Bạn đang đọc Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL – Chương 22
Ngay sau đó, một tiếng cười vang lên.
Tạ Tư Cẩn tưởng là Bạch Chỉ, nhưng trên mặt Bạch Chỉ lại không hiện vẻ gì đặc biệt.
Tạ Tư Cẩn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt đang cố gắng nhịn cười.
“Hai người diễn phim thần tượng ở đây đấy à?” Lục Hòe đứng ở cửa, hai tay vòng qua ngực, “Có phải tôi làm phiền các người không?”
Tạ Tư Cẩn: “…”
Bạch Chỉ cười, nhường chỗ trên hành lang: “Vừa nãy thầy Tạ dùng nhầm sữa tắm của em nên mới nói thêm vài câu.”
“Dùng nhầm?” Lục Hòe còn không biết tính cách Tạ Tư Cẩn hay sao? Một tên xét nét kén cá chọn canh đến mức nước khoáng đổi vị cũng nhận ra, liệu có thể lấy lộn một chai sữa tắm to như thế được ư?
Bạch Chỉ không rõ nguyên do, lại nhắc nhở một lần: “Sữa tắm của em là màu vàng, mọi người khi tắm nhớ nhìn qua đó.”
Lục Hòe: “Có thơm không? “
Bạch Chỉ không rõ đầu đuôi vấn đề lắm: “Chắc là cũng dễ ngửi ạ?”
Lục Hòe: “Vậy tôi cũng dùng thử một chút xem sao.”
Phương Hạ: “Vừa hay tớ không cầm theo sữa tắm, tớ cũng dùng của cậu.”
Tạ Tư Cẩn cả người ngập tràn mùi bưởi: “…”
Anh cảm thấy mình như một thằng ngu vậy.
.
Tối nay vẫn còn sớm sủa, Bạch Chỉ chơi trò chơi một lát trước khi đi ngủ.
Tạ Tư Cẩn ngồi ở bên cạnh cậu, đặt laptop trên đùi để xử lí công việc.
Hôm nay Tạ Tư Cẩn mặc áo phông có vẻ mỏng hơn bình thường.
Loại áo mà không cần cố gắng cũng dễ dàng phô bày ra đường cong cơ thể.
Vóc dáng anh thật sự vừa vặn, cơ bắp ít đi một chút lại không đủ nam tính, nhiều thêm một tí lại thấy thô kệch và thiếu tao nhã.
Phương Hạ tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy thì kinh ngạc.
“Thầy Tạ, ngực anh đẹp thật đó!”
“Còn cả cơ bụng này nữa, ôi chao, ngày thường không thấy, hóa ra cũng rất săn chắc.”
Tạ Tư Cẩn: “Vóc người của cậu cũng rất tốt.”
Phương Hạ vén áo nhìn bản thân, có chút thất vọng: “Nhưng vẫn không bằng được anh…”
Cậu biểu diễn trên sân khấu quanh năm, thân hình lúc nào cũng phải duy trì trạng thái hoàn hảo nhất.
Nhưng trước mặt Tạ Tư Cẩn, vẫn có gì đó không đủ.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó cậu đã nghĩ thông, cười ha hả: “Nhưng cơ bắp của Bạch Chỉ còn ít hơn cả em.”
Bạch Chỉ không nói: “…!Bạn không đả kích tôi thì bạn ngủ không ngon đúng không?”
“Bạch Chỉ rất đẹp.” Tạ Tư Cẩn nói, “Không mập không ốm, vừa vặn.”
“Nghe chưa!” Bạch Chỉ diễu võ giương oai, “Thầy Tạ bảo tớ vừa vặn.”
Phương Hạ coi thường: “Cơ bụng còn không có mà đòi vừa vặn?”
“Ai nói không có?” Bạch Chỉ kéo vạt áo lên, cố gắng gồng cứng bụng: “Cậu nhìn xem tớ có hay không? Sáu múi, tớ có sáu múi hẳn hoi!”
Tạ Tư Cẩn quay đầu, da thịt dưới làn áo trắng đến lóa mắt.
Thời khắc này, anh chợt hiểu ra trạng thái cơ thể tuyệt vời của Bạch Chỉ trong miệng Quý Phong là như thế nào.
Vai cổ mảnh khảnh, xương cánh bướm mở rộng, lưng eo gầy mà dẻo dai, cẳng chân tràn đầy sức lực.
Hơn nữa tay cậu cũng rất dễ nhìn, đường cong mượt mà, khớp xương rõ ràng.
Không biết có phải vì mới tắm rửa hay không mà da dẻ trắng đến mức có thể nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay, chỉ có móng tay mang màu hồng nhợt nhạt, khiến người nhớ tới hình ảnh một thiếu niên ngậm đóa thục quỳ trong miệng lúc chụp hình.
“Mẹ kiếp, đừng có sờ loạn!” Bạch Chỉ đột nhiên kêu lên.
Bởi vì Phương Hạ chọt vào bụng của cậu.
Eo Bạch Chỉ cực kì nhạy cảm, cả bụng đều có máu buồn.
Bây giờ bị một chọt một phát như vậy, cơ bụng phải cố gồng mới hiện lên cuối cùng cũng bị tràng cười làm biến mất.
Laptop đặt trên đùi Tạ Tư Cẩn đã lâu, một chữ cũng không vào đầu.
Cuối cùng anh đóng lại màn hình, không nói một lời mà đi ngủ.
Lúc này Bạch Chỉ mới chú ý tới, có hơi ngại ngùng: “Là bọn mình gây ồn đến thầy Tạ đúng không?”
Phương Hạ: “Có lẽ là chút chút…”
Hai bạn nhỏ mẫu giáo không dám đùa giỡn nữa, làm bé ngoan đắp kín chăn đi ngủ.
Trước khi ngủ, Bạch Chỉ xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng quyết định nói lời xin lỗi với Tạ Tư Cẩn.
Cậu trốn trong ổ chăn gửi tin: [Em xin lỗi, vừa nãy ầm ĩ đến anh, sau này sẽ không làm thế nữa.
]
Vốn cậu tưởng gửi xong là đi nghỉ được rồi, không ngờ Tạ Tư Cẩn lại chưa ngủ, trả lời rất nhanh: [Không ầm ĩ, là do tôi có việc.]
Bạch Chỉ: [Vậy chuyện đó giải quyết được chưa ạ? ]
Bên kia dường như gõ chữ một lúc lâu.
Tạ Tư Cẩn mãi mới hồi đáp: [Chưa.]
Bạch Chỉ: [Vậy em có thể giúp đỡ gì không ạ?]
Lại “đang nhập” một hồi…
Thời gian chờ đợi lần này càng lâu hơn, bấy giờ Tạ Tư Cẩn mới nhắn lại: [Nếu cần, khi ấy sẽ nhờ cậu.]
[Dạ, cần em giúp cứ việc nói.
Anh ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.]
[Ngủ ngon.]
Tạ Tư Cẩn nhắn tin xong, lại nhớ tới ban chiều, Bạch Chỉ hỏi ý anh có nên chụp ảnh bán khỏa hay không.
Lúc đó chính anh nói là: Tuổi cậu còn nhỏ, chăm chú vào tác phẩm mới là con đường đúng đắn, không nên dùng đến cách kia để hút fan.
Vẻ mặt Bạch Chỉ vốn rất mong chờ, nghe xong lời anh nói thì tối sầm lại.
“Em…!Em biết.” Chàng thanh niên cảm thấy hơi hổ thẹn, ngập ngừng nói: “Em chỉ hỏi qua vậy thôi, em sẽ chăm chỉ làm việc.”
Nhớ lại thái độ tồi tệ của mình lúc đó, Tạ Tư Cẩn hối hận che mắt.
Chăm chút tác phẩm là điều đương nhiên, chỉ là anh…
Anh không muốn để người khác nhìn thấy thân thể của Bạch Chỉ.
…
Quý Phong thức trắng suốt đêm, đến sáng hôm sau thì công khai bộ ảnh đã qua chỉnh sửa.
@Nhiếp ảnh gia Quý Phong:
“Đó những đóa hoa quạnh liêu
Là cánh môi đánh rơi lúc xuân thời.”
(ảnh 9 tấm)
*Gốc: “Na ta tịch mịch đích hoa đóa/Thị xuân thiên di đích chủy thần”: Đóa hoa tịch mịch này là đôi môi mùa xuân đánh rơi.
(dịch bậy như trên :)).
Đây là hai câu thơ trong tác phẩm “Tôi, và các nhân chứng khác” (tạm dịch) nằm trong tập thơ “Hải Tử toàn tập” của nhà thơ Hải Tử (1964-1989), một trong những nhà thơ có ảnh hưởng nhất trong lịch sử thơ mới của Trung Quốc.
【A a a đây chính là mùa hè trong giấc mơ của tôi! Có Cocacola, có dưa hấu, có máy lạnh, có wifi, có bóng cây, có tiếng ve.
】
【Chờ chút??? Tôi chưa tỉnh ngủ đúng không? Chứ sao tôi lại nhìn thấy công tử Tạ thế này?】
【Thật sự quá đẹp, cái cắn hoa kia, trời ạ! Mẹ ơi ảnh cắn luôn tim con rồi!! 】
【Ôi hu hu đẹp đến mức không từ ngữ nào tả nổi! Đẹp quá đi đẹp quá đi!】
【A a a tui kệ đó CP Cá voi trắng phát đường, phát đường rồi! 】
Fan của Bạch Chỉ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, vì từng ăn phải quả đắng từ Lý Dịch Cư nên bây giờ đều tỏ vẻ không thể lay động, không thể lung lay.
Mãi đến tận khi các cô nhìn thấy ảnh chụp…
【Xin lỗi, em phản bội, hai vị này xứng đôi quá đi mất!】
【Trước khi nhảy hố tôi không biết bọn họ lại đẹp đôi như vậy, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi.
】
【Tình mẹ biến chất, con trai, mẹ có lỗi với con.】
【Thực sự đó, Tạ Tư Cẩn với Bạch Chỉ rất đặc biệt, ánh mắt trong tấm này hoàn toàn không giống như bạn bè.
】
【Cứu mạng, Bạch Chỉ thật ngọt ngào.
】
【Bỗng nghĩ đến một lời đồn, nói cảm giác cao cấp là sự mệt mỏi sau khi được thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ.
Hình của hai người này cao cấp như vậy, chín bỏ làm mười chính là make love.】
【Thiên tài đọc hiểu!!】
【Mười điểm đọc hiểu!】
“Khụ…!Khụ…!” Nhìn thấy bình luận này, Từ Trân bỗng sặc.
Bài đăng “Cuối cùng thiên hạ này cũng là của fan CP chúng ta rồi” từ hôm qua của cô trên Weibo cũng bị đẩy lên.
【 Quá trâu bò! Phu nhân lúc nào cũng gặm đường trước chúng ta một bước.
】
【 Cảm giác phu nhân là người biết cái gì đó phải không? 】
【+1+1, với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tui, có phải là acc clone của chính chủ không đó?】
【Ha ha ha ha ha cười má, đại thần level 12, nếu là chính chủ chắc nổ banh giới giải trí luôn á.】
Cá voi trắng le-gần: 【Không phải chính chủ, tui chỉ có thể nói là, mấy cô không tưởng tượng nổi hai người họ ngọt đến mức nào đâu.
Cá voi trắng mãi đỉnh! 】
Tạ Tư Cẩn rất ít khi lướt Weibo, anh cũng không hề biết cộng đồng fan CP của anh và Bạch Chỉ đã nhanh chóng bành trướng thế lực vì bộ ảnh này thế nào.
Vì ngày thường anh còn bận đề phòng Từ Trân.
Mỗi khi đối phương dùng vẻ mặt đầy hâm mộ nhìn Bạch Chỉ, Tạ Tư Cẩn sẽ cố ý tách cô ra, ngăn chặn tầm mắt của cậu.
Vậy mà không ngờ ánh mắt của đối phương lại càng hừng hực hơn.
Tạ Tư Cẩn: “…”
Con gái thời nay táo bạo vậy sao?
Qua lại một hồi, Bạch Chỉ nhìn mà không chịu nổi, người ta là con gái nhà lành mà bị trù đến khổ sở rồi.
“Thầy Tạ ơi.” Bạch Chỉ thấy rất phiền lòng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định hỏi trực tiếp, “Có phải anh không thích Từ Trân lắm không ạ?”
Tạ Tư Cẩn mím môi: “Cậu nhận ra rồi ư?”
Bạch Chỉ: “…”
Không muốn bị nhận ra, vậy thì anh phải tem tém lại chút đi.
Tạ Tư Cẩn cau mày: “Chẳng qua là tôi thấy ý đồ của cô ấy không trong sáng.”
“Không trong sáng chỗ nào cơ ạ?” Bạch Chỉ nghiêng đầu, “Em cảm thấy cô ấy còn tốt hơn khách mời mấy kì trước nhiều mà.”
Dễ thương và đáng yêu, không gây chuyện cũng không kiêu ngạo.
Tạ Tư Cẩn: “Nhưng cô ấy thích cậu.”
“Cái gì? Thích em?” Bạch Chỉ phút chốc tưởng mình nghe lầm, “Làm sao mà cô ấy thích em được?”
Tạ Tư Cẩn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Từ hôm qua đến giờ cô ấy đã nhìn chằm chằm cậu rồi, lúc nói chuyện với cậu cũng rất phấn khích, vẻ mê muội trong mắt đó làm sao mà giấu được.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Từ Trân một cái, đối phương bề ngoài thì đang nghịch điện thoại, thực tế lại đang lén nhìn bọn họ, còn lộ ra biểu cảm “tôi rất kích động nhưng cmn nhất định không được thể hiện ra”.
Bạch Chỉ hiểu được đại khái rồi, cảm thấy hơi khó nói: “Em cảm thấy không phải là cô ấy thích em…!Mà là…”
Tạ Tư Cẩn nhíu mày: “Là gì?”
“Em xác nhận một chút.” Bạch Chỉ đột ngột ghé đến gần Tạ Tư Cẩn.
Từ Trân: “!!!”
A a a!! Nhìn từ góc này trông như đang hôn nhau vậy á mẹ con ơi!!!
Cô có tài đức gì mà được phát một cục đường ngọt ngào như vậy ôi trời đất ơi!!
Hương chanh nhẹ nhàng khoan khoái trên người đối phương lần thứ hai ngập tràn nơi đầu mũi.
Hô hấp của Tạ Tư Cẩn hơi ngưng lại, cả người đều cứng đờ.
Thật là gần!
Đột nhiên kề sát như vậy là muốn nói gì?
Có phải Bạch Chỉ đụng vào tai anh không nhỉ? Không thì sao anh lại thấy ngứa tai như thế? Tê tê mềm mềm, mềm mềm tê tê.
Dường như tất cả các giác quan đều đình trệ, bên tai Tạ Tư Cẩn chỉ còn lại tiếng hít thở của Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ đã rời khỏi từ lâu, lúc này Tạ Tư Cẩn mới lấy lại tinh thần.
Yết hầu anh lăn lăn, giọng trầm thấp: “Cậu vừa nói cái gì?”
Bạch Chỉ: “Từ Trân hẳn là fan CP của chúng ta rồi.”
Vừa nãy khi cậu ghé vào tai Tạ Tư Cẩn nói thầm thì thấy Từ Trân đột nhiên trợn tròn mắt, buột miệng hô lên một tiếng nhưng ngay sau đó đã vội vã kiềm chế lại.
Cô chỉ dám nắm chặt điện thoại, liên tục giậm châm.
Nếu ở trên giường, có lẽ đã quắn quéo cả người rồi.
Nhìn phản ứng của đối phương, rốt cuộc Bạch Chỉ cũng chắc chắn đến tám, chín phần.
Thật ra Bạch Chỉ cũng không quá bất ngờ, bây giờ đến cả Voldemort x Lâm Đại Ngọc mọi người còn ship được cơ mà, chèo thuyền cậu và Tạ Tư Cẩn thì cũng chẳng kì lạ lắm.
Chỉ là cậu hơi ngạc nhiên, sao cô gái này lại ship cậu với Tạ Tư Cẩn được nhỉ? Theo lí thuyết, chẳng phải CP của cậu và Phương Hạ mới nhiều fan hơn sao?
“Fan CP?” Vẻ mặt Tạ Tư Cẩn trở nên hơi lạ lùng, dường như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Qua một hồi lâu, có vẻ vẫn không thể tin được lại hỏi lần nữa, “Chúng ta cũng có fan CP sao?”
“À, đều là thú vui của dân mạng ấy mà, chỉ chơi vui thôi, không có ý xấu đâu ạ.” Bạch Chỉ cho là Tạ Tư Cẩn không thích, giải thích, “Cũng có rất nhiều người đu cặp của em và Phương Hạ đấy, CP của bọn em còn có tên nữa cơ, gọi là “Ngọc trắng không tì vết”.
Không ngờ khi nghe nói thế, biểu cảm của Tạ Tư Cẩn càng xấu đi.
Nguy rồi, hình như cậu nói sai gì đó rồi.
Trong lòng Bạch Chỉ thấp thỏm, còn chưa nghĩ ra phải sửa lời thế nào, lại nghe Tạ Tư Cẩn nói: “CP của chúng ta có tên không?”
“A?” Bạch Chỉ còn tưởng rằng anh sẽ tức giận, lại không ngờ là đột ngột hỏi chuyện này, chần chờ nói, “Chắc là có, em cũng không để ý lắm…”
Tạ Tư Cẩn: “Cậu không quan tâm?”
Bạch Chỉ: “…!Dạ?”
Lần này đến phiên Bạch Chỉ nghẹn lời, tức là cậu cần để ý sao?
Tạ Tư Cẩn không nói tiếp nữa, chỉ ngồi lướt điện thoại, không biết đang xem cái gì.
Bạch Chỉ thấy hơi hoảng loạn, cậu nghĩ mình chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Tạ Tư Cẩn vô cùng ghét bị người khác dựa hơi.
Trước đây khi cùng hợp tác trong một bộ truyền hình, từng có nghệ sĩ muốn vờ ghép đôi muốn dựa hơi anh.
Cô bị Tạ Tư Cẩn nói rõ ràng ngay trong buổi phỏng vấn, sau khi kết thúc bộ phim thì không bao giờ liên hệ nữa.
Khi đó, nữ nghệ sĩ vẫn đang nói về chi tiết Tạ Tư Cẩn tốt với cô thế nào trong chương trình phát sóng trực tiếp thì không ngờ, một đám người hóng hớt đã tràn vào phòng phát sóng trực tiếp, khiến cô bị chế giễu cả năm trời.
“Sau này chúng ta cùng lên hình ít hơn thì tự nhiên fan CP cũng sẽ bớt đi thôi ạ.” Bạch Chỉ yếu đuối giải thích, “Nếu như anh muốn làm rõ cũng được, có thể liên hệ công ty quản lí đứng ra ạ.”
“Không cần.” Tạ Tư Cẩn lắc đầu, “Tôi tự có tính toán.”
Bạch Chỉ gật đầu, thầm nghĩ thầy Tạ quả là người tốt, tuy không thích nhưng cũng không hề tức giận nói gì cậu.
Cũng tại cậu, không chú ý nghiêm túc, do một vài lúc tương tác thiếu chừng mực với thầy Tạ mới để fan CP có đất sinh sôi.
Xem ra sau này phải cẩn thận hơn mới được.
Trong khi Bạch Chỉ tự kiểm điểm bản thân, Tạ Tư Cẩn đã âm thầm vào trang chủ siêu thoại của bọn họ.
Ở đó có một ít video cắt ghép của hai người, ảnh đồng nhân, còn có cả fanfic.
Tạ Tư Cẩn xem đến say sưa, ngon lành lướt xuống, vậy mà không lướt thấy gì nữa.
Chốn này hẻo lánh quá.
Không nói tới siêu thoại của anh, mà đến siêu thoại “Ngọc trắng không tì vết” của Bạch Chỉ và Phương Hạ còn chẳng bằng một góc.
Tạ Tư Cẩn quanh năm đứng đầu các loại bảng xếp hạng phổ biến, đây là lần đầu tiên anh thấy mình xuất hiện ở nơi hoang vu như vậy.
Đến sân nhà cũng không có tên của chính chủ bọn họ, nhìn vào cứ như sợ người khác biết tới vậy.
Tạ Tư Cẩn mở acc clone đặt câu hỏi.
Gà con lông vàng: Sao CP Cá voi trắng lại lạnh lẽo thế này?
Dân mạng 1: Đương nhiên là bởi vì chính chủ không thích đó, chúng ta đều chỉ tự thẩm với nhau thôi.
Gà con lông vàng: Sao cô biết chính chủ không thích?
Dân mạng 1: ???
Dân mạng 2: Thật đấy, fan vợ của TTC nhiều như vậy, người hâm mộ của BC lại vô cùng khiêm tốn, cả hai nhà này đều không hề muốn lôi kéo nhau.
Dân mạng 3: Chị em à, tôi biết chị chỉ hận không thể gào tên Cá voi trắng cho cả thiên hạ biết.
Nhưng cái bè này là tà đạo.
Ship CP thì lặng lẽ là được rồi, tuyệt đối đừng nhảy đến trước mặt chính chủ.
Đây là tôn trọng tất cả mọi người, hiểu chưa?
Tạ Tư Cẩn cau mày: Còn có loại tôn trọng kì quái này ư?
.
Lúc ăn cơm trưa, Từ Trân phát hiện, thái độ của Tạ Tư Cẩn với cô đã thân thiện lên nhiều.
Bên trong cặp mắt đào hoa không còn là ánh băng sắc lẹm nữa mà là nét ấm áp như gió xuân tháng ba, thậm chí hình như còn có chút hiền lành.
Dưới ánh mắt hiền lành này, Từ Trân vô thức ăn nhiều hơn.
Cô hơi xấu hổ mà đặt đũa xuống: “Em không ăn nữa, mọi người cứ từ từ ăn.”
“Hôm qua cô không ăn gì rồi, bây giờ ăn thêm một chút đi?” Bạch Chỉ chưa hết lo lắng, “Tôi làm đồ giảm mỡ đấy, rất ít calo.”
Từ Trân liếc nhìn đĩa salad ức gà phong phú ngon mắt, cuống họng nhấp nhô, cuối cùng vẫn để đũa xuống, tiếc nuối nói: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không thể ăn nữa, tôi đã hơn 50kg rồi.”
“Nhưng tỉ lệ người của cô cực kì đẹp mà.” Bạch Chỉ cười híp mắt nói, “Dáng cô cao, mặt cũng rất nhỏ, gương mặt sắc nét, không thấy mập chút nào.”
Mặt Từ Trân hơi đỏ lên: “Có…!Có thật không?”
“Đúng, khi cô lên hình cũng rất đẹp.” Bạch Chỉ gật đầu, giọng điệu chân thành, “Thực ra có lúc tôi thấy, xã hội chúng ta yêu cầu quá nghiêm khắc với vóc dáng của nghệ sĩ nữ.
Gần đây tôi quay chương trình này cũng tăng lên 1kg mà đâu có thấy gì.”
Phương Hạ: “Em béo thêm 1,5kg, nhưng trạng thái tốt lên, tinh thần phơi phới, vậy mà fan lại khen em đẹp trai hơn đó.”
Đúng vậy, trạng thái là một thứ gì đó rất ảo diệu.
Người nổi tiếng nhịn đói giảm cân nhưng trạng thái tinh thần của họ không được tốt như lúc được ăn no nê, dù gầy nhưng nhìn trước ống kính vẫn không đẹp.
Còn những người khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng thì ngay cả khi trông họ hơi mập mạp vẫn thấy rất hấp dẫn.
Cái gọi là huyết sắc hồng hào mới đẹp cũng vậy, thần thái rạng rỡ vẫn luôn là vẻ đẹp quyến rũ nhất.
Từ Trân nước mắt lưng tròng, ăn một bữa cơm thoải mái nhất trong một tháng vừa rồi.
Sau khi ăn xong, cô không kìm được mà gọi điện làm nũng người đại diện: “Ôi không, em không muốn đi, em cũng muốn làm thành viên cố định của “Ẩm thực bốn mùa”.
Được ăn ngon, được người dẫn đi vận động, mấu chốt là còn được gặm CP ở khoảng cách gần.
“Đã phá lệ cho nghỉ thêm một ngày rồi, ngày mai em còn có một thông cáo đấy.” Người đại diện thở dài, “Biết em áp lực nhiều, chờ hết khoảng thời gian bận rộn này rồi cho em nghỉ hè nhé.”
Xế chiều hôm đó, Từ Trân kéo vali, lưu luyến rời đi cùng với Quý Phong.
.
Ngày hôm sau, cuối cùng một nhóm khách mời khác cũng đã tới địa điểm.
Khách mời là Chu Hàm Khôn và nghệ sĩ hài Tần Siêu.
Rút kinh nghiệm lần khách mời kì trước, bây giờ danh sách khách mời đều phải xem xét kĩ càng trước đó.
Tần Siêu không hổ là danh hài, nói phương ngữ Triều Châu*, vừa cất lời đã khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
*Tiếng Triều Châu là một ngôn ngữ thuộc ngữ hệ Hán-Tạng được nói như tiếng mẹ đẻ tại vùng Triều Sán, phía Đông tỉnh Quảng Đông, bao gồm Triều Châu, Sán Đầu và Yết Dương ngày nay.
** Cơm (rang) tôm nõn có phiên âm là xiārén fàn, sát nhân lại được đọc là shārén fàn.
Có lẽ do khẩu âm Triều Châu mà Tần Siêu đọc trại xiā thành shā, khiến mọi người hiểu lầm.
“Tôi mang sát nhân đến đây, hôm nay sẽ chiêu đãi mọi người một phạm nhân gϊếŧ người.”
“Hả?” Mấy người còn lại ngơ ngác, “Phạm nhân gϊếŧ người?”
Tần Siêu: “Đúng, sát nhân.”
“Cái này, không ổn lắm…” Bạch Chỉ lúng túng, “Chương trình của chúng ta rất nghiêm túc, không có mấy thứ kì lạ như vậy ạ.”
“Có kì lạ đâu.” Tần Siêu nói, “Cơm rang tôm nõn ngon mà.”
Bạch Chỉ đành bối rối cười, gương mặt sượng sạo.
“Cái này, là cái này này!” Tần Siêu lấy bọc tôm nõn ra, nói, “Cơm rang tôm nõn, ăn rất ngon đó!”
Bạch Chỉ : “…”
“Nãy giờ chú nói tiếng Quảng ạ?”
Ai mà biết bọn họ lại nghe ra cái gì…
Vẻ mặt Tần Siêu tràn đầy tổn thương sâu sắc, ăn xong ba bát cơm mới phục hồi được tinh thần.
Tuy Chu Hàm Khôn tự đề cử mình tới làm khách mời, nhưng cũng không gây rối loạn gì mà nghiêm túc lao động và ăn uống.
Chỉ là sau khi ăn xong, gã lén tìm gặp Bạch Chỉ, nói: “Nghe nói vai chủ thụ của Tà không thắng chính đã được quyết rồi.”
“Quyết rồi?” Bạch Chỉ hơi trợn mắt, rơi vào mông lung.
Chu Hàm Khôn: “Cậu không biết?”
Bạch Chỉ lắc đầu.
Cậu thực sự không biết.
Vai chính đã định mà cậu không được thông báo, vậy rõ ràng là cậu…
Chẳng lẽ là trượt rồi?
Biết Bạch Chỉ trượt vai, Chu Hàm Khôn cũng thấy dễ chịu một chút, lại có tinh thần mỉa mai người: “Có phải rất là khó chịu không ?”
Đương nhiên là thất vọng, nhưng chưa tới mức phải đau buồn khổ sở.
Rất nhanh sau đó Bạch Chỉ đã điều chỉnh lại tâm trạng, tay nắm lại đầy quyết tâm: “Nếu không thể diễn nam chính, vậy thì thử vai phụ cũng được.”
Chu Hàm Khôn: “…”
Ý chí cao quá.
Bạch Chỉ có thể hạ mình, nhưng kẻ đã già đầu như gã không thể diễn vai phụ làm nền cho người khác được.
Chợt Chu Hàm Khôn nhớ ra vai Cơ Hào còn chưa được chọn, hay là gã thử một lần xem sao?
Bạch Chỉ đã quay người lên lầu, chuẩn bị mặt dày hỏi đạo diễn có còn thừa vai nào hay không.
Lúc chiều điện thoại cậu hết pin, vẫn luôn để sạc ở trong phòng.
Bạch Chỉ tháo giắc cắm ra, mở lên đã thấy vài cuộc gọi nhỡ.
Hai cuộc từ đạo diễn Mao Văn Thành, còn lại đều là của người đại diện.
Đạo diễn Mao Văn Thành?
Tim Bạch Chỉ bỗng đập dồn dập, vội vã gọi lại: “Đạo diễn Mao, tôi là Bạch Chỉ, buổi chiều ông gọi điện thoại cho tôi phải không? Ngại quá, tôi lại để lỡ mất.”
“Đúng vậy.” Nghe âm thanh xung quanh, đầu dây bên kia có vẻ đang ăn cơm, “Định nói cho cậu biết, chúng tôi muốn mời cậu diễn vai Vệ Linh Quân, không biết ý của cậu như thế nào?”
Mao Văn Thành hỏi ý của cậu thế nào, vậy là không phải cậu bị loại, mà là được chọn sao?
“Tôi…” Bạch Chỉ vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, “là điều tôi đang nghĩ tới đấy ư?”
“Đúng vậy.” Đối phương nở nụ cười, “Tôi muốn mời cậu diễn Vệ Linh Quân, cậu có đồng ý không?”
“Đồng ý!” Bạch Chỉ bật thốt lên, “Tôi đồng ý!!”
“Ha ha, vậy sắp tới hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ! Cảm ơn đạo diễn!!”
Khi xuống lầu, Bạch Chỉ thấy mình như đi trên mây.
“Mất hồn gì đấy?” Phương Hạ một bên chộp lấy cánh tay cậu, tay còn lại quơ quơ trước mặt Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ ngồi xuống ghế, cho tới bây giờ, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được chút cảm giác chân thực.
Cậu đã lấy được vai Vệ Linh Quân này, cậu sẽ trở thành nam chính trong phim của đạo diễn Mao Văn Thành.
Khỏi nói, đây là tài nguyên tốt nhất của cậu kể từ khi vào nghề.
Sau khi biết tin tốt này, Phương Hạ cũng vui thay cho bạn: “Ôi, chúc mừng, chúc mừng nhe! Có phải là còn có cảnh tình cảm và thân mật không?”
“Chắc là có đấy.” Bạch Chỉ suy đoán, “Kết hôn đồng giới hợp pháp rồi, mấy cảnh này hẳn sẽ không bị cắt nữa.”
Mới nãy cậu nghe Chu Hàm Khôn nói muốn đi thử vai Cơ Hào, giờ vừa nghĩ tới phải diễn thân mật tình tứ với người nọ, Bạch Chỉ ngay lập tức thấy cả người không thoải mái.
“Cảnh thân mật gì cơ?” Tạ Tư Cẩn mới từ bên ngoài về, thuận miệng hỏi.
Bạch Chỉ nói qua về “Tà không thắng chính”, còn khoe mình nhận được vai chủ thụ.
“Chúc mừng cậu.” Tạ Tư Cẩn cười, lại hỏi, “Vai nam chính còn lại đã biết là ai chưa?”
Bạch Chỉ lắc đầu: “Không nghe tin gì, có lẽ vẫn chưa có ạ.”
Còn chưa xác định?
Tạ Tư Cẩn lên mạng tìm thử “Tà không thắng chính”, phát hiện độ phổ biến còn cao hơn mình tưởng.
Đặc biệt là quảng trường siêu thoại của hai nhân vật chính, ảnh đồng nhân với fanfic nhiều không đếm xuể, vô vàn người khóc than cho chuyện tình của đôi thần tiên bọn họ.
Độ phổ biến vượt xa CP “Cá voi trắng” của anh và Bạch Chỉ.
Nhân vật trong nguyên tác đều được giữ nguyên, đạo diễn Mao Văn Thành tự tay chỉ đạo, hơn nữa lệnh cấm cảnh tình cảm đã bị hủy bỏ sau luật hôn nhân đồng giới, bộ phim này rất có khả năng sẽ trở thành hiện tượng.
Tạ Tư Cẩn gọi điện thoại cho người đại diện: “Nửa cuối năm nay tôi còn lịch trình gì không?”
“Không có.” Lý Thư Hiền buồn bực, “Chẳng phải anh có phim sắp công chiếu sao, công ty đâu xếp thêm việc gì nữa.”
Hiện tại bộ phim đã bước vào giai đoạn hoàn thiện, gửi đi để chờ xét duyệt và phát hành.
Tất cả đều là công việc theo quy trình, vì vậy anh không cần phải tự mình làm mọi thứ.
Tạ Tư Cẩn: “Cho nên nửa cuối năm tôi có thời gian phải không?”
Lý Thư Hiền: “Có thể coi là vậy.”
Tạ Tư Cẩn không nói tiếp.
Lý Thư Hiền: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tạ Tư Cẩn im lặng nửa ngày, cúp điện thoại.
Lý Thư Hiền: ???
Rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy! Muốn làm gì thì nói trước với tôi chứ! Tốt xấu gì tôi cũng là người đại điện của anh đó!!
Cuối cùng Tạ Tư Cẩn vẫn gạt suy nghĩ kia đi.
Anh thấy mình chiều Bạch Chỉ quá rồi.
Không được, không thể như vậy được.
Anh không thể vì Bạch Chỉ mà nhận một dự án ngoài kế hoạch của mình, chẳng hề phù hợp với phong cách của anh chút nào.
Bạch Chỉ cũng không phải bạn trai anh, vì cớ gì mà đối phương vừa nhận vai Vệ Linh Quân thì anh đã phải chạy đi diễn Cơ Hào cơ chứ?
Đúng, anh nhất định sẽ không diễn.
Trừ khi…
Nhìn Bạch Chỉ đang vung vẩy chân trần trong suối, Tạ Tư Cẩn nghĩ thầm, trừ khi Bạch Chỉ chủ động nhờ vả anh.
Có lẽ anh sẽ cân nhắc một chút.
“Thầy Tạ, anh không xuống nước sao?” Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, cười hỏi anh.
Ngày ấy khi tiễn chân tạm biệt Chu Hàm Khôn và Tần Siêu, Bạch Chỉ vừa khéo gặp được anh trai hàng xóm đang xách một thùng cá về nhà.
Bạch Chỉ hỏi anh mua ở đâu, đối phương lại nói là bắt từ dưới sông.
Không ngờ môi trường ở đây lại tốt như thế, vậy mà vẫn có cá ở sông.
Bạch Chỉ vô cùng phấn khởi, ngày thứ hai bèn đi cùng Phương Hạ ra suối.
Đáng tiếc bận bịu hơn nửa ngày, đến cái đuôi cá cũng chẳng mò thấy, chỉ làm trò cười cho khán giả.
Tạ Tư Cẩn còn chưa nói gì, khu bình luận trên màn hình phát trực tiếp đã bắt đầu ồn ào.
【Xuống xuống! Chúng tôi muốn xem quần áo ướt dính trên người thầy Tạ!! 】
【Cô đang nghĩ gì đấy! Bạch Chỉ còn ướt mỗi chân nữa là, làm sao thầy Tạ để ướt cả người được! Mặc dù tôi cũng muốn ngắm thân hình đẫm nước của ảnh (ôi không) 】
【Hu hu, đây mới là mùa hè, mặt trời, sông nước, tiếng ve kêu, còn có cả thịt thà sáu múi.
】
【 Cái cuối cùng mới là trọng điểm chứ gì! Báo công an úp sọt giờ.】
Tạ Tư Cẩn lắc đầu: “Tôi không xuống.”
Hắn cảm thấy gần đây mình quá để ý đến Bạch Chỉ rồi.
Đây không phải là một điều tốt.
“Được, vậy em đến chỗ Phương Hạ bên kia.” Bạch Chỉ phất tay một cái, quay người chạy đi.
Vốn cậu cũng không hi vọng gì nhiều, chỉ là thấy Tạ Tư Cẩn luôn nhìn mình nên mới lên tiếng hỏi một câu.
Suối nước hạ du hơi sâu, Bạch Chỉ vừa đi vừa kéo quần, trong làn nước suối màu vàng là một cặp đùi thon dài thẳng tắp, trắng đến chói mắt.
Trên bờ sông, Tạ Tư Cẩn do dự trong phút chốc, cuối cùng cũng đi qua đó.
“Sao cậu phơi nắng mà chẳng đen chút nào vậy?” Quần Phương Hạ cũng vén lên, nhưng từ giữa đùi lại có một vệt tách biệt làn da đen trắng rõ ràng.
“Trông như cậu mới đúng đó, trắng bệch chả nam tính gì cả.” Bạch Chỉ lắc đầu, “Bên này có cá không?”
“Đừng nghĩ đến nữa.” Phương Hạ chỉ bên cạnh, “Bọn nhỏ quậy hết rồi.”
Cách đó không xa có một đầm nước nhỏ, cũng cao hơn nửa người, là nơi được ưa thích nhất trong thôn của các cậu, thường thường có đám trẻ con cởi truồng nhảy xuống tắm chơi.
“Làm sao lại không có người lớn thế?” Bạch Chỉ cau mày, hơi lo lắng.
Phương Hạ: “Mới rồi vẫn còn nhìn thấy, có lẽ đang ở dưới đáy hồ? Cũng có thể là vừa đi đâu đó mất rồi.”
“Người lớn nhà các em đâu?” Nước phía dưới hơi sâu, Bạch Chỉ không muốn làm ướt đồ, đi vòng từ bên cạnh lên trên bờ.
“Về nhà thu ngô.” Có đứa bé trả lời.
Bạch Chỉ: “Vậy bây giờ các em đừng chơi đùa nữa, không an toàn đâu.”
Mùa hè hàng năm, các thầy cô giáo cấp hai, cấp ba luôn phải nhấn mạnh, tránh xa bờ sông, tránh xa đập thủy điện…!Thế nhưng năm nào cũng có dũng sĩ muốn thách thức giới hạn, thậm chí còn có rất nhiều người lớn chủ động cho con em xuống nước.
Mấy đứa nhóc đều tinh ranh, không ai nghe Bạch Chỉ, lại còn cười hì hì hỏi: “Hai anh là người nổi tiếng hả?”
Bạch Chỉ: “Các em lên đây thì anh sẽ nói cho biết.”
“Không lên đấy.” Một thằng nhóc trọc đầu bĩu môi với cậu, “Em biết mấy anh rồi, mẹ em nói là Tạ Tư Cẩn đến.”
Bạch Chỉ: “Anh chính là Tạ Tư Cẩn đây.”
“Có con khỉ, anh không phải.”
Đám trẻ đều nở nụ cười, còn liên tục làm mặt quỷ với Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ: “Vậy các em lên đây rồi anh dẫn đi gặp Tạ Tư Cẩn.”
Nhóc đầu trọc: “Ứ lên, trừ khi anh thi bơi với em.”
Bạch Chỉ: “Không thi được.”
Nhóc đầu trọc: “Thế thì thi cởϊ qυầи.”
Bạch Chỉ: “…!Không thi được.”
Nhóc đầu trọc: “Em dám cởϊ qυầи đó, anh có dám không?”
【 Ụ á? Mấy em này bây giờ hổ báo vậy ư? 】
【 Có thể là còn nhỏ đó, chưa biết mấy cái kia? 】
【 Cháu tui, lớp ba, cái gì cần biết đều biết hết rồi.
[mỉm cười] 】
【 Nhóc trọc này chắc chắn là theo chủ nghĩa nhan sắc tối cao rồi.
Dám ngấp nghé bờ mông Bạch Chỉ nhà này nữa chứ.
Xì, nằm mơ đi! 】
Coi bộ đối phương khó chơi, Bạch Chỉ cũng không muốn khuyên nữa, quay người định đi.
“Anh đừng đi.” Nhóc trọc cuống lên, nó còn chưa kịp khoe mình oách cỡ nào cơ mà.
Thằng bé vừa đập nước vừa gọi Bạch Chỉ: “Em biểu diễn nhảy cầu cho anh xem nè!”
Bạch Chỉ: “Đừng nhảy cầu, không an toàn.”
Lời này lại càng khiêu khích đối phương, nhóc trọc không nói hai lời đã trốn lên sườn núi, đòi biểu diễn cho Bạch Chỉ xem.
“Anh nhìn nhé.” Thằng nhóc hô to, “Em còn xoay được hẳn hai vòng đấy!”
Bạch Chỉ trợn to mắt: “Đừng có nhảy!”
Nhưng mà đã muộn, nhóc con xoay trên không một vòng rưỡi, “ùm” một tiếng rơi xuống nước.
“Oa.”
Đám trẻ còn lại đều bị choáng ngợp, mồm năm miệng mười bình luận.
“Siêu quá! Bình thường nó chỉ xoay được một vòng thôi! Lần này lại xoay được tận hai vòng lận!”
“Không phải, đầu nó chạm nước trước, chỉ một vòng rưỡi thôi!”
Nhưng như vậy đã là rất giỏi rồi, bọn trẻ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm mặt nước, chờ thằng bé đầu trọc nhô đầu lên.
Chúng chờ mãi chờ mãi, trừng mắt đã lâu mà không thấy người nổi lên.
“Nó làm sao thế? Chắc không phải bị chìm đâu nhỉ?”
“Không thể nào, nó là người bơi giỏi nhất trong đám bọn mình!”
Nhóc con còn nhỏ không biết lớn bé, mấy đứa trẻ lớn hơn một chút thì nhận ra có điều bất thường, muốn qua xem xét tình hình.
“Mấy đứa lên bờ trước đi!” Bạch Chỉ ngăn đứa nhóc, sau đó cúi người vọt xuống nước.
Vài đứa bé nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra vấn đề.
“Vậy là nó chết chìm ư?”
“Anh trai kia đi cứu nó, chắc chắn sẽ không sao.”
“Nhưng mà sao anh lớn cũng không lên?” Có đứa nhóc đã khóc nức nở.
Tiếng khóc của trẻ con có sức lây lan cực lớn, trong chốc lát cả đám đã khóc lóc ỉ ôi, vừa khóc vừa kêu: “Hu hu hu cứu với, có người rơi xuống nước!”
Phương Hạ chạy tới, cậu biết Bạch Chỉ bơi tốt, không đến gây thêm phiền mà dẫn đám trẻ lên bờ trước.
.
Có người rơi xuống nước?
Tạ Tư Cẩn vừa đến nơi thì nghe được câu này, trong lòng chợt lo lắng.
Đến khi anh không nhìn thấy Bạch Chỉ đâu, nỗi bất an càng lớn thêm, tựa như bóp nghẹt hô hấp, khiến đầu óc anh phút chốc trống rỗng.
“Thầy Tạ!” Tiếng hô của nhân viên công tác vang lên.
Tạ Tư Cẩn không chút do dự nhảy xuống nước, thậm chí ngay cả giày cũng không kịp cởi.
Bạch Chỉ rơi xuống nước, Bạch Chỉ không biết bơi, nếu không phải vừa nãy mình từ chối Bạch Chỉ, cậu ấy cũng sẽ không…
Tạ Tư Cẩn lo lắng không thôi, chưa bao giờ thấy căng thẳng như vậy.
Nhưng mà sau một lát, chỉ nghe tiếng “soạt” vang lên, anh và Bạch Chỉ vừa nổi lên mặt nước mặt đối mặt nhìn nhau.
Bạch Chỉ ôm nhóc đầu trọc, hơi bất ngờ: “Thầy Tạ, chẳng phải anh không xuống nước sao?”
Tạ Tư Cẩn: “…”
Quần áo và tóc tai Bạch Chỉ đều ướt cả, nhưng hơi thở thì khá ổn định.
Trong ngực cậu ôm đứa nhóc đầu trọc, dường như là sặc nước, đang vịn cổ Bạch Chỉ thở hồng hộc.
Bấy giờ Tạ Tư Cẩn mới nhận ra Bạch Chỉ biết bơi, hơn nữa có lẽ còn bơi rất tốt, nếu không Phương Hạ cũng không ngồi chờ trên bờ như vậy.
“Không, không có gì.” Tạ Tư Cẩn lúng túng quay người, thần kinh căng thẳng dần dịu xuống, “Tự nhiên lại muốn bơi.”
“Ồ, vậy anh cứ bơi thoải mái nhé.” Bạch Chỉ nói, “Bạn nhỏ này bị sặc nước, em đưa nhóc lên đã.”
Bình luận như đạn lạc nơi chiến trường.
【 Tạ Tư Cẩn quýnh lên đó! Ảnh quýnh lên!】
【 Thằng nhóc ngốc nghếch, người ta xuống cứu cậu đó!】
【 Bạch Chỉ cậu làm sao zậy chời? Lúc khôn thì khôn lắm mà lúc này lại thần kinh thô thế hả!】
【 Không hiểu sao, người ta là đã nghiện còn ngại đấy!】
Người nhà cậu bé nhận được tin, vội vội vàng vàng chạy tới.
Không ngờ người nhà lại chính là anh hàng xóm bê thùng cá hôm qua.
Anh ấy rối rít cảm ơn từ bờ sông đến tận cửa nhà, không ngừng đòi hậu tạ bằng tiền, thấy bọn họ từ chối lại muốn mời họ ăn cơm.
Người hàng xóm nghe rằng Bạch Chỉ muốn ra sông bắt cá thì tặng cho cậu vài xâu cá chép.
Đồ ăn thì Bạch Chỉ không từ chối, vừa hay có thể làm bữa chiều.
Chỉ là trải qua một hồi lăn lộn, Bạch Chỉ và Tạ Tư Cẩn đều ướt sũng cả người.
Tạ Tư Cẩn còn mất một chiếc giày, chưa bao giờ bết bát, thê thảm như vậy.
“Mấy cậu cũng làm liều quá rồi đấy! Lần này tôi không đi cùng là lại xảy ra chuyện lớn như thế!”
Nhìn hai người ướt như chuột lột, đạo diễn gấp đến độ đi vòng vòng: “Ai cũng biết là không được tắm sông! Tôi còn tưởng rằng các cậu ra sông bắt cá, té ra các cậu lại đi bơi! Lần sau tuyệt đối không được ra sông nữa! Rìa nước cũng cấm tới! Lên núi cũng không được!”
“Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn đứa bé chết chìm mà.” Tóc tai Bạch Chỉ đều xẹp lép, ánh mắt lại rất sáng, cười làm nũng, “Đạo diễn đừng tức giận nha, chẳng phải bọn em vẫn ổn đấy sao?”
Vương Kế Dân liếc Bạch Chỉ, hừ mũi một cái, nhưng cũng không nổi giận nữa.
“Tư Cẩn cũng xuống nước, anh ta không sao chứ?” Vương Kế Dân hơi lo lắng.
Vì sau khi trở lại, Tạ Tư Cẩn không nói câu nào, vội vội vàng vàng về phòng.
Bạch Chỉ nghiêng đầu: “Hẳn là không vấn đề gì đâu ạ?”
Quái.
Vương Kế Dân vò tóc, nếu đã không sao, vẻ mặt kia của Tạ Tư Cẩn làm sao mà có vẻ…!nghiêm trọng như vậy?
…
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Tạ Tư Cẩn chống hai tay lên tường, đầu gục xuống giữa hai vai, mặc cho nước xối ướt đẫm người anh.
Nhắm mắt lại, anh vẫn có thể nhớ như in phản ứng của chính mình khi tưởng rằng Bạch Chỉ rơi xuống nước.
Tâm trí đột ngột trống rỗng, còn cơ thể lại phản ứng trước cả trí óc.
Đó là sự mất kiểm soát mà anh thậm chí cũng không nhận ra.
Chờ khi tinh thần tỉnh táo lại, bản thân đã bất chấp tất cả nhảy xuống.
Tuy sau đó nhận ra là nhầm lẫn, nhưng nếu chuyện đó thật sự lặp lại một lần nữa…!Tạ Tư Cẩn tin chắc, anh cũng sẽ chẳng hề do dự mà lựa chọn giống như vậy.
Trái tim sẽ lại không kiềm chế được mà đập dồn dập một lần nữa.
Trong phút chốc, suy tư bị thổi đi thật xa, rồi giây lát lại bị kéo về thật gần.
Từng khoảnh khắc vụn vặt chợt lóe lên trong tâm trí.
Một Bạch Chỉ nở nụ cười ngọt ngào chào buổi sáng, một Bạch Chỉ bị dọa sợ đến mắt lệ hoe đỏ, một Bạch Chỉ đơn thuần say giấc, còn có cả một Bạch Chỉ đẫm nước nổi trên mặt sông…
Từng cái từng cái, làm cho tâm người không yên.
Là một diễn viên từng trải vô số loại cảm xúc phức tạp, anh quá hiểu cảm giác này đại diện cho điều gì.
Tạ Tư Cẩn ngẩng đầu, nước từ trên mặt lăn xuống một đường uốn lượn, rơi trên khuôn ngực đầy đặn, chảy xuống giữa hai chân anh.
Việc đã đến lúc này, tất thảy đều rõ ràng.
Tạ Tư Cẩn đóng vòi hoa sen, ngửa đầu vuốt đi những giọt nước trên mặt.
Không nghi ngờ gì hết, anh thích Bạch Chỉ.