Đọc truyện Em Muốn Ly Hôn – Chương 17: An Gia
Xe chạy vào cửa lớn của An gia, Lạc Băng bồi hồi nhớ lại quá khứ mình đã từng sống ở nơi đây.
Căn biệt thư to lớn chẳng khác nào tòa lâu đài cổ, vừa sang trọng nhưng mang theo nét hoài cổ tinh tế, sang trọng, lãng mạn và nhẹ nhàng.
Khu vườn rộng lớn như khu rừng nhiệt đới bao trọn khu lâu đài màu trắng cổ kính.
Kiếp trước cô xem nơi này khác nào ngục tù làm gì có lòng dạ mà ngắm nghía xem nó nên thơ, đẹp đẽ ra sao.
.
Bây giờ mới được chiêm ngưỡng, thật sự An Tử Song rất biết hưởng thụ mọi thứ nơi đây đều nên thơ,tinh tế đến từng chi tiết.
.
Tài xế mở cửa cho hai người xuống, An Tử Song không mở miệng nhưng có ý ngưng bước chân cho cô chiêm ngưỡng nơi đây.
Thật ra phong cảnh mang cả một màu sắc thiên nhiên nơi đây đều do An Khương chủ ý mà thiết kế.
Vì khung cảnh càng an nhiên thì càng giúp ích cho bệnh tình của An Tử Song nên ông rất quan trọng điều này.
.
– Nơi này đẹp quá.
Lạc Băng lúc này mới thu lại suy nghĩ trôi dạt của mình,nhìn An Tử Song nở nụ cười ngại ngùng.
.
Làn môi anh giật giật,nhìn nụ cười xinh đẹp của cô mà trong lòng như có lông vũ khều nhẹ.
.
Anh gật đầu, rồi nói.
– Vào nhà thôi.
.
Lúc hai người bước vào sảnh lớn, cả căn nhà được trang hoàng nội thất phong cách shappy chic cuốn hút đến lịm tim.
Cách trang trí phong cách Shabby Chic đem lại một không gian nội thất thanh lịch, trang nhã mà rất tự nhiên và thân thiện.
Phong cách này bắt nguồn từ những ngôi nhà tại đồng quê nước Anh.
Nhưng là người của giới thượng lưu từ nhỏ dĩ nhiên bản thân Lạc Băng hiểu rõ nhìn qua những nội thất nhã nhặn này lại đắc giá ra sao.
Mọi thứ tinh tế, phát ra mùi tiền nhưng hoài cổ gần gũi này tất cả cũng là dụng ý của An Khương.
Lúc này từ trên lầu đi xuống là một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi.
Lạc Băng biết ông ấy, ông ấy là Chú Từ chính là quản gia của ngôi biệt thự này.
.
Ông ta đi xuống, khuôn mặt phúc hậu nhìn qua Lạc Băng đứng phía sau An Tử Song khẽ gật đầu, rồi nhẹ giọng hướng mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
– Phòng của cô Lạc tôi đã cho người chuẩn bị thưa cậu Chủ.
– Cô ấy sẽ ở phòng của cháu.
An Tử Song khẽ lên tiếng, khiến sắc mặt Chú Từ cũng hơi thay đổi nhưng ông che giấu rất nhanh.
– Vâng, vậy tôi sẽ cho người đưa valy cô ấy lên phòng Cậu.
Dĩ nhiên lời vừa nói ra của An Tử Song, Lạc Băng cũng nghe được.
Kiếp trước hai người tuy kết hôn nhưng ở hai phòng.
Cô luôn chống đối với anh,thời gian đi nhiều ở thì ít mà An Tử Song cũng chiều theo ý của cô.
Không ngờ kiếp này anh lại có quyết định khác.
Chắc chắn anh để ý những lời nói lúc trên xe của cô, sợ cô nghĩ anh không nghiêm túc với cuộc hôn nhân này nên anh đang muốn chứng minh cho cô thấy.
.
Trong lòng Lạc Băng dĩ nhiên là vui vẻ không ý kiến gì rồi,còn mang theo sự chờ mong.
.
An Tử Song nghiêng đầu nhìn khóe môi của cô cong lên vui vẻ khiến anh hài lòng.
Song song đó cũng lại biết bản thân một lần nữa lại nóng vội quyết định theo cảm tính.
Nhưng thấy sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt của Lạc Băng anh lại thấy mình quyết định đúng đắn.
Lạc Băng nhìn Chú Từ.
– Bên nhà cháu đem valy tới rồi sao?
– Đúng vậy, đem đến lúc chiều, tôi cho người dời lên lầu rồi.
Chú Từ âm thầm đánh giá qua Lạc Băng.
Vốn xuất thân là tiểu thư danh giá còn là lãnh đạo của Lạc Thị nên dù lúc này Lạc Băng nhẹ nhàng hỏi thăm nhưng khí chất cùng sắc vóc xinh đẹp khiến cho người ta một chút cũng không dám xem thường.
.
Lạc Băng mỉm cười.
– Vất vả cho mọi người rồi.
– Không có gì, Lạc tiểu thư đừng khách sáo.
Rõ ràng ông nói rất bình thường nhưng lại phát giác ánh mắt không vui của An Tử Song.
Bên cạnh chăm sóc An Tử Song gần hai mươi mấy năm làm sao ông không nhìn ra được sự thay đổi sắc mặt của anh.
Quả nhiên An Tử Song lên tiếng.
– Chú Từ, ngày mai chúng cháu sẽ kết hôn, chú nên đổi cách xưng hô từ bây giờ.
1
Chú Tử sửng sốt sau đó nhẹ giọng rồi vội nói.
– Vâng,cậu chủ.
Lạc Băng hơi cúi đầu, chỉ là ánh mắt một lần nữa vương ý cười, cả khuôn mặt cũng như được tẩm mật.
.
Kẻ mặt lạnh này hù dọa người khác rồi, nhưng mà cô thích.
.
– Đi thôi, anh đưa em lên phòng.
.
An Tử Song âm thầm quan sát sắc mặt đang nở rộ như đóa hoa xinh đẹp của Lạc Băng, trong lòng cũng như phím đàn từng hồi rung động.
.
1.