Em Nào Có Theo Đuổi Người

Chương 14


Bạn đang đọc Em Nào Có Theo Đuổi Người FULL – Chương 14


Hôm nay Bạch Chỉ thức dậy hơi trễ, vừa mở mắt đã thấy Phương Hạ ngồi đối diện mình, vẻ mặt nhiều chuyện: “Cậu biết sáng sớm hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
“Có người muốn ám sát tớ à?”
“Không kém là bao đâu.” Phương Hạ chế nhạo nói, “Cậu nhìn chăn trên người mình đi.”
Bạch Chỉ cúi đầu nhìn, bối rối, cái này không phải của cậu.

Mà chăn của mình, lại đang nằm trên giường Tạ Tư Cẩn.
Nghĩa là tối qua cậu giành chăn của Tạ Tư Cẩn?
Phương Hạ: “Có phải cậu nghĩ mình lấy chăn của anh ấy không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bạch Chỉ buồn bực.
“Không phải đâu, sáng nay Lục Hòe tận mắt nhìn thấy, đây là thầy Tạ tự đổi cho cậu.”
“Ơ?” Bạch Chỉ vò đầu, “Sao anh ấy lại muốn đổi chăn với tớ?”
“Làm sao tớ biết được.” Phương Hạ vung vẩy tay, “Anh ấy muốn thì nên bảo đổi chăn sớm đi chứ, từ trước tớ đã không thích màu hồng này rồi, trông chẳng mạnh mẽ nam tính gì cả.”
Phương Hạ thần kinh thô, Bạch Chỉ lại để ý tiểu tiết.
Cậu nhớ nửa đêm chính mình đã đắp chăn cho Tạ Tư Cẩn, sau đó thì rút tay về, theo lý thuyết, hẳn là khi đó lấy nhầm chăn rồi.

Nhưng Lục Hòe và Phương Hạ cũng không cần lừa cậu, lẽ nào thật sự là Tạ Tư Cẩn đổi chăn lúc sáng sớm?
Nhưng tại sao vậy chứ?
Chẳng lẽ giống như Phương Hạ nói, Tạ Tư Cẩn nhắm trúng cái chăn hồng nhạt của cậu? Trái tim thiếu nữ quá đi.
Trong lòng Bạch Chỉ có nghi ngờ, ánh mắt nhìn Tạ Tư Cẩn cứ là lạ.
Tạ Tư Cẩn không dám nhận sự quan tâm của Bạch Chỉ, mắt liếc người ta cũng kì quái.
Dẫn đến bầu không khí của cả tổ tiết mục đều lạ lùng.
Tiền Trung Chính còn tưởng mọi người vẫn còn giận mình, vội vã mở Weibo: “Tối qua là tôi uống nhiều, tôi cũng đã nói lời xin lỗi công khai rồi, mọi người xem…”
Phương Hạ mới xem hot search xong tức giận nở nụ cười: “Một bên công khai xin lỗi một bên mua hot search mắng chúng tôi à?”
Từ khóa #EQ Bạch Chỉ# vẫn luôn chễm chệ từ tối hôm qua đến bây giờ.
Khi ấn vào hashtag, Phương Hạ còn tưởng là khen Bạch Chỉ, không ngờ toàn là các blogger bóng gió nói Bạch Chỉ EQ thấp.
Lượng người hâm mộ của Bạch Chỉ không nhiều như cậu và Tạ Tư Cẩn, ban đầu còn nỗ lực giải thích, sau đó nhận ra cơ bản là không đấu lại.

Blog buôn dưa dùng sức bẻ cong, người qua đường hùa theo chế nhạo, rất nhanh chóng, Bạch Chỉ đã bị tạo dựng hình tượng tính toán mưu mô và lập dị.
Tiền Trung Chính mặt mày bối rối, nửa ngày sau mới phản ứng lại: “Đây không phải là tôi mua.”
Phương Hạ cười lạnh: “Không phải ông còn ai?”
“CMN ông đây thật sự không mua hot search!” Tiền Trung Chính sắp điên rồi.
Tối hôm qua, lão bị cấp trên gọi điện thoại mắng xối xả một trận nên mới phải đăng Weibo công khai xin lỗi.
Bình tĩnh mà xem xét, ông ta chỉ có hai thứ ham mê, rượu ngon và sắc đẹp, thằng đàn ông nào mà chẳng thích? Vốn tưởng đến “Ẩm thực bốn mùa” để hưởng thụ, kết quả thì xôi hỏng bỏng không, chẳng được cái đếch gì.
“Đúng là không phải ông ấy đâu, công ty tớ đã giúp điều tra rồi.” Bạch Chỉ đi từ trong nhà ra, “Đừng nói cái này nữa, mấy người muốn ăn sáng cái gì?”
Tiền Trung Chính: “Cơm phủ trứng cá muối và nấm tùng nhung.”

Bạch Chỉ nở nụ cười: “Được thôi.”
“Có thể sao?” Lần này Tiền Trung Chính thật sự kinh ngạc, nơi thâm sơn cùng cốc này lại có những thứ đó? Chẳng qua lão nói để làm khó dễ người mà thôi.
“Tôi đề nghị ông về ngủ một lát đã.” Bạch Chỉ ôn tồn nói, “Chờ ông ngủ say rồi, trong mơ cái gì cũng có.”
Tiền Trung Chính: “…”
Bạch Chỉ chọc người xong là cả người sảng khoái, quay người ngâm nga điệu dân ca ra sau chuồng nhặt trứng gà, ở khúc quẹo thì thấy Bách Kiều ngồi xổm trên đất nhả khói.
Bạch Chỉ hơi bất ngờ: “Sáng sớm em đã hút thuốc rồi?”
Bách Kiều giật mình kêu lên, vội vã ném mẩu thuốc xuống đất, giẫm nát hòng che dấu vết tích.
“Dạ…!Xin lỗi.” cậu chàng cúi đầu xin lỗi, đôi mắt đỏ hồng, “Lần sau em không thế nữa.”
Bạch Chỉ: “…!Cũng không cần, anh chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.”
“Không sao, là em tự không muốn.” Bách Kiều cẩn thận từng li từng tí lắc đầu, “Hút thuốc…!Hút thuốc không tốt.”
Bạch Chỉ: “Lấy tàn thuốc lên bỏ vào thùng rác đi.”
Mặt Bách Kiều đỏ bừng, vừa nói xin lỗi, vừa bới tàn thuốc rồi nắm trong tay.
Nhìn ra tâm trạng đối phương không tốt, Bạch Chỉ chủ động mời: “Em giúp anh nhặt trứng gà được không?”
Bách Kiều mắt sáng lên: “Được ạ.”
Mặc cho người ngoài đồn đại thế nào, Bạch Chỉ vẫn không có nhiều ấn tượng xấu với cậu nhóc từng là đàn em này của mình.
Bữa sáng kết thúc, nhóm khách mời thứ hai của chương trình cũng rời phim trường.
Không lâu sau đó, Bạch Chỉ nhận một tin nhắn từ Bách Kiều: Cảm ơn đàn anh, em biết mình nên làm gì rồi.
Bạch Chỉ có thể nhìn ra trạng thái của Bách Kiều không ổn, nhưng cậu cũng hiểu, rất nhiều chuyện không thể dễ dàng nói ra miệng như vậy.

May là y cũng tự nhìn nhận thấu đáo.
Bạch Chỉ ngây ngẩn một lát, đột nhiên nói với Phương Hạ bên cạnh: “Buổi trưa ăn lẩu không?”

“Ẩm thực bốn mùa” đã ghi hình cả tuần nay, khán giả rần rần mong ngóng, cuối cùng cũng chờ được buổi công chiếu vào thứ bảy.
Viên Á là một nhân viên văn phòng bình thường, làm việc 996* như cơm bữa, may thay thứ bảy tuần này cuối cùng cũng có thể tan làm đúng giờ.
*Chế độ làm việc 996: Tức làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày tức 72 giờ mỗi tuần.

Nhiều người chỉ trích cho rằng hệ giờ làm 996 là một sự vi phạm trắng trợn luật pháp Trung Quốc.

Nó đã được gọi là “chế độ nô ɭệ hiện đại.” (theo Wikipedia)
Cô mua một hộp cơm về nhà trọ, mở mạng xem video gϊếŧ thời gian.

Xem tạp kĩ chủ yếu là xem người, mỗi ngày đều phải đối phó với “đối tác bên A dễ tính” **khiến cô chẳng còn sức lực để đu idol, bây giờ chỉ thích xem mấy chương trình vui vẻ thoải mái gϊếŧ thời gian.
Nhưng banner quảng cáo của “Ẩm thực bốn mùa” được trang web đề cử mục nổi bật, cô cũng tiện tay nhấn vào.
Ngoài dự đoán của cô, mở đầu video không có quảng cái của nhà tài trợ, thay vào đó là một hồi ve kêu râm ran, còn có âm thanh xào xạc gió thổi qua cánh rừng.
Sau đó là một đoạn ngắn lướt qua các tình tiết đặc sắc của tập lần này.

Rừng rậm xanh ngắt, hồ nước trong trẻo, suối nhỏ rì rầm.

Vịt con bơi tới bơi lui, áo quần căng móc phơi dưới nắng trời.

Cà chua mới hái còn vương sương sớm, món ngon qua bàn tay của mọi người…
Từng khung hình tinh tế phối hợp với khúc dương cầm nhẹ nhàng, hòa trong tiếng gió thổi ve kêu, chỉ trong chưa đầy một phút, vẽ nên một khung cảnh mùa hè trong lòng người.
Cắt nối biên tập khá nhuần nhuyễn, hơn nữa chất lượng hình ảnh rất cao, Viên Á dùng màn hình OLED K, từng chi tiết đều có thể thấy rõ ràng.
Nếu như trước đó chỉ ôm tâm thế muốn thử xem sao, vậy thì hiện giờ cô hoàn toàn bị lôi cuốn.
Ngoài cảnh đẹp món ngon, tương tác của khách mời cũng rất tự nhiên, làm ra rất nhiều màn buồn cười.
Tỷ như, khí trời quá nóng mà bọn họ lại muốn ăn dưa hấu.
Bạch Chỉ: “Em muốn ăn dưa hấu.”
Phương Hạ: “Tớ cũng muốn.”
Lục Hòe: “Tôi cũng muốn.”
Tạ Tư Cẩn không lên tiếng, thế nhưng đạo diễn lia ống kính đến gần, rõ ràng là anh cũng muốn ăn.
Tất cả mọi người đều muốn, vậy nhưng không một ai động đậy
“Phì..” Viên Á không nhịn được bật cười, thật là quá chân thật.
Hồi cô còn ở kí túc xá đại học cũng vậy, mọi người đều muốn ăn kem mà không người nào chịu xuống lầu mua, chỉ ngóng chờ xem có ai để đi nhờ xe.
Bốn người uể oải bất động một lúc, Tạ Tư Cẩn lên tiếng: “Lục Hòe, đi gọt dưa hấu.”
Lục Hòe: “Bạch Chỉ, đi gọt dưa hấu.”
Bạch Chỉ: “Phương Hạ, đi gọt dưa hấu.”
Em bé nhỏ tuổi nhất Phương Hạ: “…”
Cha lười chỉ nhóc lười, nhóc lười lại giương mắt nhìn.
Vì vậy cả nhà tiếp tục làm con cá khô nằm còng queo.
Qua mười mấy giây, Tạ Tư Cẩn bỗng nói: “Tôi nhớ chúng ta ăn hết dưa hấu rồi phải không nhỉ?”
Phương Hạ: “Không phải đâu, hôm qua còn dư nửa quả.”
Tạ Tư Cẩn: “Làm gì có, ăn cả rồi.”
“Thật sự còn mà! Không tin em lấy cho anh xem!” Phương Hạ bò lên, ôm nửa quả dưa hấu trịnh trọng nói, “Anh xem? Có phải là còn đây không?”
“À, thì ra tôi nhớ lộn.” Tạ Tư Cẩn xin lỗi, “Ngại quá, thế thì phiền cậu gọt rồi lại mang ra đây đi.”
Phương Hạ không nhận ra có gì sai sai, hì hục gọt dưa.
Trước đây Viên Á thấy bình luận vướng víu nên không mở, giờ xem đến cảnh này không nhịn được mà bật lên.

Quả nhiên, những bình luận lít nha lít nhít đều là ha ha ha ha ha ha.
【Cười chết, hóa ra anh lại là người như vậy đó Tạ Tư Cẩn!!】

【Má, mưu mô quá trời!】
【Ha ha ha Phương Hạ bé nhỏ thật đáng thương! Sao em lại để thiệt thòi như thế, bị Bạch Chỉ bắt nạt đã đành, giờ lại bị Tạ Tư Cẩn ăn hiếp! 】
【Học được rồi nha, tối về thực hành với bố mẹ.】
【Ờ lúc tôi vẫn còn được cho tiền tiêu vặt, cũng thực hành với bố mẹ rồi đó.】
Nhưng vẫn có khoảnh khắc khiến người ta cảm thấy thật ấm áp.
Tỷ như Phương Hạ lặng lẽ chạy vào rừng hái nấm, cậu muốn cho cả nhà một bất ngờ nhưng không ngờ lại bị lạc đường.

Một cây nấm ăn được tìm mờ mắt cũng không thấy, tìm đến khi người dính đầy bụi đất, khi trở về trời cũng tối đen.
Cậu tưởng mình sẽ bị trách mắng, nào ngờ đến một câu phàn nàn bọn họ cũng không nói, chỉ chịu đói bụng chờ cơm đứa em nhỏ.

Hơn nữa trưa hôm sau, Bạch Chỉ còn yên lặng làm bát súp nấm mà Phương Hạ thích.
【Cực kì giống dáng vẻ bạn chạy đi chơi quên giờ cơm hồi bé.】
【Nhưng Bạch Chỉ là một người dịu dàng an ủi cậu, mà mẹ tui thì sẽ chỉ đánh tui thui.】
【Ôi đây chính là cảm giác có nàng tiên ốc trong nhà sao? Thật hạnh phúc!】
【Hu hu, xin ông trời ban cho toi một người bạn trai như vậy đi mà! 】
: Nàng tiên ốc hay cô gái Điền Loa là nhân vật trong truyện dân gian Trung Quốc.

Nội dung khá tương tự với bài thơ “Nàng tiên ốc” (Phan Thị Thanh Nhàn) trong sách Tiếng Việt lớp 4 của nước mình hay câu chuyện nàng Tấm chui vào quả thị giúp đỡ bà cụ, chỉ khác nhân vật chính ở đây là một chàng trai nhà nghèo mồ côi cha mẹ Tạ Đoan.

Tiên nữ Điền Loa hạ phàm hóa vào con ốc giúp đỡ Tạ Đoan, khi bị phát hiện thì phải để lại vỏ ốc, bay về trời.

Vốn đợi mười năm sung túc nhưng nay nhân dạng bị nhìn thấy, Điền Loa phải trở về trời, Tạ Đoan về sau cũng không thể giàu có được nữa, để lại vỏ ốc đựng lương thực, sẽ cần sau này.
Đã lâu Viên Á chưa xem một chương trình tạp kĩ nào thư giãn như vậy.

Vừa xem, cô vừa gửi ảnh vào nhóm chat phòng kí túc đại học: Các chị em, đề cử một show mỹ thực! Ăn ngon nhắm!
[ảnh][ảnh][ảnh]
Ha ha ha, đoạn đút dâu làm tui cười chết rồi! Nhất định phải xem!
Chị hai cùng phòng cũng xông ra: Cậu cũng đang xem à?
[ảnh][ảnh][ảnh]
Phong cảnh quá đẹp, ôi, tui cũng muốn đi.
Em ba: Gì vậy? Đẹp như thế sao?
Viên Á: Nhảy hố không sợ thiệt.
Bé tư chỉ mải đu idol: A a a, nam thần của em đó!! Đây là tống nghệ của chồng em này! Công tử Tạ vẫn siêu đẹp trai như vậy!

Fan đu idol thì ngắm khách mời, đủ loại phân đoạn và biểu cảm hài hước lưu truyền rộng rãi đâu đâu cũng thấy.

Khán giả thông thường lại ngắm phong cảnh và đồ ăn ngon, các hình ảnh đẹp mắt được chia sẻ các mấy diễn đàn.

Thậm chí còn có người dùng âm thanh trong chương trình làm tiếng ồn trắng giúp tập trung học tập.
Giai đoạn trước quảng cáo sớm, thêm nữa fan của các nghệ sĩ cũng tích cực tuyên truyền cho thần tượng nhà mình, kì phát sóng đầu tiên của “Ẩm thực bốn mùa” vừa công chiếu đã bùng nổ.
Chương trình và mấy vị khách mời liên tiếp bao thầu vài vị trí tìm kiếm nóng.

Ngoài Tạ Tư Cẩn và Phương Hạ vốn được nhiều người yêu thích, thì cái tên Bạch Chỉ cũng được khán giả chú ý đến.
Không có ai lại không thích một chàng trai vừa mềm mại lại ngọt ngào, đảm đang bếp núc, lại còn tỉ mỉ đáng tin cậy.

Tòa nhà Truyền thông Duệ Tân.
Lưu Nhất Hải vừa xem show trên máy tính, vừa lướt tay làm mới Weibo của Bạch Chỉ trên điện thoại, gương mặt hưng phấn đến mức đỏ bừng.
Trong vòng một tuần quay chương trình kia, lượng người hâm mộ trên Weibo của Bạch Chỉ cứ rải rác mà tăng thêm mấy trăm nghìn.

Tập đầu phát sóng tối nay khiến con số nhảy lên tận gần một triệu người.

Nếu cứ giữ vững đà này, đến khi kết thúc chương trình không chừng có thể tăng thêm mấy triệu lượt theo dõi.
“Anh Lưu, dạo này Bạch Chỉ phát triển không tồi nhỉ.” Khứu giác của mấy người trong giới giải trí có khi còn nhạy hơn mũi chó, bản lĩnh mượn gió bẻ măng lại càng điêu luyện, bây giờ đã có người bắt đầu lấy lòng.
“Ôi chao, cũng là do cậu ấy không chịu thua kém thôi.” Nghệ sĩ dưới trướng hết mình, giọng nói của Lưu Nhất Hải cũng rền rĩ hơn, “Cho dù không lấy được tài nguyên của công ty, cũng sẽ rất linh hoạt.”
Chu Hàm Khôn đang đi ngang qua lưng Lưu Nhất Hải, nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống.
Gã vừa đóng một bộ tiên hiệp chìm nghỉm, tạp kĩ “Chúng ta đi du lịch” đến bọt cũng không sủi, lại còn bị bêu ra hai mặt xấu.

Sếp lớn còn mới gõ đầu cảnh cáo, không ngờ vừa đi ra đã bị người khác cạnh khóe.
Chu Hàm Khôn trưng bộ mặt lạnh lẽo như đá đi dọc hành lang, có bao người chào hỏi cũng chẳng thèm liếc nhìn.
“Bạch Chỉ chẳng phải là bám víu lấy Phương Hạ mới phất được sao.” Người đại diện đóng cửa lại, nhẹ giọng động viên, “Đừng suy nghĩ nhiều, một đứa tuyến ba nhỏ nhoi thôi mà, không thể lung lay thân phận anh cả Duệ Tân của cậu được.”
“Tôi còn cần anh nhắc nhở sao?” Chu Hàm vắt chéo hai chân, tựa như không để mấy lời vừa rồi ở trong lòng.
Tính tình gã không tốt, nhưng vào nghề nhiều năm, từ lâu đã học được cách khống chế cảm xúc.
Người đại diện thở phào nhẹ nhõm, vội vã nói: “Đúng đúng đúng, đó là đương nhiên rồi.”
“Nhưng vì sao tôi lại nghe nói…” Ngón tay trỏ của Chu Hàm Khôn hờ hững gõ lên tay vịn ghế, đột ngột chuyển đề tài, “Phía trên đưa tài nguyên “Tà không thắng chính” cho Bạch Chỉ?”
Hiện nay hôn nhân đồng tính đã hợp pháp được hơn một năm, kịch bản đam sửa đang trở thành miếng bánh thơm, không ít nghệ sĩ mới nổi đều tích cực tham gia.

Bộ tiên hiệp của Chu Hàm Khôn rating chạm đáy, nếu không phải tìm công ty mua số liệu thì gã phải ném mặt mũi ra Thái Bình Dương rồi.

Bạch Chỉ kia thì đang bước từng bước ổn định mà đi lên, các vị trên cao đã bắt đầu có khuynh hướng đưa tài nguyên cho bên đó.
Gã quyết không thể để chuyện như vậy xảy ra.

Gã mới chính là nghệ sĩ đứng đầu Truyền thông Duệ Tân, không ai có thể làm lung lay vị trí của gã.
“Chỉ là một cơ hội thử vai thôi.” Sắc mặt người đại diện hết trắng xanh, vừa mắng mình ngu ngốc vạ miệng, vừa ôn tồn nói, “Đạo diễn luôn chọn người theo kĩ năng diễn xuất, cậu diễn nam chính nhiều như vậy, Bạch Chỉ làm gì có cửa so với cậu?”
“Điều này cũng đúng.” Lông mày Chu Hàm Khôn cuối cùng cũng giãn ra, gã lăn lộn diễn xuất gần mười năm, chẳng mấy người có thể đánh bại gã.

Người đại diện: “Vậy bây giờ đọc nguyên tác một chút nhé?”
“Để sau đi, hiện tại tôi bận lắm.” Chu Hàm Khôn mở kỳ phát sóng đầu tiên của “Ẩm thực bốn mùa” lên, lạnh lùng nói, “Nhưng mà tôi muốn xem xem, Bạch Chỉ nổi lên nhờ cái quái gì.”
Gã vốn định chê bai, mà không ngờ, chương trình tạp kĩ hai tiếng có lẻ, gã cứ thế xem hết một mạch.
“…”
Nhạc kết chương trình vang lên, cuối cùng gã cũng không giữ nổi vẻ tao nhã thông thường, chửi bậy một tiếng.
Khỏi nói, cmn hay thật không đùa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.