Bạn đang đọc Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không? – Chương 40: Em phải đợi anh, nhất định phải đợi anh
-Các người đã có tin tức gì chưa? Hắn gắt lên trong điện thoại
-Thưa cậu chủ…bọn tôi đang có gắng hết sức…
-Các ngươi làm ăn cái kiểu gì thế hả? Không tìm ra hai người đó các ngươi liệu hồn…Nói xong hắn tắt điện thoại ném thẳng xuống nền
-Anh…đã có tin gì chưa? Phi Nhân hỏi
Hắn lắc đầu, ngồi xuống ghế, tay day day hai bên thái dương….
Nó dần dần tỉnh lại, đầu nó đau kinh khủng…tay chân cử động không được nữa vì hiện giờ nó đã bị trói…nhìn xung quanh nó thấy Bảo Trân cũng trong tình cảnh như nó bây giờ. Gọi nhẹ
-Bảo Trân…Bảo Trân…em sao rồi
Nghe tiếng gọi làm Bảo Trân tỉnh giấc, nhìn sang nó
-Chị…em không cử động được…
-Uhm…chị cũng thế…
-Bọn họ là ai thế sao lại bắt chị em mình…cũng tại em huhu…
-Không đâu….bọn chúng nhắm vào chị…là chị đã liên luỵ em…chị xin lỗi…
-Nếu em không bỏ đi thì đã không…
-Thôi…bây giờ chị em mình phải tìm cách thoát ra khỏi chỗ này đã…
-Dạ…nhưng….
Cạch….cánh cửa được mở ra, một ít ánh sáng len lỏi vào căn phòng âm u bóng tối….
-Tỉnh rồi ah….
-Chị muốn gì? Nó hét lên
-Hahaha…tao muốn mày muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong…hahaha
-Đồ biến thái. Bảo Trân chửi ả ta
-Bốp…câm mồm…đáng lý ra tao sẽ tha ày nhưng mày là chị em tốt của nó…tao sẽ cho nó cảm nhận được những người xung quanh nó bị nó làm cho đau khổ thế nào…hahaha…
-Chị muốn gì? Tôi không cho phép chị làm hại đến họ
-Mày nghĩ mày có đủ tư cách sao…Bốp…bốp…
-Mau thả chị ấy ra? Con quỷ đội lớp người kia – Bảo Trân hét lên khi thấy miệng nó đã vấy máu
-Hahaha…chị em tốt…tụi bây đánh nó cho tao
-Dừng tay…muốn đánh thì đánh mình tôi đừng làm hại em ấy…
-Cứ từ từ…bọn tao sẽ ày niếm mùi vị này hahaha. Đánh cả hai cho tao
Dứt lời một tốp người lau vào đánh nó cả Bảo Trân, đau nhưng nó không khóc không thể yếu đuối, cả Bảo Trân cũng thế….
-Tụi bây cũng cứng đầu lắm, tiếp tục đánh đánh mạnh vào hahaha
Nó nhìn sang Bảo Trân muốn che chở cho đứa em nhỏ này nhưng giờ nó bất lực…một giọt nước mắt rơi ra và nó ngất đi, Bảo Trân cũng không thể chống cự lâu hơn
-Em đánh bọn chúng thế lỡ chúng chết thì hết vui…
-Anh nói quá…em biết khi nào dừng mà hahaha
Đã một ngày trôi qua mà tin tức về nó và Bảo Anh vẫn còn nằm ở dấu chấm hỏi, hắn đã một ngày không ngủ sự mệt mỏi hiện ngay trên khuôn mặt hắn…
-Anh vào nghỉ tí đi…lấy sức lại nữa chứ. Phi Nhân đưa hắn ly sữa
-Cám ơn cậu…Hắn cầm ly sữa định uống thì chuông điện thoại reo lên, bỏ ly sữa xuống bàn
-Alo…
-Anh Khánh Băng anh khoẻ chứ?
-Cô là ai?
-Anh không nhận ra em sao? Hahaha
-Cô là Phương Thuỷ?
Nghe hắn nhắc tên Phương Thuỷ mọi người bàng hoàn nhìn về phía hắn
-Vâng…anh còn nhớ em sao…em thật sự vui mừng…
-Cô gọi tôi có chuyện gì? Tôi nhớ chúng ta chẳng có việc gì cần nói chuyện cả, chào cô!
-Ấy..ấy…Bảo Anh thì có chuyện nói không? Hahaha
-Sao? Cô…cô là người bắt Bảo Anh đi
-Hahaha…
-Em ấy hiện giờ ra sao? Em ấy mà có chuyện gì cô không yên với tôi đâu
-Haha…em biết chứ nên anh hãy đi một mình đến ngôi nhà hoang phía đông thành phố, số zzz, em đợi anh…nhớ chỉ một mình anh…anh biết em nóng tính lắm đấy…hahaha…Tut..tut..tut..
-Alo…alo…Ầm…cái bàn bị hắn hất tung lên
-Sao rồi anh Băng…. – Phi Nhân nóng lòng
-Anh sẽ đi cứu bọn họ…
-Em sẽ đi với anh
-Bọn em nữa
-Tớ nữa…
-Không! Chỉ mình anh đi…bọn chúng mà biết nhiều người là nguy cho họ…
-Nhưng…
-Không nhưng gì cả, Bảo Nam giúp tớ giữ họ lại..Hắn tóm lấy áo khoác vọt ra xe
Chiếc xe nhanh chóng lao đi như một trận lốc xoáy, mọi thứ trên đường xem như cát bụi không có gì có thể cản bước chân của hắn….
-Em phải đợi anh, nhất định phải đợi anh…em can đảm lên nhé! Bảo Anh
Một chiếc xe khác cũng nhanh chóng theo ngay sau đó, ngay sau khi nhận được cuộc gọi đã xác định được nơi bọn người kia đang nhốt Bảo Trân và Bảo Anh…
-Nhóc phải cố gằng lên, anh đang đến cứu nhóc đây, phải cố lên không là anh giận nhóc đấy biết không hả? Phi Nhân cầm lấy con cún nhỏ nói thầm
Tại ngôi nhà hoang, hai con người đang bị trói đã tỉnh dậy nhờ vào sô nước lớn
-Người trong mộng của mày đang trên đường tới đây…tao sẽ ày chứng kiến những người bên cạnh mày sẽ phải đau đớn như thế nào…hahaha…
Phung nước bọt vào mặt Phương Thuỷ, nó khinh
-Chị là đồ tồi…tôi thầm ngưỡng mộ nét đẹp của chị nhưng giờ tôi thật sự kinh tỏm, đúng là rắn độc đội lớp người
-Bốp…hahaha…đúng mày nói đúng…để tao ày xem thế nào là rắn độc. Đem roi ra cho tao…
-Chị kia chị có dừng tay lại không? Bảo Trân hét lên
-Bốp…dán miệng nó lại cho tao…Hahaha…
-A…A…A….Nó hét lên, từng đường roi quất vào người nó, mùi máu tanh sọc lên mũi nó ngất đi
-Hahaha…yếu thế cơ ah…tạt nước cho nó tỉnh lại
Phương Thuỷ lại tiếp tục quất roi vào người nó, Bảo Trân nhìn dãy nãy nước mắt của con bé rơi ra…nhưng không làm gì giúp nó được cả, nó nhìn sang Bảo Trân miệng nở một nụ cười rồi ngất đi
Cánh cửa mở ra, hắn bước vào đập vào măt hắn bây giờ là hình ảnh be bét máu của nó, tim hắn thắc lại, đau đau lắm chứ…
-MAU THẢ BẢO ANH RA!. Hắn gắt lên
-Anh cũng nhanh thật đấy….em còn chưa đùa xong cơ mà
-Bảo Anh có nghe anh không?
Nghe tiếng ai mà ấm áp mà quen thuộc thế? Nó dần dần mở mắt ra…nó vui mừng nhưng lại vụt tắt ngay sau đó
-Anh về đi, anh đến đây làm gì em không cần… – Nó vừa khóc vừa hét lên
-Em vẫn ổn đúng không? Cố gắng lên anh sẽ cứu em….
-Hahaha…tình cảm quá nhỉ…Anh nghĩ sau nếu bây giờ tôi giết nó ngay trước mặt anh? Phương Thuỷ giơ khẩu súng ngay đầu nó
-Cô muốn gì?
-Muốn gì ah? Em muốn nó phải chết…chỉ vì nó mà anh xa lánh em….
-Cô nhầm rồi…nếu Bảo Anh không xuất hiện tôi cũng không bao giờ yêu cô…cô là một con rắn độc ác sao tôi có thể yêu loại người như cô cơ chứ? Mau thả Bảo Anh ra
-Hahaha…không yêu tôi thì anh đừng hòng yêu ai cả…Mày sẽ phải chết…
Toan nổ súng thì từ cánh cửa Phi Nhân, Bảo Nam, Nhật Bảo, Thiên Ân chạy vào…đàn em của Phương Thuỷ bên ngoài đã bị bọ họ hạ chỉ còn lại bên trong đang vây lấy họ….
-Hahaha…tốt…vậy mình sẽ chơi trò chơi cuối này nhé!
Phương Thuỷ kéo nó đứng dậy đắt ra phía sau cho bọn dàn em xong lên, tay vẫn chỉa súng vào đầu nó. Bảo Nam, Nhật Bảo, Phi Nhân, Thiên Ân cả hắn ra sức đánh trả…mặc dù tâm lý hắn không được vững nhưng không đáng là gì so với mấy tên cỏn con này, đến lược một tên khác đi về phía hắn, tay cầm một con dao nhọn…
-Anh Băng cẩn thận phía sao..Nó hét lên
Hắn kịp đánh rơi con dao đó, một tên khác nhảy vào Phi Nhân vung tay đỡ con dao cho hắn
-Cậu tại sao lại đỡ dùm tôi chứ? Tay cậu có sao không?
-Không sao? Em trả nợ anh vì bé heo…không giận em nữa nhé!
-Cậu khờ quá đi, anh giận cậu bao giờ
Phi Nhân miễm cười, tay lại tiếp tục vung lên đánh trả tiến về phía Bảo Trân
-Phi Nhân cứu Bảo Trân đi, mình sẽ phá vòng vây, anh Băng mau đuổi theo Bảo Anh – Thiên Ân chen vào đám đang vây lấy hắn và Phi Nhân để mở đường
Phương Thuỷ kéo nó ra ngoài lên một chiếc xe để lại mọi chuyện cho bọn đàn em mình xử lý….hắn đuổi theo
-Em có sao không? Phi Nhân từ từ cởi trói cho Bảo Trân
-Huhu…em sợ….
-Nín đi nhóc…có anh đây rồi sợ gì nữa..Phi Nhân ôm Bảo Trân trấn an…bây giờ cậu mới thật sự nhẹ người
-Cẩn thận…hự….
-BẢO TRÂN….EM MAU TỈNH LẠI….
Một tên đã cầm dao đánh lén Phi Nhân, Bảo Trân lấy thân mình đỡ lấy con dao đó, Nhật Bảo, Bảo Nam quay sang đánh tên đó ngã, một toán người của hắn lúc này đã kịp chạy vào xửa lý….
-Mau đưa Bảo Trân đến bệnh viện, mọi chuyện ở đây để bọn anh lo – Nhật Bảo la lớn
Bảo Nam, Nhật Bảo, Thiên Ân nhanh chóng chạy ra xe, Phi Nhân bế Bảo Trân lên xe không quên để lại một câu nói
-Su Su chính là Bảo Anh, mọi người nhất định phải cứu cô ấy…rồi chiếc xe nhanh chóng đi về hướng bệnh viện
-Sao? Nhật Bảo và Bảo Nam thẩn thờ một lúc rồi nhanh chóng đuổi theo Phương Thuỷ còn Thiên Ân cũng chạy theo dù cậu không hiểu Phi Nhân đang nói điều gì