Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?

Chương 10: Tim tôi sao thế?


Bạn đang đọc Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không? – Chương 10: Tim tôi sao thế?

Mấy ngày nay không thấy hắn đến trường Bảo và Nam tìm đến nhà nhưng không thấy hắn đâu, định ra về thì thấy hắn nằm một đống trước cổng
-Mày sao vậy Băng? Bảo hỏi đồng thời cùng Nam đưa hắn vào nhà
-Sao mày say dữ vậy? Từ khi nào mà mày quên tụi tao vậy hả? Nam bực mình
Hắn không còn biết trời trăng mây đất gì nữa cả, đem hắn lên phòng rồi hai người họ ra về.
“ Anh Bi nhớ nha sau này nhất định anh Bi phải cưới bé Su Su đó, anh Bi đã ngoéo tay rồi đó”
“Anh Bi nhớ mà hihi. Một con nhóc chạy trước một thằng nhóc đuổi theo sau…”
Hắn miễm cười trong giấc mơ, trời cũng đã sáng ánh nắng đã len lõi vào phòng hiện diện trên gương mặt lạnh giá. Hắn mở mắt ra, đầu đau như búa bổ…cố gắng tỉnh dậy, chuẩn bị đến trường hắn không muốn nghỉ học nữa.
Hắn đến trường làm cho trường náo động cả lên, mấy đứa con gái cứ bám theo làm hắn thêm bực bội
-Tránh ra….
Hắn quát kèm theo gương mặt lạnh nhử tên của hắn “Băng” bọn con gái nghe rùng mình liền tránh đường cho hắn đi. Nó và Hân vừa tới cổng thấy tụi con gái bu đông nghẹt biết thế nào cũng gặp hắn nên nó kéo Hân đi đường vòng, tránh mặt sao chổi.
-Phù…hên quá không chạm mặt sao chổi. Nó cười thỏa mãng
-Sao mày sợ anh ta vậy chứ? Sao hôm trước tao nghe mày nói anh ta bị mày cho vài cú sợ bỏ chạy mà. Hân làm nó tím mặt khi nhớ chuyện hôm đó
-Tao…ah thì tao sợ hắn gặp mặt tao rồi bỏ chạy nữa thì tội nghiệp cho hắn hehe, thôi vào lớp đi mày nhiều chuyện từ lúc nào vậy con kia? Nó gặn hỏi lại
-Tại tao thắc mắc thôi….làm gì ghê vậy…vào lớp đi
Nó và Hân lại chỗ ngồi, nhìn thấy nó Phi Nhân cười một cái rất baby…Tiết học cũng bắt đầu, hôm nay nó học môn chính trị về tư tưởng Mac- Lê nin nghe mà nó cứ gục lên gục xuống, Phi Nhân nhìn nó miễm cười…Hân thì chăm chú nghe nhỏ thích nhất môn này….
-Bảo Anh…Thầy gọi nó, nó thì vẫn còn nằm trên bàn
-BẢO ANH!! Thầy gọi….nó vẫn ngủ, Phi Nhân khiều nó, nó ngơ ngác thì nhìn thấy ngón tay Phi Nhân đang hướng về bục giảng, choàng tỉnh nó đứng dậy
-Dạ…dạ…
-Nãy giờ tôi giảng bài mà em lại ngủ hả?

-Dạ…em…em đâu có ngủ, em vẫn đang nghe mà thầy. Nó chối biến
-Vậy em cho tôi biết “ Vật chất và ý thức có mối liên hệ như thế nào?”
-Dạ…dạ…em….nó ấp úng. Nó nhìn sang Phi Nhân cầu cứu…
-Dạ thưa thầy hôm nay Bảo Anh bị bệnh thầy cho bạn ấy nghỉ nha thầy, em sẽ trả lời thay. Phi Nhân đứng dậy
Nghe Phi Nhân nói nó mừng gật đầu lia lịa đồng ý với Phi Nhân, nó cảm thấy Phi Nhân giống cái phao vừa cứu nó khỏi cơn sóng lớn..
-Thôi được rồi, em xuống phòng y tế nằm đi
-Dạ, em chào thầy hôm sau em sẽ trả bài thầy
Nó đi xuống phòng y tế còn Phi Nhân ở lại gánh họa dùm nó nhưng với trí nhớ của mình thì đây chỉ là chuyện nhỏ với Phi Nhân.
Nó đi xuống phòng y tế chủ yếu là kiếm chiếc giường êm ấm mà ngủ thôi chứ nó chẳng bệnh hoạng gì cả. Vừa đặt chân trước cửa phòng nó đã nghe tiếng…xoãng…của cốc thủy tinh…nhìn qua khe nó thấy một người nào đó đang quằng quại nằm dưới sàn, nó mở cửa vào…
-Này anh gì ơi anh sao vậy? Nó đi lại đỡ người con trai đó dậy, nó ngỡ ngàng thì ra là hắn nó vội buông tay vì không muốn gặp rắc rối..
Vừa định bước đi thì nó nhìn lại hắn đang đau quằng quại lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Nó quay vào đỡ hắn lên giường, nhìn cái ly bị bể, kế bên là lọ thuốc, hiểu ý nó lấy thuốc lấy nước cho hắn uống, một lát sau cơn đau dần giảm bớt
-Cảm ơn cô! Hắn mệt nhọc
-Không có gì, thôi anh nghỉ đi.
Nó định đi nhưng giờ không biết phải đi đâu, lớp học không về được, nhà thì không có chìa khóa lúc đi nó không mang cặp theo. Nghĩ vậy nó đành kiếm một cái ghế ngồi
-Đúng là sao chổi mà, tưởng đâu xuống đây được yên ổn ai ngờ…hichic…Nó lầm bầm
-Cô đang mắn tôi gì nữa hả?
-Hả? Không…tôi nào dám mắng ai. Nó nhớ chuyên hôm trước
-Tôi xin lỗi chuyện hôm trước, tôi đã biết tất cả là do Phương Thuỷ
-Hả? Tôi quên rồi…tôi cũng không chấp vặt ai bao giờ…chứ đâu như ai kia…nó đá đểu hắn

-Tôi…tôi sao chứ…chẳng phải mỗi lần gặp cô tôi đều bị xui xẻo hết hả??? Hắn nói một lèo
-Tại anh thì có, tại anh nói tôi là đồ xui xẻo, anh mới đúng là đồ xui xẻo, đồ sao chổi, đồ hung hăn với phụ nữ…
Một cuộc cải vã bắt đầu….tự nhiên hắn có một cảm giác kỳ lạ “ Sao hắn có thể chấp vặt một đứa con gái, cãi nhau với một đứa con gái, điều đó trước giờ chưa bao giờ xảy ra….”. Hắn không tranh cãi với nó nữa nằm nhắm mắt lại, nó cũng chẳng thèm quan tâm ngồi nhìn ra phía ngoài.
Hai người ngồi trong một phòng mà cứ im lặng như không có sự tồn tại của ai…chợt nó quay sang hắn
-Mà anh bị gì thế? Sao lúc nãy lại nằm dưới sàng?
-Hehe cô quan tâm tôi sao? Hắn mở mắt nhìn nó vẻ thích thú
-Còn khuya…hỏi cho biết thôi không trả lời kệ anh
-Tôi bị đau bao tử…lúc nãy đau quá nên…Hắn không nghĩ là mình sẽ nói cho nó nghe
-Uhm…anh ăn uống không điều độ chứ gì…đáng đời đồ sao chổi
-Nè…không được gọi tôi là sao chổi nữa nghe chưa? Tôi tên Vũ Khánh Băng
-Vậy anh cũng đừng gọi tôi là đồ xui xẻo nữa tôi là Bảo Anh, anh nhớ cho. Nó cũng không để mình phải kém hắn
-Ok…ok…Bảo Anh….làm ơn lấy giúp tôi ly nước
-Anh có tay tự đi mà lấy
-Nhưng tôi hiện là người bệnh cô giúp tôi đi mà…vẻ mặt hắn hiền lại
-Tôi vào đây thì tôi cũng là người bệnh, bình đẳng như nhau nên muốn uống tự anh đi lấy
-Ui…ui…hắn lại ôm bụng quằng quại như lúc nãy. Nó tưởng hắn lại bị đau nữa nên vội lấy nước lấy thuốc cho hắn
-Nè anh uống đi, có bị làm sao không?

Cầm ly nước trong tay hắn nở một nụ cười, bất giác nó đứng hình trước nụ cười đó của hắn
-Cám ơn cô….nè đừng nhìn tôi như thế…
-Tôi…tôi…nó vội quay mặt đi chỗ khác, tim đập nhanh hơn, mặt ửng hồng. Hắn cười khi thấy nó lúng túng như thế
-Tôi về đây…anh về sau. Nó bước đi không ngoái lại nhìn hắn, nó sợ lại mất kiểm soát như lúc nãy

Hắn nhìn nó bước đi trong lòng có chút gì đó tiếc nuối….
-Không …không mình đang nghĩ gì vậy, cô ta không phải Su Su đó là Bảo Anh…không phải Su Su mày đừng lầm tưởng
Bảo anh ra trước cổng đợi Hân ra, cả nhóm thấy nó chạy tới hỏi thăm
-Bảo Anh bị sao mà xướng phòng y tế vậy? Cao Kỳ,Vân Kỳ hỏi
Nó ngượng không biết phải trả lời làm sao, chẳng lẽ nói do ngủ gật nên phải nhờ Phi Nhân cứu cánh, mất mặt chết…
-Ah…chỉ là mình đau đầu…ah phải đau đầu tí thôi…hihi không sao rồi
-Uhm cậu nhớ uống thuốc nghỉ ngơi cho khỏe nha. Ân nói
-Uhm cảm ơn mọi người thôi về thôi…
Nó quay sang Phi Nhân thầm cảm ơn đã giúp nó, Hân thì không tin nó bị bệnh nên cứ gặng hỏi suốt đường đi
-Nè….khai mau để còn hưởng khoan hồng…
-Khai gì chứ?
-Mày làm gì mà xuống phòng y tế…gặp anh nào hehe
-Tên sao chổi chứ…Nó đứng hình
-Hả? Mày….
-Không không phải tại ông thầy giảng bài tao buồn ngủ nên ngủ gật, hên nhờ Phi Nhân tao mới thoát nạn
-Vậy còn…
-Còn gì nữa hết rồi….nó không muốn nói về hắn

-Lúc nãy mày nói gặp sao chổi là sao? Không dấu được tao đâu….
-Thì…nó kể cho Hân nghe mọi chuyện đã xảy ra ở phòng y tế
-Hihi…biết đâu lời tao nói lại đúng sao ta?
-Đúng gì?
-Thì mày và hắn…haha
-Đúng cái đầu mầy ấy…never…never
Hân cười tin chắc mình sẽ đúng, về đến nhà ăn xong nó lại lăng vào phòng cứ thế ôm con búp bê mà ngủ
Hắn về đến nhà nghĩ ngay đến đồ ăn mặc dù không đói và hình như hắn cũng không có thói quen này…tự nhiên hắn lại nghĩ tới nó…
-Cô ta là ai sao tự nhiên mình lại nghe theo cô ta, ăn uống điều độ nữa chứ…????
-Mày ăn gì đó cho tụi tao ăn với coi đói quá. Bảo và Nam vừa vào
-Sao tụi bây vào được đây?
-Hehe đây này…chìa khóa sơ cua…ngày mai bọn tao dọn qua ở với mày cho vui chứ nhà rộng vậy mà ở một mình cũng chán. Nhật Bảo nói, tay chộp lấy ổ bánh hắn đang ăn
-Ai cho???
-Kaka tụi tao chịu là được rồi. Bảo Nam nói…chẳng lẽ mày để tụi tao về đây mà ở bên ngoài sao, thương mày tui tao mới xa gia đình bay về đây đó mày biết không hả? Bảo Nam ẻo lã
-Thôi được rồi, mày làm tao nổi hết da gà…không biết hai thằng bây có bị…vậy tốt nhất nên tránh xa tao ra
-Haha vậy là mày đồng ý rồi nha…Yeahhh….Bảo Nam nói rồi quay sang Nhật Bảo đánh tay, hắn nhìn hai thằng bạn mà lắc đầu
-Nè của tao chứ…Bảo Nam dành từ tay Nhật Bảo
-Của tao…hắn dành lấy cho vào miệng…cả hai người còn lại trố mắt nhìn hắn, đầu bốc khói
-Bảo Nam, xử nó…Nhật Bảo lên tiếng
Bảo Nam nghe, quay sang hắn cười khảy, hai người nhảy vào hắn lấy thịt đè người mặc cho hắn vùng vẫy la ới ời…hắn cũng không để mình thua kém đẩy người dè lại hai người kia, tiếng cười rôm rã lại vang lên có lẽ đã lâu rồi hắn không cười vui như thế…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.