Bạn đang đọc Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL – Chương 2
Bạch Chỉ đờ đẫn thu tay lại, thiếu chút nữa muốn qua đời tại chỗ.
May là cậu đội mũ và đeo khẩu trang, đôi tai đỏ như tôm luộc cũng không quá trơ trọi trước ánh mắt đối phương.
Từng giây từng phút sau đó, đều là sự giày vò.
Cửa tàu điện ngầm vừa mở, Bạch Chỉ ngay lập tức kéo vali xông ra ngoài, đúng vào tiếng chuông cuối cùng cũng chen được xuống ga sân bay.
Cánh cửa đóng lại cũng là lúc Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm.
May thay, cuối cùng cậu và tên lừa đảo đẹp mã kia cũng đường tình đôi ngả, sẽ không có ai nhớ đến hành vi đáng xấu hổ vừa rồi của cậu nữa.
Bạch Chỉ vừa cúi đầu nhìn, cả người chết lặng.
Trời đất, chiếc vali to bự của cậu đâu mất rồi?
Còn cái đen thui trong tay cậu là của ai?
Bạch Chỉ: “…”
Rồi xong, cầm nhầm hành lí của người ta rồi.
Bây giờ quay ngược thời gian về chặt tay mình còn kịp không?
Tuy còn trẻ nhưng do hoàn cảnh từ nhỏ, tác phong thường ngày của Bạch Chỉ đều chuẩn chỉnh, đáng tin cậy.
Cậu là kiểu người nếu dự báo thời tiết nói trời sắp mưa thì nhất định sẽ cầm theo ô, nếu có việc đi xa sẽ luôn chuẩn bị kĩ càng mọi thứ trước một ngày.
Nhưng mấy người thế này, hễ càng cẩn thận thì hậu quả khi sai số càng nghiêm trọng.
Bạch Chỉ hít sâu một hơi, lại nhắn thêm một tin nữa trong nhóm chat: 【Xin lỗi mọi người, chỗ tôi đang gặp vài vấn đề, có lẽ sẽ tới muộn thêm một chút nữa…】
Nhân viên:【Khoảng bao lâu nữa thì được? Liệu có kịp không?】
Bạch Chỉ yếu ớt gõ phím, tôi sẽ dốc sức, nhưng chắc không kịp…
【Kịp.】
Cậu còn chưa kịp gửi tin trong nhóm đã có tin nhắn trả lời.
Avatar của người gửi là tấm ảnh chụp sao trời, đó là người làm tàu ngầm từ lúc được thêm vào nhóm, Tạ Tư Cẩn.
Bạch Chỉ: “…”
Anh thì kịp rồi, nhưng anh thậm chí còn không biết tôi gặp chuyện gì cơ mà.
Bạch Chỉ khóc không ra nước mắt: 【Hi vọng là kịp ạ.
(cười khóc)】
Tạ Tư Cẩn đã nói vậy, mọi người cũng không thúc giục nữa, chỉ nhắc nhở chú ý an toàn.
Tàu điện ngầm đến nhà ga T3, Bạch Chỉ đang đợi người ở cửa an ninh tại sảnh sân bay.
Đợi một lúc, cậu lại thấy Tạ Tư Cẩn tag mình trong nhóm chat: 【@Bạch Chỉ cậu đang ở đâu?】
Bạch Chỉ không hiểu mô tê gì nhưng cũng trả lời: 【Em ở sân bay ạ.】
【Vị trí cụ thể đi.】
【Vừa qua cửa an ninh, bên cạnh thang cuốn ạ.】
Khoảng một phút sau, một chuyến tàu điện ngầm khác dừng lại, anh chàng áo sơmi trắng kéo theo vali đi về phía cậu.
Người đàn ông dáng cao chân dài bước đi nhanh nhẹn, cả người tỏa ra ánh sáng như sao, trông thật giống một minh tinh thực thụ.
Thứ duy nhất có vấn đề là chiếc vali dán hình One Piece và Pikachu trong tay anh, đi bên cạnh áo sơmi tinh khôi và khí chất lạnh lùng của chủ nhân, rất chi là khập khiễng.
Đây đúng là vali của Bạch Chỉ rồi.
Cậu hít sâu một hơi, tiến đến đổi lại hành lí.
Còn chưa kịp mở miệng nói gì, một nữ sinh vội vã chạy ngang, đụng vào vali rồi ngã nhào, cô được anh trai sơmi trắng lịch thiệp đưa tay đỡ dậy.
Nhìn cô gái đang đỏ mặt nói lời xin lỗi, nỗi lo lắng của Bạch Chỉ cuối cùng cũng biến mất, tính tình của người kia có vẻ không khó lắm, hẳn sẽ không so đo chuyện cậu lấy nhầm đồ nhỉ?
Bạch Chỉ: “Hành lí của anh đây ạ.”
Người đàn ông không nói gì, ánh mắt như xuyên qua kính râm nhìn cậu chòng chọc.
Chẳng lẽ lại sắp bị ăn mắng? Bạch Chỉ quyết định đánh phủ đầu, tỏ ra hung hãn: “Chuyện này hai bên đều sai.
Nếu không phải anh lừa tôi trên tàu điện ngầm, thì tôi đã không lấy nhầm vali rồi!”
“Tôi lừa cậu?” Người đàn ông vừa lấy lại hành lí, vừa thong thả đáp lời: “Chứ không phải vì mải nhả nhớt tôi nên mới lấy nhầm hành lí à?”
Nhả nhớt…
Ai cợt nhả anh???
Bạch Chỉ muốn cãi lại, nhưng mà trong đầu đột nhiên nhớ tới xúc cảm mềm mại của cơ ngực đàn ông mình từng nếm qua, bàn tay hết nắm vào lại mở ra, gương mặt cũng dần dần đỏ lên.
Cứ như thể cậu thực sự đã làm trò sở khanh đó.
“Vậy, vậy thôi huề!”.
Bạch Chỉ kéo vali chạy vội.
Nhưng mà chạy vội quá nên dẫm phải vết xe đổ của nữ sinh hồi nãy.
Trong tích tắc ngã xuống cậu thoáng thấy bóng áo sơmi đến gần mình.
“Đừng đỡ tôi!” Bạch Chỉ hô to một tiếng, ngay khi chạm đất thì vội vã giữ thăng bằng, lăn một vòng rồi đứng dậy.
Thanh niên sức khỏe dẻo dai, động tác gọn gàng lưu loát, dù vồ ếch cũng không hề nhếch nhác, đến lúc đứng thẳng rồi kính râm cũng chẳng lệch một phân.
Dân tình trong nháy mắt sôi sục:
“A a a chưa kịp chụp!”
“Anh trai ngầu quá đi!”
“Cái eo kia, tuyệt!”
Bạch Chỉ cuối cùng cũng có một phen thể hiện, cậu vừa ngân nga vừa kéo hành lí rời đi, để lại bóng dáng thanh thoát xuất trần trong niềm hả hê hư vinh.
Mãi đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Phương Hạ ở phòng chờ VIP, Bạch Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm.
Phương Hạ mới nhuộm tóc màu đỏ, đang buồn chán ngồi nghịch điện thoại.
Thấy Bạch Chỉ đã tới, Phương Hạ bỗng ngẩng đầu, mắt cậu sáng ngời: “Cậu tính giỏi nhỉ, nhanh quá cơ!”
“Đừng nói nữa.” Bạch Chỉ trò chuyện làm quen cùng người trong đoàn một lát mới thoải mái không còn kiêng dè gì, nói thẳng: “Trên đường có một chuyện muốn đội quần.”
Phương Hạ: “Gì gì mau kể đi để tớ giải trí chút!”
Bạch Chỉ: “…”
Bạch Chỉ xoay người mặc kệ, từ chối giao tiếp.
Phương Hạ: “Còn có việc xấu hổ hơn hồi cấp ba cậu bị kẹt đầu trong gầm bàn à?”
Bạch Chỉ: “…!Cũng không hẳn.”
Phương Hạ nhướng mày: “Thế thì sao phải ngại?”
Bạch Chỉ liếc nhìn ống kính, hơi do dự.
“Không sao, cứ quay thôi.” Phương Hạ phẩy tay, “Nếu không ổn thì đạo diễn cắt đi thôi mà.”
“Thật à?” Bạch Chỉ lần đầu tham gia chương trình tạp kĩ kiểu này, cách thức cũng không hiểu lắm.
“Đúng vậy.” Đạo diễn mập mạp gật đầu, nghiêm túc nói, “Không thể cái gì cũng chiếu cho mọi người xem được.”
Đây cũng không phải chuyện gì quá khó nói, Bạch Chỉ chẳng ngại nữa, kể lại chuyện ở tàu điện ngầm, chỉ là không nhắc đến rằng đối phương vô cùng vô cùng đẹp trai.
Phương Hạ nháy mắt đã lăn ra cười bò, ngay cả nhân viên công tác bên cạnh cũng không nhịn được khúc khích.
Bạch Chỉ biết rõ kiểu gì Phương Hạ cũng cười nhạo mình, nhưng hơn một phút rồi, thế mà vẫn còn đang cười?
“Đây là trình độ làm người khác cười hơn một phút đấy hả?” Bạch Chỉ buồn bực, “Hay là tớ đổi nghề làm diễn viên hài nhé?”
“Ha ha ha!” Phương Hạ chỉ máy quay bên cạnh, cười đến tắc thở, “Quên nói cho cậu biết, đang phát trực tiếp.”
Bạch Chỉ: “…”
Mấy trò chơi khăm này chính là thứ khán giả xem tạp kĩ yêu thích nhất, trên màn hình livestream phủ kín các bình luận:
【Ha ha ha ha ha ha, cười chết tui! Mấy người không phải đang quay show ẩm thực hả, sao mà hề hước quá vậy!】
【Bạch Chỉ cũng ngốc quá, lại còn kẹt đầu trong gầm bàn? Cười chết!】
【Ôi ôi, thanh mai trúc mã chung khung hình rồi! Hic hic mãn nguyện quá! @Ngọc trắng không tì vết phát đường nè】
【Xin cảm ơn Ngọc trắng không tì vết, LDC xé CP rồi, hi vọng OTP này kéo dài lâu một tí.】
【Hai người bọn họ đều nói chỉ là bạn tốt rồi, ngưng buộc chặt dùm!】
【Đừng có nháo nhào nữa được không? Cái show vui vẻ thế này mà cũng ầm ĩ cho được!】
Nhìn màn hình phát trực tiếp đang gió mây vần vũ, Bạch Chỉ đầu đầy dấu hỏi.
Cho đến khi mở blog chính thức của “Ẩm thực bốn mùa”, hay lắm, ban đầu thì nói ghi hình tiết mục, vậy mà sáng nay lại mở buổi phát trực tiếp.
Nhạc sĩ Lục Hòe là người đến đầu tiên, nhân viên trường quay cũng thông báo rằng đang phát trực tiếp, còn muốn anh giao lưu với các nghệ sĩ tiếp theo.
Thế nhưng khi Phương Hạ đến nơi, anh cũng không nói cho cậu biết, im ỉm lừa cậu một phen.
Kết quả là, Phương Hạ cay cú cho Bạch Chỉ làm nạn nhân thứ hai.
Bạch Chỉ: “…”
Mọi người sau khi cười đến chán chê mê mỏi mới hơi lo lắng về trò đùa quá trớn này, dồn dập gõ chữ hỏi liệu Bạch Chỉ có giận hay không, mặc dù mấy người đều biết quan hệ hai người họ rất thân thiết, nhưng mà so với Phương Hạ bị trêu chọc lúc nãy thì rõ ràng Bạch Chỉ ăn quả đắng hơn nhiều,
Phương Hạ phẩy tay áo: “Không sao, cũng chỉ đến mức này mà thôi, không đáng gì.”
“Đúng là chẳng có gì to tát lắm.” Bạch Chỉ mỉm cười, “Cũng chỉ bằng cậu trượt tay gửi ảnh bán khỏa trong group chat gia đình thôi mà.”
Phương Hạ: “…”
Đệch.
Bình luận trong chốc lát nổ như pháo hoa.
【Ha ha, cười chết! Thế cờ đổi chiều trong nháy mắt!】
【Nào, tổn thương nhau đi!】
【Chờ chút, ảnh, bán, khỏa? Thế lúc đầu định gửi ảnh cho ai???】
【Hóa ra đây là lí do không show tụi này hả? Anh trai định giấu riêng cơ bụng với đường nhân ngư cho ai xem đấy!】
【A a a, con ơi con còn nhỏ lắm, má không cho con khoe thân! Vã quá thì gửi cho má coi!】
【Chị hai nằm mơ à? Có gửi thì phải gửi tui!】
Phương Hạ: “Đương nhiên là cho Bạch Chỉ xem rồi, cho cậu ta ghen tị phát cuồng vì cơ bụng của anh đây!
“Cậu ấy hỏi tôi chọn cái nào thì đẹp hơn.” Bạch Chỉ mỉm cười, “Mọi người đừng nghĩ cậu ta ít đăng hình selfie trên Weibo mà lầm tưởng, thực ra mỗi lần đăng ảnh, cậu ta này đều phải chỉnh sửa rất lâu.
Gánh nặng của thần tượng là vậy đó, nặng hơn cả núi, dài hơn cả sông.”
Phương Hạ trộm gà không được còn bị mất nắm gạo, u sầu đổi chủ đề: “Được rồi, cậu cũng có thể gài người tiếp theo.”
“Gài thầy Tạ?” Bạch Chỉ liếc Phương Hạ như nhìn đứa ngốc, “Cậu muốn tớ phải bỏ nghề luôn chứ gì?”
Phương Hạ: “Tớ mặc kệ, dù sao đây cũng là nhiệm vụ của cậu.”
“Không sao cả, cứ làm đi.” Đạo diễn đứng một bên châm dầu vào lửa, “Tính cách bọn họ rất tốt, sẽ không trách các cậu đâu.”
Mắt Phương Hạ sáng rực lên: “Đạo diễn nói không sao rồi kìa!”
Bạch Chỉ giơ tay phải: “Oẳn tù tì, ai thua người nấy làm.”
Đại chiến ba hiệp, Bạch Chỉ thua sạch.
Đáng ghét.
Bạch Chỉ tiếc hận nhìn chòng chọc tay phải của mình.
Cùng lúc đó, cửa lớn mở ra, một thanh niên sáng láng đi vào.
Anh ta mặc một chiếc sơmi trắng cổ điển, quần âu đen đơn giản, khiêm tốn mà mộc mạc, bản thân lại toát ra khí khái khoáng đạt mà thanh cao.
【A a a đến rồi đến rồi! Chồng em đến rồi!!!】
【Hai năm rồi, chúng tôi chờ người ròng rã hai năm, cũng chỉ bằng Tần Hương Liên chờ Trần Thế Mỹ, Tôn Ngộ Không chờ Đường Tăng thôi ấy mà.】
* Tần Hương Liên và Trần Thế Mỹ là nhân vật trong kinh kịch Trung Quốc, được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công.
Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi, đỗ trạng nguyên và trở thành phò mã, tham phú phụ bần mà phản bội người vợ thuở hàn vi Tần Hương Liên một lòng dốc sức giúp đỡ hắn ăn học, ở nhà mẹ hiền dâu thảo chờ chồng.
Sau, Trần Thế Mỹ bị Bao Chửng xử trảm.(Wikipedia)
【Huhuhu, lúc nãy vẫn còn thấy mấy em bé cũng khá thơm, bây giờ vừa nhìn thấy, quả nhiên công tử Tạ vẫn đẹp trai nhất!】
【Giờ phút này chỉ muốn làm cái áo cái quần trên người Bạch Chỉ để ngắm cho đã, nhìn từ góc độ này thật quá tuyệt!】
【Đã lâu không gặp, công tử Tạ càng ngày càng đẹp ra!】
Khi mới ra mắt, Tạ Tư Cẩn diễn một vai công tử nhà giàu thời Dân quốc, thiếu niên như hoa nhà bên tuổi mới đôi mươi, một cậu chàng thong dong tự tại, phóng khoáng đào hoa.
Kịch bản chắc tay và cách thể hiện xuất sắc đã khiến nhân vật này in sâu vào lòng người, mặc cho sau này có không biết bao nhiêu tác phẩm mới ra đời, chỉ cần nhắc đến hình tượng quý công tử, ai ai cũng sẽ chỉ nghĩ tới chàng thiếu niên Tạ Tư Cẩn năm nào.
Cũng từ sau bộ phim điện ảnh này, mọi người bắt đầu gọi anh là công tử Tạ.
Tạ Tư Cẩn có nhiều fan trung thành, độ bàn tán của người qua đường lại lớn, anh chỉ vừa lộ mặt, màn hình đã nhanh chóng bị bão bình luận vây kín.
Người đàn ông hướng về phía màn ảnh nhỏ gật đầu chào: “Đã lâu không gặp.”
Bình luận tựa đạn lạc, bỗng chốc bay như mưa.
Bạch Chỉ trông thấy thì tròn mắt sửng sốt, người này trên tàu cho cậu một vố còn chưa đủ, bây giờ còn muốn lừa cả khán giả hay sao!
“Mọi người đừng để anh ta lừa!” Bạch Chỉ cảm thấy mình cần phải ra mặt nhắc nhở mấy khán giả dễ tin người, vô cùng chính nghĩa nói, “Anh ta không phải là thầy Tạ, đây chỉ là một người qua đường mà thôi!”
【Ha ha cười xỉu, thế thì cậu đi tìm một người qua đường đẹp trai như vậy cho tôi nhờ!】
【Tui vừa vơ đại một người bình thường xem sao, nhìn đi nhìn lại hóa ra đúng là chả có gì bất thường hết!】
“Thật mà, mọi người tin tôi đi!” Mắt thấy cư dân mạng càng ngày càng hiểu lầm, Bạch Chỉ sốt ruột, “Không tin mọi người bảo anh ấy tháo khẩu trang ra mà coi!”
Vì ước ao nhìn chính diện gương mặt đẹp đẽ của Tạ Tư Cẩn, các anh chị em sục sôi tát nước theo mưa.
【Bạch Chỉ nói có lí, tôi cũng không nghĩ anh trai này là Tạ Tư Cẩn.】
【Không phải Tạ Tư Cẩn chắc luôn, trừ khi anh tháo kính mũ khẩu trang cho tui xem.】
【Được đó, bỏ ra cho nhìn cái nào!】
Sau đó chàng trai tháo khẩu trang, gương mặt điện ảnh ai cũng xuýt xoa xuất hiện trên màn hình.
Ánh đèn rơi trên sườn mặt anh, phác ra đường nét như điêu và khuôn dáng đậm nét cổ điển phương đông, một gương mặt mà vô số đạo diễn phải thở dài khen ngợi.
Không phải Tạ Tư Cẩn thì là ai?
Bạch Chỉ: ???
Nào đâu, ai lừa cậu?
Bạch Chỉ kinh ngạc.
Bạch Chỉ hết hồn.
Bạch Chỉ dở khóc dở cười, luôn miệng xin tha: “Thầy ơi, thầy có thể đừng trêu em nữa không ạ.”
“Thật lòng xin lỗi, đùa cậu một chút, không ngờ lại gây náo loạn như vậy”, Tạ Tư Cẩn bỏ hành lí xuống, vẻ mặt đầy chân thành nói, “Cậu thứ lỗi cho tôi nhé?”
Trước ánh mắt sâu hun hút của Tạ Tư Cẩn, Bạch Chỉ chống đỡ không nổi, gương mặt vừa bớt nóng giờ đây lại đỏ bừng.
Cũng không biết đã ngơ ngẩn trong bao lâu, Bạch Chỉ mới sực tỉnh táo, vẻ mặt luống cuống vội xua tay: “Không có gì, không có gì, chỉ là em hơi sửng sốt, không nghĩ tới thầy cũng đi tàu điện ngầm thôi ạ.”
Mà khán giả còn bất ngờ hơn cả Bạch Chỉ.
Chưa đầy một phút sau, hashtag #Tạ Tư Cẩn đi tàu điện ngầm# đã lấp ló trên hot search.
Độ phổ biến của Tạ Tư Cẩn rất cao, áo sơmi trắng, quần âu đen, tuyến tàu sân bay, còn cả vóc dáng cao to nổi bật, khó ai mà bỏ qua được.
Trên mạng lập tức ngập tràn ảnh chụp minh tinh đi tàu điện ngầm.
Nhìn những bức ảnh với nhiều góc độ khác nhau, cư dân mạng đồng loạt thở dài: Trai đẹp thì dù có bịt kín mặt cũng vẫn đẹp trai.
Mấy người bắt gặp ảnh đế đều được tăng lượng người theo dõi trên Weibo, nhận được vô số lời hâm mộ.
Ngay khi nhà nhà đang ao ước ghen tị, một Weibo với cảm xúc mãnh liệt thu hút sự chú ý của mọi người.
【Mẹ nó ơi a a a!!! Em đã được Tạ Tư Cẩn giúp đỡ ở sân bay!!! A a a em sắp phát điên rồi!!! Lúc đó em chỉ nghĩ anh ấy là một anh chàng đẹp trai, nhưng không thể ngờ được đó là thầy Tạ!!! A a a, em phải mang bộ quần áo này lên tủ thờ! Một tháng không tắm rửa! Hoàn toàn chết không hối tiếc!】
Bài gào thét của cô gái nhanh chóng được blog nổi tiếng chuyển phát nhiều lần, nổi như cồn.
Các chị trên mạng ghen:
【Clm thật hả trời??? Công tử Tạ tốt bụng vậy ư!】
【Hic sao tốt số thế này, tôi phong em làm cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới!】
【Chị gái, chị cũng bản lĩnh lắm, nếu là tôi, tôi vui đến rồ người rồi! 】
Trên Weibo rộn ràng hoa nở, hashtag #Tạ Tư Cẩn tàu điện ngầm# rất nhanh đá bay #Lý Dịch Cư Hà Tuấn Nghiệp công khai tình cảm# xuống vị trí thứ hai, #cô gái hạnh phúc nhất thế giới# cũng đã nằm trong bảng hot search.
Nhưng mà chưa hết, các thám tử mạng lừng danh còn phát hiện, dù chụp với góc độ nào, một thiếu niên áo phông vàng lúc nào cũng kè kè bên cạnh Tạ Tư Cẩn.
Bắt sóng với chuyện của Bạch Chỉ hồi nãy, cư dân mạng rất nhanh đã ráp lại được thành câu chuyện hoàn chỉnh.
【??? Tàu điện ngầm??? Chị em ạ, tôi mạnh dạn nghĩ đến cái này này!】
【Khỏi phải đoán, đây là sự thật! Người Bạch Chỉ đùa cợt trên tàu điện ngầm là Tạ Tư Cẩn! Trời ơi ngưỡng mộ quá hic hic】
【Đm??? Số má gì ngon vậy, ôi thật là chàng trai hạnh phúc nhất thế giới!】
【Đáng ghét! Anh đây vốn không phải gay, nhưng nếu mà là Tạ Tư Cẩn thì tao nguyện ý!】
Bạch Chỉ: “…”
Cậu không thể, ok?
Sao lại gặp phải cái chuyện này cơ chứ? Ngại thật sự.
Cho dù Tạ Tư Cẩn thoải mái không so đo thì cũng không thể chối bỏ sự thực là tay cậu động chạm ngực người ta, miệng thì la làng lừa đảo, lại còn đần độn làm trò mèo diễn xiếc trước mặt người ta.
Mày cũng có phải Tôn Ngộ Không đâu mà nhào lộn làm chi hả Bạch Chỉ?!
Sân bay sáng bóng sạch sẽ ngã một chút thì sao?
Mà vấn đề là lại còn nói trước ống kính làm cái gì?!
Bạch Chỉ khóc không ra nước mắt, không tìm nổi cái lỗ nào để chui xuống.
Suốt cả đoạn đường sau đó cậu im như thóc, trước khi lên máy bay cũng không hé nửa lời.
Cậu tưởng vào chỗ là thoát rồi, vậy mà không ngờ rằng ngồi cách cậu hai ghế giữa lại là Tạ Tư Cẩn.
“…”
Bạch Chỉ lặng lẽ thay dép lê, thu mình trên ghế, mở Tấn Giang bắt đầu đọc tiểu thuyết gốc của bộ đam sửa “Tà không thắng chính” để chuẩn bị cho buổi thử vai tháng tới.
Không hổ là đại IP suốt nhiều năm, tiểu thuyết này thật sự lôi cuốn, chờ đến khi Bạch Chỉ dứt ra được thì máy bay đã cất cánh từ lâu.
Cậu nhướn người chỉnh thấp ghế ngồi, vô tình nghe thấy một tiếng hít thở nặng nề.
Bên kia Tạ Tư Cẩn đang nhíu mày đè tay lên bụng, trông có vẻ đau đớn.
Tạ Tư Cẩn đau bụng sao?
Bạch Chỉ gọi tiếp viên lấy một cốc nước, sau lại đưa cho đối phương một tờ giấy.
Cô gái ngọt ngào lúc đầu hơi bất ngờ, sau khi đọc xong nội dung trên mảnh giấy thì lễ phép nói: “Anh yên tâm, tôi hiểu rồi.”
Bạch Chỉ: “Vâng, làm phiền cô rồi.”
Người bên cạnh lại chưa đi ngay mà đứng do dự một lát rồi mới ngại ngùng hỏi: “Tôi là fan của anh, anh có thể kí tên cho tôi được không?”
Bạch Chỉ nhanh nhẹn xé một tờ ghi chú, viết láu vài dòng.
Cô nàng tiếp viên nhìn thấy mấy chữ Bạch Chỉ viết, cuối cùng không kiềm được một nụ cười vui vẻ hơn độ cong tiêu chuẩn cứng ngắc ban đầu.
Cô nhận tờ giấy bằng hai tay, không nén nổi kích động: “A a a bé Chỉ mẹ yêu em nhiều!”
Cô gái cất cẩn thận tờ giấy rồi rời đi, trên giấy có viết:
“Chúc Hứa Nghiên khỏe mạnh tươi trẻ, suôn sẻ an yên.
– Bạch Chỉ”
Chỉ mới gặp mặt một lần, Bạch Chỉ đã nhớ tên cô rồi.
*
Lúc sáng Tạ Tư Cẩn ăn bữa sáng tình yêu của Chu Khả, đến trưa thì bụng dạ khó chịu.
Khó khăn lắm mẹ yêu mới về nhà một lần, về đến nhà thích nhất là xuống bếp nấu ăn, anh thật sự không nỡ làm hỏng thú vui của bà.
Tạ Tư Cẩn định bảo trợ lí lấy cho mình hai viên thuốc dạ dày thì chợt nhớ ra lần này anh ta không đi cùng mình.
Anh thở dài, lấy chiếc chăn đắp lên bụng, cố nhắm mắt để quên đi cảm giác khó chịu.
“Anh Tạ, xin hỏi anh có chỗ nào không khỏe sao?” Cô tiếp viên đưa một li nước ấm, nhẹ nhàng nói, “Trên máy bay có tủ thuốc y tế, anh có cần gì không? Nếu tình huống khẩn cấp, chúng tôi có thể báo cáo với toàn bộ máy bay để tìm nhân viên y tế giúp đỡ.”
Tạ Tư Cẩn chậm chạp mở mắt, lắc đầu: “Không cần đâu, cho tôi hai viên thuốc dạ dày là được rồi, cảm ơn cô.”
Uống thuốc xong đúng là thoải mái hơn nhiều, Tạ Tư Cẩn đeo chụp mắt rồi ngủ thẳng đến khi máy bay hạ cánh.
Sau khi đáp xuống, anh nhắn cho ông chú Tạ Khiêm của mình một tin WeChat, khen cô tiếp viên Hứa Nghiên trên chuyến bay vừa rồi.
Người ngoài thường xuýt xoa Tạ Tư Cẩn có bố mẹ là nhà nghiên cứu khoa học nhưng không biết thật ra ông nội anh cũng từng là đại gia giàu có nhất thành phố, chính bản thân Tạ Tư Cẩn cũng là cổ đông lớn của hãng hàng không Bắc Kinh.
Tạ Khiêm có chút bất ngờ, trêu chọc anh: “Để ý người ta rồi à?”
Tạ Tư Cẩn: “Không phải, cô ấy chủ động đưa thuốc khi cháu không thoải mái trên máy bay.”
Tạ Khiêm: “Đây là sự chuyên nghiệp cần có, nhưng nếu cháu đã đánh tiếng, vậy chú sẽ thưởng cho cô ấy.”
Tạ Tư Cẩn: “Cảm ơn chú.”
Khi ra ngoài sân bay, anh được chú gọi lại.
“Chẳng là…” Đầu dây bên kia cười cười, “Người bên dưới báo lại, là hành khách ngồi cạnh cháu nhờ vả cô ấy, cháu đừng cảm ơn nhầm người.”
Người ngồi cạnh anh ư?
Tạ Tư Cẩn kinh ngạc ngẩng đầu, trong sảnh lớn sạch sẽ sáng sủa, Bạch Chỉ mặc một chiếc áo phông màu vàng tươi đang đứng trò chuyện vui vẻ với Phương Hạ.
Ánh nắng xuyên qua tấm kính chiếu lên khuôn mặt trắng hồng của thiếu niên, khiến cho những đường nét trên khuôn mặt vốn đã nổi bật của cậu càng trở nên tươi tắn.
Tạ Tư Cẩn nhớ đến những chú gà con mà anh đã ấp nở trong lớp khoa học hồi tiểu học mà lòng hóa bông gòn.
Cũng nõn nà mềm mại, vàng óng ánh như thế.
“Cháu biết rồi”.
Anh cúi đầu trả lời điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười mà chính mình cũng không hay biết.
_________
Tên CP của Lý Dịch Cư và Hà Tuấn Nghiệp là An cư lập nghiệp, ghép từ tên hai người.
Tên CP của Bạch Chỉ và Phương Hạ là Ngọc trắng không tì vết (“Bạch ngọc vô hà”)
Câu nói có xuất xứ từ tác phẩm “Cảnh Đức truyền đăng lục”, là tác phẩm lịch sử cổ nhất của Thiền tông Trung Quốc, được một vị Thiền sư thuộc tông Pháp Nhãn là Đạo Nguyên biên soạn vào năm Cảnh Đức, đời Tống Nhân Tông (1004).
Bộ sách này nói về cơ duyên của chư tổ cho đến Thiền sư Pháp Nhãn Văn Ích (885-958).
(Wikipedia)
“Bạch ngọc vô hà” là ngọc trắng không tì vết, ý nói so sánh với con người hoàn hảo không có khuyết điểm.
Phiên âm chữ “hà” trong câu khá giống phiên âm chữ “hạ” trong tên Phương Hạ, chỉ khác về thanh điệu, nên ghép tên của Bạch Chỉ và đọc chệch tên Phương Hạ thì ra tên cúp pồ =))