khiến cậu chưng hửng, nào ngờ hóa ra anh đều nhìn thấy, anh đều biết và nhớ rõ, bây giờ lại còn khen cậu!
Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn Tạ Tư Cẩn, hai má hồng rực, trái tim không ngừng rộn ràng.
Fan CP trước đó bị chèn ép giờ đây cuối cùng cũng được nở mày nở mặt: 【 Ai nói bọn họ bất hòa! Như này mà bất hòa cái gì! 】
【 Mấy chữ tôi luôn nhìn Bạch Chỉ viết hẳn lên măt Tạ Tư Cẩn rồi kìa!】
“Đúng là rất tâm huyết, nhưng cho phép tôi hỏi một chút.” Người dẫn chương trình nhanh nhạy nắm bắt trọng điểm vấn đề, “Vì sao anh lại biết trước khi đi ngủ Bạch Chỉ vẫn cầm kịch bản trên tay?”
Sân khấu ầm ĩ những tiếng hét chói tai.
【 Được, được! Câu hỏi này rất sắc bén, xin tặng 1 like cho MC!】
【 Đúng rồi, không ngủ chung mà sao anh biết Bạch Chỉ trước khi ngủ làm gì? 】
【 Mạnh dạn đoán có khi họ ngủ cùng nhau đó? [ đầu chó ] 】
Nhưng cho dù MC thăm dò thế nào, khán giả bên dưới gào thét ra sao, Tạ Tư Cẩn cũng chỉ cười mà không nói, đến khi bị ép quá thì anh mới cười: “Đây là chuyện riêng tư, không tiện tiết lộ.”
Hội trường xì một tiếng.

Không làm gì được Tạ Tư Cẩn, người dẫn chương trình bắt đầu tìm cách đào đường ở chỗ khác: “Bạch Chỉ, cậu biết thầy Tạ để ý cậu thế không?”
Bạch Chỉ ngạc nhiên lắc đầu: “Không biết ạ.”
Quả thực là cậu không hề hay biết, thời gian đó quan hệ giữa cậu và Tạ Tư Cẩn lạnh nhạt như vậy, cậu còn tưởng rằng anh hoàn toàn không thèm quan tâm đến cậu.
MC biết mình hỏi vô vọng, đành phải tiếc nuối tiếp tục phỏng vấn theo kịch bản.

Trước đó Bạch Chỉ đã nhận được câu hỏi soạn sẵn, hơn nữa sau hai tháng quay phim, cậu thực sự ngưỡng mộ Tạ Tư Cẩn, cũng rất thích bầu không khí nhẹ nhàng mà chuyên nghiệp của đoàn làm phim.

Vậy nên bây giờ cậu bình tĩnh trả lời phỏng vấn một cách suôn sẻ, dành lời ca ngợi cho một lượt cả đoàn phim, đạo diễn, biên kịch và toàn thể các diễn viên, không câu nịnh nào giống câu nịnh nào.
Tiến trình của buổi gặp mặt hôm nay rất đơn giản, sau khi đạo diễn, biên kịch và các diễn viên được phỏng vấn, Tạ Tư Cẩn và Bạch Chỉ chơi một trò chơi nhỏ là kết thúc chương trình.
Đây là trò chơi đuổi hình bắt chữ quen thuộc trong các chương trình tạp kĩ, chẳng qua nội dung trong đó thay đổi một chút, các thành ngữ đều khá mập mờ, hơn nữa theo quy định, hai người bắt buộc phải dùng nhân vật mình đóng vai và nội dung trong phim để giải thích ngữ đoạn.
Nếu khi mới bắt đầu, Bạch Chỉ vẫn còn ngại ngùng, lúng túng, nhưng dưới áp lực thời gian đếm ngược, cậu càng ngày càng thể hiện thành thạo hơn, mặt cũng ngày một dày lên.
Bạch Chỉ: “Lần đầu tiên gặp nhau anh đã hôn em, đó là bởi vì vừa nhìn em anh đã…”
Tạ Tư Cẩn: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Bạch Chỉ: “Lúc ở trần gian, trước khi ngủ chúng ta đều sẽ…”
Tạ Tư Cẩn: “Trần như nhộng.”
“…!Không phải!” Bạch Chỉ xấu hổ bác bỏ, “Chưa đến mức ấy!”
【 Hay lắm, mấy người còn chưa đến mức ấy cơ à? 】
【 Ở truồng tắm mưa? Lêu lêu, còn lâu tôi mới tin! Trăm nghe không bằng mắt thấy! 】
Tạ Tư Cẩn: “Mở rộng lòng mình.”
“Cũng không phải! Em bảo là chưa đến mức đó cơ mà!” Bạch Chỉ xù lông, chỉ vào thái dương bên đầu mình, “Một cái khác thân mật hơn, chúng ta thường ôm, làm…!lẫn nhau…”
Bình luận bay như tên, vô cùng hăng hái:

【Nổi tình mây mưa?* 】
【 Củi khô lửa bốc? 】
【 Giao lưu tình cảm? 】
【 Mây mưa trên đỉnh Vu Sơn? 】
【 Âm dương hài hòa? 】
*Gốc: “Phiên vân phúc vũ” (mây mưa thất thường), “Ma sát sinh nhiệt”, “Hỗ bang hỗ trợ” (Giúp đỡ lẫn nhau), “Vu Sơn mây mưa” (chuyện mây mưa lên đỉnh, theo điển cố thần nữ núi Vu), “Sinh mệnh đại hòa hài” (câu miêu tả cảnh nóng đặc trưng của nhà văn kiếm hiệp Lương Vũ Sinh).

Trong trường hợp này bình luận của mọi người đều chỉ chuyện người lớn, mình nhảm như vậy..

“Nổi tình mây mưa”, câu đầy đủ là “Bóng gương lấp ló trong mành, cỏ cây cũng muốn nổi tình mây mưa” (nằm trong bài Cung oán ngâm khúc của nhà thơ Nguyễn Gia Thiều)
1 giây trước khi đồng hồ dừng lại, Tạ Tư Cẩn thốt lên: “Vành tai chạm tóc mai.”
Bạch Chỉ thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm, ra hiệu cho nhân viên công tác lật sang mục tiếp theo.
Sau khi nhìn thấy dòng chữ, Bạch Chỉ thoáng sựng lại.
Khán giả bên dưới vừa trông thấy đã kêu lên, bắt đầu hô “kết hôn”.
Bạch Chỉ cắn răng, nhẫn nhịn lúng túng hỏi: “Nếu như chúng ta kết hôn, mọi người sẽ chúc gì ạ?”
Tạ Tư Cẩn: “Sớm sinh quý tử.”
【 Í ha ha, mẹ ơi sớm sinh quý tử mới sợ chứ! Hai người có đẻ được không? 】
【 Không ngờ là Cơ Hào muốn để Vệ Linh Quân sinh con cho anh ấy đó! 】
【 Sao cậu biết? Nói không chừng là Tạ Tư Cẩn muốn đấy?】
Bạch Chỉ cũng nghẹn lời nhưng nhanh chóng phản ứng lại: “Không đúng, trước câu sớm sinh quý tử!”
Tạ Tư Cẩn: “Trăm năm hạnh phúc.”
Trò chơi kết thúc, cả hội trường đều vang lên lời chúc hai người họ “Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử”.
Có fan kích động hô lên: “Aaa! Tạ Tư Cẩn em yêu anh!”
Tạ Tư Cẩn thường ngày lạnh lùng nghiêm túc giờ đây bỗng gật đầu: “Anh biết rồi.”
Fan sững sờ, lại càng hét to hơn.
Fan Bạch Chỉ cũng gọi: “Bạch Chỉ cố lên! Các chị mãi mãi yêu em!”
Hôm nay có khá nhiều người hâm mộ đã đi theo Bạch Chỉ từ đầu, ai nấy đều xúc động đỏ cả vành mắt.

Họ đợi thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Bạch Chỉ từng ngày tỏa sáng.
Bạch Chỉ cười, giơ hai tay làm hình trái tim trên đỉnh đầu: “Em cũng mãi mãi yêu mọi người!”
Ngay sau đó, dưới khán đài chợt bùng lên một loạt tiếng hét chói tai mà không phải một nhóm fan nhỏ của Bạch Chỉ có thể làm ra.
Bạch Chỉ khó hiểu ngẩng đầu: “Gì thế ạ?”
“Đằng sau kìa!”
“Bé ơi nhìn phía sau em đi!!
Trong tiếng hét ồn ào của fan, Bạch Chỉ quay đầu lại, bất chợt đối diện với cận cảnh dung nhan của Tạ Tư Cẩn.
Hóa ra khi Bạch Chỉ làm động tác trái tim kia, anh đột ngột ló đầu vào chính giữa trái tim cười với người hâm mộ.

Bạch Chỉ quay đầu, hai mặt kề cận tựa như đang hôn nhau.
Bạch Chỉ ngơ ngẩn.
Môi cậu gần như chạm vào mặt Tạ Tư Cẩn, hơi thở cũng vấn vít trong cái oi nóng mùa hè.

Yết hầu cậu động đậy, giọt mồ hôi lăn xuống từ bên thái dương.
Đám fan chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, trông thấy thế thì ồn ào như ong vỡ tổ.
“Hôn đi!”
“Hôn đi!”
“Hôn đi!”
Bạch Chỉ bối rối đỏ mặt nhìn về phía Tạ Tư Cẩn cầu cứu.

Vài giây sau, Tạ Tư Cẩn giơ tay, dùng ống tay áo vừa rộng vừa dài che lại ống kính và tất cả những ánh mắt nóng rực khác.
Bạch Chỉ sửng sốt trợn to mắt.

“Đừng căng thẳng.” Tạ Tư Cẩn cúi đầu, giọng nói cố gắng nhỏ lại nên trở nên khàn khàn, “Để yên như vậy ba giây thôi.
Bạch Chỉ tựa đã ngừng thở, khẽ gật đầu.
Tay áo Tạ Tư Cẩn che kín anh và Bạch Chỉ, hai mái đầu bọn họ kề sát một chỗ, trông như hai kẻ yêu đương đang vụиɠ ŧяộʍ hôn nhau sau tấm vải.
Khán đài một thoáng tĩnh lặng rồi lại một thoáng bùng nổ.


Họ càng hưng phấn thét gào hơn khi nhìn thấy cái đầu nho nhỏ của Bạch Chỉ động đậy.
Quảng trường ngoài trời 34 độ, sự nhiệt thành của người hâm mộ thì vượt ra cả bề mặt thái dương 5 500 độ.

Các cô gái nắm lấy tay nhau, hét khàn cổ họng.
“A a a a a a a! ! !”
“Hôn ư? Thật sự hôn ư?!”
“Hu hu hu không nhìn rõ!!”
“Kệ! Hôn rồi! Chắc chắn hôn rồi!!”
“OTP real quá OTP real quá! Má ơi thuyền tôi cập bờ rồi!!”
Từ Trân cũng gào thét như người hâm mộ, nhưng cô vừa cười một lát thì cũng bật khóc.
Hu hu hu, hai người họ đã tan vỡ từ lâu rồi, trên sân khấu ngọt ngào bao nhiêu thì sau lưng lại đau đớn bấy nhiêu.

Đợt trước Bạch Chỉ hồn vía lên mây còn Tạ Tư Cẩn cũng vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không hề ngọt ngào như thế.
Nhưng vừa rồi thật sự ngọt ngào quá QAQ!
Thôi kệ, thủy tinh rắc đường thì cũng phải nuốt xuống!
Một lát sau, cuối cùng Tạ Tư Cẩn cũng buông tay áo xuống, buông Bạch Chỉ ra trong âm thanh ồn ã của mọi người.

Vẻ mặt Bạch Chỉ cũng tạm coi như bình thường, nhưng cả khuôn mặt đã đỏ như tôm luộc.

Hơn nữa da cậu vốn trắng, giờ đây tương phản lại càng rõ ràng.
【 WTF? Hôn thật sao?】
【 Phản ứng của Bạch Chỉ làm tôi cũng phải lè lưỡi rồi.


【 Táo bạo thế nhỉ? Đùa mà thành thật sao? 】
【 Hai người không ở bên nhau là không được đâu đó.】
“Hôn ư? Có hôn không?!” Cánh truyền thông tự mình ra trận, át cả tiếng của người dẫn chương trình.
Tạ Tư Cẩn cười lắc đầu: “Không hôn, đùa mọi người thôi.”
“Em không tin!” Dưới sân khấu có người hô to, “Nếu không phải thật, tại sao mặt Bạch Chỉ lại đỏ thế kia?”
“Em ấy ngại đó.” Tạ Tư Cẩn đưa mic cho Bạch Chỉ, “Em tự nói cho họ biết, vừa nãy tôi có hôn em không?”
Bạch Chỉ mím môi, lắc đầu: “Không hôn.”
Tạ Tư Cẩn: “Các bạn xem, em ấy không lừa mọi người đâu.”
“Nhưng mà…” Bạch Chỉ lại đột ngột lên tiếng.
Mà gì?
Tất cả mọi người nghển cổ nghe ngóng, ngay cả Tạ Tư Cẩn cũng nhìn cậu.
“Nhưng trong phim chúng tôi đều làm mấy cái đó cả rồi.” Má Bạch Chỉ nóng lên mà giọng điệu lại rất nghiêm chỉnh, “Vậy nên xin mọi người tiếp tục ủng hộ thật nhiều cho Tà không thắng chính, chúng tôi cũng sẽ không ngừng cố gắng để mang lại những tác phẩm chất lượng tới mọi người.”
【 Ha ha ha cười chết! Nước đi này tôi không lường được.


【 Cục cưng ơi em cố quá làm chi! Không cần thiết, không cần thiết thật mà.


【Mọi người nhìn Mao Văn Thành kìa! Ông ấy sốc đến nỗi mắt sắp rớt ra ngoài luôn rồi!】
【 Có nghệ sĩ tự giác tuyên truyền thế này công ty bớt việc.】
Tạ Tư Cẩn cũng không ngờ Bạch Chỉ sẽ làm như vậy.
Tiên quân nhỏ của anh ấy mà, đúng là làm người ta hãnh diện.
Lần phát sóng trực tiếp này bao thầu non nửa bảng xếp hạng từ khóa nóng, số tác phẩm phái sinh ra đời cũng nhiều vô kể.
Chương trình vừa kết thúc thì một vị lão làng đã cho ra lò tranh vẽ đồng nhân.
Vài nét bút phác lên, họa cả người cả hồn.
Fan dưới khán đài nhộn nhịp, trên sân khấu, Bạch Chỉ và Tạ Tư Cẩn trốn sau tay áo hôn nhau.
Bạch Chỉ mắt nai sững sờ, má nõn ửng hồng xuân sắc.
Khóe môi Tạ Tư Cẩn cong lên, đầu mày cuối mắt đều là tình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.