Bạn đang đọc Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không? – Chương 63: Mang thai – Vui buồn lẫn lộn
Tại ngôi nhà họ Trương
-Bây giờ cậu định xử lý chuyện này như thế nào? Con nhóc đó đã chạy thoát và bây giờ có lẽ Vũ Khánh Băng hắn ta đã biết
-Tôi thành thật xin lỗi nhưng ông yên tâm tôi đã điều tra ra tên đó rất yêu con nhóc ấy. Chúng ta sẽ bắt nó và đòi một khoảng tiền chuộc lớn haha
-Haha có lẽ như thế rồi chúng ta sẽ đi khỏi nới đây tìm một cuộc sống sung sướng haha
Ngày hôm sau nó cùng Hân đến bệnh viện kiểm tra, cầm tờ kết quả trên tay mặt nó tái mét, tay run run
-Kết quả sao rồi?
-Tao…tao…
Hân giật lấy tờ giấy trên tay nó, nó giật lại nhưng không kịp
-Mày…mày có thai 4 tuần? Là của anh Băng?
-Tao…
-Hihi để tao báo tin cho anh Băng mừng
-Đừng…tao không muốn
-Sao? Tại sao không cho anh Băng hay
-Tao không muốn…anh ấy đến với tao vì trách nhiệm mày hiểu không? – Nó khóc
-Thôi mày đừng khóc, tao hiểu…thôi mình về thôi, mày cố gắng chăm sóc bản thân. Bây giờ mày không chỉ lo ình mày nữa biết chưa hả? – Hân cho nó một tràn
-Hihi tao biết rồi – Nó xoa xoa cái bụng, miễm cười với hạnh phúc “Dù anh ấy không thương mình nhưng có nó mình đã hạnh phúc rồi”
Cùng Hân về đến nhà, nó chào tạm biệt Hân rồi quay ra chiếc taxi, Hân muốn nói với nó điều gì đó nên quay lại thì nhìn thấy nó đang bị một nhóm người vây quanh, người tài xế láy taxi cũng biến đâu mất
-Mấy người là ai mau thả cô ấy ra, Hân đi lại nhưng không thể bước tiếp nữa, bụng cô đau dữ dội, máu…
-Hân mày sao thế? Nó hét lên
-Tao…đau…bụng…quá…
-Mau gọi Nhật Bảo…Nó hét lớn lên, bọn chúng đẩy nó lên xe
Hân lấy điện thoại ra bấm số Nhật Bảo nhưng chỉ kịp bấm số gọi rồi nhỏ ngất đi
-Vợ gọi anh gì thế? Nhớ anh sao?
-….
-Alo sao không trả lời anh
-….
-Alo em…sao thế…trả lời anh đi…
Mất bình tĩnh, Nhật Bảo lấy xe chạy một mạch về nhà
-Hân em sao vậy? Nghe anh gọi không?
Vội bế Hân đến ngay bệnh viện, đi qua đi lại chờ đợi trong nỗi lo lắng thật sự Nhật Bảo điên lên mất…không hiểu chuyện gì đã xảy ra…Hai giờ đồng hồ trôi qua mà bác sĩ vẩn chưa ra, nỗi lo lắng dồn nén khiến cậu muốn đập phá cái bệnh viện chết tiệt này
Bảo Trân, Phi Nhân cùng lúc đó chạy vào
-Chị hai sao rồi anh? – Nhỏ lo lắng không kém
-Cậu ấy sao rồi? – Phi Nhân
-Vẫn chưa có kết quả… – Nhật Bảo ngồi ôm đầu
-Không sao đâu…anh đừng quá lo lắng
Cạch, cánh cửa phòng mở ra, tiếng em bé khóc làm cho lòng ai đó hạnh phúc
-Vợ tôi, cô ấy sao rồi?
-Chúc mừng anh, chị nhà đã sinh một bé trai kháo khỉnh. Nhưng do sinh thiếu tháng nên chúng tôi cần đưa bé qua phòng nuôi dưỡng đặc biệt. Bây giờ cô ấy cần nghĩ ngơi mọi người đừng làm ồn
-Cám ơn bác sĩ – Nhật Bảo vui mừng đi vào bên cạnh giường nhỏ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn thì thầm
-Cám ơn em đã cho anh niềm vui lớn như thế!
Phi Nhân và Bảo Trân vào nhìn Hân một chút rồi ra về