Bạn đang đọc Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không? – Chương 30: Người xưa gặp lại
Ngày gặp nhau cuối cùng đã đến, trước khi đi đến nhà hàng đã được đặt chỗ trước. Nó nhìn Hân căn dặn thêm một lần cuối
-Mày nhớ đừng làm gì quá nha! Xem giúp tao hiện giờ anh Bi có khoẻ không? Thăm dò anh ấy hộ tao nhé!
-Uhm tao biết rồi….khéo lo
-Hihi trong cả vào mày đó
-Uhm tao sẽ cố gắng hết sức nhưng…mày cũng phải tính đi không dấu mãi được đâu
-Uhm tao biết chứ
Tại nhà hắn không khí căng thẳng cũng không kém
-Nè cậu nhớ không được làm gì Su Su buồn nhé! Tớ mà biết cậu làm gì chết với tớ
-Ấy…tớ biết rồi…hehe…Su Su chắc đẹp nhỉ. Nhật Bảo nhìn hăn châm chọc
-Uhm…nhưng không biết sau nhừng ấy năm Su Su có thay đổi gì không? Mà nè…tớ nói rồi nhé cậu mà làm gì con bé biết tay tớ. Đưa ánh mắt rực lửa nhìn Nhật Bảo
-Hihi…tớ không dám….
-Hai cậu xong chưa? Lề mề quá, tớ đợi lâu quá rồi…Bảo Nam ngoài phòng khách
Ra xe, khởi động chiếc xe từ từ lăng bánh đưa 3 chàng trai đến điểm hẹn. Cùng lúc đó chiếc xe của Phi Nhân tại nhà nó cũng rời đi
Nhật Bảo vào trước từ tốn ngồi xuống, trong một bộ vest màu trắng nhìn cậu mang một nét đẹp hiền hoà, ấm áp rất dễ gần…trên ngực cài một bông hoa màu đỏ theo đúng như những gì hắn được ba mẹ căn dặn tránh trường hợp không nhận ra nhau.
Hân bước vào trong một chiếc đầm hồng, tay cầm một nhành hoa hồng màu đỏ, nhìn xung quanh tìm người con trai tên Bi…cuối cùng đã tìm ra người ngồi ở trong cùng, trên ngực có bông hồng màu đỏ…
-Chào em! Nhật Bảo lịch lãm đứng dậy khi thấy người con gái cầm một nhành hoa hồng bước đến trước bàn của mình
-Dạ, chào anh! Nụ cười nhẹ nhàng cùng lời nói khiến cho Nhật Bảo xao xuyến, tim đập lỗi một nhịp
-Em ngồi đi…Kéo ghế, miễm cười nhìn người trước mặt
-Dạ
-Em dùng gì?
-Gì cũng được ạ!
Nhật Bảo gọi món, cả hai ngồi chờ người phục vụ mang ra, Nhật Bảo nhìn Hân…vẻ đáng yêu của Hân dường như đã cuốn hút Nhật Bảo
-Anh đừng nhìn em như thế làm em ngại. Hân e thẹn
-Hihi…anh xin lỗi…do em xinh quá…Mặt Nhật Bảo và cả khuôn mặt của Hân ửng hồng
-Anh cứ trêu em…
-Không…anh nói thật lòng…
-Thôi…em xấu xí…làm gì được như anh nói
-Không…anh nói thật….em rất xinh…
-Cám ơn anh…mà cô chú vẫn khoẻ chứ anh Bi?
-Không anh là Nhật….ah uhm ba mẹ anh vẫn khoẻ….hihi. Mém tí lộ tẩy
Hân nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nhật Bảo rán kiềm chế cảm xúc
-Anh hiện giờ ở với cô chú sao?
-Không…ah đúng rồi. “Sao mình bối rối vậy ta?”. Su Su, em về đây lâu chưa?…
——– (Đâu phải gọi tên Hân đâu mà trả lời)
-Su Su nghe anh nói gì không?
Giật mình, Hân nhớ lại nhiệm vụ của mình
-Dạ, em về đây học cũng khoảng nữa năm rồi
Tiếng “Dạ” nhẹ nhàng làm cho lòng ai đó xao xuyến, nhìn Hân làm cho Hân đỏ mặt chỉ cuối đầu. May mắn lúc đó người phục vụ mang đồ ăn ra
-Em dùng đi. Nhà hàng ở đây nấu ăn không tệ đâu. Nhật Bảo gắp vào chén của Hân
-Cám ơn anh! Anh cũng dùng đi…
Ban đầu gặp nhau hơi rụt rè nhưng sao hồi lâu nói chuyện lại thấy hợp nhau, tâm trạng căng thẳng cũng giảm đi thay vào đó là những câu trêu đùa làm cả hai thấy gần nhau hơn
Hắn và Bảo Nam đưa Nhật Bảo đến rồi sang một nhà hàng gần đó chờ đợi, Bảo Anh và Phi Nhân cũng thế nhưng trùng hợp thay nhà hàng mà nó và Phi Nhân bước vào lại là nơi mà hai chàng trai kia đang ngồi nhâm nhi tách cafe
-Ủa…anh Băng, anh Nam hai người cũng tới đây sao. Phi Nhân cùng nó đi vào
Ánh mắt hắn đanh lại khi thấy nó đi cùng Phi Nhân, Phi Nhân liền nói
-Em với Bảo Anh đang đi công chuyện…đừng có nhìn em thế chứ…
-Ah….anh có nói gì nào…
-Hehe…ghen thì nói đại là ghen đi…
-Mày…im…Khuôn mặt lạnh như băng nhìn Bảo Nam
-Hehe…tao nói sai đâu. Quay sang nó: “Bảo Anh em ngồi đây đi”
-Mà em với Phi Nhân đi đâu thế? – Gương mặt hình sư
-Em…ah em nhờ Phi Nhân chở đi mua ít đồ ấy mà hihi…
-Sao không gọi anh?
-Ah…ờ…tại em sợ anh bận việc…
-Thôi…gọi món ăn gì đi, hỏi gì mà lắm thế…em với Bảo Anh chỉ đi mua đồ thôi…nhìn cái mặt hehe. Phi Nhân châm chọc
-Anh chỉ hỏi thôi….Lãng tránh
Hai người còn lại nhìn nhau cười….nhìn cái mặt của hắn lúc này không cười sao được….
Bên này hắn đang lo không biết làm sao về trước vì đã đến giờ hẹn với Nhật Bảo, bên kia nó và Phi Nhân nhìn nhau…lo lắng không biết phải xin về như thế nào đây????
-Em/ Anh…Nó và hắn cùng nói
-Anh nói trước đi
-Anh có việc phải đi trước e và..Phi Nhân về sau nhé!
Mừng thầm vì thoát nạn, nó tủm tỉm cười
-Vui lắm sao? Hắn chau mày
-Ơ…không…dạ anh về trước đi, em với Phi Nhân đi xong về ngay
-Uhm…về phải gọi ngay cho anh đấy
-Em biết rồi mà…anh đi đi…
Nhìn nó thêm một lần nữa như nhắc nhở, hắn cùng Bảo Nam đi ra. Đợi họ đi khỏi rồi nó cùng Phi Nhân sang đón Hân
Hắn đứng trước nhà hàng điện thoại cho Nhật Bảo
-Cậu với Nam về trước đi, mình cùng Su Su đi ra công viên một lúc rồi về
-Hử? cậu nói gì?
-Uhm hehe…vậy nha! – Tắt máy cái rụp, Nhật Bảo thở phù nhẹ nhõm “Còn nghe điện thoại chắc màng nhỉ của mình sẽ phải đi khám mất thôi!” bỏ điện thoại vào túi, Nhật Bảo đi tìm Hân
-Cái thằng này…muốn gì đây chứ? Hắn cảm thấy bực mình
Ra xe cùng vơi Bảo Nam trở về, nhìn thấy sắc mặt của hắn Bảo Nam không thể ngưng cười
Nó cùng Phi Nhân đến nơi nhưng không thấy Hân đâu, điện thoại cho Hân
-Mày với Phi Nhân về trước đi, tao với anh Bi về sao
-Hả?
-Uhm vậy nha…
Tút…tút….Hân đi lại với Nhật Bảo, họ cùng nhau nói chuyện cùng nhau chơi những trò chơi trong công viên, cùng nhau măm măm những que kem lạnh….
-Anh Bi anh đừng gọi em là Su Su nữa, em lớn rồi gọi em là Gia Hân nha!
-Uhm….vậy em cũng gọi anh là Nhật Bảo đừng gọi anh Bi nữa
-Dạ…