Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 30


Bạn đang đọc Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL – Chương 30


Bạch Chỉ gục đầu xuống, cả khuôn mặt đều nhuộm hồng.
Bé Chỉ, thế mà anh lại bắt chước fan gọi cậu là bé Chỉ…
Rõ ràng là xưng hô rất đứng đắn, trong sáng thuần khiết không có tí ẩn ý nào.

Thế nhưng bây giờ, hai từ ấy thốt ra từ miệng Tạ Tư Cẩn lại rất rất có vấn đề, cứ như thể cậu thật sự đã làm chuyện có lỗi với người hâm mộ của mình…
Bạch Chỉ giận dỗi xen lẫn thẹn thùng, ném thuốc vào ngực Tạ Tư Cẩn: “Anh tự bôi thuốc đi, em về trước!”
“Được được được, là tôi sai.” Tạ Tư Cẩn giữ tay Bạch Chỉ, nhẹ nhàng kéo người trở lại, “Tôi không nói nữa được chưa?”
Bạch Chỉ đứng tại chỗ không hề di chuyển, cậu cũng nóng tính lắm đó.
Tạ Tư Cẩn thở dài, cậu bạn nhỏ da mặt mỏng, chỉ đành để em ấy tự cảm nhận vậy.
“Ngoan, tôi không nói nữa.” Tạ Tư Cẩn nhét thuốc vào tay Bạch Chỉ, “Em bôi thuốc cho tôi được không?”
Bạch Chỉ nhếch môi, im lặng không nói.
Tạ Tư Cẩn: “Đi mà.”
“Không có gì.” Bạch Chỉ hơi gượng gạo mở tuýp thuốc, “Vốn là điều em nên làm.”
Bạch Chỉ chỉ hờn dỗi một lát, sau đó nhanh chóng tập trung hết tâm lực lên người Tạ Tư Cẩn.

Vừa bôi thuốc, cậu vừa liên miên cằn nhằn, “Anh nhớ đừng cắn môi, không thì loét miệng mất.

Vết thương hở nên anh đừng ăn cay, tạm thời đừng ăn cơm của đoàn làm phim, em đặt cháo cho anh rồi, anh chịu khó mấy ngày…”
Bạch Chỉ không nói nổi nữa, vì cậu phát hiện Tạ Tư Cẩn đang nhìn chằm chằm mình.

Ánh nhìn người trước mặt vừa chăm chú vừa nghiêm túc, tựa như đang chiêm ngưỡng một báu vật trân quý.
Bạch Chỉ hơi ngượng nghịu, giả bộ cất bông bôi thuốc đi để che giấu vẻ mất tự nhiên của mình: “…Anh nhìn gì vậy.”
Tạ Tư Cẩn cười với cậu: “Em thật tốt.”
Nhiệt độ vất vả mới hạ xuống được của Bạch Chỉ lại bừng lên, cậu nhẹ nhàng phủ nhận: “Em cũng không tốt đâu…”
Tạ Tư Cẩn kiên nhẫn cười: “Không tốt chỗ nào?”
“Không tốt lắm.” Bạch Chỉ nhỏ giọng lầm bầm, “Vẫn không bằng một góc của anh.”
“Em thật là…”, Tạ Tư Cẩn thở dài, bất đắc dĩ che mắt.
Người anh ngả ra sau ghế, tóc đen trên đầu rủ xuống tự nhiên, cằm và cần cổ thon dài hiển hiện dưới đèn.
Làn da từ bên tai đến dưới cổ đều ửng lên một sắc hồng nhạt.
Bạch Chỉ trước giờ chưa từng thấy Tạ Tư Cẩn như vậy, cả người đều ngây dại.
Anh…!Anh ấy đang xấu xổ sao?
Bạch Chỉ hé miệng, dường như muốn nói gì đó để vớt vát cục diện.
Song khi cậu nhìn thấy vành tai hồng hồng của đối phương, đầu lại nổ ì ầm, không còn biết nói gì nữa.
Bạch Chỉ đầu óc váng vất, thậm chí không biết mình về phòng bằng cách nào.

Sau khi Vệ Linh Quân cắt đứt với Cơ Hào, Bạch Chỉ và Tạ Tư Cẩn cũng tách ra hai tổ quay A và B riêng.
Trưa nay Bạch Chỉ xong việc tương đối sớm, cậu bèn đi đưa cháo cho Tạ Tư Cẩn như đã hẹn, không ngờ vừa ra cửa đã bị chặn lại.
“Bạch Chỉ.” Lý Dịch Cư đứng cách cậu 1m, gã thu lại vẻ nôn nóng, khách sáo câu nệ, “Tối nay có rảnh không?”
Bạch Chỉ không nói gì, thái độ từ chối rất rõ ràng.
“Hôm nay sinh nhật anh, em có thể tới ăn một bữa cơm không?” Lý Dịch Cư thề thốt, “Anh sẽ không hỏi gì em nữa, chúng ta…!làm bạn được không?”
“Tôi có chút việc, không đi được.” Bạch Chỉ nhìn gã, giọng điệu bình tĩnh, “Chúc mừng sinh nhật.”
Nhìn bóng lưng của Bạch Chỉ, mặt Lý Dịch Cư đầy vẻ cô đơn.

Đến làm bạn bè cũng không thể sao?
“Ting ting…”
Tin nhắn của Hà Tuấn Nghiệp gửi đến: [ Dịch Cư, em đến trước cửa khách sạn anh ở rồi, đợi lát nữa em qua phim trường thăm anh nhé ]
Lý Dịch Cư nhắm mắt lại, rối rắm một lúc lâu mới trả lời: Được.”
Khi Bạch Chỉ tới nơi, tổ A vẫn chưa hoàn thành việc quay.

Cậu không dám gây ồn, ôm bình giữ nhiệt rón rén đứng ở một góc, nhìn mọi người làm việc cùng nhân viên trường quay.

Bạch Chỉ có rất ít cơ hội thảnh thơi ngắm Tạ Tư Cẩn diễn kịch, bây giờ tận mắt nhìn, cậu mới cảm nhận được luồng năng lượng tuyệt vời ấy.
Tạ Tư Cẩn biểu diễn tự nhiên mà hoa lệ, dồi dào cuốn hút.
Diễn phim tiên hiệp cổ phong thì nhịp điệu chậm hơn so với phim hiện đại.

Có thể không đủ chân thực như cuộc sống hiện tại nhưng nhất định phải tao nhã, tràn ngập cảm giác hoài cổ.
“Nếu chủ nhân không thích Vệ Linh Quân, đợi khi tiến công tiên giới, thuộc hạ sẽ thay chủ nhân gϊếŧ hắn đầu tiên!” Hộ pháp Điệp Tiệp quỳ một chân trên đất bày tỏ nguyện vọng, đôi mắt màu hổ phách lộ ra vẻ tàn nhẫn.
“Đừng có làm việc thừa thãi.” Sắc mặt Cơ Hào trầm xuống, đột ngột phóng ra một sức ép kinh người.
Cảm giác đè nén khôn cùng thấm vào từng lỗ chân lông trên cơ thể, Điệp Tiệp nhanh chóng không chịu nổi mà ngã quỵ trên đất, khóe miệng rỉ ra một vệt máu tươi.
Cơ Hào thu lại uy nghiêm, giọng điệu bình tĩnh: “Cho dù chết, Vệ Linh Quân cũng chỉ được chết trong tay ta.”
Điệp Tiệp cúi đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”
Mao Văn Thành: “Cắt.”
Công việc đã tạm nghỉ.

Bạch Chỉ cầm hộp giữ nhiệt chuẩn bị đi qua gặp Tạ Tư Cẩn.
Không ngờ mới vừa đi ra hai bước, cậu đã thấy một thiếu niên áo đỏ chạy tới.
Ôn Văn cầm một bình giữ nhiệt khác, vừa thở hổn hển vừa nói: “Thầy Tạ, em thấy môi anh bị thương nên mua cháo cho anh này.”
Tạ Tư Cẩn sải bước đi ra ngoài, thái độ lạnh nhạt xa cách: “Cảm ơn, không cần.”
Ôn Văn cười híp mắt tới gần: “Anh đừng khách sáo, cơm hộp của đoàn phim nhiều dầu mỡ, không tốt cho vết thương của anh.”
“Không cần.” Giọng điệu Tạ Tư Cẩn hơi lành lạnh, “Có người mang cơm cho tôi rồi.”
“Vậy sao anh ta còn chưa tới nữa?” Dường như Ôn Văn bất bình thay anh, lời nói oán thán: “Chăm sóc người khác không tích cực như thế, nhìn là biết không thật lòng.”
Tạ Tư Cẩn đột nhiên liếc mắt nhìn y, nhẹ nhàng mà uy nghiêm.
Tao nhã ngẩn ra, trong lúc nhất thời khàn hỏa.
Tạ Tư Cẩn thu tầm mắt lại, giọng đều đều: “Sau này đừng để tôi nghe thấy mấy lời này nữa, cậu không có tư cách rao giảng đạo lý với em ấy.”
Không ngờ đối phương lại chỉ tận mặt như vậy, gương mặt Ôn Văn thoáng cái đã trắng bệch, y hoảng loạn gật đầu, không dám nói lung tung nữa.
Tạ Tư Cẩn tìm thấy Bạch Chỉ sau lưng camera: “Chờ bao lâu rồi?”
Bạch Chỉ: “Không lâu ạ, em cũng vừa đến.”
“Ăn chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“Nói dối quen thân.” Tạ Tư Cẩn nở nụ cười, rất tự nhiên cầm lấy hộp giữ nhiệt, “Lại đây đi, sang phòng nghỉ với tôi.”
Lần đầu nói dối đã bị lộ tẩy, Bạch Chỉ xấu hổ, mặt đỏ tới tận mang tai đi theo sau từng bước.
“Em ăn cơm lươn đi.” Tạ Tư Cẩn đưa cậu một hộp đựng thức ăn, “bBên này không có nhiều lựa chọn lắm, chỉ có món này ăn là ổn.”
Bạch Chỉ mở hộp cơm ra, thịt lươn ướp muối bóng mỡ xếp ngay ngắn trên lớp cơm tẻ, thịt bò non mềm, nước sốt thấm đẫm, vị ngon hơn cậu tưởng nhiều.
Nhìn sang Tạ Tư Cẩn, anh chỉ có thể húp cháo nhạt nhẽo, vô cùng thảm thương.
“Anh muốn thử một miếng không?” Bạch Chỉ đẩy hộp cơm lại gần, cẩn thận nói, “Bên kia em chưa gắp, đều còn mới nguyên đó.”
Tạ Tư Cẩn gắp một miếng lươn lên: “Cảm ơn em.”
Lát sau, Bạch Chỉ chỉ trỏ: “Trên mặt anh dính hạt vừng kìa.”
Tạ Tư Cẩn giơ tay lau qua một chút, hỏi: “Hết chưa?”
Bạch Chỉ: “Bên phải.”
Tạ Tư Cẩn lại quẹt thêm ít nữa, hỏi: “Được rồi chứ?”
Bạch Chỉ: “…!Vẫn còn.”
Tạ Tư Cẩn thoải mái ghé mặt tới gần: “Vậy em gạt giúp tôi đi.”
Bạch Chỉ đưa tay phải ra, ngay khi tay cậu sắp chạm vào miệng, Tạ Tư Cẩn lại liếm môi, liếm rơi mất hạt vừng.
Bạch Chỉ cũng không kịp dừng lại, tay phải vẫn đưa lên theo quán tính.

Giây phút nọ, đầu ngón tay chạm tới một độ ấm ẩm ướt.
Ý thức được mình vừa sờ tới cái gì, toàn thân Bạch Chỉ bối rối.

Cậu sững người, đến tay cũng quên hạ xuống.
Tạ Tư Cẩn lại như không ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, tiếp tục nói chuyện phiếm: “Mấy giờ các em quay cảnh tiếp theo?”
Bạch Chỉ rút tay về, cố gắng bình ổn nhịp tim của mình: “Hai giờ.”

Tạ Tư Cẩn: “Vậy em vẫn ngủ được khoảng 20 phút.”
“Vâng, em về đây.” Bạch Chỉ đứng lên, lại bị Tạ Tư Cẩn kéo góc áo.
“Ngủ ở chỗ tôi này?” Tạ Tư Cẩn ngửa đầu nhìn cậu, “Điều kiện bên tổ B tạm bợ, không ngủ yên được.”
Tổ B là dựng tạm thời, điều kiện phòng nghỉ chênh lệch với bên này rất nhiều, chỗ vừa ngỏ vừa không có cách âm.

Nhưng Bạch Chỉ đã chuẩn bị bịt tai, cũng có thể đeo tai nghe nghe nhạc, không bị ảnh hưởng nhiều.
Đạo diễn không để ý tới vấn đề này, nhưng Tạ Tư Cẩn lại quan tâm cậu, cố ý để mình đưa cơm trưa đến cho anh, thực chất là muốn cậu có chỗ nghỉ ngơi tử tế?
Bạch Chỉ mím môi, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu mở miệng nói dối lần hai: “Đúng là hơi ầm ĩ, buổi trưa không ngủ được…”
Bạch Chỉ chiếm nệm salon của Tạ Tư Cẩn, người kia ngồi ở ghế bên cạnh, tóc dài áo đỏ, anh đặt laptop trên đùi, đeo kính mắt chống ánh sáng xanh, nhìn tổng thể mang lại một cảm giác cổ kim kết hợp lạ lùng.
Bạch Chỉ như bé ngoan nằm xuống, đắp chăn lông lên đến cằm.

Không biết làm sao mà cậu nhớ tới phần ngoại truyện hiện đại của “Tà không thắng chính”.

Ma đầu Cơ Hào ở thời hiện đại, có lẽ là khí chất như vậy chăng?
Tạ Tư Cẩn cụp mắt nhìn cậu, cười: “Còn chưa ngủ à?”
“À, em ngủ liền!” Không ngờ nhìn lén còn bị bắt tại trận, Bạch Chỉ lúng túng kéo chăn lông lên tận đỉnh đầu.
Sau khi ra ngoài phòng nghỉ, Bạch Chỉ nhận được lời mời kết bạn WeChat của Ôn Văn, cậu liếc mắt nhìn rồi không để ý tới nữa.
Không ngờ sau khi quay phim ban chiều xong, Ôn Văn lại chặn cậu ngay tại phim trường.
“Thầy Bạch.” Ôn Văn đã tẩy trang, đổi về trang phục thường ngày, cười híp mắt nhìn cậu, “Có thể tâm sự chút không?”
Bạch Chỉ: “Cậu muốn nói chuyện gì?”
Ôn Văn: “Ở đây không tiện, chúng ta ra quán trà được không?”
Bạch Chỉ thấy mình và y không có gì để nói, lắc đầu: “Lát nữa tôi còn có việc.”
Ôn Văn bị từ chối cũng không kì kèo nữa, trực tiếp chuyển chủ đề: “Anh không thêm WeChat của tôi sao?”
Bạch Chỉ: “Xin lỗi, chắc là không nhìn thấy.”
“Nhưng tôi mời anh vào giờ nghỉ trưa mà.” Ôn Văn hơi oan ức, “Chẳng qua là thầy Tạ bảo tôi nên học tập anh thì tôi mới kết bạn thôi.”
Bạch Chỉ nhíu mày: “Thêm WeChat của tôi thì có thể học được gì à?”
Ôn Văn: “…”
Miệng người này quá độc, mấy kẻ nói anh ta dễ tính trên mạng đều mù rồi sao?
Ôn Văn giấu đi nét khác thường trong mắt, bình tĩnh nói, “Tôi thật sự có việc muốn nói, chấp nhận lời mời của tôi đi.”
Bạch Chỉ không muốn dùng dằng, cậu thêm WeChat của Ôn Văn, liếc mắt một cái đã thấy hình thu nhỏ album có ảnh chụp Tạ Tư Cẩn.
Cậu thấy hơi ngạc nhiên, nhưng không hề nhấn vào.
“Anh thấy bức ảnh này rồi à?” Ôn Văn lại gần, mở bức ảnh ngay trên điện thoại của Bạch Chỉ, “Đây là buổi gặp mặt đầu tiên hôm mới vào đoàn, chụp lúc thầy Tạ mời tôi ăn cơm.”
Trong hình, Ôn Văn nửa ngồi nửa quỳ dựa vào Tạ Tư Cẩn, người phía sau lại hướng sang bên cạnh kéo dài khoảng cách, ánh mắt nhìn ống kính vừa lạnh lùng vừa hờ hững.
Thời gian hiển thị ngày đăng ảnh là một tháng trước, không lâu sau lúc họ vừa vào tổ quay.
Ngày đó cậu tìm anh để trao đổi màn diễn đầu tiên, khi trở về người Tạ Tư Cẩn đầy mùi rượu, nói rằng đi gặp mấy người bạn cũ.

Tính thời gian, đúng là bữa tiệc này.
“A, tôi nhớ ra rồi.” Vẻ mặt Bạch Chỉ bình tĩnh, “Lúc anh ấy về người toàn mùi rượu, nói là gặp bạn bè cũ, nhưng không hề nhắc đến cậu.”
Nụ cười trên mặt Ôn Văn biến mất.
Bạch Chỉ cất điện thoại, cười hiền: “Vậy cậu muốn nói chuyện bây giờ sao?”
Ôn Văn nghiến răng nghiến lợi thốt ra một chữ: “Nói.”
Phòng riêng ở tầng hai quán trà.
Bạch Chỉ dựa lưng vào ghế, nói thẳng: “Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Ôn Văn: “Anh có thích thầy Tạ không?”
Bạch Chỉ: “Tôi thích hay không thì liên quan gì tới cậu?”
Ôn Văn: “Vì tôi đang theo đuổi anh ấy.”
Bạch Chỉ vẫn mang thái độ thờ ơ: “Cậu theo đuổi thì theo đuổi, tìm tôi làm gì?”
Ôn Văn: “…”

Y không ngờ Bạch Chỉ khó chơi hơn mình tưởng nhiều.
Ôn Văn cắn răng, lại hỏi: “Anh không ngại sao?”
“Tôi để ý thì cậu sẽ không theo đuổi nữa à?” Bạch Chỉ cười rộ lên, “Xem ra kiểu theo đuổi của cậu cũng không thực lòng lắm nhỉ?”
Ôn Văn: “…”
Nhịn xuống, không thể tức giận, không thể để mọi thứ thành công dã tràng.
Ôn Văn hít sâu mấy lần, lại cười mềm mại: “Đương nhiên là tôi thành tâm rồi, chỉ sợ anh để ý thôi.”
Bạch Chỉ nhìn y đôi ba giây, nở nụ cười: “Đúng là tôi để ý đó, hay là cậu thay đổi người khác đi nha?”
Ôn Văn: “!!”
A a a!! Tên Bạch Chỉ này xấu tính quá đi mất! Sao lại quái gở thế cơ chứ!
“Nếu anh không thích Tạ Tư Cẩn, anh có tư cách gì mà đòi độc chiếm anh ấy? Anh thế này có khác gì loại trà xanh ở ngoài kia đâu?” Ôn Văn hoàn toàn nổi giận, “Bạch Chỉ, anh không thấy mình rất ích kỉ sao?”
Bạch Chỉ đột ngột đứng lên, lướt qua bàn trà đi về phía Ôn Văn.

Ngày thường cười rộ một vẻ đơn thuần vô tư, giờ đây trầm mặt lại vô cùng lạnh lùng độc ác.
“Anh…!Anh định làm gì?” Ôn Văn sợ sệt lùi lại, lo lắng không yên.
Y tưởng Bạch Chỉ là một tên ngu ngơ yếu đuối, không ngờ người này lại là cục đá thối khó gặm, bây giờ cục đá này còn muốn lăn tới đập y một trận.
Bạch Chỉ hẳn sẽ không đánh y chứ, anh ta là người của công chúng cơ mà! Sao có thể làm chuyện đó được?!
“Tôi mong từ giờ cậu sẽ hiểu rõ vài việc.” Bạch Chỉ đứng trước mặt Ôn Văn, giọng điệu gần như hòa nhã, “Thứ nhất, tôi không hề cản trở cậu theo đuổi bất kì ai hết.

Thứ hai, việc tôi thích một người và việc cậu theo đuổi người nào đó cũng chẳng liên quan tới nhau.

Cuối cùng, trước khi chụp mũ người khác ích kỉ, cậu hãy tự nghĩ xem mình có lập trường và tư cách ấy không.”
Bạch Chỉ nói xong thì đi, để lại Ôn Văn với gương mặt tái mét trong phòng.
Sau khi ngây ra một hồi, Ôn Văn đập bàn một cái.
A a a! Bạch Chỉ thật sự quá đáng ghét!!! Cái loại bóng thẳng này đúng là khắc tinh trời sinh với y!

Bạch Chỉ thật sự không coi việc Ôn Văn khiêu khích là chuyện gì to tát, việc cần làm thì vẫn làm bình thường như trước.
Song khi cậu thấy y lén tìm đến trước cửa phòng Tạ Tư Cẩn để luyện tập cho cảnh diễn chung bị vướng mắc, Bạch Chỉ chợt sửng sốt rồi xoay người trở về phòng của mình.
Bạch Chỉ tìm đến mục tin nhắn đã phủ bụi với Phương Hạ: [Có đó không?]
Phương Hạ: [?]
Bạch Chỉ: [Có việc.]
“Chuyện gì thế?” Phương Hạ trực tiếp gọi điện thoại đến, “Mới vừa quay xong tạp kĩ, mệt chết đi được.”
Bạch Chỉ: “Không phải cậu đang làm hướng dẫn vũ đạo cho chương trình tuyển tú sao?”
“Áp lực lớn quá, ép khô tớ luôn.” Phương Hạ than ngắn thở dài trong điện thoại, “Mấy nhóc bây giờ kinh lắm, siêu tài năng.”
Bạch Chỉ nở nụ cười: “Hơn cậu hả?”
“Làm gì có chuyện, trình của anh đây không cùng với mấy em ấy.” Phương Hạ lắc đầu, “Nhưng mà chỉ mới mười tám thôi, có khi tớ cũng không cạnh tranh được.

Thế tìm tớ có chuyện gì?”
Bạch Chỉ: “Hình như hồi còn trong nhóm có người tỏ tình với cậu phải không?”
Trán Phương Hạ giật giật: “…Cậu cố tình gọi chọc tớ đấy à?”
Tuy Phương Hạ tự xưng trai thẳng trăm phần trăm, nhưng vóc người bốc lửa và tính tình ngay thẳng nên rất được giới gay ưa chuộng.

Trên mạng có vô số anh chàng coi cậu là dưa chuột trong mơ, ngay cả thành viên trong nhóm cũng không thoát khỏi sức hấp dẫn của cậu.
“Lúc được tỏ tình, nhóm các cậu vẫn còn hoạt động một năm nữa đúng không?” Bạch Chỉ thật tò mò, “Khi đó cậu xử trí thế nào?”
Phương Hạ: “Còn có thể xử trí thế nào, thì đặt việc công lên trên, có gắng tránh tiếp xúc riêng tư chứ sao.”
“Tránh tiếp xúc riêng tư?” Bạch Chỉ hơi kinh ngạc, “Mấy cậu cùng một nhóm, sao tránh né hết được?”
“Thì cũng chịu, thỉnh thoảng cũng hơi lúng túng, nhưng chủ yếu sẽ tỏ thái độ lạnh lùng.” Phương Hạ nhớ lại, nói, “Thời gian qua đi, cậu ta cũng đành từ bỏ.”
Bạch Chỉ: “Vậy nếu cậu ta không nắm được động tác nhảy, không nhớ được lời bài hát, cậu cũng không dạy cậu ta sao?”
Phương Hạ: “Tớ có điên đâu? Tớ không muốn tiến tới với cậu ta rồi, bỗng dưng chủ động đi hướng dẫn riêng làm gì?”
Bạch Chỉ: “Thế là không làm bạn được nữa à?”
Phương Hạ: “Thế sao cậu không làm bạn với Lý Dịch Cư nữa?”
Bạch Chỉ: “…”
“Sao không thấy nói gì?” Phương Hạ mơ hồ, “Alo?”
“Tớ biết rồi”, Bạch Chỉ cúp điện thoại, “Lần sau gặp mời cậu ăn cơm.”
Phương Hạ: ???
Vậy là cậu gọi cho tớ chỉ để quan tâm đến chuyện cũ n năm trước của tớ thôi sao?

Thuận theo cảm xúc và mạo hiểm đánh cược, đây là hai điều khiến Bạch Chỉ suy nghĩ nhiều nhất.


Cậu sẵn lòng lựa chọn nghe theo con tim, nếu cái giá phải trả cậu có thể chấp nhận, vậy không cần phải do dự thêm nữa.
“Thầy Tạ ơi, bây giờ anh có rảnh không ạ?” Bạch Chỉ cười híp mắt gõ cửa phòng bên cạnh, “Em muốn chuẩn bị cảnh diễn ngày mai với anh.”
Nhưng cậu sẽ không để mình trong trạng thái hỗn loạn kia lâu được.

Bạch Chỉ đặt cho bản thân thời hạn 1 tuần, khi “Tà không thắng chính” kết thúc, chính là lúc cậu đưa ra lựa chọn.
Thế nhưng điều khiến Bạch Chỉ bất ngờ chính là, sau khi nghe quyết định này xong, Tạ Tư Cẩn lại nói có thể phối hợp giúp đỡ cậu.
“Giúp em?” Bạch Chỉ ngơ ngác, “Giúp thế nào ạ?”
Tạ Tư Cẩn nở nụ cười: “Cái này phải xem em cần tôi phối hợp làm gì.”
Bạch Chỉ hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, phải nói là trước giờ cậu chưa cân nhắc đến trường hợp hiện tại.
Dù sao không ai dám tin người kiêu ngạo như Tạ Tư Cẩn lại sẵn lòng trở thành phương tiện giúp cậu hiểu rõ lòng mình.
Bạch Chỉ khó tin: “Gì cũng phối hợp được thật ạ?”
Tạ Tư Cẩn suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Nếu như em muốn thừa cơ gần gũi tôi thì có lẽ bây giờ vẫn chưa được.”
Bạch Chỉ: “…Em có nói tới phương diện này đâu.”
“Vậy thì không thành vấn đề.” Tạ Tư Cẩn nhìn Bạch Chỉ, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi có thể tiếp tục tình trạng như hiện tại, cũng có thể cho em thời gian và không gian để suy nghĩ kĩ càng.

Mấu chốt là em muốn thế nào.”
Nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, mũi Bạch Chỉ chợt chua xót.
Sao Tạ Tư Cẩn lại tốt như vậy chứ, tất cả mọi thứ đều thuận theo, chưa từng tạo áp lực cho cậu.
Phương Hạ: Không thích thì giải quyết việc chung, kín đáo tránh né tiếp xúc.
Ôn Văn: Nếu không thích Tạ Tư Cẩn thì anh có tư cách gì giữ riêng anh ấy cho mình?
Tạ Tư Cẩn tốt với cậu như vậy, nhưng ngay cả đáp án cậu cũng chưa thể đưa ra.
Bạch Chỉ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta có thể trở về quan hệ đồng nghiệp bình thường như trước được không ạ?”
Tạ Tư Cẩn: “Được.”
Dù sao đã thả mồi no nê, giờ cũng nên thu lưới rồi.
Nghe được câu trả lời này, Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhưng dường như lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
Dù sao thì ít nhất cậu cũng có thể bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Tạ Tư Cẩn.
Cậu không muốn mọi việc tiếp tục mập mờ dây dưa nữa, chỉ mong nhanh chóng hiểu rõ cảm nhận của bản thân.
“Tôi có thể giúp em”, Tạ Tư Cẩn nói tiếp, “Chỉ là em phải cho tôi một thời hạn.”
“Một tuần?” Bạch Chỉ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Hai tuần được không ạ?”
“Được.”, Tạ Tư Cẩn đứng dậy đưa Bạch Chỉ ra cửa, “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, chúng ta trở lại quan hệ diễn viên hợp tác thông thường với nhau.”
Quan hệ hợp tác bình thường giữa các diễn viên, vốn Bạch Chỉ cho rằng, cũng không khác quá nhiều so với khi trước.
Lúc bắt đầu thì đúng là vậy, vì nội dung quay phim là yêu lắm cắn nhiều, Bạch Chỉ không nhận thấy rõ sự lạnh nhạt của Tạ Tư Cẩn.
Nhưng theo thời gian, “Tà không thắng chính” phát triển đến giai đoạn đại chiến Tiên Ma.

Đây là phần cao trào trong nửa đầu bộ phim, dù là nội dung hay cảnh đánh võ thì cũng vô cùng quan trọng.
Thời điểm Cơ Hào thống lĩnh quân Ma Vực tiến đánh tông Ngọc Tuyên, Vệ Linh Quân dũng cảm chắn trước mặt sư tôn.

Cơ Hào trong lúc phân tâm làm lỡ mất cơ hội tấn công tốt nhất, y bị sư tôn của Vệ Linh Quân tìm ra kẽ hở, thành công thay đổi cục diện.
Vệ Linh Quân vì che chở Cơ Hào, mạnh mẽ hạ một đòn toàn lực về phía sư tôn, rơi xuống nhân gian cùng Cơ Hào.
Những tháng ngày ở nhân thế là thời kì tình yêu cuồng nhiệt hiếm hoi của hai nhân vật chính.
Trong khoảng thời gian mất trí nhớ này, Vệ Linh Quân và Cơ Hào vứt đi thân phận vướng víu, buông bỏ mọi ân oán hận thù.

Gặp gỡ, hiểu nhau, yêu nhau, cùng hòa làm một…!Tựa như hai con người đơn thuần nồng nàn yêu đương.
Bọn họ tay trong tay rước đèn lồng vào tết Nguyên tiêu, cùng cướp kẹo hồ lô của đứa trẻ trên đường, dưới pháo hoa lộng lẫy âu yếm ôm hôn.
Khác hẳn với chặng đầu giằng xé tim gan, nội dung phim kì này mang màu sắc sáng sủa tươi sáng, ngọt ngào đến độ miếng bánh ngọt chuyên nạp đường cũng không sánh bằng.
Bạch Chỉ chịu đựng qua thời kì đại chiến Tiên Ma đối chọi gay gắt, nhưng cậu chẳng ngờ mình sẽ dần vỡ vụn trong thời gian ở trần thế.
Giai đoạn này Tạ Tư Cẩn thật sự dịu dàng đến mức khó tin, Bạch Chỉ rất nhanh sa vào trong đó, không thể tự kiềm chế.
Nhưng cảnh diễn có bao nhiêu ngọt ngào, sau ống kính lại bấy nhiêu lạnh nhạt.
Trước sau khác biệt rõ rệt, không chỉ Bạch Chỉ có thể cảm nhận được mà người trong đoàn phim cũng đều nhìn ra.
Hôm nay khi kết thúc công việc, Mao Văn Thành gọi Tạ Tư Cẩn lại, bận tâm nói: “Cậu và Bạch Chỉ có mâu thuẫn gì à?”
Tạ Tư Cẩn nhíu mày: “Rõ lắm ư?”
“Tôi vẫn chưa già đến mức lẩm cẩm thế đâu.” Mao Văn Thành chậc lưỡi, “Mấy ngày trước thì dính nhau như sam, bây giờ bỗng dưng tách ra, từ sáng đến giờ, Bạch Chỉ nhìn cậu ít nhất 20 lần.”
Tạ Tư Cẩn nhìn về phía Bạch Chỉ theo tầm mắt của Mao Văn Thành, người kia vừa thấy anh nhìn qua, đôi mắt lập tức sáng lên.
Tạ Tư Cẩn thu tầm mắt lại, mặt không biến sắc nói: “Không có mâu thuẫn gì, chơi trò chơi với bạn nhỏ một chút thôi ấy mà.”
Tác giả có lời muốn nói: Lão Tạ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, lần này Bạch Chỉ cuống lên rồi.

[đầu chó]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.