Bạn đang đọc Em Muốn Trốn Sao Bảo Bối: Chương 107
“Bảo bối, bọn anh sắp đến rồi, tình hình bên ngoài cửa như thế nào rồi?” Lăng Chi Hiên quan sát khu vực bên dưới trực thăng, nhìn cảnh tượng hoang tàn không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được nữa.
Trên các con đường lớn, hàng loạt các loại xe đâm vào nhau, khói đen bốc lên mù mịt, người rượt người chạy, ánh mắt dữ tợn ánh mắt sợ hãi, xác người hay những bộ phận cơ thể bị đứt lìa nằm vương vãi khắp nơi, người bị đè xuống đường la hét bất lực vì bị xé ra thành từng mảnh, máu văng tung tóe đỏ thẫm trên lòng đường, cây cối và nhà cửa xung quanh, thật là một cảnh tượng không thể nhìn tiếp được nữa.
Dạ Nguyệt nghe vậy liền đến vén thảm lên để nhìn ra bên ngoài, tiếng la hét vẫn còn vang vọng đâu đó, cô nhìn thấy bên ngoài có vài con đang lê lết qua lại, những vệt máu đỏ thẫm in hằn lên vách tường đã đóng rêu ở phía đối diện, không chỉ vậy mà trên nền đất máu đen máu đỏ hòa trộn lẫn vào nhau, cô thông báo lại tình hình phía trước cho Lăng Chi Hiên rồi bật loa ngoài điện thoại để tất cả mọi người có thể cùng nhau bàn bạc.
“Bọn chúng đang tập trung ở bên ngoài đường lớn rất đông” Lăng Chi Hiên vừa nói vừa suy nghĩ, nếu giờ anh cho trực thăng đến con hẻm thì tiếng ồn của cánh quạt sẽ thu hút bọn chúng, như vậy chỉ sợ là không thể lần lượt cho từng người leo lên thang dây kịp.
“Vậy có khi nào tiếng cánh quạt sẽ thu hút bọn chúng hay không?” Dạ Nguyệt lo lắng nói.
Lăng Chi Hiên trầm tư nhịp nhịp ngón trỏ trên đùi, điều anh cần là một khoảng thời gian trước khi bọn ngoài đường lớn nghe tiếng trực thăng mà xông vào trong hẻm.
“Nếu như có chỗ nào đó sâu bên trong hẻm cách xa phía đường lớn hơn nữa để giữ một khoảng cách nhất định, chúng ta sẽ có một khoảng thời gian nhất định để lên trực thăng bằng thang dây” Lăng Chi Hiên nhíu mày.
“Đi vào trong vài căn nhà sẽ có một con đường nằm ngang, chúng ta có thể đi sâu vào trong con đường đó cũng được” chú Lưu lúc này mới lên tiếng, ông tất nhiên biết rõ hẻm này trong lòng bàn tay.
“Vấn đề bây giờ là bọn zombie ở trước cửa” Lạc Tiểu Anh thắc mắc, cô không nghĩ là bọn họ có thể chạy vào bên trong mà không phải vượt qua bọn đang lảng vảng bên ngoài.
“Yên tâm, chị với cậu ta có thể lo được” Dạ Nguyệt chỉ chỉ qua Uông Tuấn Kiệt, cô vẫn luôn mang theo thanh đoản kiếm mà Hiên tặng. “Cậu có mang theo vũ khí không?”
“Tôi có dao găm” Uông Tuấn Kiệt ung dung nói.
“Hơ, hai người đi uống trà mà lại mang theo “hàng” à?” Hà Tiểu Y ngạc nhiên.
“Vốn chỉ định phòng thân nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này” Uông Tuấn Kiệt xua xua tay, con dao này là con dao do một người bạn thân thiết của anh thiết kế rồi làm quà tặng lại cho anh vào cuối năm trung học, lúc đi lăn lộn khắp nơi trên thế giới anh luôn mang theo nó bên mình, là vật bất ly thân với anh.
“Đến giờ rồi, mọi người phải chạy vào bên trong hẻm ngay bây giờ” Lăng Chi Hiên đã nhìn thấy con hẻm ngay phía xa xa trước mắt.
“Mọi người mở cửa, mình với Tuấn Kiệt sẽ ra trước khử đám bên ngoài” Dạ Nguyệt đưa điện thoại cho Lưu Ánh Nhật rồi rút kiếm ra, chuẩn bị sẵn sàng cùng Uông Tuấn Kiệt đang đứng bên cạnh cô.
“Cẩn thận nhé Nguyệt Nguyệt” Lạc Tiểu Anh và Hà Tiểu Y lo lắng.
Chú Lưu và Lưu Ánh Nhật mở cửa, Dạ Nguyệt và Uông Tuấn Kiệt nhanh chóng bước ra khoảng hành lang nhỏ phía trước, vừa thấy con người thì vài con zombie ở gần đó lập tức nhào về phía cả hai.
Nhưng bọn chúng chỉ có thể kêu gào điên cuồng ra sức vươn tay xô đẩy vào bên trong vì đã bị hàng rào lưới bằng sắt chặn lại.
Nhanh như chớp, Uông Tuấn Kiệt rút dao găm ra, không cần nói nhiều anh đâm thẳng vào đầu một con khiến nó trượt dài từ hàng rào xuống nền đất, vết máu đen thẵm phun ra xung quanh.
Bên này Dạ Nguyệt cũng đã nhanh chóng đâm vào trán một con ở trước mặt cô, cảm giác rùng rợn vẫn khiến cô nổi da gà vì phải trực tiếp làm việc này, nhưng bây giờ chiến đấu để bảo vệ những thứ quan trọng với mình thì quan trọng hơn.
Rất nhanh chóng cả hai đã giải quyết xong vài con zombie đó, Dạ Nguyệt ra hiệu cho mọi người bước ra. Nhìn xác người đang xếp chồng lên nhau trước cửa mà bốn người không khỏi hãi hùng, thêm mùi xác thối hắt vào mũi mà ai cũng nhíu mày bịt kín mũi lại.
“Cậu và chú Lưu đi đầu dẫn đường, tôi sẽ đi cuối để yểm trợ phía sau, cậu sử dụng thanh đoản kiếm của tôi” Dạ Nguyệt đưa kiếm cho Uông Tuấn Kiệt trong khi chú Lưu mở cửa rào lưới, vì anh đi đầu nên sẽ phải là người giải quyết hết đám zombie cản đường phía trong thật nhanh gọn, sử dụng dao găm không linh hoạt bằng sử dụng kiếm.
“Được nhưng chị phải cẩn thận a, chị dâu mà xảy ra chuyện gì thì có một trăm cái mạng tôi cũng không gánh nỗi” Uông Tuấn Kiệt dù không muốn nhưng cũng phải nhận, ở đây ngoại trừ anh và chị dâu thì không ai chiến đấu được, anh đành đưa dao găm lại cho Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt gật đầu rồi nhỏ giọng dặn dò cả bọn: “Chúng ta phải chạy thật im lặng, nhất định phải hạn chế tối đa tiếng động phát ra”
Hàng rào vừa mở, Uông Tuấn Kiệt chạy đầu theo chỉ dẫn của chú Lưu bên cạnh, tiếp theo là Lạc Tiểu Anh và Hà Tiểu Y, Lưu Ánh Nhật theo sau họ, cuối cùng là Dạ Nguyệt yểm trợ phía sau.
Uông Tuấn Kiệt chém phân nữa đầu con zombie đầu tiên ở gần nhất, máu đen văng lên vách tường và nền đất, bọn zombie đang lang thang phía trong nghe thấy động tĩnh liền xoay đầu, đôi con ngươi đỏ ngầu nhỏ xíu kéo theo những tia máu đen chạy dọc xung quanh tròng mắt, bọn chúng gầm gừ điên dại rồi lao về phía cả bọn.
Bốn người đi ở giữa không khỏi kinh hãi, tim nện thình thịch như trống trận, tay không tự chủ bịt kín miệng của mình để không phải hét lên kinh hoàng.
Dạ Nguyệt kiên quyết nhỏ giọng nói: “Tiếp tục chạy, đừng dừng lại” cô có thể nhìn thấy vài con zombie đầu hẻm bên ngoài đường lớn đã đánh hơi thấy động tĩnh bên trong này.
Uông Tuấn Kiệt một lúc chém bay đầu hai con zombie, anh không chần chừ một phút giây nào, không mệt mõi vừa chạy vừa chém hết con này đến con khác, đảm bảo không con nào có thể tấn công những người phía sau.
Khi cả nhóm chạy đến ngã rẽ hướng vào con đường nằm ngang, một con zombie dữ tợn bị xé toạt ổ bụng vọt ra từ phía trong của căn nhà bên cạnh, gào hét điên dại nhào lên Lưu Ánh Nhật thì Dạ Nguyệt kịp thời đâm mạnh vào thái dương của nó, nó trợn mắt ngã xuống đất kéo theo Lưu Ánh Nhật cũng ngã theo, máu đen cùng thịt vụn và nội tạng của nó vươn vãi khắp người cô, mùi hôi thối nồng nặc như xông thẳng đến não cô.
“Cậu không sao chứ?” Dạ Nguyệt nhanh chóng kéo Lưu Ánh Nhật đứng dậy, lúc này cô có thể thấy khuôn mặt của Ánh Nhật tái lại trắng bệt, đôi mắt mở lớn kinh hoàng.
Quá khủng khiếp rồi, hiện thực lại càng khủng khiếp hơn những gì cô nghĩ, Lưu Ánh Nhật bàng hoàng sững người.
“Tiểu Anh, kéo Ánh Nhật đi” Dạ Nguyệt đẩy Lưu Ánh Nhật về phía trước, cô xoay người, ánh sáng lạnh lẽo của con dao bạc lóe lên, găm thẳng vào giữa trán của con zombie mới vừa lao từ phía sau lên.
Tiếp theo đó, hai con zombie khác cũng nhào về phía cô, Dạ Nguyệt vừa rút mạnh dao ra khỏi đầu con kia vừa đạp mạnh vào một con cho nó ngã về phía sau, con còn lại thành công nhào lên người cô, cô bị đẩy té xuống đất nhưng lại nhanh như chớp đâm mạnh vào thái dương của nó.
Nhanh chóng đẩy cơ thể nặng nề của nó ra, cô chưa kịp đứng dậy thì con zombie kia đã nắm lấy chân cô, thêm hai con nữa chạy đến nhào thẳng về phía cô.
Bên này Uông Tuấn Kiệt đang kẹt với đám zombie ở hai phía bên trong hẻm, anh liên tục chém bay đầu từng con một, nhưng do bọn chúng lao ra từ hai phía bên trong hẻm và bên trong nhà nên đông hơn mọi người nghĩ.
Trong tích tắt Dạ Nguyệt rút mạnh chân ra khỏi chiếc giày thể thao của mình thoát khỏi con zombie đang nắm chân cô, không chần chừ cô lộn người về phía sau để tránh hai con zombie nhảy vào mình.
Không ngờ cô bị một con zombie từ đâu vọt ra vươn tay từ bên trong hàng rào sắt của ngôi nhà ngay bên cạnh chụp đuôi tóc, kéo mạnh cô về phía nó, cô mất đà ngã xuống đất.
Ba con zombie kia đứng dậy lại điên dại lao về phía cô, một con nhào được lên người cô, cô nhanh chóng gập chân lại để tạo khoảng cách giữa cô và nó, nó gào lên dữ tợn há miệng máu đen ngòm tấn công xuống mặt cô nhưng cô đã kịp dùng dao đâm xuyên từ cổ họng nó lên phía trên, máu đen lại phún ra không ngừng.
Lúc này, một trong hai con zombie kia đã chụp được một tay của cô, vì cô còn đang bị đè nặng chưa kịp đẩy con zombie đã chết xuống thì con zombie còn lại đã ngã nhào lên xác con zombie kia, nó há miệng cố gắng trườn xuống tấn công cô.
Nhanh như chớp Dạ Nguyệt né được cái miệng hôi hám đầy máu đen của nó, nhưng con kia cũng đang há miệng cắn vào tay cô…
Chíu! Chíu! Hai phát đạn được bắn ra từ nòng súng giảm thanh ghim thẳng vào đầu hai con zombie đang tấn công Dạ Nguyệt, phát đạn thứ ba ghim thẳng vào giữa trán con zombie đang kéo mạnh đuôi tóc của cô.
Phạch! Phạch! Phạch! Tiếng trực thăng xuất hiện trên bầu trời xanh thẵm không một gợn mây, luồng gió mạnh xoáy xuống ở chỗ Dạ Nguyệt đang nằm, Dạ Nguyệt bất giác che tay lên để cản cơn gió, cố gắng mở mắt để nhìn phía trên.
Một bóng đen cao lớn từ trên trời bay xuống ngay phía trên đầu cô, xác hai con zombie nặng nề bị quăng sang một bên, cô ngửa cằm nhìn ngược lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm đập vào trong mắt cô đầu tiên.
“Em còn muốn nằm đó?” Lăng Chi Hiên nghiến răng nói, anh vươn tay ra.
Dạ Nguyệt lập tức nắm tay anh bật người đứng dậy, cô mỉm cười tươi rói: ” Chào anh”
“Chút nữa sẽ phạt em sau” Lăng Chi Hiên hừ một tiếng búng vào trán nhỏ của cô, nhìn quần áo của vợ yêu toàn là máu đen, hơn nữa mới vừa nãy nhìn thấy tình cảnh đó tim anh như rơi khỏi lồng ngực, không cần nói anh lập tức vừa thả dây xuống nhảy khỏi trực thăng vừa bắn vào đầu đám zombie chết tiệt đó cứu bảo bối của anh.
Bất ngờ Lăng Chi Hiên kéo Dạ Nguyệt ôm vào trong lồng ngực, xoay người một vòng đạp mạnh vào con zombie đang nhào về phía Dạ Nguyệt, anh không chần chừ bắn vào đầu bốn năm con zombie khác vừa gào thét xông đến hai người, tất nhiên con zombie kia vừa ngồi dậy cũng bị anh bắn chết không nương tay.
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang vùi mặt vào trong lồng ngực ôm chặt lấy anh, bất giác cong khóe môi: “Bên thắt lưng của anh có súng, em lấy một cây đi Bảo bối” rồi lại ngẩn đầu lên bắn vào đám zombie vẫn đang điên cuồng xông vào đây để yểm trợ cho Uông Tuấn Kiệt và Dương Lãnh Thiên giải quyết hết bọn zombie bên trong.
Dạ Nguyệt tranh thủ hít hà mùi hương quyến rũ quen thuộc của người nào đó để nạp lại năng lượng, tiện thể rút một cây súng ngắn bên thắt lưng anh, nạp xong năng lượng cô ngẩn đầu vươn tay bắn vào bọn zombie để hỗ trợ cho anh.
Uông Tuấn Kiệt và Dương Lãnh Thiên cuối cùng cũng giải quyết hết bọn zombie ở phía trên trong, cả bọn tiếp tục chạy rẽ sang con đường nằm ngang, lúc này Uông Tuấn Kiệt và Dương Lãnh Thiên đều lui về phía sau giúp Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt.
Lúc này trực thăng của Từ Cảnh và Từ Cát cũng đến cùng một lúc, tiếng cánh quạt của hai chiếc trực thăng thu hút đám zombie ở khu vực gần đó bên ngoài đường lớn, bọn chúng tất nhiên không chừng chừ lao về phía phát ra tiếng động.
“Thả thang dây xuống” Lăng Chi Hiên nói vọng lên, bên trong này quá hẹp chắc chắn không đủ chỗ để trực thăng đáp.
Một bên trực thăng Lạc Tiểu Anh leo lên đầu tiên, trong khi đó bốn người đứng bắn yểm trợ ở vòng ngoài, Từ Cát và Từ Cảnh cũng bắn yểm trợ từ trên trực thăng, vài con zombie lao vào từ bên ngoài đường lớn đều bị bắn chết, nhưng bọn chúng càng ngày kéo vào càng đông, không chỉ bị thu hút bởi tiếng động mà bọn chúng còn chạy theo bầy, một con bị đánh động là cả bầy chạy theo phía sau.
Theo sau Lạc Tiểu Anh là Hà Tiểu Y và chú Lưu leo lên thang dây.
“Bảo bối, em lên trước đi” Lăng Chi Hiên kéo Dạ Nguyệt về phía sau mình, Dạ Nguyệt gật đầu leo lên thang dây của trực thăng còn lại.
Lúc này, đám zombie thật đông từ đường lớn đã lao vào bên trong hẻm, con nào con nấy như điên dại gào hét, đâm đầu chạy điên cuồng, lao về phía tiếng động của cánh quạt, có thể thấy được hàng trăm con đang tập trung chen chúc kéo dài bu quanh phía đầu hẻm, chẳng mấy chốc mà những con đầu tiên đã chạy đến chỗ mọi người đang đứng, dù bị bắn nhưng con này té xuống thì con khác lại lao vào không chút ngơi nghỉ.
“Không kịp rồi, mau bám vào thang” Lăng Chi Hiên hét lên.
Uông Tuấn Kiệt đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng của Lưu Ánh Nhật rồi túm lấy thang dây, cùng lúc đó Dương Lãnh Thiên và Lăng Chi Hiên cũng nhanh chóng phóng lên một bậc thang.
“ĐI!” Lăng Chi Hiên vừa bắn vào đám zombie vừa gầm lên ra chỉ thị.
Hai chiếc trực thăng nhanh chóng bay thẳng lên phía trên bầu trời, vài con zombie không bỏ cuộc phóng lên chụp lấy chân Lăng Chi Hiên và Dương Lãnh Thiên nhưng đều bị bọn anh lạnh lùng bắn hạ.
Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ một đám đông nghẹt zombie kéo dài từ chỗ mới vừa rồi ra đến đầu đường, lại có thêm trăm con đang bu quanh thật đông ở phía trước hẻm.
***0w0***
Sau khi đã yên ổn ngồi vào bên trong trực thăng, Lăng Chi Hiên nói vào thiết bị liên lạc bên tai trái của anh: “Tuấn Kiệt, cậu đưa mọi người về Trung Tâm”
“Vâng” Uông Tuấn Kiệt lúc này cũng đã được gắn thiết bị liên lạc bên tai, trả lời.
Cứ tưởng thế là xong không ngờ Uông Tuấn Kiệt lại nghe thêm câu tiếp theo: “Tôi sẽ tính sổ với cậu sau”. Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống lạnh lẽo đến mức khiến anh tưởng như mùa đông tháng chạp mới vừa quét qua, lần này anh chết chắc rồi, ai cứu mạng aaaa.
Bên trực thăng này, Dương Lãnh Thiên, Từ Cát và Từ Cảnh đều nghe rõ ràng câu Lăng Chi Hiên vừa nói, ba người xoay đầu nhìn nhau dở khóc dở cười.
“Hiên” Dạ Nguyệt ngồi trầm ngâm từ lúc lên trực thăng đến giờ mới lên tiếng. “Tại sao Tuấn Kiệt lại ôm lấy Ánh Nhật lên trực thăng bên kia trong khi trong kế hoạch Ánh Nhật sẽ đi cùng với chúng ta a?”
Lăng Chi Hiên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ngồi cạnh, mắt mở to nhìn anh thắc mắc, nhìn đến quần áo cô bị nhuốm bẩn bởi máu đen cùng thịt vụng, anh bất giác nhíu mày: “Lãnh Thiên”
Dương Lãnh Thiên lập tức đưa hộp y tế được chuẩn bị riêng, rồi kéo xuống tấm vải đen dày tách biệt hai người bọn họ với tất cả những người còn lại trên trực thăng.
Dạ Nguyệt ngạc nhiên nhìn ngó tấm vải, nó rất dày, khó mà nhìn xuyên qua nó được a.
Người nào đó cởi bỏ áo sơ mi trắng bị nhuốm máu đen của mình để lộ ra chiếc áo thun màu đen sạch sẽ, anh lại tiếp tục cởi bỏ chiếc quần dài mà anh đang mặc, sau đó anh nhanh chóng mở hộp y tế, bên trong là dụng cụ y tế, kèm theo đó còn có bình nước, khăn ướt và quần áo sạch. Anh không nói gì kéo cô xoay người qua, tự tay cởi quần áo dơ trên người cô xuống.
“Anh làm gì đó?” Dạ Nguyệt nhỏ giọng nắm lấy tay anh giữ lại trong khi anh đang tháo cúc áo của cô, hơi lo lắng mọi người bên kia tấm vải.
“Em định mặc quần áo dơ à?” Lăng Chi Hiên nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ nào đó.
“Nhưng chút nữa đến sân bay chúng ta cũng phải chiến đấu, đâu cần thay a” Dạ Nguyệt nhíu mày sau đó cô như nghĩ ra gì đó. “Phương án thứ hai chỉ là gạt em phải không?”
“Không, là thật. Chúng ta sẽ đến sân bay” Lăng Chi Hiên kéo tay vợ yêu ra, tiếp tục cởi áo của cô, rồi đến quần dài, tất nhiên cả áo lót và quần lót.
“Vậy còn Ánh Nhật?” Dạ Nguyệt nhướng mày.
Đột nhiên, Lăng Chi Hiên nhấc bổng Dạ Nguyệt lên đặt cô ngồi trên đùi anh theo kiểu đối diện nhau, Dạ Nguyệt giật mình bụm miệng lại để không hét lên, cô vùng vẫy muốn trở về chỗ ngồi của mình, anh đang định làm gì vậy a?
“Yên nào” anh nhíu mày thì thầm, rồi anh kiểm tra khắp một lượt cơ thể cô, hết sức chăm chú nghiêm túc dùng khăn ướt lau sạch bùn đất và những vết máu đen còn sót lại trên người cô không chừa chỗ nào.
Trong khi đó Dạ Nguyệt cứng người nín thở ngồi yên không dám vùng vẫy hay cử động nữa, vì sợ thứ to lớn cứng rắn cô đang ngồi lên ở bên dưới chỉ được che chắn bởi chiếc quần đùi của người nào đó.
“Lúc này là lúc nào mà anh còn…” Dạ Nguyệt đen mặt.
Lăng Chi Hiên cong khóe môi, cúi đầu cắn vào miệng nhỏ của cô. Dạ Nguyệt cố đẩy anh ra nhưng đã bị giữ chặt, môi lưỡi bị anh mút hôn điên cuồng, day dưa rượt đuổi dù cho cô có tránh né như thế nào, cô siết lấy tóc anh, cuối cùng không tự chủ bị cuốn vào nụ hôn thật sâu, tay anh vuốt ve da thịt mềm mại của cô, lần mò đến hai gò bồng đảo mà xoa nắn trêu chọc vào hai điểm màu hồng nhạy cảm của cô.
“Anh… lưu manh” Dạ Nguyệt đẩy anh ra hít lấy hít để không khí, giờ cô thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì nữa a.
“Phạt em đó” Lăng Chi Hiên véo má đã ửng hồng lên vì bị trêu chọc của vợ yêu, anh lấy quần áo sạch mặc vào cho cô, nói rõ hơn là trang bị áo chống đạn cùng những thứ khác, chính tay mặc vào cho cô. “Ngay từ đầu anh đã không có ý định để cô gái đó đi theo, vì sẽ càng gây ra nhiều bất lợi cho việc tiếp cứu cậu ta”
“Vậy nên anh mới bảo Lãnh Thiên gọi điện nói riêng với Tuấn Kiệt, bảo cậu ta đến lúc thích hợp thì mang theo Ánh Nhật cùng lên trực thăng trở về Trung Tâm?” Dạ Nguyệt vừa suy luận vừa nhanh chóng phối hợp với anh mặc quần áo vào, chuyện này thì cô làm nhanh lắm a. Và cô nhận ra đã trách lầm anh rồi, thì ra anh muốn trang bị đầy đủ mọi thứ để cô có thể sẵn sàng chiến đấu.
“Cởi đồ của em thật khó, còn lúc mặc vào thì lại nhanh đến bất ngờ” Lăng Chi Hiên nhỏ giọng lầm bầm, nhưng anh không phủ định suy luận của Dạ Nguyệt chứng tỏ cô đã đoán đúng.
Dạ Nguyệt nghe được, cô dở khóc dở cười: “Anh cũng phải xem thời điểm nữa chứ”
Lăng Chi Hiên tất nhiên không có ý định làm gì vợ yêu ở chỗ này, anh không muốn ai ngoài anh nghe được tiếng ngâm nỉ non quyến rũ của vợ yêu, chỉ là nhìn cơ thể nhỏ nhắn trần trụi mềm mại đã cùng với anh trầm luân hết lần này đến lần khác thì cũng khó tránh khỏi phát sinh dục vọng ham muốn vợ yêu.
Anh kéo vợ yêu ôm chặt vào lòng, thì thầm bên tai cô: “Lúc nhìn thấy em ở dưới đó bị bọn chúng hung hăng tấn công, tim anh như muốn ngừng đập, rồi em lại biểu hiện như chẳng có việc gì xảy ra làm anh chỉ muốn đè em xuống dưới thân trừng phạt em cho đến khi em khóc ngất lên cũng mặc kệ”
“Này này này anh lấy đâu ra cái tư tưởng nguy hiểm như vậy hả?” Dạ Nguyệt ngẩn đầu đen mặt đấm vào ngực anh.
“Nếu em còn để anh nhìn thấy tình cảnh đó một lần nữa thì anh không đảm bảo sẽ không thực hiện hình phạt đó” Lăng Chi Hiên vuốt vuốt eo nhỏ rồi trượt tay xuống mông cô xoa xoa bóp bóp, vật nào đó bên dưới vẫn luôn trong trạng thái cứng rắn giống như đang cảnh cáo chứng minh cho lời nói của anh.
Nhìn vào đôi mắt đen láy nghiêm túc, dù tay anh có đang làm chuyện không đứng đắn nhưng cô thật sự tin anh không nói đùa.
Trong khi chờ đợi phản ứng của vợ yêu, tay còn lại của người nào đó tranh thủ luồn vào bên trong áo chống đạn của cô đẩy một bên áo trong lên, không khách khí xoa nắn vào ngọn đồi đầy đặn mềm mại. Dạ Nguyệt nhận ra liền híp mắt nhìn anh như muốn nói anh còn không mau dừng lại a.
Lúc này Dương Lãnh Thiên đột nhiên lên tiếng ở bên kia tấm vải: “Phu Nhân, có người muốn nói chuyện với cô”
Lăng Chi Hiên: “…”
Người nào đó thở dài rút tay về, anh để cô ngồi lại vị trí bên cạnh mình, mau chóng tự trang bị cho bản thân mình.
“Có cần em giúp gì không?” Dạ Nguyệt nhìn nhìn nơi nào đó còn đang cộm lên, cô vừa buồn cười vừa chọc tức anh.
Anh nâng cằm cô lên cắn vào môi cô: “Anh sẽ đòi lại hết một lượt sau khi giải quyết xong vụ này”
Dạ Nguyệt: “…”