Bạn đang đọc Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không? – Chương 12: Chuyến đi thực tế
Một ngày mới lại bắt đầu, hôm nay lớp nó lại học bộ môn Marketing, môn học này mang lại sự tò mò thích thú cho nó cả trong nhóm nó nên ai cũng hăng hái lắng nghe, gần cuối giờ thầy thông báo
-Bắt đầu từ tuần sau, các em sẽ phải làm một bài tiểu luận nhỏ về một đề tài tự chọn nhưng phải liên quan đến môn học này, để thầy lấy bài đó làm điểm thu hoạch kết thúc môn học. Rất quan trọng đấy….lớp mình sẽ được lớp QTKA43 hướng dẫn nên thầy sẽ chia nhóm và nơi khảo sát thực tế còn đề tài do mấy em tự chọn. Đây là danh sách lớp trưởng đọc ấy bạn nghe…
Thanh Thư lớp trưởng nhận danh sách, đứng lên đọc
-Nhóm 1 gồm:…..
-Nhóm 2 gồm:….
-Nhóm 3 gồm:…
-Nhóm 4 gồm: Bảo Anh, Gia Hân, Phi Nhân được sự hướng dẫn của Khánh Băng
-Nhóm 5 gồm: Cao Kỳ, Vân Kỳ, Thiên Ân được sự hướng dẫn của Bảo Nam
——-
-Nhóm 20 gồm:……
Nghe tên Khánh Băng ai cũng ồ lên một tiếng, nó thì mặt xịu đơ nghỉ mình lại gặp tên sao chổi đó nữa rồi
-Bây giờ các em ra về, ngày mai là chủ nhật các em vẫn lên trường để gặp người hướng dẫn mình, phân bố công việc, rồi sắp xếp thời gian đi, còn tạm thời những môn còn lại sẽ tiếp tục vào tháng sau. Nên nhớ đây là bài thu hoạch cuối lấy điểm thi, các em phải cố gắng chỉ có một tháng thôi.
Gương mặt cả lớp tối sầm lại khi nghe thầy thông báo. Chuông đỗ, mọi người ra về trong trạng thái lo sợ….
-Kỳ này tao tiêu òi Hân ơi! Nó than vãng
-Mày nên làm hòa với anh Băng đi nếu không muốn bị bỏ lại một năm hichic
-Cái tên sao chổi đáng ghét
-Acxi…hắn vừa nhảy mũi, không biết ai vừa chửi hắn
-Hehe Băng mày đắc tội với em nào vậy. Vừa dứt lời Bảo Nam đã ăn trọn cái gối vào mặt
-Làm gì nóng thế…Bảo Nam nó nói đúng mà hehe có khi nào con nhỏ hôm trước lấy mất tay áo của mày không ta? Tiếc là không biết mặt…Nhật Nam bị hắn dạp một cú té đau dớn
-Cấm tụi bây nói nữa…tao bỏ đói cả. Hắn nhìn làm cả hai cũng im luôn
Hôm nay là ngày nó gặp tên sao chổi, nó ước gì có thể thay đổi nhóm được thì thích quá, Hân thì vui vì gặp được anh đẹp trai, Phi Nhân thích vì được cùng nhóm với nó.
Tới trường nhóm nào vào điểm hẹn của nhóm đó. Hắn thấy nó , miệng nở một nụ cười gian
-Vậy là chúng ta có duyên quá nhỉ
Nó không trả lời mà hậm hực ngồi xuống bàn, Phi Nhân nhìn hắn thấy có chút khó chịu
-Anh Băng tụi mình lại gặp nhau rất mong anh giúp đỡ. Hân cười
-Uhm anh sẽ cố gằng hết sức…hắn đáp trả nụ cười làm Hân đứng bất động. “Chào cậu” Hắn quay sang Phi Nhân
-Chào Anh. Phi Nhân đáp trả
-Nào bây giờ cúng ta vào vấn đề chính. Hôm nay các bạn về chuẩn bị đồ đạt ngày mai chúng ta sẽ khởi hành sớm về Vũng Tàu – nơi mà chúng ta sẽ bắt đầu cho cuộc khảo sát.
-Vậy chúng ta sẽ ở đâu? Hân hỏi
-Mọi người yên tâm tôi đã chuẩn bị tất cả chỉ cần mọi người chuẩn bị đồ để đi thôi
-Hura sướng ghê được đi chơi rồi. Hân nhảy lên
-Vui cái đầu mày…ngồi im coi. Nó kéo Hân ngồi xuống
Hắn nhìn nó lại nở một nụ cười, Phi Nhân trông thấy, bỗng có nhiều câu hỏi đặt ra
-Anh ấy cười nhiều, anh ấy cãi nhau với Bảo Anh mà trước giờ không có…với bất kỳ đứa con gái nào…tại sao? Chẳng lẻ….
-Phi Nhân cậu nghĩ gì đó, tôi nói cậu nghe hiểu hết chưa. Hắn gọi
-Ờ…em hiểu rồi anh Băng
Nó và Hân vẫn không hiểu mối quan hệ giữa Phi Nhân và hắn như thế nào sao có vẻ Phi Nhân kiên nệ hắn
-Cậu là sao với anh ta vậy? Nó hỏi nhỏ
-Tớ với anh ấy là anh em họ, mẹ của tớ là em của ba anh Băng
Nó trố mắt nhìn Phi Nhân, anh em họ hèn chi nhìn nó thấy có nét gì đó giống nhau, vẻ đẹp của Phi Nhân thì ấm áp còn hắn thì lạnh lùng băng giá…
Hắn nói tất cả những gì cần nói cho cuộc khảo sát, cả ba người đều dõi theo không muốn bỏ sót chữ nào. Riêng nó nhìn hắn châm chú hơn, ánh mắt này, gương mặt này…làm nó nghĩ tới Bi. Hắn thấy nó châm chú nhìn mình liền nở một nụ cười thật tươi…đi lại nó
– Nè nãy giờ có nghe “anh” nó gì không hả nhóc? Hắn đổi cách xưng hô
Nó trợn mắt nhìn hắn, nó gật đầu hành động như rô bốt…hắn thấy vậy khẽ xoa đầu nó
-Lắng nghe chứ không phải suy nghĩ linh tinh nha nhóc.
Phi Nhân nhìn hành động của hắn thấy có chút khó hiểu, hắn thấy Phi Nhân nhìn thì sắc mặt lạnh ban đầu quay trở lại, Hân kịp thấy nụ cười của hắn lúc hắn xoa đầu nó, còn nó bất giác gọi
-“Anh Bi”
-Nhóc vừa nói gì? Hắn nghe thoáng qua không rõ nhưng cũng không phải không nghe hai từ “anh Bi” chỉ là muốn xác định một lần nữa
-Tôi…tôi…không có gì anh tiếp tục đi
Hắn không hỏi nữa tiếp tục phân bổ những gì cần làm và cuối cùng cũng xong, mọi người ra về thu dọn hành trang xuống Vũng Tàu vào ngày mai
Trở về nhà nó ôm ngay búp bê vào lòng tự hỏi
-Không biết anh Bi có còn nhớ mình không? Sao nhìn hắn mình lại có một cảm giác rất lạ? Mình bị sao vậy nè…???? Nó đập đầu xuống nệm than vãn
Hắn cũng không khác gì nó, lên phòng cầm lấy bé heo ngắm ngía, miễm cười rồi nghĩ về nó
-“Anh Bi” có phải lúc nãy cô ta gọi mình? Không không thể nào??? Sao cô ta có thể là…không…không đúng nếu Su Su về chắc chắn mình sẽ biết